Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 77: Trang điểm xinh đẹp



Trong cuộc thi hip-hop này, August chắc chắn là nhóm được chú ý nhiều nhất, các thành viên biểu diễn ngẫu hứng, tính hài kịch và bùng nổ đều có, sau đó lại đến đoạn freestyle dài mười mấy phút, được cắt nối biên tập thành video ngắn đăng lên trên mạng, độ hot càng ngày càng tăng.

Đương nhiên, August cũng không phải đội ưu tú duy nhất, Từ Gia Mậu cũng đăng ký tham gia thi đấu, anh ấy đã giành được sự yêu thích của rất nhiều người hâm một bằng phong cách rap cá nhân độc đáo của mình. Đồng thời còn có nhóm rap TZT đến từ phía Nam.

Bây giờ Khấu Hưởng cũng bắt đầu chấp quản công ty của mình, đúng như Nguyên Diễn Chi đã dự đoán, anh nhất định không ở lại tập đoàn Nguyên thị, tới thực tập chỉ hy vọng có thể giống như những sinh viên bình thường khác, từ tầng thấp nhất đi lên, học được bản lĩnh thật sự.

Nguyên Diễn Chi dạy cho anh rất nhiều điều, gần như coi anh thành người thân mà bồi dưỡng. Sau khi cơ thể Khấu Sâm hoàn toàn bình phục, ông thúc giục Khấu Hưởng về công ty, đứng lâu ở tập đoàn Nguyên thị làm gì, định làm con trai người ta hả.

Khấu Sâm khỏe lên, tính tình cũng thay đổi, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người khác, đôi khi lại làm người ta nghẹn lời, hoàn toàn trái ngược với Boss kiêu ngạo lạnh lùng Nguyên Diễn Chi.

Khấu Hưởng không trực tiếp làm lãnh đạo theo ý của bố, anh lựa chọn ở lại bộ phận tài chính, bắt đầu từ nhân viên, tìm hiểu toàn bộ tình hình tài chính của công ty.

Kể từ khi Khấu Hưởng tham gia cuộc thi âm nhạc hip-hop, độ hot càng ngày càng cao, càng có thêm nhiều người biết đến tên Caesar, thậm chí lúc làm việc còn có nữ đồng nghiệp lặng lẽ đến hỏi xin Khấu Hưởng ký tên. Thỉnh thoảng cũng nhìn thấy đồng nghiệp nữ ở phòng ban khác vòng đi vòng lại trước phòng tài chính.

Nhưng trong thời gian làm việc, Khấu Hưởng luôn lễ phép từ chối những thứ không liên quan đến công việc. Từ trước đến nay anh luôn là một người đàn ông nghiêm túc, còn tập trung và nỗ lực hơn cả những nhân viên khác.

Các nhân viên đều biết, tương lai Khấu Hưởng chắc chắn sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, ngôi trên ghế tỷ phú, nhưng trong công việc anh luôn cố gắng gấp mười lần gấp trăm lần so với những nhân viên bình thường khác, điều này khiến các đồng nghiệp vô cùng xấu hổ. Vì thế, tinh thần nỗ lực làm việc của nhân viên bỗng tăng cao

Chiều hôm đó, Khấu Hưởng đến bộ phận thiết kế lấy tài liệu, vừa khéo gặp được nghệ sĩ tới đây ký hợp đồng đại diện sản phẩm, trong công ty có không ít đồng nghiệp theo đuổi thần tượng tụ tập trước cửa phòng thiết kế, tò mò nhìn vào bên trong.

Thấy Khấu Hưởng đến, các cô ấy như chuột thấy mèo, lập tức ngoan ngoãn trở về phòng làm việc của mình.

Dù sao cũng là người lãnh đạo trực tiếp trong tương lai.

