Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 14



Trans: Lam

Dao rất muốn sờ sờ mũi mình một cái, xem xem mấy giọt máu mũi đáng xấu hổ đó có chảy xuống hai không. Nhưng cả hai tay của cô đều đặt ở trên ngực của Nặc Nặc, chỉ động đậy nhẹ một cái, loại xúc cảm khiến người khác phải tê dại chỉ hận không thể dậm chân tại chỗ lại dâng lên một lần nữa. 

Lúc kiểm tra ở bệnh viện, tuy rằng Nặc Nặc cũng cởi quần áo, nhưng cô cũng ép buộc bản thân mình không được nhìn. 

Lần đầu tiên tắm cho anh, anh cũng rất ngoan ngoãn, cực kỳ nghe lời mà ẩn mình dưới nước, chỉ lộ ra phần trên ngực. 

Nhưng mà như này cũng tốt mà, được sờ một cách triệt để, lại còn ươn ướt. Cô không chỉ được chiêm ngưỡng một cách triệt để mà còn được sờ một cái phê ơi là phê. 

Một giờ trước cô còn bảo cái gì mà chỉ coi anh là một đứa trẻ… 

Nói một cách đơn giản thể, ít nhất thì cơ thể hoạt sắc sinh hương ở dưới tay cô, cũng chỉ có thể khiến cho cô cảm thấy được hormone và sự áp bức của người trưởng thành. 

Và cả, cảm giác cực kỳ vui vẻ khi được thử nghiệm. 

Bình thường anh trông vừa cao vừa gầy, nhìn đáng thương chết đi được, cô thật không ngờ anh lại là mặt học sinh thân hình phụ huynh như vậy. 

Dụ Dao nhắm mắt đè lại cảm xúc của mình, dùng hết khả năng để làm cho bản thân đừng quá thất thố. Trong đầu vang lên toàn là tiếng niệm kinh thanh tịnh tâm, đợi đến lúc tâm đã thanh tịnh, mới ý thức được nhiều vấn đề. 

Nặc Nặc đang dùng nước lạnh giặt trang phục cho cô. 

Trang phục đóng phim bẩn tới cùng cực như vậy, anh thậm chí cũng chỉ mới học ăn học nói chưa được bao lâu, lại một thân một mình ở đây làm cái việc tốn công tốn sức như vậy? 

Dụ Dao thanh tỉnh không ít, nhanh chóng ngửa đầu ra sau, hai tay theo đó cũng dơ lên. Trong khoảnh khắc khi hai bàn tay cô rời khỏi da thịt anh, cô tuyệt đối không muốn thừa nhận bản thân thực sự có hơi không nỡ. 

Cô nhìn chung quanh phòng tắm một vòng, ý nghĩ của Nặc Nặc, anh muốn làm gì, cô cũng đã hiểu. Lại nghĩ tới câu “Dụ Dao cần em” kia, đáy lòng cô bủn rủn không thôi. 

Quả nhiên Nặc Nặc đã nghe thấy những lời Kiều Nhiễm nói với cô. 

Nhưng lúc này, cô vẫn chưa rõ tâm tình thực sự của mình là gì. 

Tất nhiên là cô thích Nặc Nặc. Nhưng cô không muốn trộn bất cứ suy nghĩ ái muội gì vào trong thứ tình cảm đó. Chỉ muốn dùng sự yêu thương đơn thuần để bảo vệ anh, muốn quan tâm anh, hy vọng anh có thể làm người bình thường. Cô có thể cho anh một ngôi nhà tránh mưa tránh gió, cho anh ăn no mặc ấm. Cho dù đó chỉ là một đoạn nhạc đêm vô vị trong sinh mệnh ấy, cô cũng sẽ vì anh mà vẩy thêm chút sắc màu tươi sáng. 

Nhưng mà cuối cùng thì cô và Nặc Nặc cũng không thể kéo dài một mối quan hệ như vậy. 

Những thứ tạm thời, càng ấm áp đẹp đẽ bao nhiêu thì càng khiến cô sợ hãi, theo bản năng cô chỉ muốn để cho trái tim của mình lặng như nước. Cô chỉ cho anh cuộc sống vật chất, không dám dồn vào đó quá tình cảm, chỉ sợ một ngày nào đó ràng buộc quá nhiều, cô sẽ không nỡ dứt bỏ. 

Nhưng rõ ràng đây không phải là khát vọng của Nặc Nặc. Anh chỉ giống như một con chó con bị bỏ rơi, cuối cùng cũng tìm được chốn về, muốn thân thiết với chủ nhân của nó, muốn có được tình yêu từ chủ nhân. 

Mà trời sinh, Nặc Nặc lại là một người bán moe không có trực giác. Cho dù cô có định lực đến mấy, cũng năm lần bảy lượt bị sự thân mật của anh đẩy lệch khỏi quỹ đạo. 

Cô nỗ lực duy trì khoảng cách, không dám tới gần anh. Đặc biệt là hôm nay sau khi nhìn thấy tình huống của Kiều Nhiễm, cô không thể không suy nghĩ lại lời ban đầu của cảnh sát Trần Lộ. 

Nặc Nặc không ổn định, anh có tính bạo lực. Tuy rằng chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng dựa vào sự thê thảm của Kiều Nhiễm, cô cũng có thể tưởng tượng ra vài phần. 

Ít hay nhiều, thì vẫn có chút lo lắng… Và cả hơi sợ. 

Nhịp tim của Nặc Nặc đập rất nhanh, lồng ngực anh rung lên trước mắt Dụ Dao. Cô biết, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô. 

Dụ Dao rủ mắt, lôi anh từ trong phòng tắm ra, lau khô cho anh từ đầu tới chân, tìm quần áo sạch mặc cho anh. Tới lúc này mới nói một câu ngắn gọn: “Tôi không nói sẽ đuổi anh đi, cũng không định tìm người khác. Nghĩ linh tinh cái gì vậy?” 

Nặc Nặc chỉ cảm thấy không mấy vui vẻ, bèn mím mím môi. 

Anh thất vọng cúi đầu xuống, tóc mái dài che đi đôi mắt, chỉ để lộ một màu u ám. 

“Xin lỗi…”

Nặc Nặc lí nha lí nhí nói. 

Xin lỗi vì anh đã trở nên tệ hơn, đã tham lam hơn. Vậy mà lại muốn nghe một câu nói có tính khẳng định hơn từ cô. 

Dụ Dao chú ý tới những vết thương mới ở trên tay anh, không nhịn được mà thở ra, quay về phòng mình ở kế bên để lấy thuốc. 

