Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 74: Chiến dịch cuối cùng



Giọng nói của cô gái tựa như bóng đêm, dịu dàng mà bình thản, qua sóng kết nối, có vẻ còn mang theo chút khàn khàn từ tính.

Cô rất ít khi đề cập đến quá khứ của mình ở radio trò chuyện hoặc gameshow, cho dù là người dẫn chương trình thông minh khéo ăn nói nhất, cũng rất khó cạy được chuyện cá nhân từ miệng Dương Chi.

Cô nói chuyện của mình thật ra rất đơn giản, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì thi vào Học viện âm nhạc, lên đại học ký hợp đồng với công ty, đi lên con đường nhạc thị trường này, không phải trải qua điều gì gập ghềnh nhấp nhô, gian nan hiểm trở, cũng chẳng có quá khứ đau thương khiến mọi người rơi lệ, càng không có chuyện tình yêu tê tâm liệt phế.

Cô lấy chính quá khứ đơn giản nhất bình thường nhất của bản thân để đối mặt với fans, không giống những ngôi sao khác, dùng người thân, mối tình đầu, dùng tất cả những gì đã trải qua để lăng xê.

Đối với Dương Chi mà nói, những hồi ức thuở niên thiếu chôn sâu dưới đáy lòng đều quá đáng quý, không thể nói với người khác.

Mà hiện giờ, trên radio, cô nói lên suy nghĩ từ đáy lòng mình.

“Chỉ còn hai ngày nữa là thi đấu, thật ra trong lòng tôi không có gì, rất nhiều người bảo tôi nên tập trung vào hát nhạc thịnh hành, đừng dùng hip-hop để lăng xê bản thân, đừng làm ô nhiễm cái giới này.”

“Tôi biết, trong giới này quả thật có một số người tương đối bài ngoại, tôi hiểu, nhưng trước khi tôi mở miệng, hy vọng các bạn giữ được thái độ khách quan, không nên phủ định ngay như thế.”

“Làm rapper, nếu các bạn có bất mãn hay không phục, hãy đăng ký tham gia thi đấu, đường đường chính chính đứng trên sân khấu battle với tôi, đừng chỉ núp sau máy tính làm anh hùng bàn phím, như vậy sẽ chẳng có ai để ý đến bạn đâu, cho dù bạn có mắng chửi tôi thế nào, who care.”

Buổi trò chuyện tràn ngập khí thế, thậm chí Khấu Hưởng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt kiên cường của cô.

Từ Gia Mậu cười nói: “Cô nhóc này thật kiêu ngạo, có khí phách của ông đây năm xưa.”

Khấu Hưởng cong môi, mấy năm nay, tính cách của cô đã thay đổi rất nhiều, hip-hop có thể khiến nội tâm con người trở nên kiên cường hơn, tự tin hơn, theo đuổi thứ này hiếm khi có người chịu thừa nhận chính mình là kẻ yếu, càng sẽ không để yên cho người khác diss, cô sẽ dùng thực lực phản kích lại.

“Nhưng điều tôi muốn nói chính là, vì sao giới này lại nhỏ bé như thế, vì sao lại là underground, chẳng lẽ các bạn chưa từng ngẫm lại ư, có phải trong số các bạn có người cảm thấy chính mình rất giỏi rồi hay không, nên một khi có người ngoài giới thích và muốn hiểu biết thứ này, lại bị những người được xưng là rapper chuyên nghiệp xa lánh diss.”

“Bởi vì giới hip-hop nhỏ, cho nên các bạn quá tự tin vào khả năng của mình. Nhưng tôi muốn nói văn hoá hip-hop rất có thể sẽ chết trong tay những người kiêu ngạo và tự phụ như các bạn, các bạn cho rằng bản thân mình là người thừa kế nó, sai rồi, là các bạn, chính là các bạn đã giết chết nó ở giai đoạn underground.”

“Phổ biến không có nghĩa là bình thường, mà có đôi khi hiếm hoi cũng không có nghĩa là tinh anh.”

Dương Chi nhàn nhã như đang kể chuyện nhà, không hề cố tình làm ra vẻ, cô không thể kiểm soát người khác nghĩ thế nào, nói ra sao, chỉ có thể bộc lộ mặt chân thật nhất của mình, bày ra cho mọi người, mặc cho người ta bình phẩm, bàn tán.

“Nhưng mà tôi thừa nhận, động cơ của tôi cũng không trong sáng.” Cô nói thẳng: “Hip-hop không phải ước mơ của tôi, nhạc thịnh hành mới phải, sở dĩ tôi phải làm chuyện này là vì một người, bởi vì anh ấy, tôi mới có thể đứng ở vị trí hiện tại. Nếu có một ngày ước mơ của anh ấy phủ bụi trần, tôi sẽ giúp anh ấy nhặt lên, bây giờ là lúc tôi thực hiện lời hứa đó.”

