Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 67: Đêm giao thừa



Còn hai tiếng nữa là bước sang năm mới, gần như tất cả rapper trong thủ đô đều tụ tập tại đây, vô cùng náo nhiệt.

Nơi biểu diễn là nhà máy bỏ hoang bên bờ sông, mặt sông phản chiếu bầu trời đêm thăm thẳm, điểm xuyết trên đó là một vài ngôi sao, nước sông lẳng lặng chảy qua. Mà bên kia bờ sông chính là trung tâm thương nghiệp lộng lẫy ánh đèn, building cao tầng mọc san sát, tựa như một khu rừng thành thị, ánh đèn chiếu sáng cả một vùng trời.

Bờ bên kia ngợp trong vàng son phồn hoa, đối lập hoàn toàn với nhà máy bỏ hoang ở bờ bên này.

Nhóm rapper bắt đầu cuồng nhiệt.

Dương Chi cùng Khấu Hưởng ngồi trên cột đá cao hình tròn.

Trong trời đêm, thỉnh thoảng lại có pháo hoa nở rộ, chiếu vào trong ánh mắt sâu thẳm của Khấu Hưởng, anh bình tĩnh mở miệng: “Em có cảm thấy chốn phồn hoa bên kia với nơi tiêu điều của chúng ta bên này giống dòng nhạc thịnh hành với hip-hop không.”

Một bên phát triển nhanh chóng thậm chí còn bành trướng lan tràn rộng rãi, mà bên kia, lại chỉ là một quyển sách giải trí nhỏ bé.

Dương Chi dựa vào người Khấu Hưởng, ngước mắt nhìn về phía sân khấu tráng lệ mà nhóm rapper tự trả tiền dựng lên.

“Thật ra… Em cảm thấy trong âm nhạc không có cao thấp, ca hát thật sự chỉ là chuyện cá nhân, em thích ca hát, ca hát giúp em cảm thấy vui vẻ, giúp em tạm thời quên đi những muộn phiền trong hiện thực, giúp em xua tan phẫn uất hay buồn rầu, đối với em mà nói, như thế đã rất thỏa mãn, còn có thể đem niềm vui và sự thỏa mãn này chia sẻ cho nhiều người cũng chỉ là hạnh phúc bên ngoài, nếu có mang đến danh lợi cho em vậy cũng chỉ là kinh ngạc bên ngoài mà thôi.”

Đây là lý tưởng ban đầu của Dương Chi.

“Em thật là dễ thỏa mãn.” Khấu Hưởng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, ngẩng đầu lên, nhìn vào không trung: “Nhưng tôi không cam lòng.”

Dương Chi nghiêng mặt nhìn anh, tóc đen rũ xuống chạm đến chân mày thẳng tắp, xương chân mày nhô ra, tạo thành một bóng râm trên mí mắt anh, gò má nhô lên sắc bén như dao, đôi mắt đen tĩnh lặng phản chiếu bầu trời đêm, ánh sáng trong mắt lóng lánh như sao trời.

Anh không cam lòng để hip-hop vĩnh viễn dừng lại ở phạm vi tiêu khiển, tất cả cố chấp, tất cả yêu thương nồng nhiệt của anh đều vì muốn cho mọi người hiểu hơn, thích dòng nhạc này hơn.

Peace, Love, Respect.

Hàng lông mi dày rậm tinh tế của anh khẽ chớp chớp, cảm xúc không tên chìm trong đáy mắt.

Nói đến hoài bão, cả người anh như sáng lên.

“Anh nhìn bọn họ xem.” Dương Chi nháy nháy mắt, nhìn dòng người chen chúc xô đẩy bên sân khấu, có rapper dốc lòng biểu diễn trên sân khấu, đám đông reo hò, đẩy bầu không khí lên cao trào.

“Không chỉ có mình anh đang nỗ lực.”

Người có hoài bão luôn hấp dẫn được càng ngày càng nhiều đồng đội, chỉ cần bạn cố gắng phấn đấu, cả thế giới sẽ đứng bên bạn.

Khoé miệng Khấu Hưởng cong cong, khóe mắt cũng hếch lên. Hiếm khi nào anh lại mỉm cười dịu dàng như vậy, vào ngày đông giá lạnh, mọi thứ xung quanh như được ánh mặt trời sưởi ấm.

