Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 7



Nặc Nặc hồn bay phách lạc ngồi ở cửa, sống lưng gầy gò dựa tường, trong tay anh cầm một tấm thảm nhung nhỏ của trên sofa, động tác chậm chạp che lên đầu.

Tấm thảm quá ngắn, anh lại quá cao, giống như là con đà điểu nhỏ chui vào trong đống cát, đã giấu được đầu rồi, thân thể vẫn lộ ra bên ngoài.

Dưới tấm thảm, sắc mặt Nặc Nặc đỏ bừng, “Áuu” từng tiếng từng tiếng vô cùng yếu ớt, liều mạng muốn biết giọng của mình có bao nhiêu khó nghe. Vì sao không chiếm được cái ôm hôn của cô, ngay cả xoa đầu cũng không có, ngược lại còn làm cho cô chán ghét.

Khi đó… Cô dùng sức đẩy anh ra, nghiêm khắc nói một câu “Sau này không được phép tùy tiện chạm vào tôi”, sau đó dứt khoát đi ra ngoài, nhốt anh lại phía sau cánh cửa, đến bây giờ cũng chưa trở về.

Nặc Nặc xoa xoa viền mắt chua xót, kéo tấm thảm xuống, giấu mình càng kín hơn một chút.

Dụ Dao xách một cái túi sách dạy trẻ to mở cửa, không chút chuẩn bị mà trông thấy một quả trứng khủng long to lớn đang run nhẹ, cô giật mình.

Cô tiến lên một bước kéo tấm thảm ra, mái tóc đen mềm mại của Nặc Nặc đột nhiên bị vò loạn xạ hết lên. Anh chưa phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, trong đôi mắt trợn to của cún cún trống rỗng và ủ rũ.

Đợi đến khi thấy rõ Dụ Dao ở trước mặt, anh còn chưa kịp vui vẻ thì ý thức được bộ dạng của mình sẽ hù dọa cô.

… Càng thêm bi thương.

Đỉnh đầu xuất hiện một đám mây đen nhỏ sấm chớp đùng đùng.

Dụ Dao nhất thời có hơi dở khóc dở cười, cô ngoắc ngón tay về phía Nặc Nặc: “Đứng lên, nền nhà lạnh.”

Cô lấy bản ghép vần cho trẻ em vỡ lòng mới mua ra, tìm một khoảng tường trống dán nó lên, lại đặt một chồng sách to từ mỏng đến dày theo thứ tự, đặt trong lòng Nặc Nặc. Sau đó tiếp tục tìm cái kính đeo lên, với một cây thước giả thành cây roi, khua khua thử nghiệm độ mạnh yếu.

Hôm nay cô phải làm một cô giáo nghiêm khắc.

Một người sống yên lành như vậy, sao lại phát ra tiếng chó chứ.

Nặc Nặc tưởng là anh sắp bị ăn đòn, rất muốn “Áuu” trả lời Dụ Dao, để cô hiểu, cho dù có đánh anh cũng không sao, chỉ cần đừng vứt bỏ anh. Nhưng nhanh chóng nghĩ đến Dụ Dao không thích thế, anh lại tận lực nhịn không hé răng, ngoan ngoãn đổi chỗ đến ngồi bên chân cô, chờ sự đau đớn ập xuống.

Dụ Dao trông thấy bộ dạng cuộn lại mặc người xâu xé này của anh, trái tim không khỏi bủn rủn, hai tay rục rịch, hận không thể sờ sờ đầu của anh.

Cô dời tầm mắt, hắng hắng cổ họng: “Bắt đầu từ hôm nay, anh học nói đàng hoàng cho tôi, lại đây đọc với tôi âm tiết thứ nhất, a——”

Nặc Nặc như đối diện với kẻ địch.

Học… Học nói!

Nếu như học tốt, có lẽ cô sẽ không chán ghét anh.

Nặc Nặc nhanh chóng thẳng lưng, mở miệng, hợp lực rung động dây thanh âm, vừa phát âm “A” ra, chẳng biết sao cái mũi lại chua chua, sau lại phát ra một âm đuôi biến điệu run rẩy: “—— Chìu.”

“A chìu*.”

(*Tiếng hắt xì á:v)

Một cái hắt xì đáng yêu vì phát âm không chuẩn.

Nặc Nặc kinh hãi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn vẻ mặt của Dụ Dao, sợ cô sẽ tức giận. Hoàn toàn chỉ là một tiểu đáng thương không nơi nương tựa, phát ra một tiếng động gì cũng lo lắng sẽ bị ghét.

Dụ Dao không khỏi kiểm điểm có phải mình dữ quá rồi hay không. Cô đi qua nhặt tấm thảm chùm trên người Nặc Nặc, do dự cho anh một ngón cái, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi: “… Nghe rất ổn, tiếp tục cố gắng.”