Khấu Hưởng bâng quơ liếc qua phòng tiếp khách của bộ phận thiết kế

Vị sao nam được mời đến ký hợp đồng đại diện kia mặc một chiếc áo phông rất thời thượng, khuôn mặt trông có vẻ hơi quen, chợt nhớ ra, người này chính là người đàn ông anh đã gặp trước cửa khách sạn vào buổi tối hôm trước.

“Anh ta là Văn Hạo, người đại diện cho sản phẩm mới Cosin của công ty chúng ta, bây giờ vẫn chưa chốt, còn đang thảo luận về việc ký hợp đồng.” Đồng nghiệp bên cạnh giải thích.

Nghĩ đến đêm đó anh ta cố chấp quấn lấy Dương Chi, muốn ép cô lên xe, sắc mặt Khấu Hưởng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt phủ một lớp sương lạnh.

Văn Hạo cũng nhìn thấy Khấu Hưởng, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau qua một lớp cửa kính, tóe ra tia lửa.

Khấu Hưởng không để ý tới anh ta, cầm tài liệu sải bước rời đi, Văn Hạo lập tức đứng lên, đi ra, gọi Khấu Hưởng lại: “Ê, này!”

Khấu Hưởng vẫn không để ý đến anh ta.

“Tôi bảo anh chờ một chút!”

Đợi đến khi Văn Hạo chắn trước mặt, anh mới ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh liếc anh ta: “Tôi không tên là ê, cũng chẳng tên là này.”

Văn Hạo nhếch miệng, cười lạnh nói: “Tôi biết anh, Caesar, tôi đã xem video thi đấu của anh, anh hát rap.”

Anh ta thấy chung quanh không có ai, vì thế hạ giọng hỏi Khấu Hưởng: “Này, không phải vì cô ấy thích rap nên anh mới tham gia cuộc thi này đấy chứ?”

Khấu Hưởng không định trả lời vấn đề ngu ngốc này của anh ta, xoay người nói: “Tôi còn có việc bận, đi trước đây.”

Văn Hạo lập tức chắn trước mặt anh: “Ồ, anh làm việc ở đây hả?” Anh ta nhìn vào thẻ công tác trước ngực anh ——

Bộ phận tài chính – Khấu Hưởng

Thấy tuổi anh cũng xấp xỉ với mình, Văn Hạo tự cho mình là chủ, nghĩ anh là nhân viên ở đây, hơn nữa chức vị lại tương đối thấp, bởi vì công ty này nằm trong top 500 công ty mạnh nhất thế giới, trưởng phòng và giám đốc được tuyển vào đều phải có kinh nghiệm làm việc dày dặn.

“Văn Hạo, anh làm gì ở đây thế, bên kia đang chờ ký hợp đồng đấy.” Người đại diện mặc vest đi tới, thúc giục Văn Hạo.

Văn Hạo nhìn Khấu Hưởng, lại nhìn mấy nhân viên bộ phật thiết kế đang đợi ký hợp đồng ở phía sau, đột nhiên nói: “Tôi muốn đổi ý.”

Người đại diện khó hiểu: “Đổi ý gì.”

“Tôi không muốn ký hợp đồng đại diện sản phẩm với công ty này.”

Mặt người đại diện biến sắc, lập tức kéo Văn Hạo sang một bên: “Anh định ầm ĩ gì thế, đây chính là tập đoàn Khấu thị, Cosin là bộ sản phẩm giành cho giới trẻ mới nhất của họ, nếu có thể ký hợp đồng với sản phẩm này, những đại diện sản phẩm tiếp theo đều sẽ là của anh, sao tự dưng lại không muốn ký?”

Văn Hạo cố tình mắt điếc tai ngơ, quay trở lại phòng tiếp khách, nói với mấy nhân viên đang chờ ký tên của bộ phận thiết kế: “Tôi muốn suy nghĩ lại về hợp đồng, thay đổi một số điều kiện.”