Từ Gia Mậu lái xe rất chậm, anh ấy để ý tới động thái của người đàn ông bên cạnh, từ đầu đến cuối anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh bao phủ một lớp sương mù, Từ Gia Mậu chú ý tới, tay phải anh siết chặt, dưới ánh trăng, mu bàn tay thấp thoáng mạch máu màu xanh nhạt.

Anh nắm chặt lòng bàn tay, giữ lấy tên một người.

*****

Buổi tối phỏng vấn trên radio đó của Dương Chi quả thật làm rất nhiều người bắt đầu suy nghĩ lại một số thứ, tuy rằng vẫn có người nghi ngờ mục đích của cô là lăng xê, nhưng Dương Chi cũng không để ý, cô chỉ cần nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi.

Gần tới giờ thi đấu, Thời Tự vừa mới kết thúc một show trình diễn nội y, sau khi kết thúc, cô ngồi trong hội trường lướt web, chú ý tới tình hình thi đấu.

“Cô còn lề mề làm gì thế.” Có người phụ nữ đến giục Thời Tự: “Mau thay quần áo đi theo tôi.”

“Đi đâu cơ?”

Người phụ nữ kia tên là Chu Hoan, là quản lý model của công ty, đang dẫn dắt Thời Tự.

Chu Hoan chào hỏi mấy model khác, quay đầu lại nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, sau khi kết thúc show tối nay còn có một bữa tiệc, những người đến đều là nhân vật máu mặt, nếu đêm nay phục vụ tốt, ông chủ hài lòng với các cô, đó là may mắn của các cô, đến lúc đó đừng nói chị Hoan không nâng đỡ đấy.”

Thời Tự không phải cô gái nhỏ mới ra trường không hiểu việc đời, làm người mẫu lâu như vậy, trong giới có chuyện xấu nào mà chưa từng thấy đâu, nếu muốn phát triển được nghề này, thật sự phải có chỗ dựa và trụ cột vững chắc.

Rất nhiều model có ông chủ sau lưng.

Dưới tình thế hoàn toàn giữ mình trong sạch, Thời Tự có thể đi đến ngày hôm nay, cô quả thật đã quá may mắn.

Cô tháo trang sức rồi lại trang điểm nhẹ, thay bộ quần áo mà Chu Hoan đã chuẩn bị, lên xe nhân viên của khách sạn.

Ăn mặc vô cùng lõa lồ, hở da hở thịt, các cô gái chân đan chân ngồi trong xe.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên mà các cô gái xung quanh làm việc này, thoáng sợ hãi, nhưng họ không từ chối, thấp thỏm bất an đi theo Chu Hoan đến khách sạn.

Trong phòng khách sạn có mấy gã trung niên dầu mỡ đang ngồi, gọi là dầu mỡ không phải vì béo, cũng chẳng phải vì không gội đầu hoặc là tai to mặt lớn mà gọi là dầu mỡ. Rất nhiều khi, mùi dầu mỡ của mấy gã đó tản ra từ tận bên trong, ví dụ như ánh mắt đê hèn, hành động cử chỉ trắng trợn, thậm chí nói năng tục tĩu, tất cả những thứ này đều là biểu hiện của bọn đàn ông dầu mỡ.

Ví dụ như mấy ông chủ đang nhìn họ lăm lăm hiện tại.

Trong bữa tiệc, mấy gã đó đều tìm được cô gái mà mình thích, ôm ôm, kéo các cô ấy chuốc rượu, mồm miệng toàn lời sắc dục, có người thích ứng được, thậm chí còn chủ động kính rượu các ông chủ, cũng có người tỏ thái độ kháng cứ, nhưng lại không kiên quyết.

Dù sao bước vào cái nghề này, muốn trong trắng như hoa sen, không tanh mùi bùn, các cô không có tư cách này.

Mặt Thời Tự lạnh tanh, để mặc gã đàn ông bên cạnh ôm lấy bả vai mình, những lời tròng ghẹo đê hèn hạ lưu của gã đó quanh quẩn bên tai cô, nhưng cô không nghe thấy gì cả, trong đầu lóe lên những hình ảnh tươi đẹp của quá khứ.

Những người đồng đội đã từng thức với nhau đến rạng sáng, vì hip-hop, vì mục tiêu chung, vì hoài bão của mình mà nỗ lực phấn đấu, cho dù có khổ có mệt nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng…… Những năm tháng ấy mới thật sự đáng sống.

Còn hiện tại, hiện tại cô cho rằng mình đã trưởng thành, trưởng thành thì sẽ không thể nằm mơ, trưởng thành thì phải suy nghĩ đến cuộc sống của bản thân, phải từ bỏ rất nhiều chuyện, phải kiếm tiền nuôi sống chính mình…… Có nhiều lý do như thế, tự nhủ với mình lựa chọn bây giờ là chính xác.