Lúc này ánh sáng dao động trong mắt Nặc Nặc mới lấp lánh, trên chóp mũi thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh dùng nửa tiếng học thuộc lòng nguyên âm phụ âm cơ bản, đã có thể nói ra mấy âm và từ đơn giản. Loại tiến bộ này vượt khỏi dự liệu của Dụ Dao.

Anh rất thông minh, hơn nữa… Anh vẫn có bản năng.

Dụ Dao cảm thấy mình có thể đi vào phần khó hơn.

Cô kêu Xoài đến, phổ cập khoa học với Nặc Nặc: “Đây là con chó.”

Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, nói không lưu loát: “Chó… Chó chó.”

Dụ Dao hài lòng, tiếp tục chỉ vào mình: “Tôi là chủ nhân của nó, chịu trách nhiệm nuôi nó chăm sóc nó. Nhưng anh không giống nó, anh là con người, quan hệ của chúng ta——“

Không đợi cô nói xong, Nặc Nặc cấp bách rướn người về phía trước, lấy tay chống đất, ngẩng đầu, tỏ ra hiểu rõ nhìn cô: “… Chủ nhân!”

Dụ Dao ngẩn ra, Nặc Nặc không chờ kịp mà nhích nhích về phía trước, ngón tay cầm góc váy của cô, hai mắt cong lên, ánh sáng nhỏ vụn vặt tràn ra khỏi lông mi, nôn nóng nói: “Chó… Chó là em, chị là… Chủ nhân.”

Câu hoàn chỉnh thứ nhất.

Lần phát âm rõ ràng thứ nhất.

Cuối cùng Dụ Dao cũng nghe ra, giọng nói của anh nghe rất hay, trong trẻo lành lạnh, giống như rừng thông trắng xóa sau trận tuyết lớn. Như làn gió nhẹ lướt qua rừng rậm, mềm mại tương phản với vẻ bề ngoài lạnh lùng và xa cách của anh, thổi qua tai cô, truyền thẳng tới thần kinh.



Giọng nói thuần khiết như vậy lại dùng để gọi cô là chủ nhân.

Trong ánh nắng, toàn thân anh như được phủ một tầng ánh sáng vàng, đang thành kính và chăm chú nhìn thẳng vào cô, màu lưu ly trong mắt không biết đã chuyển đậm từ lúc nào, có một giây phút nào đó đã muốn nhấn chìm Dụ Dao ở trong.

Dụ Dao không thể tin nổi, cô cũng coi như là người đã gặp không ít sóng gió, lại chỉ vì một câu nói ngây thơ của Nặc Nặc mà mất hồn.

Cô theo phản xạ vươn tay, che miệng anh lại.

“Không được phép gọi!” Hô hấp của cô hơi nhanh hơn: “Học theo tôi, gọi tên tôi.”

Nặc Nặc làm thế nào cũng không thể phát âm ra được chữ “Dụ”, lo lắng đến mức khóe mắt cũng hơi ẩm ướt, Dụ Dao bất đắc dĩ chỉ đành từ bỏ: “… Vậy thì gọi Dao Dao đi.”

Chẳng mấy chốc, Dụ Dao đã ý thức được, đó chính là quyết định sai lầm nhất của cô.

Con cún nào đó cuối cùng phát ra được từ đơn, hoàn toàn không biết yên tĩnh là thứ gì, dĩ nhiên đã mê muội việc học tập đến không thể tự thoát ra được. Đi theo phía sau cô, cứ va vấp liên tục, mà mỗi một câu đều phải dính theo tên cô.

“Dao Dao, nuôi chó!”

“Dao Dao, em sẽ ——— giảm bớt thiệt nhiều —— chữ!”

“Dao Dao, áuu——“

Đây là vui quá rồi.

Dụ Dao đột nhiên xoay người, hung dữ đập lên cánh tay anh, sức lực không nhỏ: “Nói tiếng người!”

Nặc Nặc chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn cúi thấp đầu, không dám đụng vào tay cô, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của mình, nhỏ giọng nói: “Dao Dao, đau.”

Đầu Dụ Dao sắp ngất rồi.



Sau 4h chiều, sắc trời u ám đi trông thấy, Dụ Dao lục xem danh sách cuộc gọi, trong khoảng thời gian chưa tới mười tiếng, cô đã ngắt trên trăm cuộc gọi. Ngoại trừ nhận cuộc gọi của Bạch Hiểu lúc đầu, nói với anh ta không cần lo không cần can thiệp gì cả ra, còn lại cô đều bỏ qua hết.