Khi bộ phận thiết kế lựa chọn ngôi sao đại diện đã nhìn trúng  Văn Hạo trong số những sao nam trẻ mới nổi, cảm thấy khí chất của anh ta rất phù hợp với bộ sản phẩm Cosin trẻ trung thời thượng này, vì thế nhất trí chọn anh ta, trải qua một thời gian dài đàm phán, điều kiện các bên đều đã ổn thỏa, hiện tại đối phương đột nhiên yêu cầu thay đổi điều kiện, việc này khiến các nhân viên bên bộ phận thiết kế rất khó hiểu.

“Trước đó đã chốt không thay đổi điều kiện nữa, nhưng tôi muốn các anh sửa lại một chút, tôi muốn người kia rời khỏi công ty.” Khi Văn Hạo nói những lời này, vẻ mặt rất kiêu căng, mặc dù là một yêu cầu hết sức vô lý nhưng anh ta lại nói với vẻ rất dửng dưng: “Tôi có mâu thuẫn với anh ta, không thích anh ta cho lắm.”

Theo hướng Văn Hạo chỉ tay, mọi người nhìn thấy Khấu Hưởng dựa bên bàm làm việc, mặt mấy người nhân viên nháy mắt biến sắc: “Văn tiên sinh, thế này chỉ sợ… Chỉ sợ không được tốt cho lắm.”

“Chẳng lẽ các anh chỉ vì một nhân viên quèn mà vứt bỏ người đại diện thương hiệu là Văn Hạo tôi ư?”

Văn Hạo là ngôi sao trẻ mới nổi của giới giải trí, có rât nhiều fan hâm mộ trẻ tuổi, đây cũng là lí do công ty cân nhắc chọn anh ta làm người phát ngôn, thế nên anh ta có cò kè mặc cả, công ty cũng cố gắng nhượng bộ.

Anh ta có tư chất.

Nhưng chuyện này……

“Công ty chúng tôi khi tuyển nhân viên đã ký kết hợp đồng, nếu hủy bỏ hợp đồng sẽ không tốt…” Nhân viên phòng thiết kế tận tình khuyên bảo: “Huống chi, anh ấy… Anh ấy còn là…”

“Làm như thế nào đó là chuyện của các anh, dù sao tôi cũng chỉ nói đến đây thôi.” Văn Hạo mất kiên nhẫn cắt ngang, đứng dậy lười nhác nói: “Bao giờ các anh suy nghĩ xong thì liên hệ với người đại diện của tôi nhé.”

Nhưng anh ta vừa mới dứt lời, một giọng nói to vang lên: “Không cần suy nghĩ gì cả.”

Người bước vào chính là giám đốc bộ phận thiết kế Nhậm Đình, ông ấy đã lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, cả bộ phận thiết kế chỉ có ông ấy sai đâu đánh đó như Thiên Lôi, rất có uy tín và danh vọng.

Khấu Hưởng gặp ông ấy cũng phải chào một tiếng: “Chú Nhậm.”

Văn Hạo thấy Nhậm Đình tới, lập tức đứng dậy, mấy ngày nay anh ta mới chỉ trao đổi với nhân viên, chưa từng nhìn thấy giám đốc quản lý, hôm nay gặp được mới thấy đúng là khí chất của người làm sếp.

“Cosin của chúng tôi là thương hiệu hướng về sự trẻ trung năng động của giới trẻ, tôi thấy phong cách của anh không hợp với Cosin, hợp đồng không phải ký nữa đâu, mời anh đi cho.” Nhậm Đình giải quyết dứt khoát, mấy người nhân viên lập tức lấy bản hợp đồng về.

Mặt Văn Hạo biến sắc, người đại diện của anh ta cũng hoảng sợ: “Sao… Sao lại không ký nữa, ôi vừa rồi Văn Hạo chỉ đùa một chút thôi, không phải nói thật.”

Anh ta không nhịn được lấy khuỷu tay chọc Văn Hạo.