Đợi đến khi cô quay lại, Nặc Nặc đã ôm một đống trang phục đóng phim đã được giặt sạch đến phòng sấy khô của khách sạn rồi. Mái tóc của anh dao động không ít, lại không nghe lời mà bay lên. Lần này là ba cây mạ nhỏ mềm mềm, ở trên đỉnh đầu anh bay bay theo gió, đung đa đung đưa, dụ người khác đưa tay sờ sờ. 

Đôi mắt anh sáng hơn một chút, tựa như hiến dâng cho cô vật quý mà nói: “Dao Dao, sắp được rồi, sạch rồi, chị có thể mặc.”

Dụ Dao vốn định bôi thuốc cho anh rồi quay về phòng. Nhìn thấy anh như vậy, dù thế nào cũng không nỡ để lại anh một thân một mình ở đây. Thế là cô hỏi: “Buổi tối có muốn đi quay phim với tôi không?”

Nặc Nặc sững sờ một chút rồi vội vã gật đầu, sợ Dụ Dao hối hận, anh lại gật mạnh thêm nữa. 

Dụ Dao kéo anh ngồi xuống, vừa bôi thuốc khử trùng cho anh, vừa tiêm cho anh một liều thuốc dự phòng: “Anh nghĩ kỹ đi đấy, phim kinh dị rất đáng sợ đó. Đến lúc đó tôi hóa trang thành ma nữ, anh mà bị dọa phát khóc thì chỉ có thể tự mình quay về thôi, tôi không quan tâm tới anh được đâu.”

Nặc Nặc không hiểu cho lắm, trên khuôn mặt lộ ra chút mê man: “Phim… Kinh dị.”

Dụ Dao nghĩ một lát, nhìn thời gian vẫn còn thừa, dứt khoát đưa anh đến phim trường thực chiến trước vậy, miễn cho tới lúc đó lại loạn hết cả lên.

Nhìn khách sạn cũ nát thế thôi, nhưng TV lại là loại có chức năng bluetooth. Dụ Dao mở một bộ phim kinh dị trên điện thoại, khi sắp tới đoạn hơi dọa người thì truyền tới TV cho Nặc Nặc xem. 

Cửa sổ đang mở, ánh mặt trời bên ngoài đã sâm sẩm, chỉ còn lại chút ánh sáng từ màn hình TV, không khí cực kỳ phù hợp. 

Dụ Dao ngồi ngay chỉnh ở cuối giường, Nặc Nặc ngồi ở dưới đất dựa vào người cô. 

Thực ra gan cô cũng không to cho lắm, có hơi không dám nhìn thẳng. Bị âm thanh dọa cho hoảng loạn một chút, cô đành cúi đầu nhìn Nặc Nặc. 

Lúc mới bắt đầu, ánh mắt của cún con vẫn rất bình thường. Một lúc sau bắt đầu trừng to, đôi mắt màu trà ánh lên hình ảnh của các loại ma quỷ trong phim. 

“A…”

Nặc Nặc hít vào một hơi, bởi vì hơi dùng lực, nên cái giọng nhõng nhẽo trở nên cao vút. 

“A A A A A A…”

Dụ Dao cũng khẩn trương theo anh, kích động quá á hả? 

Cô nhìn TV một cái. Tiên sư bà nội nó, lại đúng lúc con ma nữ kia lộ ra khuôn mặt quỷ dị vô cùng, độ xung kích đạt đến mười sao. 

Cơ thể của Nặc Nặc cứng ngắc, đầu vẹo đi một cái, ôm chặt lấy đùi của Dụ Dao, ôm mặt trốn trong đầu gối cô. Vừa ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt ươn ướt tràn ngập sự chân thành. 

“Dụ Dao… Không xem.”

Dụ Dao vội vàng tắt đi: “Kinh dị nhỉ.”

Nặc Nặc lắc đầu dựa lên trên đùi cô, vẫn quyến luyến ôm chặt lấy, gò má hơi hồng hồng: “Xấu quá đi, cay, cay mắt.”

Nhóc cún con lại còn kén cá chọn canh?! Lại còn yêu cầu thế này thế kia với vẻ ngoài của con ma nữ này nữa! 

Đây mà gọi là xấu, vậy thì tối nay cô biết giấu mặt đi chỗ nào chứ. 

Thôi được, nếu như đến lúc đó Nặc Nặc thấy cô xấu, có khi lại là chuyện tốt, sau này anh sẽ không dính chặt lấy cô như thế nữa. 

Nghi thức khai máy của phim kinh dị có chút cầu kỳ. Phải đợi tới sau khi mặt trời lặn mới lập đàn bái thần tế quỷ, để miễn cho trong lúc quay phim xảy ra chuyện bất ngờ gì đó. Nghi thức bắt đầu lúc bảy rưỡi, ngay sau đó sẽ bấm máy quay cảnh đầu tiên. 

Cảnh đầu tiên là cảnh của một mình Dụ Dao, không có bạn diễn cùng, cả một quá trình đều do một mình cô hoàn thành. Nhưng sau khi nghi thức kết thúc, tất cả mọi người trong đoàn phim vẫn tụ tập lại ở phim trường, không một ai có ý định rời đi. Họ muốn xem xem rốt cuộc Dụ Dao kiêu ngạo thế nào. 

Đoàn phim <Âm Hôn> đều là những con tép riu không có quyền lên tiếng, cảnh phim này là cảnh phim quyết định sống chết. Nếu như cách của Dụ Dao thực sự thành công, chắc chắn sẽ có sự thay đổi rất lớn trong nội bộ diễn viên và các cảnh diễn. 

Nhân vật nữ số ba, Triệu Tư Kỳ là nhân vật mới được thêm vào kịch bản lần này, là một trong bốn cái tay nhúng vào mối tình tay bốn này. Cô ta ký hợp đồng với một công ty tồi, mấy năm qua mới lấy được một cái vai này, vốn đã hơi đắc chí vì lần này được khá nhiều đất diễn. 

Ấy thế mà hôm nay tình huống lại đột ngột thay đổi. Trái tim cô ta như rơi xuống đáy vực, trong lúc thực hiện nghi thức khai máy thì có hơi thất thần, lẩm ba lẩm bẩm chửi bới mấy câu, còn mắt to trừng mắt nhỏ liếc nhìn Dụ Dao mấy lần. 

“Không phải cô ta bị phong sát rồi hay sao, sao lại không an phận thủ thưởng thế chứ?” Triệu Tư Kỳ xụ mặt, hạ thấp giọng nói với cô diễn viên phụ bên cạnh mình: “Cũng không tự xem lại xem, trên mạng người ta mắng cô ả thế nào mà còn dám ở đây khua tay múa chân, đúng là giả tạo.”