Đúng lúc này, Dương Chi cảm thấy trên cổ hơi lạnh, cô cúi đầu, chợt phát hiện Khấu Hưởng đang đeo một cái dây chuyền tinh xảo vào cổ cô.

Mặt dây chuyền hình một bông hoa cánh bạc, ở giữa là một viên kim cương trắng tinh khiết, chỉ cần khẽ cử động, viên kim cương trắng sẽ chuyển động theo cơ thể.

Tựa như trái tim không bao giờ ngừng đập.

Dương Chi bị chiếc vòng cổ này làm cho kinh ngạc đến không nói được nên lời, Khấu Hưởng cười nói: “Đẹp không em.”

“Vì sao anh lại tặng em cái này…”

“Quà năm mới đấy, nào có cái gì nhiều vì sao như thế.” Khấu Hưởng nhún vai, tỏ vẻ bâng quơ: “Tôi cũng không biết con gái các em thích gì, thứ lấp lánh này cũng không đắt, chỉ được cái đẹp.”

Dương Chi lướt tay trên mặt dây chuyền, khoé mắt đỏ hoe.

“Cảm ơn anh, em thích lắm.”

Khấu Hưởng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sợ cô vì lòng tự trọng mà không nhận, tóm lại, nhận là tốt.

“Lát nữa đến thời khắc giao thừa anh phải hát trên sân khấu rồi.” Dương Chi nhìn anh, khẽ cười xấu xa: “Năm mới anh muốn nói gì, hiện tại mau nắm chắc thời cơ nói cho em đi.”

Khấu Hưởng cười khẽ: “Vậy tôi sẽ nói mấy lời ngọt ngào âu yếm cho em nghe nhé.”

Dương Chi tỏ vẻ chê cười “Eo ~” một tiếng: “Anh đừng nói sến quá đấy.”

Đôi mắt đen kịt của Khấu Hưởng nhìn cô đầy nghiêm túc, cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình: “Nơi này, một nửa chứa hoài bão, một nửa chứa em.”

Anh nói vô cùng dứt khoát, nghiêm túc.

Dương Chi nhìn anh hai giây, đột nhiên nở nụ cười: “Thật là sến quá đi!”

“Em đừng cười, tôi nghiêm túc đấy.”

Dương Chi vẫn cười, Khấu Hưởng duỗi tay xoa xoa đầu cô: “Còn cười hả, em thử cười nữa xem nào.”

Lúc này, có người đội mũ lưỡi trai mặc áo lông đi tới, vẫy tay với Khấu Hưởng: “Caesar, sắp đến lượt cậu rồi.”

“Được.” Cuối cùng anh nhéo mặt Dương Chi một cái, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cột đá, quay đầu lại nói với Dương Chi: “Tôi đi đây.”

“Dạ, anh hãy thể hiện thật tốt nhé.”

Khấu Hưởng đi được vài bước, Dương Chi bỗng gọi anh lại: “Này.”

Anh quay đầu lại, thấy cô cười trầm ngâm nói: “Đợi lát nữa có khi sẽ có thêm một bất ngờ nữa cho anh đấy.”

Khấu Hưởng cười khẽ một tiếng: “Thế hả.”

Dương Chi quay đầu nhìn sang đường lớn cách đó không xa, cuối đường tối đen như mực, đèn đường u ám, vùng này là khu ngoại thành bỏ hoang, thỉnh thoảng lại có xe tải ầm ầm ầm chạy qua, hiếm khi thấy bóng dáng người đi đường.

Dương Chi đi đến bên cạnh Thời Tự và Thẩm Tinh Vĩ, thỉnh thoảng Bùi Thanh lại cúi đầu nhìn điện thoại, mọi người cùng nhìn chằm chằm về phía đường cái không chớp mắt.

“Chú Khấu có đến không?”

“Ai biết được.”

“Thôi, sắp qua năm rồi còn chưa đến thì chắc là không đến đâu.” Thẩm Tinh Vĩ lắc đầu: “Tôi đã nói kế hoạch này không thể thực hiện được.”

“Dù sao còn chưa hoàn toàn qua năm, tóm lại vẫn còn có hi vọng.” Dương Chi nhìn quốc lộ chìm trong bóng tối.

Mặc dù là đêm giao thừa, Khấu Sâm cũng không về nhà, đối với ông mà nói, cái nhà kia, người phụ nữ trong cái nhà kia, đều làm ông hết sức đau đầu.

