Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 47



Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Phía cuối thảm đỏ có tấm quảng cáo lớn che chắn, đi vòng ra phía sau chính là con đường kín đáo tương đối yên tĩnh, không có truyền thông và người không liên quan, nghệ sĩ sau khi xuống khỏi thảm đỏ và đoàn đội mới có thể đi đường đó.

Hiện tại một người trước đó đã đi xong rồi, người phía sau vẫn chưa tới đây, chỉ có Dụ Dao và cún con hoạt sắc sinh hương ở chỗ này.

Dung Dã giữ chặt bàn tay bị gió thổi lạnh của cô, dùng năm ngón tay bao lấy, anh cúi đầu nhìn bàn chân tràn ra một chút vết máu màu đỏ của cô, mím đôi môi mỏng, nhíu chặt mi tâm, anh cúi người ôm cô.

“Đừng đi nữa.” Anh nói một lần nữa: “Ông xã ôm em.”

Dụ Dao xác định xung quanh không có người khác, âm thanh ầm ĩ đều cách rất xa, áo sao náo động bên ngoài giống như một thế giới khác, mấy phút ngắn ngủi này là sự yên tĩnh chỉ thuộc về cô và anh.

Cô ôm lấy Dung Dã, ngửi mùi hương cây cỏ trong trẻo lành lạnh quen thuộc nhất trêи người anh, trái tim trong lồng ngực nhảy lên hỗn loạn không có quy tắc, cô thở sâu, nghiêng đầu qua dựa trêи vai anh.

Dù cho cô có ăn mặc ngầu hơn nữa, khí thế trước mặt công chúng lên đến hai mét tám, những nam tài tử kia đứng bên cạnh cô cũng không đủ nhìn, nhưng chỉ cần đến trước mặt Nặc Nặc, cô giống như tự động trở nên ngoan ngoãn xinh đẹp yếu ớt, thân mật ỷ lại vào anh.

Cô cong gối đặt trêи cánh tay có lực của anh, khẽ lắc lư theo bước đi, cô thậm chí còn vung bắp chân trong vô thức, thả lỏng lại hưởng thụ, quả thật giống như con nhóc vị thành niên.

Dụ Dao nhắm mắt.

Rốt cuộc là bắt đầu từ ngày nào… Nặc Nặc càng ngày càng không giống bệnh nhân tâm trí không đầy đủ, mà cô cũng không còn là người khống chế tình cảm tuyệt đối như ban đầu, quan hệ của cô và anh vô tình đã xảy ra một sự đảo ngược nào đó.

Anh trở nên không giống như bình thường cho lắm.

Nặc Nặc của trước kia ấy, mặc kệ anh thành thục như thế nào thì có đôi khi cũng sẽ tự nhiên toát ra vẻ ngây thơ, sẽ chậm chạp ngây ngô, không đủ hiểu rõ rất nhiều chuyện, cần học tập.

Nhưng anh của bây giờ thì gần như không tìm thấy dấu vết mất trí này, mặc dù cũng ngoan ngoãn đáng yêu mềm mại nhưng anh không còn yếu thế nữa.

Dụ Dao cắn môi dưới, Nặc Nặc vô cùng si mê mà gọi cô là “Bà xã” nhưng rất ít khi tự xưng là “Ông xã”, tính ra thì cũng chỉ có lần cầu hôn ở cục cảnh sát, nói xong thì bản thân còn đỏ mặt đến bùng nổ, nhưng vừa rồi, anh thật sự quá tự nhiên.

Tự nhiên đến mức… cô suýt chút nữa quên mất anh là chó tinh kêu áu áu nũng nịu mà mình nuôi, mà là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, cường thế lại cưng chiều.

Không phải lần đầu tiên cô có cảm giác này, hôm nay cảm giác ấy càng rõ ràng hơn.

Cô vẫn luôn hiểu rõ con trai bảo bối nhà mình như lòng bàn tay, nhưng báu vật mình mình nắm chặt bỗng nhiên lại đang lặng lẽ thoát khỏi sự khống chế, làm người yêu trao gửi cả thân thể và linh hồn, cô làm sao có thể không phát hiện ra được sự thay đổi này chứ.