Cô nữ phụ kia kéo kéo cô ta: “Đừng nói nữa, để người khác nghe được thì không hay đâu.”

“Nghe được thì thôi.” Triệu Tư Kỳ cười lạnh: “Chắc cô ta cũng quen với việc bị chửi rồi.”

Cô nữ phụ kia do dự nói: “Thực ra tôi thấy cũng có tệ lắm đâu. Cứ để cô ta thử xem sao, nhỡ đâu khiến cho bộ phim lật mình thì không phải càng có lợi với chúng ta hay sao. Hơn nữa tôi nghe cô ta nói rồi, cô ta sẽ không hủy bỏ những nhân vật mới được thêm vào đâu. Chỉ là thay đổi cho nó hay hơn thôi, không thiệt đâu.”

Triệu Tư Kỳ càng nghe càng khó chịu, giọng nói càng trở nên khó nghe hơn:

“Một con nữ phụ như cô thì tất nhiên chẳng sao rồi, tôi giống cô chắc. Tôi là nữ ba đấy, Dụ Dao muốn làm nổi bản thân nên chỉ cần đuổi hết các nữ diễn viên đi là cô ta có thể an tâm rồi! Thay đổi tốt cho chúng ta sao? Quỷ mới tin, cô ta thực sự quá ác đi, thảo nào trên mạng chửi cô ta độc như vậy.”

Cô nữ phụ kia không dám hé mồm nói một lời, khung cảnh ở trong phim trường đã sắp xếp xong, đang điều chỉnh ánh sáng, diễn viên và nhân viên trong đoàn phim đều tụ lại một chỗ, xem Dụ Dao diễn. 

Triệu Tư Kỳ phiền muộn nhíu mày, tức giận mà nghiến mũi giày cao gót lên trên mặt đất: “Tôi không tin đâu. Kỹ năng diễn của cô ả được bao nhiêu chứ, còn không phải chỉ là mượn gió bẻ măng nhờ mấy lời đồn thổi kia à. Chắc chắn sẽ không thuyết phục được nhiều người như vậy đâu.”

Cô ta cũng khoanh hai cánh tay lại đi tới phía trước, thông qua khe hở, liếc mắt nhìn Dụ Dao một cách ghét bỏ. Sau đó lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng đứng gần nơi quay phim nhất, bị thu hút, hai má ửng hồng. 

Một người đàn ông trẻ tuổi đeo khẩu trang đen, càng làm tôn lên làn da trắng muốt. Anh chỉ âm thầm đứng ở đấy, cho dù giữa một đám diễn viên quần áo lụa là nhưng cũng chói mắt đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Vậy mà ánh mắt của anh từ đầu tới cuối vẫn dán lên trên người Dụ Dao. 

Triệu Tư Kỳ mắng một tiếng, đợi tới sau này khi cô làm ảnh hậu rồi cũng phải bao nuôi một thằng nhóc đẹp trai như vậy mới được. 

Đạo diễn tuyên bố chính thức khai máy. 

Cảnh đầu tiên là một cảnh rất kinh điển trong nguyên tác. Trong căn phòng cổ kính tối tăm treo đầy lụa đỏ, chỉ có một tia sáng màu xanh xanh yếu ớt đến từ một ngọn nến. Ở giữa căn phòng có một chiếc quan tài cũ kỹ, nắp quan tài đã được mở ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy một thi thể nữ mặc áo cưới màu đỏ nằm bên trong. Lúc này máy quay bắt đầu quay xung quanh căn phòng rồi lại đột ngột quay trở về khung cảnh quan tài. Từ trong khe hở lộ ra một đôi mắt trắng toát, xung quanh đều đã bị thối rữa. 

Đây cũng chính là nữ chính, vì kết âm hôn mà phải chết, Nhất Phương. 

Chỉ một cảnh này thôi, nhưng bên phía biên kịch cảm thấy khó có thể thực hiện. Tuy rằng cảnh quay rất ngắn, nhưng yêu cầu với diễn viên lại quá cao. Anh ta dứt khoát đổi thành phim thây ma theo kiểu phương tây, để cho Dụ Dao tay đứt chỗ này chân lìa chỗ kia chui ra thì có phần kích thích hơn, lại rải thêm tí máu lên nữa. 

Nhưng Dụ Dao vẫn kiên trì nghe theo nguyên tác. 

Cô mặc xong quần áo, trang điểm xong, chuẩn bị nằm vào trong quan tài, nhưng kỳ quái là, rõ ràng cô đã trùm lên khăn hỷ, hơn nữa xung quanh lại có nhiều người như vậy. Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt kia một cách rõ ràng. 

Sự nhiệt liệt hòa lẫn với sự khẩn trương, chỉ hận không thể hòa tan ra ngay tại chỗ. 

Sợ rồi sao? 

Cánh tay quỷ đã được hóa trang một cách cực kỳ khủng bố của Dụ Dao không nhịn được mà thò ra ngoài, quơ quơ về phía Nặc Nặc.

Vuốt vuốt lông, ngoan nhé không có chuyện gì đâu. 

Một cảnh này thực sự rất kinh dị, nhưng bước chân của Nặc Nặc suýt chút nữa thì vượt quá giới hạn định lao về phía cô. 

Cái hộp đèn xì xì đó chẳng phải thứ gì tốt. Anh vừa nghe người ta nói rồi, đó là quan tài, nằm trong có có nghĩa là đã chết. 

Chết, tức là vĩnh viễn phân li. 

Đôi môi dưới lớp khẩu trang của Nặc Nặc cắn chặt, dùng toàn bộ sức bình sinh ngăn cho mình không xúc động. Anh nghe lời của Dao Dao, không được làm loạn, không được phá phách. 

Bản đầu tiên mà Dụ Dao quay là bản của biên kịch, hiện trường cực kỳ tĩnh lặng, toàn bộ đèn điện đều đã tắt, chỉ còn chút ánh nến lẻ loi. Cả đám quần chúng tập trung bên ngoài tựa như những hồn ma không mời mà tới, Dụ Dao nằm trong quan tài, nghe thấy đạo diễn hô một tiếng, sau đó dựa theo kịch bản, dùng tư thế cơ thể vặn vẹo đẩy nắp quan tài ra. 

Cho dù là phiên bản cô không quá thích cho lắm, cô cũng tuyệt đối không giờ trò. Bất cứ thời khắc nào đứng trước ống kính, cô đều dùng hết sức để thể hiện. 

Đạo diễn nhìn chằm chằm vào máy giám sát, những người khác nhìn trực tiếp vào hiện trường. Đối mặt với một nữ quỷ có bộ dạng thây ma như vậy, bất cứ ai cũng lộ ra sự kinh sợ. 

