Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 39: Quan tâm



Trận ẩu đả kia như gió táp mưa rào, tới nhanh đi cũng nhanh.

Nhưng trên cơ thể hai người cũng có vết thương hoặc ít hoặc nhiều.

Bụng Khấu Hưởng bị Từ Gia Mậu đạp một cái, cả buổi chiều sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, ngồi trên ghế, ôm bụng.

Thẩm Tinh Vĩ thấy trán anh lấm tấm mồ hôi mỏng, hỏi anh có sao không, anh chỉ trầm mặt, không nói một lời.

Tên này, chết vì sĩ diện.

Tan học, Dương Chi tạm biệt Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch, tối nay cô không về nhà cùng các cô ấy, cô sợ Khấu Hưởng và Từ Gia Mậu lại xảy ra xung đột, cô phải trông chừng anh.

Khấu Hưởng cố gắng chống đỡ cùng cô đi ra khỏi cổng trường, dọc đường mồ hôi tuôn ra thấm ướt vạt áo, tẩm đẫm cả một mảng lớn.

Dương Chi cau mày nói: “Anh nóng lắm hả?”

Cô duỗi tay sờ trán Khấu Hưởng, Khấu Hưởng cầm lấy tay cô, giây tiếp theo ——

Anh đổ ập vào người cô.

Dương Chi đỡ lấy cơ thể to lớn thẳng tắp của anh, toàn bộ trong lượng cơ thể anh dồn vào cô.

Dương Chi cảm giác eo mình như sắp gãy đôi.

“Khấu Hưởng!”

Mồ hôi trên mặt anh chảy xuống theo chóp mũi, thấm vào đầu vai cô: “Bụng, hơi đau.”

Từ hơi thở dồn dập và giọng nói nghẹn ngào của anh là có thể nghe ra, chỉ sợ không chỉ dừng lại ở hơi đau.

“Tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện!”

Dương Chi bị tình trạng này của anh dọa sợ, vội vàng đỡ anh vẫy xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện.

*****

Sắc trời tối, hành lang trống không, thỉnh thoảng lại có bệnh nhân run rẩy bám vào tường đi qua.

Khấu Hưởng đi ra khỏi phòng khám, nhìn thấy Dương Chi ngồi một mình trên ghế dài, bóng dáng lẻ loi.

Anh huýt một tiếng sáo.

Dương Chi vội vàng giả vờ cúi đầu xem điện thoại, sau đó dùng mu bàn tay dùng sức dụi mắt.

“Có máu bầm, không tổn thương đến nội tạng.” Khấu Hưởng ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay xoa tóc cô: “Không sao đâu.”

Cô gái bên cạnh nức nở, người khẽ run.

Bàn tay dày rộng của Khấu Hưởng đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

Dường như Dương Chi không nhịn được nữa, tiếng nức nở to dần: “Anh đã hứa với tôi rồi, không đánh nhau.”

Lòng dạ Khấu Hưởng rối bời, tim như bị ai đó bóp chặt, anh không dám nhìn mặt cô, cảm thấy bản thân con mẹ nó thật không đáng mặt đàn ông.

Những kẻ nào làm người con gái mình thương phải khóc đều mẹ nó không đáng mặt đàn ông.

Anh dứt khoát cởi áo thun ra, để lộ bờ vai trần.

Anh vo tròn T shirt, giữ đầu cô, luống cuống lau nước mắt cho cô. Dương Chi giãy giụa, kêu to vài tiếng, Khấu Hưởng nhất quyết phải lau khô nước mắt cho cô rồi mới chịu bỏ qua.

Cô đẩy mạnh anh ra, tức giận lườm anh một cái, cầm cặp sách đứng dậy rời đi, Khấu Hưởng đuổi theo.

“Này, tôi sai rồi.”

Dương Chi giận dỗi nói: “Hôi chết đi được.”

Khấu Hưởng cầm áo đặt dưới cánh mũi, ngửi ngửi: “Không có mùi, mà có cũng là mùi của đàn ông.”

Dương Chi chỉ nói bâng quơ như vậy, lại suýt nữa bị động tác của anh chọc cười, banh mặt: “Anh thật thô lỗ.”

Khấu Hưởng bước chậm lại, dựa vào tường kêu to “Ôi” một tiếng.