Tim Dụ Dao đập mạnh mẽ, cô nuốt nước bọt một cái, mở to mắt, nhìn qua đường cong quai hàm ưu việt của Dung Dã, cô lơ đãng cười: “Cún con nhà ta trưởng thành rồi, không còn thẹn thùng như quá khứ nữa, nhiều người như vậy mà vẫn dám nói ông xã ---”

Dung Dã tập trung trêи bàn chân chảy máu của cô, anh nhíu mày nói: “Anh vốn là vậy, nhưng anh làm không tốt, để em bị thương rồi.”

Anh đã chọn giày không thích hợp cho bà xã.

Dụ Dao nâng cao tay, khẽ xoa một cái lên lông mày anh: “Em nhớ… lúc Nặc Nặc khổ sở nóng nảy, đuôi mày đều đáng thương rũ xuống, không biết nhíu mày, hôm nay làm sao vậy?”

Dung Dã dừng lại, trái tim bị bao phủ một lớp dầu nóng, thiêu đốt rơi xuống.

Anh cúi đầu xuống hôn bên thái dương của Dụ Dao, che đậy thần sắc trong nháy mắt, đè ép cho giọng nói trở nên mềm nhũn: “Dao Dao, anh mới học, lúc tâm tình không tốt người ta đều sẽ nhíu như vậy.”

Dụ Dao chỉ hỏi thăm dò một câu, anh không làm ra phản ứng tương ứng, vậy thì có nghĩa là… hoặc là cô lo ngại, hoặc là anh không muốn giải thích.

Mà trực giác nói cho cô biết, là vế sau.

Dụ Dao kịp thời dừng lại, xem như không phát hiện ra điều gì, cô xoa xoa gáy của Dung Dã, cong ngón tay trắng nõn để anh dán tới.

Cô không bình tĩnh mà rũ mắt xuống, đưa đôi môi đỏ no đủ lên, rất cẩn thận mà khắc trêи môi anh.

“Không được học theo người khác, em dạy cho anh, không thể nhíu mày được, hôn mới có thể chữa khỏi mọi thứ.”

Trong hoạt động nghi thức trong nhà sau đó, Dụ Dao đã thay đổi thành một chiếc váy dài che đến mu bàn chân, vết máu trêи hai chân được Dung Dã tự tay lau sạch sẽ rồi bôi thuốc, đổi sáng một đôi giày đế bằng mềm mại.

Dung Dã nửa quỳ trước mặt cô, phủi mép váy, hoàn mỹ khắc họa lại vẻ mặt và ánh mắt của Nặc Nặc, câu lấy ngón út của cô, trong con ngươi trong trẻo là sóng nước lay động: “Dao Dao, nhanh chóng kết thúc ---”

Dụ Dao bóp cái cằm trắng nõn của anh, vẻ mặt vẫn rất bình thường, mạch máu nơi cổ lại đang nhảy ầm ầm.

Một khi bắt đầu suy nghĩ theo phương diện kia thì sẽ giống như mở cửa cống, nước lũ trút xuống, cô không khống chế nổi bản thân mà suy nghĩ nhiều hơn.

Cô hiểu rất rõ Nặc Nặc.

Không phải là ảo giác của cô, sau khi đặc biệt quan sát, rất nhiều phản ứng, ánh mắt động tác của anh đều đã có sự khác biệt.

Con trai cưng của cô bị hồn xuyên rồi?! Bị linh hồn người khác chiếm đoạt thân thể?! Mẹ nó như vậy cũng được sao! Cô lên trời xuống đất đuổi theo tới ngoài không gian thì cũng phải đánh chết tên ức hϊế͙p͙ Nặc Nặc kia!

Hay là anh có hai nhân cách?! Bệnh của Nặc Nặc nặng thêm, không chỉ mất trí mà còn chia ra một bản thân với tính cách khác biệt?

Nhưng mà không đúng.