Qua hôm nay sẽ đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, mọi người trong công ty gần như đều ở lại tăng ca, Khấu Sâm làm chủ công ty, đương nhiên cũng không ngoại lệ, buổi tối còn phải tổ chức một cuộc họp video xuyên quốc gia rất quan trọng.

“Buổi tối ngày 30 tháng 12, ở nhà máy bỏ hoang số 28 đường Thanh Sơn có một buổi biểu diễn, thời gian từ 10:30 đến 0:00, đến lúc đó Khấu Hưởng sẽ biểu diễn chính trên sân khấu, vì hôm nay, cậu ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, điền từ viết khúc cũng do mình cậu ấy hoàn thành, nếu chú rảnh hy vọng chú có thể tới đây xem.”

Hai giờ trước điện thoại của Khấu Sâm nhận được một tin nhắn từ số lạ, chắc là một trong số những người bạn của con trai gửi đến, mấy ngày trước bọn họ tới tìm ông, hy vọng ông có thể tới xem buổi biểu diễn của anh.

Hai bên bàn dài trong phòng họp đều là những người đàn ông mặc vest đi giày da, trên máy chiếu cách đó không xa là đối tác người Canada tóc vàng mắt xanh, nói bô bô một thứ tiếng ngoại ngữ mà ông không hiểu, kèm với đó là tiếng phiên dịch của cô gái ngồi bên cạnh, giải thích cho ông ý định của đối phương.

Nhưng Khấu Sâm không nghe lọt được một chữ nào, điện thoại ông để trên mặt bàn, thỉnh thoảng lại nhìn một cái.

Màn hình hiện ra đã 10 giờ rưỡi, lúc này mở họp, chủ yếu là vì lệch múi giờ với đối tác. Đương nhiên tầm quan trọng của cuộc họp này không cần nói cũng biết, tập đoàn Khấu thị có thể giành được quyền làm đại lý sản phẩm Canada hay không hoàn toàn dựa vào buổi tối hôm nay.

Khấu Sâm một bên đối phó xử lý đủ loại điều kiện mà đối phương đưa ra, một bên nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ban đầu ông cũng chưa đồng ý với bọn trẻ sẽ đến xem buổi biểu diễn, chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con.

Nhưng rốt cuộc trong lòng ông còn đang do dự điều gì, chính ông cũng không rõ, tuy lý trí nói với ông rằng không thể rời đi, việc hợp tác mở đại lý với Canada đã bắt đầu thương lượng từ mấy tháng trước, cái nào nặng cái nào nhẹ, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Đồng hồ treo tường đã chỉ tới 11 giờ.

Chợt nghe “Rầm” một tiếng, Khấu Sâm bỗng nhiên đứng lên, chiếc ghế mềm vì động tác của ông mà phát ra một tiếng vang lớn.

Ngay sau đó Khấu Sâm đi tới cửa phòng họp, bỏ lại nhóm cấp dưới mờ mịt khó hiểu.

“Khấu tổng…” Trợ lý vội vàng đuổi theo: “Ngài muốn đi đâu, thế này sẽ…”

“Nói sorry với bọn họ giúp tôi, hiện tại tôi phải đi làm một chuyện quan trọng hơn, lần sau lại hẹn thời gian bàn việc hợp tác.” Ông không hề quay đầu lại, sải bước đi ra ngoài.

“Nhưng thưa tiên sinh, lần hợp tác này ngài đã chuẩn bị rất lâu rồi.” Trợ lý còn muốn khuyên bảo: “Nếu tối nay không giành được quyền đại lý của Canada, như vậy có khả năng đối phương sẽ hủy bỏ……”

“Vậy thì để cho bọn họ cút đi!”

Khấu Sâm nổi giận: “Một chuyện hợp tác mà bàn bạc mất nửa năm, bọn họ không vội thì lo gì một chốc này? Cùng lắm ông đây không lấy quyền mở rộng đại lý nữa, để bọn họ tìm người khác giỏi hơn đi, xem có tìm được tập đoàn nào lớn mạnh hơn tập đoàn Khấu thị hay không.”

Ông dứt lời, đá bay cái ghế chặn bên chân.