Nhưng mà rốt cuộc cô còn do dự điều gì?

Con đường dưới chân, chẳng phải là hướng đi đúng đắn nhất hay sao?

Thời Tự rũ mắt, trông thấy bàn tay của gã béo bên cạnh đặt lên đùi mình, vuốt ve.

Cảm giác buồn nôn dâng lên.

Đệch mợ nó con đường đúng đắn nhất!

Thời Tự bỗng đứng lên, cầm ly rượu vang đỏ bên cạnh, đổ vào mặt gã đàn ông đó, trông vô cùng chật vật, mặt gã ta nháy mắt đổi sắc.

Thời Tự đã đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng, không quay đầu lại, phía sau Chu Hoan đuổi theo, tức giận nói: “Cô làm gì thế, mau quay lại xin lỗi ông chủ Tần đi!”

Thời Tự tháo đồ trang sức ném xuống đất: “Tôi không làm nữa.”

“Không muốn làm thì đi đi, ở đây cũng không thiếu mấy model như cô!” Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của Chu Hoan: “Giả vờ cái gì mà giả vờ, nghĩ mình cao quý lắm chắc! Chẳng phải cũng chỉ là một con điếm đê tiện thôi sao!”

Đúng, cô là con điếm đê tiện, không có tiền, không có địa vị, bán thân để đổi lấy mọi thứ. Nhưng cô cũng có lòng tự trọng, cũng từng có ước mơ, mặc dù hiện tại đang trắng tay, xoay sở tồn tại như giòi bọ.

Nhưng ước mơ của cô chưa bao giờ vứt bỏ cô.

*****

Tiết âm nhạc của Thẩm Tinh Vĩ lại bị thầy toán chiếm.

Khi anh đến lớp, phát hiện cả lớp đều đang vùi đầu vào làm toán, anh cầm thước gõ gõ bàn: “Các em làm gì thế, đây là tiết âm nhạc chứ không phải tiết toán, mau cất đề thi đi.”

Song các bạn học sinh lại ồn ào oán giận, nếu không làm hết bài trên lớp thì sẽ phải mang về nhà làm, nhưng về nhà lại có bài tập về nhà, cho nên chỉ có thể làm bài vào tiết âm nhạc.

Thẩm Tinh Vĩ nổi giận đùng đùng chạy đến văn phòng chuẩn bị tìm thầy dạy toán để tranh luận, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của thầy toán với giáo viên khác.

“Thầy làm như vậy có quá đáng quá hay không.”

Thầy toán nói: “Tôi đâu còn biện pháp nào khác, sang năm bọn trẻ phải thi vào cấp ba rồi, nếu tôi không tăng lượng bài tập lên, sao bọn trẻ có thể thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, những tiết vô dụng như tiết âm nhạc, nếu tôi không chiếm thì cũng sẽ có giáo viên khác vào chiếm thôi.”

Thẩm Tinh Vĩ giống như quả bóng bị chọc vỡ, đứng trước văn phòng một lúc, cuối cùng đành ủ rũ rời đi.

Đến khi trở lại lớp, anh ngồi trên bục giảng, để mặc học sinh vùi đầu làm toán.

“Những tiết vô dụng như tiết âm nhạc, nếu tôi không chiếm thì cũng sẽ có giáo viên khác vào chiếm thôi.”

Những lời thầy toán nói còn văng vẳng bên tai.

Thẩm Tinh Vĩ vô cùng nhiệt huyết dấn thân vào sự nghiệp giáo dục âm nhạc, cho rằng mình lang thang hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được giá trị cuộc sống, lại không ngờ sự nghiệp của anh còn chưa kịp bắt đầu đã tới bên bờ vực thẳm.

Tiết âm nhạc có thể có có thể không, thầy dạy nhạc có thể có có thể không…… Anh còn định dạy bọn trẻ hát rap, cho rằng ước mơ của mình có thể tìm lối tắt để thực hiện, nhưng bọn trẻ lại bị áp lực học tập đè ép đến không thở nổi, làm gì còn sức để theo đuổi âm nhạc.

Đúng lúc Thẩm Tinh Vĩ đang thẫn thờ, chợt nhận được tin nhắn của Thời Tự: “August.”

Mấy chữ này, gộp vào chính là những năm tháng trong xanh của buổi trưa hè nóng bức tràn ngập tình cảm mãnh liệt của bọn họ.

Thẩm Tinh Vĩ đột nhiên đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng học.