Sự thay đổi của Nặc Nặc có lớn hơn nữa thì bản chất trong tính tình là tuyệt đối không thay đổi, cũng không tồn tại, cũng không tồn tại sự khác biệt theo phân đoạn gì, cô có thể khẳng định trăm phần trăm, sự yêu thương như sóng triều, khắc cốt quen thuộc kia đều của cùng một người, không phải giả.

Vậy thì chỉ có thể là…

Nặc Nặc khỏi bệnh rồi? Năng lực, tâm trí, ký ức đều đã được tìm về rồi nhưng anh không nói cho cô biết.

Mặc dù bệnh viện đã từng nói xác suất khôi phục của anh cực kỳ xa vời, nhưng không có nghĩa là… không có khả năng.

Vừa liên hệ như thế, Dụ Dao không có cách nào bỏ qua được giá trị may mắn quá cao một cách rõ ràng trong mấy ngày này, thần linh đều ở trong sự tưởng tượng của cô, chẳng lẽ phía sau thật sự có thể là… Nặc Nặc của cô?

Dụ Dao sắp bị suy nghĩ ngổn ngang đầy trong đầu làm cho phát điên, cô so sánh với lúc làm luận văn thời đại học thì thấy còn khổ hơn, tổng hợp tình huống trước mắt, liệt kê các loại khả năng, gạch bỏ từng cái một, cuối cùng chỉ còn lại một cái giống nhất.

Tổng tài nhà giàu bá đạo, phú nhị đại quần là áo lượt, người thừa thế nhà ai đó, hoặc là con ông cháu cha tiêu tiền như nước bị giết hại.

Tóm lại là ngoài ý muốn mà mất trí biến thành tên đáng thương lang thang, đi nhầm vào khu cư xá của cô, được nhặt về nhà làm cún con, sau đó không biết ngày nào đó đã tự mình khôi phục cũng không dám nói cho cô biết chân tướng?

Vấn đề là dưới bối cảnh như vậy, sao người nhà có thể không đi tìm?! Đi làm thẻ căn cước, nhập hộ khẩu cũng không được ghi chép lại?!

Cún con của cô… hóa ra không phải bị vứt bỏ, cả thế giới chỉ có một mình tên đáng thương của cô thôi sao?

Anh có một thân phận khác mà cô hoàn toàn không hiểu rõ?

Nhưng vì sao anh không thừa nhận, dù sao cũng không thể… trước kia là công tử ăn chơi nhiều tiền án, không chừng trong nhà còn sắp xếp vị hôn thê gì đó nên mới không dám nói với cô?!

Dụ Dao bị suy nghĩ của mình chọc giận, trái tim cũng theo đó mà bắt đầu hung hăng chua xót, cô nhếch môi, rút tay từ chỗ Dung Dã: “Không nói nữa, em đi đến phía trước.”

Nhưng mà nhìn thấy cún con bởi vì một câu nói của cô mà trong nháy mắt lộ ra sự hoảng loạn và yếu ớt, cô tự trách mình quá lỗ mãng, chuyện chưa xác định được thì tất cả đều là đoán, tại sao phải dọa anh chứ.

Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu.

Cô thuận miệng bịa ra một lý do cho bản thân, lúc nói cũng chưa từng suy nghĩ: “Chỉ là… nhớ tới bộ phim chiến tranh tình báo kia không quay được nên có chút tiếc nuối, em rất thích kịch bản đó, không phải là cáu kỉnh với anh đâu.”

Dụ Dao kéo Dung Dã từ dưới đất đứng dậy, ôm lấy eo anh: “Được rồi, em cam đoan… nhanh chóng kết thúc về nhà.”

Cô ở sảnh trước tham gia buổi lễ nửa tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối không có cách nào tập trung tinh thần được, việc dây dưa đầy trong lòng đều là chuyện của Nặc Nặc, từng lần từng lần nhớ lại sự thay đổi gần đây của anh.

Cuối cùng cũng nhịn đến cuối cùng, lúc cô nhấc váy đi về phía sau sân khấu, điện thoại trong túi xách nhỏ rung lên.