Buổi sáng sau khi post lên weibo, cô liền liên lạc với cảnh sát nhân dân Trần Lộ, xin phía chính phủ đưa ra một báo cáo hàng thật giá thật của cảnh sát, chấm hết sự thật về cuộc gặp gỡ của cô, cứ như vậy, tội danh “Bịa đặt vô căn cứ” hay “Hư ảo không có thật”… Không rơi trên người cô nữa.

Xác thực sự thật đã xảy ra, cho nên trong khoảng thời gian trùng hợp như vậy, hiển nhiên đoàn đội của Khương Viện sẽ là tình nghi lớn nhất, ai cũng biết đạo lý này.

Cứ xem như cô không lấy ra được nhiều chứng cứ hơn, nhưng tội danh “Nghi ngờ hạ độc thủ trả thù đồng nghiệp” của Khương Viện này đều được xác lập rồi, chung quy sẽ có người nghi ngờ.

Cho dù chỉ có một người, thì cô cũng được lợi rồi.

Ai khiến cô đang ở đáy vực, lui cũng không thể lui. Nếu như không ai trêu chọc cô, cô cũng muốn bình yên rút lui. Nhưng nếu đã ức hiếp cô đến cùng, bây giờ cô còn phải sống và kéo theo cả gia đình. Cứ coi như không vì mình, cũng phải đánh cược vì danh dự của Nặc Nặc với Xoài.

Điện thoại lại vang lên, Dụ Dao vốn không muốn phản ứng, dư quang đảo qua người gọi tới, tay không khỏi dừng lại. Cô nhíu mày một lúc lâu, mãi cho đến khi đối phương bám riết không tha, gọi đến lần thứ ba, cô mới không thể không nhận: “… Ông ngoại.”

Giọng nam trang nghiêm trong điện thoại vang to: “Tài xế đang ở dưới lầu căn hộ rách của con, trước 5h quay về nhà ngoại!”

Nói xong thì cúp, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản đối.

Dụ Dao xoa thái dương, sự bực bội không thể dằn xuống được.

Trước khi mẹ mất đã dặn dò rất nhiều lần, bảo cô cố gắng bao dung tính tình của ông ngoại, đừng chống đối ông, cô vẫn luôn cố gắng nghe theo. Mặc dù hiểu được có gặp thì cũng sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng vì tránh phiền toái, cô cũng sẽ không phản kháng công khai. Dù sao nhiều nhất là hai tuần một lần, giả bộ ngoan ngoãn lấy lệ, chung quy cũng có thể ứng phó qua.

Sự dịu dàng khi cô dạy Nặc Nặc nói chuyện biến mất gần như không còn, kiên nhẫn vẽ nên lớp trang điểm ngọt ngào vô hại, chuẩn bị ra ngoài.

Nặc Nặc đang cầm bút nằm nhoài ra trên bàn trà, vất vất vả vả vẽ ra cái gì đó. Thấy Dụ Dao trở lại, anh thẹn thùng giấu tờ giấy vào trong ngực, Dụ Dao càng muốn bắt nạt anh, cướp lấy xem thử.

Nét vẽ trên giấy cực kỳ đơn giản, miễn cưỡng được xem như là một bức tranh.

Một cô gái tóc dài, một chú cún con, được đặt thân mật trong một ngôi nhà.

Dụ Dao tưởng anh vẽ cô và Xoài, đang định khích lệ anh một chút, Nặc Nặc lại nói một cách rất nhẹ nhàng, không lưu loát: “Dao Dao, em.”

Sau khi nói xong, khuôn mặt khẽ đỏ lên.

Con cún này là anh?!

Dụ Dao vội đi, không rảnh sửa lại cho đúng. Cô hâm nóng cho anh chút cơm tối, dặn dò qua loa vài câu rồi chuẩn bị xuống lầu.

Trước khi đi, ít nhiều gì cô cũng hơi lo lắng, tìm một cái điện thoại dự phòng, mở phần mềm livestream bật chế độ riêng tư một đối một, sau đó dựng điện thoại lên tủ TV, nói với Nặc Nặc: “Cái này có thể để tôi nhìn thấy anh, anh không cần quan tâm, tôi chỉ vì để ngừa ngộ nhỡ thôi.”

Chiếc Porsche đen ở dưới lầu lộ vẻ chói mắt, Dụ Dao nhanh chóng lên xe, hoàn toàn không biết trên lầu có một bóng dáng, chạy qua chạy lại trong ngôi nhà có diện tích không lớn, trên đùi bị đụng đến xuất hiện một mảng bầm đen lớn, chỉ vì tìm thấy một cửa sổ có thể nhìn thấy cô.

Trên xe, tài xế cung kính kêu một tiếng “Tiểu thư nhỏ”, Dụ Dao nhắm mắt lại.