Còn Bùi Thanh, một buổi chiều như bao buổi chiều khác, anh hoàn thành thí nghiệm, mặc áo blouse trắng đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Đứng trước cửa sổ khoa sinh, ngắm hoàng hôn một lát, trong đầu trống rỗng.

Tà dương như máu, tựa như năm xưa.

Sau đó, trên sân thể dục cách đó không xa, anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, giống như xuyên qua thời không, trở về thời niên thiếu vô lo vô nghĩ.

Anh chạy như bay về phía bọn họ.

*****

Trung tâm thương mại CBD, tập đoàn Nguyên thị, Khấu Hưởng tiễn đoàn khách hàng người nước ngoài ra khỏi office building, ngồi vào ô tô màu đen.

Xe vừa mới lái đi, trên con đường phía trước bỗng dưng có mấy người đứng chắn trước mui xe. Hai nam một nữ, Thời Tự dựa vào tường, tùy ý ôm khuỷu tay, cười trầm ngâm nhìn vào trong xe.

Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh cản xe lại.

Tài xế ngó đầu ra hỏi: “Mọi người đang làm gì thế, đứng giữa đường như vậy rất nguy hiểm đấy, có biết không hả.”

Trông họ vẫn rất ngây ngô, giống như những đứa trẻ, Bùi Thanh nhìn ô tô nói: “Chúng tôi muốn tìm một người.”

Tài xế mất kiên nhẫn hỏi: “Các anh muốn tìm ai thì cũng đừng chặn đường, mau tránh ra!”

Đúng lúc này, cửa sau mở ra, một đôi chân thon dài bước ra, giày đen bóng loáng, kết hợp với quần âu màu đen và áo sơ mi trắng phác họa dáng người cân đối của anh.

Giờ phút, trên người Khấu Hưởng thấp thoáng khí chất của một vị thương nhân xuất chúng.

“Bọn mày có việc gì thế?” Giọng anh bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng.

“Cuộc thi sắp bắt đầu rồi.” Thời Tự cũng đi tới, chắn trước mui xe: “Cùng đi thôi!”

Cùng đi thôi, giọng điệu thật đương nhiên.

“Hiện tại tôi có việc, không đi được.”

“Chúng ta là một ban nhạc, không có mày thì hát thế nào.” Bùi Thanh nói: “Ông đây còn phải làm nghiên cứu nữa, có ai mẹ nó rảnh rỗi đâu.”

“Đã lâu không hát rồi, mọi người đi đi, tao không đi đâu.” Khấu Hưởng dứt lời, lại quay vào xe.

Thẩm Tinh Vĩ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thời Tự kéo lại.

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, có lựa chọn của riêng mình, có thể thấu hiểu, bọn họ cũng không thể giống như lúc nhỏ, cho dù bắt cóc anh cũng phải mang anh đi.

Người trưởng thành phải học được cách tôn trọng người khác.

Ô tô màu đen từ từ khởi động, Thẩm Tinh Vĩ vẫn nhịn không được, hét một tiếng về phía Khấu Hưởng: “Ngu ngốc! Mày thật là nhu nhược! Năm xưa mày đã đào ngũ, bây giờ còn muốn chạy trốn! Đồ cún đội lốt người, chỉ biết dối trá! Ông đây coi như không quen biết mày! Chúc tiền đồ sau này có thể thăng thiên, tạm biệt!”

Trong xe, Khấu Hưởng siết chặt tay, nhín bóng dáng xa dần của đồng đội trên gương chiếu hậu, biến mất trong bụi mù, tựa như thanh xuân đã phủ bụi trần của anh.

Lúc trước mày đào ngũ, vứt bỏ bọn họ, phản bội tín ngưỡng của mày, bây giờ mày còn muốn chạy trốn……

Tim Khấu Hưởng đón gió buốt lạnh.

Mặc dù lý trí nói với anh khách hàng tối nay rất quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ lại. Nhưng ngọn lửa đã tàn trong lòng ngực mấy năm nay càng đốt càng cháy…

Tay phải mở ra, hai chữ kia, nằm yên trong lòng bàn tay.

Tay đứt ruột xót, người con gái anh thương còn đang chờ anh, anh phải cũng bọn họ thực hiện nốt chiến dịch cuối cùng này.

“Dừng xe!”

Khấu Hưởng đột nhiên lên tiếng, tài xế ngồi phía trước khó hiểu: “Cái, cái gì?”

“Dừng xe.” Khấu Hưởng kiên quyết.

Tài xế dừng xe ở ven đường, anh dùng tiếng Anh nói xin lỗi với khách hàng, sau đó dứt khoát ra khỏi xe.

Cách đó không xa, ba người vốn đang mất mát nhìn thấy bóng dáng Khấu Hưởng nháy mắt trở nên phấn chấn, hò reo không ngừng.

Bọn họ biết, Caesar đã trở lại.

Hết chương 74

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.