Dương Chi vội vàng quay đầu lại, đỡ anh: “Có phải lại đau hay không? Bác sĩ khẳng định là không sao à?”

Khấu Hưởng vươn tay ôm cô vào trong lòng, dùng sức ấn đầu cô vào trong lồng ngực của mình, ấn đến mức Dương Chi khó thở.

Người đàn ông này, thật sự quá thô lỗ!

Dương Chi đẩy mạnh anh ra, liên tục lùi lại phía sau mấy bước: “Anh còn thế nữa là tôi giận đấy.”

Khấu Hưởng lại cúi đầu cười, gương mặt thoáng nét ngượng ngùng.

Dương Chi bị anh nhìn đến mất tự nhiên, căng thẳng nói: “Anh cười cái gì.”

“Nghĩ đến em hôm nay, thật hung dữ.”

Anh đang nói đến lúc Dương Chi gào với Từ Gia Mậu.

“Ngay cả ông đây cũng bị đè xuống.”

Nghĩ đến chuyện chiều nay, Dương Chi thoáng đỏ mặt, xoay người đi ra khỏi khu khám bệnh: “Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Khấu Hưởng tăng tốc đuổi theo co, từ khu khám bệnh đi ra, đi tới bên đường lớn rực rỡ ánh đèn.

Anh không kìm được cong nôi mỉm cười: “Tôi cảm nhận được.”

Dương Chi vẫn còn giận dỗi: “Cuối cùng cũng cảm nhận được mình là tên thối tha không biết xấu hổ à?”

“Không phải.” Khấu Hưởng cười: “Em đang đáp lại.”

Cô giật mình, quay đầu lại nhìn anh.

Dưới đèn đường, đôi mắt anh nằm dưới cái bóng hàng lông mày, trông càng thêm đen nhánh sáng ngời.

“Tôi cảm nhận được, em đang đáp lại tôi.” Anh thu lại ý cười, giang hai tay: “Ôm tôi một cái đi.”

Vô cùng trịnh trọng, vô cùng thành kính.

Gương mặt Dương Chi đột nhiên phiếm hồng, cô nghiêng đầu, khẽ nói: “Tôi không đáp lại anh.”

Sau lưng, Khấu Hưởng thoải mái nói: “Một ngày nào đó, em sẽ phải chủ động ôm tôi, sau đó hận không thể mỗi ngày đều ôm tôi.”

“Không có ngày đó đâu!”

Khấu Hưởng nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, hô: “Nhất định có.”

*****

Buổi chiều hôm Khấu Hưởng và Từ Gia Mậu xảy ra xung đột, hai tiết cuối Từ Gia Mậu không lên lớp, cánh tay cậu ta bị góc ghế rạch đứt, máu tươi chảy tí tách tí tách xuống đất.

Cậu ta dùng áo bọc lấy cánh tay, lập tức đi xuống phòng y tế.

Từ Gia Mậu rất yêu quý cơ thể mình, từ nhỏ chịu đựng không ít đau khổ, cũng bị đánh không ít lần, cậu ta mới biết được, trên thế giới này ngoại trừ bản thân mình, sẽ không còn ai quan tâm đến bạn, nếu chính bạn cũng coi thường mạng sống của mình, vậy thì sống còn không bằng giòi bọ.

Cậu ta phải yêu thương chính mình.

Y tá trong phòng y tế xử lý vết thương cho Từ Gia Mậu, dặn dò cậu ta kiêng đồ cay nóng, không được để dính nước, Từ Gia Mậu liên tục vâng ạ, lại nói với y tá: “Sau cổ tôi cũng đau.”

Y tá kéo cổ áo cậu ta ra nhìn, nói: “Có máu bầm, cậu lại đánh nhau với người khác đúng không.”

“Không đâu, lúc tôi chơi bóng rổ bị đâm.”

“Có thể đâm đến mức này cũng không dễ dàng gì.” Dì y tá trêu đùa: “Người trẻ tuổi đừng có nóng tính như vậy.”

Từ Gia Mậu cười một cách vô hại.

“Dì kê cho cháu đơn thuốc, sau đó tự đến phòng thuốc lấy thuốc mỡ làm hoạt huyết tan máu bầm nhé.”

“Cảm ơn chị y tá.”