Văn Hạo không cam lòng trừng Khấu Hưởng một cái, đành chịu thua nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

So với việc công ty muốn mời Văn Hạo đến để làm người phát ngôn cho Cosin, thật ra bên Văn Hạo mới là bên cấp bách hy vọng có thể nhận được quyền phát ngôn này, dù sao hàng loạt sản phẩm của thương hiệu này rất có tiềm lực phát triển, nếu Văn Hạo có thể nhận được quyền đại diện thương hiệu Cosin thì tuyệt đối là việc trăm lợi không hại đối với sự nghiệp của anh ta.

Nhưng Nhậm Đình không có ý định nói đùa, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói thẳng: “Văn tiên sinh, anh thật sự là một sao nam trẻ vô cùng nổi tiếng, nhưng nếu anh muốn tôi phải lựa chọn giữa nhân viên của bộ phận thiết kế với bản thân anh, hành động này… Rất tiếc tôi không hề tán thành, trong mắt tôi, cho dù nhân viên có mang cấp cao hay thấp, đều không phân biệt đắt rẻ sang hèn.”

Văn Hạo thấy Nhậm Đình thật sự tức giận, lẩm bẩm một tiếng: “Chẳng phải tôi chỉ nói đùa thôi sao, tôi……”

Nhưng anh ta còn chưa dứt lời, Nhậm Đình lại nói tiếp: “Huống chi, công ty này mang họ Khấu, anh muốn chúng tôi đuổi việc lãnh đạo tương lai của mình, đúng là đã tự đánh giá cao bản thân rồi, thật là nực cười.”

Lời Nhậm Đình đanh thép mà hữu lực, từng câu từng chữ giống như một cái búa gõ vào lòng Văn Hạo, lúc này Văn Hạo mới phản ứng lại, Khấu Hưởng họ Khấu, mà công ty này cũng……

Không thể nào!

Lại nhìn sang Khấu Hưởng, anh đứng thẳng bên cửa, từ đầu đến cuối không nói một lời, thái độ bình tĩnh, bộ dáng thờ ơ, ánh mắt không chút gợn sóng, ngược lại làm Văn Hạo có vẻ không có khí phách, giống như đang làm một thằng hề.

Nhân viên xung quanh cũng chụm đầu ghé tai, cười nhạo Văn Hạo không biết tự lượng sức mình.

“Hình tượng sụp đổ, fan chuyển thành người qua đường.”

“Ban đầu cứ tưởng rằng chỉ là một người mới không có kỹ thuật diễn, kết quả tố chất còn thấp kém như vậy.”

“Anh ta to lớn thế nào lại dám cho rằng công ty có thể vì anh ta mà đuổi việc Boss nhỏ của chúng ta chứ.”

“Chúng ta làm nhân viên thì sao, dựa vào đâu mà anh ta dám khinh thường người khác, nghĩ rằng bản thân ghê sớm lắm chắc.”

……

Sắc mặt Văn Hạo trở nên trắng bệch, không ngờ người này lại là thiếu gia của tập đoàn Khấu thị, căn bản không phải người mà anh ta có thể đắc tội!

“Bây giờ các anh có thể đi rồi.”

Nhậm Đình dứt khoát nói, mặc dù người đại diện còn muốn cứu vãn, nhưng thái độ của Nhậm Đình rất kiên quyết, không hề cho thêm cơ hội.

Hai người đành phải xám mặt rời khỏi công ty, trước khi đi, Văn Hạo bước qua người Khấu Hưởng, vẻ mặt xấu hổ, còn định nói gì đó, nhưng Khấu Hưởng không cho anh ta cơ hội hối hận, nhún vai, bình thản trở về văn phòng của mình.

Mấy năm nay đã nhìn quen mây gió, anh sẽ chẳng quan tâm tới mấy tên hề chỉ biết nhảy nhót làm trò cười như thế này.

*****

Buổi chiều, Dương Chi học xong tiết múa nghệ thuật, thấy các bạn nữ đứng bên ban công, ríu ra ríu rít bàn tán gì đó, cô tò mò đi ra ban công, ngó đầu ra nhìn.