Giống thật quá đi mất. 

Giống thật tới mức dường như chẳng phải là diễn nữa rồi. 

Cảnh quay không dài, Dụ Dao quay đi quay lại ba lần, đạo diễn thực sự không còn  gì bắt bẻ, không thể không nới lỏng, xuýt xoa nói: “Dụ Dao, phiên bản kia của cô quay một lần trước đi, hiệu quả không ổn thì dừng.”

Dụ Dao bước ra khỏi quan tài, chạy như bay tới bên cạnh đạo diễn, khẽ mỉm cười: “Vậy thì tôi phải dạy ông cách chuyển camera trước đã.”

Cô vừa đi tới, đám đông liền ồn ồn ào ào tản ra xa. Ai nấy đều cách cô thật xa, sắc mặt của đạo diễn trắng bệch, không dám nhìn cô. 

Dụ Dao không tự chủ sờ sờ mặt, kinh dị thế cơ à, khiến cho cô khó có thể nhịn lại cảm giác kích động trong lòng. Đợi lát nữa quay xong đi dọa Nặc Nặc thử, xem cún con có bị dọa tới mức nhảy dựng lên không. 

Dựa theo kinh nghiệm của những đạo diễn có tiếng tăm, Dụ Dao chỉ đạo vị phó đạo diễn đang run rẩy lẩy bẩy, sau đó lại chui vào trong quan tài, hiện trường lại chết lặng một lần nữa. Bầu không khí lúc này còn quỷ dị hơn ban nãy, hòa theo tiếng đậy nắp quan tài lộp cà lộp cộp. 

Đạo diễn học theo cách Dụ Dao dạy, cuối cùng quay ống kính đến phía khe hở của quan tài. Ông ta cũng chẳng để tâm cho lắm, nhưng một giây sau, ông ta đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía sau, một tiếng bùm nặng nề chạm vào thành ghế, khiến cho tim gan như muốn nhảy ra ngoài. 

Tất cả mọi người xung quanh đang dõi theo máy giám sát đều hít vào một hơi lạnh. Những âm thanh lộc cà lộc cộc lùi về phía sau liên tiếp vang lên, có một cô gái bị dọa tới phát khóc, chỉ đành cắn tay mình chứ không dám phát ra âm thanh. 

Không phải là trường quay, không phải đang quay phim. 

Khoảnh khắc nhìn thấy kia, dường như đã lạc mình vào trong hiện trường ma quái. Dường như mỗi người ở đây đều là người trong cuộc của vụ âm hôn này. 

Trong đoàn phim cũng có fan của tác phẩm nguyên tác, sau khi bị dọa tới phát khóc lại không nhịn được sự kích động mà tiếp tục nước mắt. Cái trình độ toàn vẹn nguyên tác đến kinh hãi này, cho dù tác giả nhìn thấy cũng phải đập bàn gọi Dụ Dao một tiếng thần. 

Triệu Tư Kỳ đứng ở trong góc, mắt trắng bệch, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Xong rồi, Dụ Dao thành công rồi. 

Một khi cả đoàn phim không có ý kiến gì với cô, quyết định đổi kịch bản đổi nhân vật, vậy thì cơ hội cô ta khó khăn lắm mới có được này sẽ bị hủy bỏ một cách triệt để. Dụ Dao phản cảm với việc chèn nhân vật mới vào như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách xóa hết cảnh của cô ta. 

Nếu như đạo diễn phản đối thì tốt rồi… 

Nhưng phiên bản này vừa xuất kích, thì cái con thây ma lúc trước ngay lập tức trở nên nhạt nhẽo. Phim kinh dị kiểu Trung Quốc, nếu thực sự gặp được diễn viên có thể diễn xuất, làm nên một tác phẩm xuất sắc là điều không khó. 

Đạo diễn không nhịn được mà đứng lên, là người đầu tiên dành cho Dụ Dao một tràng vỗ tay. Tuy rằng ông ta chỉ là một nhân vật tiểu tốt chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lời ông ta nói vẫn có trọng lượng, cũng bị Dụ Dao làm dấy lên chút kỳ vọng xa vời. 

Thử một chút, nói không chừng… Có khi lại thay đổi được thì sao? 

Hành động của đạo diễn đồng nghĩa với việc chấp nhận Dụ Dao, quyết định thông đêm đổi lại bản nguyên tác, viết lại tình viết nhân vật. 

Triệu Tư Kỳ cắn môi. Không được rồi, nếu tối nay không nghĩ cách ngăn lại, một khi kịch bản bắt đầu thay đổi, thì cô ta sẽ không thể nào kéo lại như ban đầu được nữa. 

Dụ Dao quay lại hai lần nữa, trái tim nhỏ bé của đạo diễn như muốn trực tiếp nhảy ra ngoài. Hiệu quả cực kỳ vừa ý, ông vẫy tay bảo Dụ Dao nghỉ ngơi trước đã. 

Phim trường ngay lập tức loạn hết cả lên. Dụ Dao bước ra khỏi quan tài, còn cố ý che lại khăn đỏ trên đầu cho cẩn thận, cảm giác âm khí bốc lên nồng nặc, tiến về phía Nặc Nặc, chuẩn bị xuất kích bất ngờ dọa anh. Nếu như anh không thích, có lẽ tình cảm anh dành cho cô sẽ phai nhạt đi. 

Cô nhìn xuyên qua phía dưới của lớp khăn, nhìn thấy trong tay Nặc Nặc cầm cốc nước, các khớp xương trên ngón tay dùng sức nắm chặt lại, màu sắc cũng có phần là lạ. 

Dụ Dao cho là anh sợ hãi, bỗng nhiên không đành lòng nữa. Vừa định mở miệng nói chuyện, cái cốc ấy đã lao về phía cô. 

Nóng, còn có cả nhiệt độ cơ thể của anh nữa. 

Trái tim của Dụ Dao mềm nhũn, ngay sau đó tấm khăn voan hồng của cô đột nhiên giật giật, Nặc Nặc cầm chặt một bên mép vải, sau đó từ từ nhấc lên. 

Tia sáng từ bên ngoài cứ thế bao phủ lấy tầm nhìn của cô. Trong lúc nhất thời Dụ Dao còn quên cả việc thở, cô sững sờ, mặc ý cho Nặc Nặc muốn làm gì thì làm, trong tim lại phát ra chút hồi hộp kỳ lạ. 

Khớp ngón tay của Nặc Nặc rất đẹp, đặt ở trên tấm vải màu đỏ tươi cực kỳ hút mắt. Giữa phim trường loạn xì ngầu, xung quanh đâu đâu cũng là người qua người lại, anh lại tự tay nhấc khăn hỉ của cô lên. 