Một tiếng chị y tá, gọi ngọt đến mức dì y tá vui như mở cờ trong bụng: “Nhỏ thế này đã học được cách dẻo mồm rồi, không biết tương lai còn thế nào nữa.”

Từ Gia Mậu nói: “Nếu không sao tôi có thể tìm được vợ.”

“Ôi, còn trẻ như thế mà đã nghĩ đến chuyện lấy vợ rồi hả.”

“Đúng vậy, vợ của tôi…” Trong đầu Từ Gia Mậu chợt xuất hiện một bóng dáng mặc váy trắng, cậu ta khựng lại, thật lâu sau, lắc đầu.

Sau khi y tá rời đi, cậu ta ngồi lại phòng bệnh một lát, sau đó cầm đơn thuốc bác sĩ kê, đi xuống nhà thuốc dưới tầng lấy thuốc.

“38 một lọ, có thẻ học sinh không?”

“Có.” Từ Gia Mậu giơ thẻ học sinh của mình ra.

“Có thẻ học sinh trả 20 là được.”

Từ Gia Mậu lấy thuốc, khi xoay người, một tà váy trắng lướt qua mắt cậu ta.

Trong lòng đột nhiên run lên.

Tống Mạt đi ngang qua người, không hề nhìn cậu ta, lập tức đến cửa sổ nhà thuốc nói với bác sĩ: “Cho cháu một hộp thuốc trắng Vân Nam với ạ.”

Từ Gia Mậu xoay người nhìn cô ta, mấy năm nay cô đã cao lên nhiều, dáng người dần trở nên mảnh mai, không còn là cục bột nếp bụ bẫm như lúc nhỏ nữa.

Khi cô đi ngang qua người cậu, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Trong lòng Từ Gia Mậu thắt lại.

Khi cô cầm thuốc chuẩn bị rời đi, Từ Gia Mậu đột nhiên mở miệng: “Em bị thương à?”

“Không.” Giọng Tống Mạt rất bình tĩnh: “Mua cho người khác.”

“Ai có mặt mũi lớn như thế, có thể làm Tống đại tiểu thư tự mình đưa thuốc.”

Tống Mạt lạnh mặt, không muốn để ý đến cậu, xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với cô kể từ khi chuyển tới trường trung học trực thuộc.

Trong lòng Từ Gia Mậu chợt quặn thắt đến khó chịu, nhìn cái gì cũng không thấy dễ chịu, cảm giác đau đớn sau lưng càng thêm rõ ràng, tim gan tì phổi của cậu cũng đau theo.

Cậu cầm thuốc làm tan máu bầm, cô độc đi ra hoa viên nhỏ bên phòng y tế, cởi áo, định bôi thuốc lên lưng.

Vừa cử động, vế thương trên cánh tay phải lại nhói đau, cậu thở hắt kêu lên một tiếng.

Lúc này, có người cầm lấy tuýp thuốc mỡ trong tay cậu.

Từ Gia Mậu quay đầu lại, vẫn là tà váy dài trắng tinh kia.

Tống Mạt.

Trong mắt cậu cuồn cuộn gợn sóng.

Cô mở nắp ra, bôi một chút vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Quay người.”

Từ Gia Mậu ngoan ngoãn xoay người, mỗi một tấc da tấc thịt trên người, mỗi một tế bào đều trở nên nhạy cảm, cẩn thận cảm nhận lòng tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vỗ về vết bầm trên lưng cậu.

Da cậu có màu lúa mạch khoẻ khoắn, cơ bắp trên lưng cứng cáp, đường cong rõ ràng.

Nhiều năm không gặp, không chỉ cô trưởng thành, thành thục, anh trai nhỏ trước đây cùng cô lăn lộn trong bùn đất cũng đã trưởng thành.

Phân biệt con trai khác đàn ông ở điểm nào, thật ra rất đơn giản, chỉ cần xem trong lòng họ có phụ nữ hay không.

“Đã bao nhiêu năm chúng mình không gặp rồi.”

Tống Mạt cười lạnh một tiếng: “Không nhớ, cũng không muốn nhớ, tôi đã sớm quên anh.”

“Quên tôi ư.” Từ Gia Mậu cười nhạt: “Hiện tại công chúa nhỏ đang học Lôi Phong làm việc tốt hả?”