Tống Lam gọi điện thoại tới, rất bình thường mà nói cho cô biết: “Có một tin tức tốt, bộ phim chiến tranh tình báo kia sắp đổi chủ rồi, ngay cả biên kịch viết kịch bản cũng đã khôi phục sự tự do, trước mắt mấy đạo diễn có thực lực không tệ đều có ý, nếu như em vẫn muốn thì chị giúp em quyết định nhân vật.”

Dụ Dao sửng sốt, đứng ở hiện trường buổi lễ người đến người đi, bên người là quần áo thơm tho, dáng người yểu điệu, ánh đèn trêи đỉnh đầu sáng mạnh đến chói mắt.

Những suy đoán lơ lửng giữa không trung, không dám rơi xuống đất kia đều từ hơi mơ hồ liền ầm vang ngưng tụ thành thực thể vào giờ khắc này.

Thật sự có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Từng việc từng việc may mắn ly kỳ đều rơi xuống người cô?

Bởi vì lúc ấy cô suy nghĩ quá hỗn loạn, đối với anh đã thể hiện ra cảm xúc cho nên vì để cho cô cao hứng, một cái cớ mà cô hoàn toàn không để ý liền bị anh xem thành nguyện vọng, anh lặng yên không tiếng động mà thực hiện vì cô sao?!

Dụ Dao bấm móng tay màu son vào trong lòng bàn tay, cô miệng đắng lưỡi khô, tiếng ong ong vang trong tai ngày càng mạnh hơn.

Thế giới quen thuộc giống như bị lật đổ một cách điên đảo, người cô yêu thương thân mật nhất có một mặt khác mà cô không biết.

Người đều đã đi hết, còn lại mấy nhân viên đang giải quyết chuyện còn lại, bọn họ khó hiểu hỏi cô: “Chị Dao Dao, không sao chứ?”

Lúc này Dụ Dao mới tỉnh táo lại, cô chuyển động bước chân, vết thương vẫn rất đau, cô một lần nữa cất bước, mới vừa đi hai bước thì một bóng dáng thon dài liền ngược ánh sáng mà đến, chạy tới trước mặt cô, vẫn là ánh mắt sáng long lanh ngoan ngoãn: “Dao Dao, Dao Dao.”

Chỉ là gọi tên cô, từng tiếng một, giọng điệu cũng không giống như trước kia.

Dụ Dao đầu nặng chân nhẹ, có chút máy móc mà nói: “Em vừa mới biết… bộ phim chiến tranh tình báo kia thay đổi đội ngũ, có lẽ, em có thể quay được.”

Cô bị người trước mắt ôm lấy, bàn tay như lửa nóng phủ trêи lưng cô, nơi khóe mắt và đuôi lông mày của anh lộ ra vẻ ngọt ngào nóng hổi, còn có sự lấy lòng dè dặt, sợ cô lại lạnh nhạt với anh: “Vận may của Dao Dao là tốt nhất rồi, có phải là vui vẻ rồi không?”

Dụ Dao nhìn thẳng vào anh.

Anh vẫn mang dáng vẻ và thần sắc của Nặc Nặc, làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được một linh hồn khác cũng có thể đang ở trong thân thể trong trắng nhất này!

Dụ Dao cố gắng điều chỉnh hô hấp, không muốn quanh co lòng vòng, muốn nghe anh nói thật: “Anh có chuyện gì giấu giếm em không?”

Dung Dã nhìn thẳng vào mắt cô, yết hầu chuyển động, ngơ ngác lắc đầu: “Không có, cái gì của Nặc Nặc đều là của Dao Dao, liếc mắt một cái là nhìn thấu.”

Dụ Dao nghiến răng đến mức muốn đánh anh.

Cánh cứng cáp rồi, cún con biến thành chó sói rồi, chơi đố chữ với cô đúng không?

Nặc Nặc nhìn thấu, vậy một người khác có xác suất tại cao không gọi là Nặc Nặc sao?!

Trực tiếp hỏi thì không chịu nói, cô cũng không có chứng cớ gì, thế nào cũng phải để cô bắt tại trận thì mới bằng lòng ngoan ngoãn thừa nhận, đúng không!