Trong khoảnh khắc này, Dụ Dao dường như đã quên mình đang ở đâu, cũng chẳng còn nhớ đến lớp trang điểm trên mặt mình. Cô không tự chủ mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của Nặc Nặc, anh lại không hề có chút sợ hãi. 

Đợi đã, cô không đáng sợ đến thế sao? 

Ngón tay của Dụ Dao nắm chặt lại, cô quay đầu nhìn về phía chiếc kính thủy tinh ở cách đó không xa, suýt nữa thì bị bản thân dọa sợ chết. 

Mẹ nó, kinh khủng vãi lều. 

Vậy mà Nặc Nặc vẫn chăm chú nhìn cô, cẩn thận đưa tay ra, dùng đầu ngón tay gẩy gẩy lỗ tai vướng đầy tơ nhện và bụi bặm của cô, nhẹ nhàng nói: “Dao Dao ngoan quá đi.”

Dụ Dao sững sờ.

Anh cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục khen: “Đáng yêu nhất luôn ó.”

Dụ Dao đã phải xác định lại hết lần này đến lần khác hiện tại bản thân trông đáng sợ như thế nào. Tất cả mọi người xung quanh đều tránh cô như tránh tà, sợ lên sợ xuống, nhìn một cái thôi cũng sợ, ngay cả Kiều Nhiễm cũng không biết đã trốn lui trốn lủi góc nào rồi. 

Vậy mà Nặc Nặc lại hoàn toàn không để ý tới lớp trang điểm của cô. Anh như nhìn xuyên thấu qua lớp trang điểm ấy, chỉ nhìn về phía Dụ Dao trong tim anh, trong mắt anh, dù là bất cứ bộ dáng gì, hồng nhan xương khô, ma quỷ dữ tợn, thì đôi mắt chưa đầy vì sao ấy của anh vẫn luôn chỉ dành cho một mình cô. 

Khóe miệng của Nặc Nặc khẽ nhếch lên. Vì để có thể nhìn thẳng vào cô, anh khom lưng cúi xuống, hai tay chống lên chân, chăm chú nhìn cô, rồi cực kỳ nghiêm túc nói: “Dao Dao thật xinh đẹp.”

Ngoan, đáng yêu, xinh đẹp. 

Đều là những từ chính miệng Dụ Dao khen anh. 

Trong thế giới đơn sơ mộc mạc anh, đẹp nhất, thần kỳ nhất, cũng không thể nhất bằng ba từ này. 

Mũi của Dụ Dao vậy mà lại xót xa. Cô rất muốn giễu cợt chính mình lại dễ bị xúc động như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ nâng cách tay khô nát của mình lên, chọc chọc trán của Nặc Nặc, giọng khàn khàn nói: “Cún thành tinh ngốc.”



Lúc trước tuy rằng đạo diễn và biên kịch hoàn toàn không tình nguyện. Nhưng dù sao hai người bọn họ cũng là người có khả năng hành động rất mạnh, một khi đã quyết định là sẽ không dây dưa dài dòng, miệng thì la hét “Cô đã nói là sẽ giúp cho thu nhập của chúng tôi tăng gấp mười lần đấy nhé” nhưng tay làm lại rất nhanh, bắt đầu đào ra những tình tiết phù hợp giữa kịch bản và nguyên tác, bắt đầu quay trước. 

Còn những phần có nội dung khá nhiều khác, sẽ viết lại dựa theo mạch truyện của nguyên tác, đợi sau khi sắp xếp xong tình tiết nhân vật thì sẽ tiếp tục quay. 

Đạo diễn không muốn ngay từ lúc bắt đầu Dụ Dao đã phải hao tổn lực quá nhiều, vì thế để cho cô nghỉ ngơi tối nay. Còn mình thì phối hợp cùng sửa kịch bản, còn lại những diễn viên phụ khác thì sắp xếp tiếp tục quay. 

Nhưng trong nguyên tác không có nhân vật mới thêm vào, dĩ nhiên là tạm thời đành ngồi một góc vậy đã. 

Triệu Tư Kỳ nhìn phim trường bận rộn, dường như chỉ có mình cô ta là một kẻ nhàn rỗi bị quên lãng. Rõ ràng là một nhân vật nữ số ba, đáng lẽ ra sẽ là vai diễn quan trọng có được sự chú ý rất cao, chỉ vì Dụ Dao, mà mất tất cả. 

Việc làm lại kịch bản đã bắt đầu tiến hành, nếu như cô ta không làm gì, không áp chế lại được sự đắc ý kia của Dụ Dao thì không cần đến hai ngày, cô ta sẽ phải cuốn gói ra đi. Trong cái giới hỗn loạn này, không truy cầu không tranh giành không thủ đoạn thì làm sao tìm được đường sống chứ? 

Phó đạo diễn nhìn thấy cô ta ngồi đơ ra đấy, thì giơ tay gọi một tiếng: “Này, ai vậy, nếu rảnh rỗi thế thì tới giúp một tay đi.”

Triệu Tư Kỳ tức tới sắp phát khóc rồi, không thể không đi qua đó. Ở hiện trường đang sắp xếp một cảnh quay, phải dùng tiền giấy, nến và than, tất cả các hóa chất dụng cụ đều đặt ở xung quanh, phó đạo diễn nhắc nhở: “Mọi người phải cẩn thận đấy, tòa nhà rất cũ lắm rồi, cháy rất nguy hiểm, đừng có mà làm dấy lên đấy.”

Ông ta vừa nói xong thì lại đi làm việc, tay của Triệu Tư kỳ đột nhiên cứng lại, mấy giây sau, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên lầu. 

Đoàn phim thì nghèo, chỗ thuê có hạn, tất cả mọi thứ đều đặt ở trong tòa nhà rách nát cũ kỹ này. Tầng một tầng hai dùng để quay phim, trang phục đạo cụ đều để ở tầng ba. 

Sau khi Dụ Dao được thông báo nghỉ ngơi thì nhanh chóng quay về tầng ba tẩy trang. Nặc Nặc cứ thế đi theo sau cô, nhưng khi cô thay trang phục thì anh không được nhìn, Dụ Dao đúng lúc giao việc cho anh. 

Cô đưa cho anh một tờ giấy:”Nặc Nặc, anh xuống nhà đưa cái này cho đạo diễn, đây là cách thay đổi hai nhân vật nữ mới thêm vào mà tôi vừa viết ra. Đưa cho ông ta xem trước xem sao.”

Đôi mắt của Nặc Nặc mong chờ nhìn cô, thấy cô kiên trì thì rất không đành lòng mà “Ò” một tiếng nho nhỏ, từ từ quay đầu đi về phía cầu thang, đi được một bước quay đầu hai lần. 