Tống Mạt nhéo mạnh vào vết bầm của cậu, Từ Gia Mậu hít sâu một hơi.

“Em tàn nhẫn thật đấy.”

“Sao bằng được anh.” Tống Mạt nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao bằng được anh trước đây, đi không ngoảnh lại, ngay cả một câu cũng không để lại cho tôi, à, không, anh có để lại, anh bảo tôi cút.”

Năm ấy cô mới bao lớn chứ, có lẽ vừa mới bước vào tuổi dậy thì, đúng vào độ tuổi động một cái là trời sập đất lún.

Cô đến quán Bida ngầm tìm cậu, cậu cũng gọi cô là công chúa nhỏ, bảo cô mau đi đi, chỗ này không phải nơi cô nên tới.

Cô nhìn những chàng trai cô gái bên cạnh anh, hành vi phóng đãng, dáng vẻ ngông cuồng khó thể kiềm chế.

Từ Gia Mậu ở cùng với bọn họ, cô với cậu, trước nay không phải người cùng một thế giới.

Buổi tối hôm đó, một mình Tống Mạt lẻ loi đi dưới màn đêm lạnh lẽo, dùng cạn nước mắt của cuộc đời.

Từ đó về sau, Tống Mạt quyết định xoá người này ra khỏi đầu.

Điếu thuốc trong tay Từ Gia Mậu đã cháy hết, cậu run lên, sau đó nói: “Tôi không nói cút, tôi nói ‘đi’.”

Tống Mạt căm giận nói: “Có gì khác nhau sao.”

“Có.”

Tống Mạt hừ lạnh, lại nghe Từ Gia Mậu tiếp tục nói: “Tôi Từ Gia Mậu cả đời này chưa từng sợ ai, ai cũng đánh, ai cũng dám trêu, nhưng có một người, tôi không dám trêu chọc.”

Tay Tống Mạt khựng lại, nháy mắt trở nên cứng đờ. Xa cách nhiều năm, nghe cậu nói những lời không biết xấu hổ đó, trái tim cô lại có cảm giác như cây khô gặp mùa xuân.

“Vì sao anh lại xảy ra mâu thuẫn với Khấu Hưởng..” Tống Mạt mở lời: “Anh đừng có nói là ghen ghét tài năng của cậu ấy.”

“Vì sao không thể là lý do này.”

Tống Mạt cười lạnh: “Kiêu ngạo như anh Từ Gia Mậu sẽ ghen ghét người khác ư?”

Khóe miệng Từ Gia Mậu cong lên, nhiều năm như vậy, người hiểu biết cậu nhất, vẫn là cô.

“Chỉ đơn giản là nhìn cậu ta ngứa mắt, được không?”

Tống Mạt thử hỏi: “Không phải vì Dương Tiểu Chi chứ, tôi thấy anh rất thân thiết với cô ấy.”

“Em quan tâm tôi thế, ngay cả việc tôi thân thiết với ai cũng biết?”

Tống Mạt hừ một tiếng: “Ai thèm quan tâm anh.”

Một cơn gió thổi qua, mang theo cái ẩm ướt oi nóng giữa hè.

Từ Gia Mậu đột nhiên cầm bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô, ấn lên vai mình.

Tống Mạt giật mình phát hiện, trên cổ tay của cậu có đeo một sợi dây đỏ, sợi dây cũ bị mài mòn theo năm tháng, tim cô đột nhiên quặn thắt.

Nếu vẫn là sợi dây kia, mặt trước chắc chắn là một con chó nhỏ ánh vàng rực rỡ.

Đó là tuổi của cô, cũng là quà cô tặng cho cậu.

Cậu không chú ý tới cảm xúc của Tống Mạt thay đổi, chỉ trầm giọng nói: “Nghe nói có người làm em sống không tốt, tôi trở về xem thử.”

Cảm thấy cô im lặng rất lâu, Từ Gia Mậu quay đầu lại, thấy biểu cảm ấy của cô, khó hiểu hỏi: “Em cảm động à?”

Tống Mạt phản ứng lại, sắc mặt thoáng hồng, vội vàng ném tay cậu ra: “Ai cần anh xen vào việc của người khác!”

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô, Từ Gia Mậu “Này” một tiếng ——

“Mạt cún con, tôi nhớ em.”

“Khốn nạn!”

Hết chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.