Mặc dù trong lòng Dụ Dao chấn động không ngừng nhưng chút suy đoán rối bời này lại trở nên yên tĩnh, cô biết nếu như suy nghĩ của cô thật sự là thật, vậy thì nhất định là Nặc Nặc cũng… có nguyên nhân giấu giếm của anh.

Dù sao cũng không phải là những tình sử kia.

Cô tin tưởng thân thể của một người có bản năng.

Nụ hôn đầu, đêm đầu tiên ngây ngô mất khống chế của anh, cô đều đã cẩn thận trải nghiệm, tất cả sự động tình của anh đều là do cô dạy, không tồn tại những người khác.

Đừng hoảng hốt, đừng nhất thời làm loạn trận tuyết, tóm lại là phải ép tên yêu tinh này tự động hiện hình!

Thứ Dụ Dao đang biểu diễn là sự chuyên nghiệp, đóng vai một bản thân bình thường nhất cũng không có độ khó, mặt mày cô khẽ cong, cô cười xoa khuôn mặt của Dung Dã, tới gần nhỏ giọng hỏi: “Em không tin, không có giấu giếm em mà nhớ em sao?”

Dung Dã mở rộng áo khoác trong tay, nâng lên khoác trêи người cô, không chớp mắt một cái mà nhìn cô, anh mềm mại nói: “Không có, đều là nhớ quang minh chính đại.”

Dụ Dao gật đầu.

Được, kỹ thuật diễn xuất thật là tốt, giải nam chính xuất sắc nhất năm nay không được trao cho con trai Nặc nhà cô thì cô sẽ đi khiếu nại với ban tổ chức liên hoan phim.

Dụ Dao muốn tạo ra cơ hội khiến anh bại lộ, cô tiếp tục thở dài, nắm lấy cổ tay anh vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đợi chút nữa còn có buổi phỏng vấn đoàn phim, đạo diễn nói là hơn một tiếng, còn ở trong sảnh phỏng vấn riêng bên kia, ra cũng không ra được, anh lại phải chờ em rất lâu.”

Nếu như Nặc Nặc thật sự có một thân phận khác, cô tin tưởng rằng trong thời gian lâu như vậy, anh nhất định sẽ liên lạc hoặc gặp mặt với người khác, ít nhất… hành vi và xử sự cũng sẽ thay đổi, có thể bị cô tóm được manh mối.

Dung Dã vuốt mái tóc dài của anh, khuôn mặt tới gần, lưu luyến mà dán vào: “Chờ em, mặc kệ là bao lâu cũng chờ.”

Dụ Dao ở bên ngoài cửa phòng phỏng vấn tạm biệt Dung Dã rồi đi theo đoàn làm phim đi về phía một hướng khác, sau khi đi vào góc độ an toàn, cô đầu tiên là tiếp nhận phỏng vấn, mười phút liền giải quyết xong, sau đó tùy tiện tìm phòng thay đồ đổi sang quần áo thường mà đạo diễn chuẩn bị giúp cô.

Đạo diễn lo lắng đi tới: “Là tránh chó săn sao? Cẩn thận như vậy? Cô đi nhanh đi, tôi yểm hộ cho cô, tôi sẽ giải quyết truyền thông bên kia.”

Dụ Dao không giải thích nhiều, mặc xong võ trang đầy đủ, cô vụng trộm chạy tới hậu trường, đúng lúc bắt được Dung Dã đội mũ, đi về phía bóng tối bên ngoài.

Quả nhiên!

Cô nhanh chóng theo sau, kinh hồn bạt vía mà sợ hãi mình sẽ nhìn thấy hình ảnh khó chấp nhận, nhưng Dung Dã chỉ đón một chiếc taxi, hơi cúi đầu xuống, có chút tịch mịch cô đơn mà đi lên.

Trái tim Dụ Dao bị nhấc lên, vừa rung động vừa chua chát, cô cũng gọi xe đuổi theo, rất nhanh, chiếc xe phía trước liền dừng lại, bên cạnh là… cửa hàng vật dụng hoạt hình?!