Dụ Dao không nhịn được mà bật cười, dùng khuôn mặt đáng sợ hỏi anh: “Không vui thế cơ à?”

Nặc Nặc đứng lại, nắm chặt vạt áo của mình, sau đó cổ vũ lấy dũng khí hỏi: “Dao Dao, em làm được việc rồi, chị có thể thưởng cho em không?” 

Dụ Dao bất ngờ, sao cún thành tinh lại cố chấp với việc xoa đầu thế chứ. 

Nghĩ lại thì, các phương thức thân mật mà anh muốn nhiều như thế, cũng chỉ có xoa đầu là cô chấp nhận được. 

Dụ Dao bối rối suy nghĩ băn khoăn, không đồng ý ngay: “Vậy anh làm trước đi, làm xong rồi nói.”

Ánh mắt của Nặc Nặc sáng lên, cong cong lên như hai cây cầu, cầm tờ giấy mỏng manh chạy xuống dưới nhà. 

Cầu thang làm bằng gỗ, có niên đại nhiều năm, giẫm lên vang tiếng lộc ca lộc cộc. Tiếng Nặc Nặc chạy xuống nhà rất lớn, anh đến vị trí nào rồi, Dụ Dao cũng đều nghe ra được. Nhưng bên ngoài rất nhanh đã bắt đầu quay phim, các loại âm thanh vang lên, át đi tiếng từ dưới cầu thang hắt lên, chỉ còn lại tiếng nho nhỏ. 

Cảnh lần này là cảnh ở ngoài, quay ở trong vườn. Trong tòa nhà trống không, căn bản không còn một ai, Triệu Tư Kỳ nhân lúc đoàn phim loạn xạ, bỏ đồ châm lửa vào một cái túi, sau đó nấp ở trong bức tường đen, đợi Nặc Nặc đi ra rồi mới chui vào. 

Cô ta nhìn theo bóng lưng của Nặc Nặc một hồi, vừa rồi trong lúc hoảng sợ, cô ta rõ ràng đã thấy được sự vui mừng cực kỳ đơn thuần giữa hai hàng lông mày của anh. Một người đẹp trai đến mức độ này, đáng lẽ ra nên được những người có tiếng có tăm chú ý tới, kết quả chỉ cần lên lầu với Dụ Dao mấy phút, anh đã vui như vậy? 

Cô ta cũng dựa vào nhan sắc mới được debut, ngoại hình không kém Dụ Dao là bao. Nhưng không hiểu sao cô ta cũng đã chủ động tiếp cận mấy lần rồi, mà anh lại chẳng có một chú đáp lại. 

Sao thế giới lại có nhiều chuyện không công bằng thế chứ. 

Triệu Tư Kỳ cắn răng, ôm chặt túi xoay người chạy vào trong tòa nhà. 

Cô ta không có gan to tới mức đi hại người, chỉ muốn đốt tí lửa dọa Dụ Dao một tí. Đúng lúc ở dưới nhà đang đốt tiền giấy, lại có gió to, đến lúc đó cô ta nói là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là đẩy hết trách nhiệm lên đầu Dụ Dao là xong. 

Cho dù Dụ Dao không rời đoàn phim, cũng sẽ bị suy sụp tinh thần đến mấy ngày. Đến lúc đó đạo diễn không thể chạy theo tiến trình của cô, rất có khả năng sẽ tiếp tục quay theo bản kịch bản gốc. 

Cho dù có chút nguy hiểm, nhưng không thử, thì cơ hội lần sau của cô ra cũng không biết là phải đợi mấy năm nữa.

Triệu Tư Kỳ biết người phụ trách trang phục và thợ hóa trang đều đi xuống dưới với đoàn phim, tầng ba chỉ còn một mình Dụ Dao đang tẩy trang. Gian phòng đó là một căn phòng nằm trong cùng, tẩy trang trong đó, lại không có camera, cô ta chỉ cần âm thầm đi vào, đốt lửa ở trước cửa, thì chui ra vẫn kịp. 

Đợi đến khi lửa cháy lên, dọa được Dụ Dao rồi, cô ta lại cầm bình cứu hỏa tới, cô ta vẫn làm người tốt được. 

Ở dưới lầu rất ồn, trong phòng hóa trang chỉ mở một cái cửa sổ nhỏ để thông khí, hoàn toàn át đi tiếng của Triệu Tư Kỳ. 

Cô ta đi vào gian ngoài, âm thầm nhìn qua khe hở vào phía bên trong. Dụ Dao tuyệt đối không nhìn thấy cô ta, vậy là cô ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở nắp mấy bình nước hoa có mùi nhẹ nhất trên bàn ra, đổ ra cửa, từ từ châm lửa. 

Nhìn thấy lửa đã bốc lên, Triệu Tư Kỳ im hơi lặng tiếng nuốt một ngụm nước bọt. Đột nhiên cô ta có chút hối hận, cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, động tác mang theo không khí lại kết hợp với gió từ ngoài cửa sổ, cửa gian ngoài thuận thế đóng lại vang lên một tiếng cách nhẹ nhàng. 

Triệu Tư Kỳ đứng ở ngoài cửa sững sờ thử xoay tay nắm cửa, không mở được. 

Cô ta đột nhiên nhớ ra, phó đạo diễn từng nói, cửa này hỏng rồi, đóng một cái là khóa lại, cho dù từ bên trong hay bên ngoài cũng phải dùng chìa khóa mới mở được. 

Cả cơ thể của Triệu Tư Kỳ ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy có gió, sẽ giúp lửa cháy to hơn, vậy bên trong… 



Hóa trang của Dụ Dao khó tẩy, thợ trang điểm lại bận quá không thể quan tâm tới cô, cô đành tự mình làm. Đợi đến khi khuôn mặt trong gương đã được xử lý sạch sẽ, cô mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng. 

Cô quay đầu, thông qua khe cửa có một đống khói lớn đang lan vào. Ban đầu cô cho là tiền giấy đốt ở dưới nhà bay lên đây, nhưng lại không giống cho lắm, cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới mở cửa. 

Ánh lửa và khói theo gió cuộn lại bổ nhào vào mặt cô, xông vào trong gian phòng. Lúc này muốn đóng cửa cũng không còn kịp nữa. 

Vị trí đốt lửa rất đặc thù, chỉ mới một lúc đã chặn lối thoát duy nhất. 

Dụ Dao che miệng, vội vàng nhìn qua đám khói xuyên ra bên ngoài, cửa bên ngoài cũng đã đóng mất rồi. Cô không có chìa khóa, không mở được, hơn nữa điện thoại của cô thì lại đang sạc điện ở bàn bên ngoài. Một lát nữa lửa lan tới, có khi còn phát nổ. 