Dù biết chủ tịch nhà mình nóng tính, nhưng chưa từng thấy ông thất thố trước mặt nhiều người, đặc biệt là trước mặt đối tác nước ngoài như vậy, trợ lý chỉ sửng sốt vài giây, kinh nghiệm nghề nghiệp giúp anh ta lập tức xử lý tình huống: “Tiên sinh ngài muốn đi đâu, tôi lập tức gọi tài xế lái xe đến dưới tầng đón ngài.”

“Không có thời gian.” Khấu Sâm nói xong trực tiếp lấy chìa khóa dự phòng trong túi ra, ấn vào nút xuống tầng trong thang máy, lấy xe dưới bãi đỗ, sau khi xem chỉ đường, ông phóng nhanh như chớp về phía nhà máy bỏ hoang.

*****

“Không cần chờ, nhất định ông ấy sẽ không tới.” Bên quốc lộ, Thẩm Tinh Vĩ bất đắc dĩ nhún vai: “Hai bố con họ mâu thuẫn nhiều năm như vậy, sao có thể dựa vào dăm ba câu của chúng ta mà giảng hoà được.”

Dương Chi nhìn chằm chằm đường lớn, thỉnh thoảng có xe tải phóng qua, mang theo một cơn gió thổi tung tóc cô.

Bên kia, Khấu Hưởng đã lên sân khấu, đang điều chỉnh âm lượng mirco.

“Thôi, không đợi nữa, chúng ta quay lại xe đi.” Dương Chi thất vọng xoay người, đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của Khấu Sâm, ánh mắt lấp lánh vui mừng.

“Buổi biểu diễn bắt đầu chưa cháu, hay là kết thúc rồi?” Đầu bên kia điện thoại, giọng Khấu Sâm rất vội.

Bùi Thanh và Thời Tự vội vàng ghé sát vào, Dương Chi chưa kịp mở miệng, Thẩm Tinh Vĩ đã vội vội vàng giật lấy điện thoại, hét lớn: “Chú Khấu à! Sao bây giờ chú mới gọi điện thoại, Khấu Hưởng đã lên sân khấu rồi, lúc này chú đến cũng vô dụng thôi!”

“Chú đang ở trên đường rồi, còn mấy km nữa là đến, có thể kịp không cháu?”

“Chú à, chú phải nhanh lên đấy! Thời gian không đợi người đâu!”

Dương Chi giành lấy điện thoại trong tay Thẩm Tinh Vĩ, nói với Khấu Sâm: “Chú ơi, Khấu Hưởng vừa mới lên sân khấu thôi, chắc chắn còn kịp, chú đừng nóng vội, chú dặn tài xế lái chậm một chút, chú ý an toàn, Khấu Hưởng sẽ hát vài bài cơ, nhất định chú sẽ tới kịp ạ.”

Cúp điện thoại, Thời Tự đạp Thẩm Tinh Vĩ một cái: “Anh bị ngốc à, giục cái gì mà giục, không phải đang tới rồi sao, anh không biết lúc lái xe người ta kiêng nhất chính là thúc giục à.”

Thẩm Tinh Vĩ lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ muốn ông ấy nhanh lên thôi mà.”

Dương Chi ngăn bọn họ cãi nhau: “Thôi, đừng nói nữa, tôi ở đây chờ chú Khấu, các cậu vào xem trước đi, đừng để Khấu Hưởng nhìn thấy chúng ta không cổ vũ cho cậu ấy.”

“Đợi thì để tôi đợi.” Thẩm Tinh Vĩ nói với Dương Chi: “Người nên đi xem nhất phải là cậu mới đúng, cậu chỉ cần đứng dưới sân khấu cổ vũ cho Caesar của chúng ta bằng cả tình yêu là được.”

“Sến súa thế hả.” Thời Tự cười nói.

Dương Chi cũng không từ chối, cùng các đồng đội chen vào đám đông.

Giờ phút này tâm trạng đã thả lỏng hơn nhiều, Khấu Hưởng đưa cho cô một trái tim, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị quà năm mới cho anh.

Không, chuẩn bị rồi, mọi người đã cùng nhau chuẩn bị cho anh một món quà năm mới rất to.

Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là sang năm mới.

Một năm mới, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn, khoảng cách tới tương lai lại gần thêm một bước.

Mà phía trên sân khấu, chàng trai toả sáng rực rỡ đó, hoài bão của anh không còn là lời nói suông, anh vẫn luôn thực hiện tín ngưỡng của mình.

Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.