Cô không hiểu rõ, đẩy kính râm lớn, cô giống như làm tặc mà trốn đi, kéo khẩu trang vụng trộm nhìn qua.

Dung Dã vừa đi vào cửa, cách khá xa nên cô không thấy rõ lắm, vào lúc cô đang do dự có phải anh đang làm giao dịch ngầm cao cấp gì không thì con trai của cô lại đi ra, trong tay mang theo một cái túi mờ đục, không biết là đựng cái gì, giống như thật sự chỉ là đơn thuần tới mua đồ.

Anh đứng ở ven đường, mở túi ra nhìn vào bên trong một chút, đôi mắt rất đáng thương mà rủ xuống.

Trái tim Dụ Dao nhảy thình thịch, giây phút này cô muốn xông tới ôm anh.

Chờ sau khi Dung Dã rời đi, Dụ Dao lập tức đi vào trong cửa hàng, một cửa hàng rất bình thường, hai nhân viên trẻ tuổi đang bận rộn, đối với câu hỏi “Cái anh vừa rồi mua gì” của cô, hai người cười với vẻ mặt phơi phới, khăng khăng bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, không thể để lộ ra.

Dụ Dao cắn răng, một lần nữa lên xe đuổi theo, nhìn thấy anh dường như muốn quay về hiện trường liên hoan phim, cô vội gọi điện thoại cho anh: “Nặc Nặc, sao anh không ở hậu trường?”

Dụ Dao ngồi trong xe, vuốt ve món đồ chơi nhỏ vừa mua, khóe mắt lướt về phía bóng xe phía sau, anh mềm giọng nói: “Dao Dao có thể quay bộ phim yêu thích, cho nên anh ra ngoài mua quà, trở về ngay đây!”

Anh rất ngạc nhiên mừng rỡ: “Em kết thúc sớm rồi sao? Có thể về nhà sao?”

Dụ Dao nhất thời nghẹn lời, không khỏi hoài nghi có phải mình đoán sai rồi không, cô dừng lại một chút rồi đành phải nói: “Em đã cùng đoàn làm phim ra ngoài rồi, bọn họ có thể đưa em về, anh đi thẳng về nhà luôn đi, em sẽ về nhanh thôi, ngoan ngoãn ở nhà chờ em.”

Cúp điện thoại, Dung Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Dụ Dao trêи màn hình, đưa tay sờ lên, ngước mắt nhìn về phía Giang Hoài giả trang làm tài xế taxi: “Về nhà.”

Dao Dao quá thông minh, quá nhạy cảm, cho dù không có bộ phim này thì cô cũng mơ hồ ý thức được.

Cô quá quan tâm đến Nặc Nặc ngốc nghếch, không rành việc đời trong thân thể anh.

Có một điểm không giống là bị cô nhận ra ngay.

Dung Dã nhắm mắt lại, không có cách nào dừng ghen ghét bản thân được yêu sâu đậm kia, trái tim đều bị trăn trở mà nhào nặn.

Đầu ngón tay anh vân vê trong túi đồ.

… Vẫn chưa thể bị phát hiện.

Anh có ghen hơn nữa thì cũng phải đóng vai Nặc Nặc, còn phải làm đến… xuất chúng hơn trước đó.

Dụ Dao một mực đi theo chiếc xe taxi kia, anh trực tiếp đi về nhà, cũng không đi đến nơi khác, cô càng thấy mê man, cố ý đợi một chút, điều chỉnh tới thời gian chênh lệch hợp lý mới đi lên lầu.

Sau khi mở cửa nhà ra, cô theo thói quen mà gọi một tiếng “Nặc Nặc”.

Cửa phòng tắm khép hờ, bên trong mơ hồ lộ ra hơi nước, giống như là có người vừa tắm rửa, chiếc giường nhỏ ở cửa trống không, trong phòng ngủ của cô lóe lên ánh đèn vàng mềm mại, có một giọng nói khàn khàn ngượng ngùng, rất nhẹ mà đáp lại cô.

“Dao Dao…”

Là giọng điệu thuộc về Nặc Nặc.