Trong phòng không có nước, chỉ có một đống quần áo và sản phẩm dễ cháy, hướng cửa sổ cũng không cùng hướng với phòng bên ngoài, mà là hướng về tòa nhà bên cạnh. 

Dụ Dao lập tức mở cửa sổ, gọi to cầu cứu bên ngoài. Nhưng đoàn phim đều đang ở hướng khác, cô lại ở trên lầu ba, nhất thời không có ai nghe thấy. 

Cô vứt mấy đồ nặng nặng xuống dưới, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý, cùng lúc đó, có người ở dưới ngẩng đầu lên, vô cùng kinh sợ mà chỉ lên tòa nhà rồi kêu to: “Sao bên trên lại có lửa thế kia!””

“… Mẹ nó, hình như là phòng hóa trang?! Tiền giấy bay lên đó rồi cơ á!”

“Bên trong có người không! Ai đang ở đó vậy! Mẹ nó mau mau báo cháy đi chứ!”

Nặc Nặc nhíu mày đứng ở chỗ đạo diễn, bị ông ta giữ lại dặn cái này cái kia mãi chưa xong. Nghe thấy tiếng kêu, anh ngay lập tức hoang mang mà sững người. 

Phòng hóa trang. 

Cháy rồi. 

Ánh lửa và tiền giấy từ trong chậu bay tán loạn, bay cả vào mắt của Nặc Nặc. 

Hơi thở của anh như ngừng lại, anh ngẩng đầu, nhìn thấy làn khói mù mịt và tia lửa từ trên tầng ba. 

“Dụ Dao! Là Dụ Dao! Cô ấy ở chỗ cửa sổ bên kia kìa!”

“Phía bên cứu hỏa, nhiều nhất mười lăm phút nữa mới tới…”

“Nhanh lên, Dụ Dao nói cửa bị khóa rồi, tìm chìa khóa phòng trang điểm đi.”

Người bên ngoài tụ tập lại hết ở phía dưới cửa sổ kêu gào Dụ Dao, chỉ có Nặc Nặc không thèm quan tâm bất cứ thứ gì mà chạy đến cửa tòa nhà. 

Kiều Nhiễm lo lắng cực kỳ, vừa nhìn thấy anh liền kêu to: “Này, đừng có mà đi lên! Bây giờ tình hình trên lầu còn chưa rõ ràng! Nhỡ đâu hàng lang…”

Không đợi cậu ta nói hết, bóng dáng của Nặc Nặc đã biết mất. Cả một nhóm người thấy thế cũng thu thập một ít nước và dụng cụ xông lên. Tòa nhà này cách rất xa chỗ nhà dân, có đi nhờ giúp cũng không có cách nào. 

Đến lầu ba mới phát hiện chỉ có phòng ở bên trên bị cháy, mà ở bên dưới lại hỗn loạn, nhất thời không ai tìm ra được chìa khóa nằm ở chỗ nào. 

“Trong vòng mười lăm phút… Dụ Dao có thể chịu được đến khi bên cứu hỏa tới đây chứ?”

“Nhưng cô ấy nói điện thoại cô ấy ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, hơn nữa trong này có quá nhiều sản phẩm dễ cháy.”

“Làm sao đây, có khi lại chết người…”

Trong tiếng nghị luận, chỉ có một người trầm mặc. Anh đẩy tất cả những chướng ngại xung quanh ra, không nói một lời nhấc chân lên, dùng sức đạp lên ván cửa. 

“Anh điên rồi à?!”

“Làm sao có thể…”

“Nếu thực sự mở ra, rồi lửa lan ra thì làm sao bây giờ đây?!”

Có người tay năm miệng mười giữ lấy anh, trong tiếng cãi nhau ồn ào, Nặc Nặc nhìn xung quanh một vòng, chỉ nói một câu ngắn ngủi: “Cút.” 

Mọi người đều cảm thấy anh tuấn tú dịu dàng, từ trước tới nay không bao giờ ngờ tới anh sẽ có giọng nói khiến cho người khác sợ hãi như vậy. Trong thời khắc xung quanh đang sững sờ, anh lại giơ chân lên, không biết là lực từ chỗ nào đẩy tới, anh như nhào cả bản thân mình tới, ầm một tiếng phá cửa. 

Lửa lớn cùng khói nhanh chóng chui ra ngoài. Bên trong hỗn độn loạn xạ, đừng nói mười lăm phút, có khi chỉ cần ba phút, nói không chắc người còn có thể sống hay không.

Cái chết đã tới trước mặt, sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi. 

“Đóng cửa vào đi! Người không vào được đâu! Đừng để cháy ra ngoài…” 

Nặc Nặc vẫn không nói gì như cũ, anh giật một cái áo đã tưới ướt đẫm nước của một người đứng cạnh khoác lên người, không thèm dừng lại một giây, trực tiếp xông vào.

Kiều Nhiễm sợ hãi kéo lấy anh: “Anh làm cái gì vậy! Anh không muốn sống nữa à! Đi vào là chết đấy! Cho dù anh có điên lên thì Dụ Dao cũng không thể ra ngoài theo đường cũ được đâu!”

Nặc Nặc đá cậu ta ra, vẫn là một chữ kia: “Cút.”

Dường như anh không hiểu cái gì là chết, không biết là gì là sợ, dùng một thân máu thịt xương cốt tựa như bao người khác, dẫn đầu xông vào trong đám lửa. Trước sau chỉ trong vòng mười giây ánh sáng, trước khi ngọn lửa sắp không thể không thế mà lan ra hành lang, anh thô bạo kéo một cái tủ sắt nóng hầm hập tới, chặn lại lối cửa, ngăn chặn ngọn lửa. 

Ngọn lửa thè lưỡi liếm một góc áo của anh, trước mắt chẳng có một cái gì rõ ràng, tựa như là địa ngục. 

Nặc Nặc dựa theo ký ức, dùng cả mạng sống lao qua ngọn lửa lớn, vẫn không thèm chùn bước phóng tới cửa phía trong. Chỗ này là nơi dấy lửa, đã không còn cách nào để vượt qua. 

Anh uốn mình, cái áo khoác ngoài rộng thùng thình đã bị lửa nhen nhóm, miễn cưỡng bảo vệ được đầu và cơ thể. Từ đầu tới cuối anh đều mở mắt, không cảm thấy đau đớn, không cảm thấy sợ hãi, dường như anh mất đi mọi cảm giác và tình cảm mà tất cả nhân loại đều có, chỉ muốn điên cuồng chạy tới phía trước. 