Trước khu dạy học có một chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ, đường cong uốn lượn, kiểu dáng vô cùng phong cách. Còn người hấp dẫn sự chú ý nhất chính là người đàn ông đang dựa vào xe.

Có lẽ vừa mới ra khỏi công ty, Khấu Hưởng mặc một chiếc quần âu màu đen kết hợp với sơ mi trắng, áo sơ mi phác họa vóc dáng cân đối của anh. Đứng bên chiếc Bentley, khí chất của anh hoàn toàn có thể lấn áp chiếc xe bên cạnh, làm tăng thêm sức mạnh của anh.

Ngửa đầu, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dương Chi trong đám đông, khóe miệng cong lên mỉm cười, khiến các cô gái xung quanh hưng phấn thét ầm ĩ.

Dương Chi lùi ra phía sau, đúng là phô trương quá!

Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Khấu Hưởng: “Hôm nay anh ăn nhầm cái gì thế, mau lái xe ra ngoài đi, em tới tìm anh.”

Khấu Hưởng cúi đầu nhìn điện thoại, mỉm cười, soạn tin nhắn: “Em sợ mất mặt hả?”

“Em sẽ tổn thọ mất đại ca ạ!”

“Được rồi, vì Chi Nhi sống lâu trăm tuổi, anh sẽ đi.”

Quả nhiên Khấu Hưởng ngoan ngoãn nghe lời, lên xe rời đi, hai người hẹn nhau ở một con ngõ nhỏ không người gần trường, Dương Chi ngồi vào trong xe, anh lập tức ghé lại gần, dịu dàng hôn hôn chóp mũi cô.

“Anh mua xe từ lúc nào thế?”

“Từ nửa năm trước, bố nhất quyết nhét cho anh nhưng anh vẫn chưa có cơ hội lái.”

Loại siêu xe này đương nhiên không phải xe lái hàng ngày, bình thường Khấu Hưởng không nhất thiết phải dùng. Nhưng tính tình Khấu Sâm vốn như vậy, ông cảm thấy mình nên bù đắp cho con trai, trong mắt ông, đứa trẻ nào cũng thích kiểu xe phong cách này cho nên chưa hỏi ý kiến anh đã dứt khoát mua luôn.

Xe vừa chạy đến trước mặt Khấu Hưởng, Khấu Hưởng chợt thấy đau đầu, nếu không phải đó là quà bố tặng, có lẽ anh sẽ trực tiếp bán xe đi sau đó đầu tư vào bất động sản.

“Hôm nay tự dưng nổi hứng muốn lái xe tới đón bạn gái của anh, có gì đâu mà.” Khấu Hưởng cảm thấy may mà trước đó mình không bán xe, hiện tại rốt cuộc cũng có chỗ để dùng.

Dương Chi cười nhạo anh: “Công đực tới lúc tìm bạn đời mới có thể xòe cái đuôi lòe loẹt để hấp dẫn công cái, anh nhìn xem, lông chim của anh phấp phới đến mức nào rồi.”

Khấu Hưởng duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, cười mà không nói.

“Mình đi đâu thế ạ?” Dương Chi hỏi anh.

“Chúng ta ăn cơm trước, sau đó tới nhà anh đang ở.”

Trái tim nhỏ của Dương Chi đập thình thịch, cô ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Tới nhà anh ở á?”

Khấu Hưởng quay đầu lại liếc cô một cái, khẽ cười nói: “Chẳng phải công đực tới lúc tìm bạn đời mới có thể xòe cái đuôi lòe loẹt để hấp dẫn công cái sao, hiện tại em không ngửi thấy mùi gì trên người anh hả?”

Dương Chi bỗng nhiên mở to hai mắt: “Mùi gì ạ?”

Khấu Hưởng chậm rãi ghé sát vào tai cô, khẽ thổi một cái, mờ ám nói: “Đương nhiên là mùi động dục của động vật giống đực rồi.”

Hết chương 77

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.