Chỉ thuộc về Nặc Nặc của cô.

Trái tim Dụ Dao nhảy lên một cái, cô vội vàng cởi áo ngoài, không kịp mang dép lê, bước nhanh đi về phía phòng ngủ.

Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy chăn mền trêи giường trở nên hỗn loạn gồ lên một đường nét cao lớn, phía trêи cùng xuôi theo chăn lộ ra một chút tóc giống như mực nước, còn có một vệt… lông nhung màu trắng?!

Hai chân của Dụ Dao không nghe sai khiến, tăng nhanh tốc độ đi đến bên giường, cô nắm lấy góc chăn rồi xốc lên.

Ánh đèn giống như chất lỏng trong suốt sền sệt, trút hết xuống người trong chăn.

Anh nằm nghiêng trêи giường, nửa gương mặt vùi vào trong gối, có hai lỗ tai cún con lông mềm màu trắng vểnh lên giữa mái tóc ngắn đen nhánh của anh, ngổn ngang mà dung hợp, phảng phất như chính là trời sinh một thể.

Theo chăn mền càng vén càng xuống thấp, anh hơi chống nửa người trêи tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, giữa cổ họng tràn ra tiếng thở khẽ trầm thấp, lúc yết hầu chuyển động lên xuống, chiếc dây đỏ kèm chuông được buộc trêи cần cổ thon dài liền bị đụng tới, vang lên tiếng leng keng.

“Dao Dao…” Anh khẽ run rẩy nâng lông mi dài lên, đuôi mắt giống như dán đầy cánh hoa đào giã nát, màu sắc tươi đẹp phân tán, có vẻ vừa đỏ vừa ướt: “Em về muộn quá.”

Anh nghiêng đầu, chống hai tay bên giường, lấy tư thế mặc cho người ta ngắt hái mà nhìn cô chăm chú.

Dụ Dao hoàn toàn ngây ngốc rồi, đây là Nặc Nặc của cô, ai cũng không thể bắt chước được.

Cô mãi mãi không có cách nào kháng cự lại sự mê hoặc của chó tinh.

Bàn tay Dụ Dao tự có ý thức, chủ động nâng lên, đụng vào đôi tai mềm mại của anh, giống như thật sự tự anh mọc ra, nhạy cảm như vậy, cô vừa sờ, xương quai xanh của anh liền đỏ lên một mảng.

Ngực Dụ Dao đang rung động, nhịn không được mà dùng lực, giày vò lỗ tai trong lòng bàn tay, xúc cảm của lông xù lướt qua da cô, dẫn dắt vô số dây thần kinh lôi kéo tình cảm như sóng triều tràn lan.

Dung Dã mở đôi môi, chiếc lục lạc ở giữa cổ vang đinh đang không ngừng.

“Anh muốn tố cáo…” Anh trừng trừng mắt nhìn cô: “Em vân vê lỗ tai cún, bắt nạt cún con, quyến rũ nó, còn chiếm của hời của nó.”

Dụ Dao giữ lấy gáy của anh, giọng nói cũng khàn: “Em còn có thể tùy tiện ăn đậu hũ của cún con, thế nào?”

Dung Dao cười rất thấp giọng, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Dụ Dao.

Chăn mền được vén lên hoàn toàn, anh kéo cô lên trêи đùi.

Cô lung lay bất ổn, đôi chân mảnh khảnh không để ý mà tách ra, mới đầu chỉ là trêи một bên đầu gối của anh, được anh ôm mà rút ngắn khoảng cách, một mạch cọ xát đến phía trước, cùng anh dán sát vào nhau.

Sắc mặt Dụ Dao đỏ thấu, cô bất lực chống va anh, ngẩng đầu lên thở gấp.

“Thế nhưng cún con của em rất ngốc nghếch, không giải quyết được ɖu͙ƈ vọng của mình.”

Anh bất lực vùi sâu vào cổ cô, đôi môi mềm mại ẩm ướt ʍút̼ lấy, giống như một linh hồn tà ác tham lam, phóng đãng lại càn rỡ.

“Chủ nhân… anh trướng đau quá, em chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.