Dao Dao… 

Dao Dao ở đâu thì anh tới đó. 

Cả nửa người của Dụ Dao đã chui ra ngoài cửa sổ, lửa gần như đã đốt đến chân của cô, lại còn có những món đồ dễ bắt cháy liên tục cháy lên, dường như muốn nhanh chóng lấy đi mạng sống của cô. 

Không kịp rồi, không thể đợi nữa. 

Dụ Dao lại nhìn xuống bên dưới. Ba tầng, rất cao, nhưng ở giữa có một cái lán nghỉ mát đã cũ, rút ngắn độ cao, nếu như cô cứ thể nhảy xuống, có thể sẽ bị thương rất nặng nhưng sống thì vẫn có thể sống. 

Cho dù cô không có người nhà, không có người thân thật sự, không có sự nghiệp, không có gì đáng để chờ đợi. Nhưng ít nhất, cô vẫn phải quan tâm đến Nặc Nặc, không thể để anh đột nhiên đối mặt với những chuyện ngoài ý muốn, có lẽ anh đang ở dưới đó, quan sát cô. 

Dụ Dao trèo lên thềm cửa sổ, hai tay run rẩy bám lên thành cửa sổ, hàm răng cắn chặt tới mức ngửi thấy mùi máu tanh. Trong lúc đang định thả người nhảy xuống, từ sau lưng cô, từ trong đám lửa hung dữ kia, đột nhiên có một bóng dáng đã bị lửa đốt xông tới. 

Tựa như một ngọn lửa có sức sống có sinh mệnh, ngang nhiên không quan tâm gì mà chạy tới phía cô. 

…. Là ảo giác sao. 

Trước cánh cửa cuối cùng, Dụ Dao quay đầu, trong ánh mắt sớm đã trở nên mơ hồ và mê man. Ngọn lửa ấy có đôi chân thật dài, nhảy lên cái bàn bên cạnh chân cô, xốc cái áo đã bị cháy xém bên ngoài lên, để lộ ra một khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi. 

Dụ Dao ngây ngốc nhìn anh, lồng ngực tựa như bị một ngọn lửa đốt lấy, dường như sắp nứt ra. Những lời mắng anh, những lời hung dữ với anh, tất cả những từ ngữ kích động nhất đều bị tắc lại trong cổ họng. Mà cái thực sự cô dành cho anh, lại là những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ hai hốc mắt. 

Cổ họng cô đã không cất nên lời từ lâu, trái tim của cô cũng đã bị ép buộc phải trở nên cứng rắn như sắt từ trước.

Cô cũng là một người con gái, cũng sẽ sợ, cũng sẽ cảm thấy cô đơn. 

Nhưng rõ ràng cô có thể tự mình nhảy xuống, tại sao anh lại lên đây chứ. 

Sao anh có thể lên đây được cơ chứ. 

Nặc Nặc cởi cái áo gọi là còn hoàn chỉnh xuống, gắt gao túm lấy Dụ Dao, buộc chặt lấy eo của cô, buộc chặt cô và anh, hai khuôn mặt nhìn thẳng vào nhau. Vì để phòng trừ Dụ Dao, anh nắm lấy hai cánh tay của cô khóa ở sau lưng, sau đó đưa lưng về bầu trời,  đứng trên cửa sổ. 

“Nặc Nặc…” Dụ Dao nói không nên lời, dùng hết sức dùng khẩu hình miệng nói: “Anh đừng như vậy.”

Nặc Nặc buộc chặt vào cô, tức là muốn lấy bản thân mình làm cái đệm bảo vệ cho cô, nhảy xuống cái đỉnh nghỉ mát kia. Lưng của anh hướng xuống dưới, mà cô lại buộc chặt lên người anh, chắc chắn cô sẽ không bị thương dù chỉ một cọng tóc. 

Dụ Dao không khống chế được mà thở gấp, cô đã không thể dãy dụa, cả đầu bị Nặc Nặc giữ chặt áp lên trước ngực anh. 

Kịch liệt, còn có cả tiếng tim đập thình thịch. 

Cô vẫn chưa… 

Vẫn chưa đưa Nặc Nặc đi ăn bất cứ món ngon gì, trên đường đến đoàn phim, ánh mắt của anh nhìn ra mấy quán ăn vặt bên đường tràn đầy khát vọng. Đến mấy món ăn rẻ bèo vài chục bạc này anh còn chưa được nếm qua. 

Cô cũng chưa từng đưa anh ra ngoài, đi xem phim, thăm quan thành phố này. Ngoại thành còn có cả biển, ánh nắng buổi sớm rất đẹp, nếu như anh tới đó, chắc chắn anh sẽ rất vui 

Cái giường ở trong nhà, anh mới chỉ ngủ mấy đêm mà lúc đi đã có chút không nỡ, còn yêu thương sờ sờ mấy lần. 

Ngay cả hôm nay, anh còn giặt cho cô nhiều quần áo như vậy. Ở chốn phim trường người qua người lại, khen bộ dạng hóa trang dọa người của cô rất xinh đẹp, vậy mà cô lại không nguyện ý nói một câu cần anh. 

Nặc Nặc có đáng sợ không? 

Có lẽ là có đi.

Trần Lộ sợ anh, là bởi vì anh ở trong trạm cứu trợ, vì muốn giữ lại một hộp sữa cùng lạp xưởng tặng cho cô mà đánh người. 

Kiều Nhiễm sợ anh, là vì cậu ta muốn đuổi anh rời khỏi cô. 

Tất cả sự công kích và nguy hiểm của Nặc Nặc, đều là dùng bản năng dùng tính mạng, dùng cả sự héo mòn của anh, chỉ dùng vẻn vẹn có thế để xông tới bảo vệ cô, để có thể ở lại bên cạnh cô. 

Ai cũng có thể sợ anh. 

Nhưng cô thì sao có thể? 

Trên người Dụ Dao vẫn mặc bộ đồ hỷ phục màu đỏ chưa được cởi ra hết. Cô đứng trong gió, trên mặt nước mắt không ngừng tuôn rơi, khiến cho Nặc Nặc nhìn tới mức xuất thuần. 

Anh cười: “Dao Dao đừng sợ, Dao Dao, có chó thành tinh đây rồi.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, thẹn thùng nói: “Đợi Dao Dao an toàn rồi, lại vuốt vuốt đầu em được không.”

Giọng nói vừa cất lên, Nặc Nặc vươn tay ôm chặt lấy Dụ Dao. Trước khi ngọn lửa nuốt trọn lấy cửa sổ, anh không hề do dự mà ngả ra phía sau, ngã vào màn đêm lạnh lẽo. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.