Lộ trình gần một tiếng, xe mới tiến vào cổng chính nhà ngoại. Dọc theo con đường nhỏ lá cây bạch quả rụng thành một lớp thẳng đến nhà trước kiểu Trung Quốc. Khi đi ngang qua bãi đỗ xe, ánh mắt Dụ Dao đảo qua một chiếc xe thể thao quen thuộc, thì biết vị đối tượng xem mắt kim kiều ngọc quý kia cũng đang ở bên trong.

Quả nhiên, cô mới vừa xuất hiện, ông ngoại liền dùng gậy chọc thật mạnh xuống đất, mặt hùm nói: “Giữa trưa Ngạn Thời đã tới đây chơi cờ với ông rồi, con xem con đi, nếu như ông không gọi điện thoại, có phải sẽ không biết đường trở về luôn không!”

Dụ Dao nhìn về phía ghế sô pha đơn, ngồi trên đó là một người đàn ông anh tuấn, mặc một bộ vest thủ công màu xanh đen. Cổ áo sơ mi cởi bỏ hai cúc, đuôi mắt thoáng nhếch lên, nhã nhặn đoan trang mà bại hoại.

“Con trừng mắt với Ngạn Thời làm gì?” Ông cụ trở nên tức giận: “Hai ngày nay con ầm ĩ biết bao nhiêu chuyện rồi? Vẫn không thể yên bình hả?! Đắc tội với người ta khắp nơi, bị trả thù cũng là đáng đời! Còn muốn tiếp tục ầm ĩ thêm à?”

Ông cả giận: “Ngạn Thời đủ khoan dung với con rồi, gây ra scandal chưa chồng đã sinh, người ta cũng chưa nói con một câu không tốt nào! Chẳng lẽ con không đếm xỉa đến thể diện của nó sao? Ông thấy nhân tiện lần sóng gió này, con trực tiếp rút lui đi. Có thời gian ra ngoài đi shopping dạo phố đi du lịch với Ngạn Thời nhiều một chút, làm chuyện mà một cô gái đoan trang nên làm, mau chóng quyết định chuyện hôn nhân!”

Dụ Dao im lặng lắng nghe, yết hầu cô lên xuống vài cái, cố gắng đèn nén cơn tức xuống.

Tranh cãi mất nhiều hơn được, cô ghét phiền phức, có thể đỡ được thì trước tiên cứ đỡ, bằng không mẹ lại báo mộng cho cô.

Diễn hả, có gì khó chứ.



Dụ Dao vén tóc dài bên tai, nhướng mắt lên, lộ ra một sự ngoan ngoãn hoàn toàn không thuộc về cô, cười ngọt ngào: “Ông ngoại, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà. Hơn nữa, Lục tổng bận quá, nào có thời gian rảnh ạ.”

Nói xong cô chuyển tầm mắt, e thẹn nhìn về phía Lục Ngạn Thời, Lục Ngạn Thời lười biếng nhếch mày, thản nhiên cười: “Có bận đến mấy cũng nên dành ra thời gian để ở cạnh vợ tương lai của anh.”

Lời này ông ngoại nghe rất hài lòng, cuối cùng vẻ mặt thoáng lộ ra vẻ vừa ý, không quên gõ Dụ Dao: “Con làm ra nhiều chuyện như vậy ở trong giới giải trí, cũng do tính tình của Ngạn Thời tốt, không tính toán với con, con đừng có mà không quý trọng.”

Đoán được Dụ Dao sắp cãi lại, ông dứt khoát từ chối nghe tiếp, ra lệnh: “Đã đặt xong nhà hàng rồi, hai đứa con với Ngạn Thời đi ăn đi, không cần ở bên cạnh lão già này đâu.”

Lục Ngạn Thời nghe vậy thì đứng lên, nhìn chằm chằm vào Dụ Dao dịu dàng, vươn tay: “Đi, ngồi xe anh.”

Bóng lưng anh ta chắn tầm mắt của ông ngoại, vẻ mặt Dụ Dao chớp mắt lạnh băng, cảnh cáo lạnh lùng nhìn chân của anh ta, trăm điều ghét bỏ mà khoác lên ống tay áo của anh ta.

… Bà nội nó, hoạt động tồi tệ hai tuần lễ một lần lại sắp bắt đầu rồi.

Nhà hàng có chế độ hội viên, tính bảo mật rất cao, nhưng có con mắt của ông ngoại ở đó, cô vì muốn tai mình được thanh tịnh nên không thể không thường xuyên đến đây diễn kịch.

Dáng vẻ ăn chơi trác táng của Lục Ngạn Thời như hải vương*, thong thả ung dung ngồi vào bên cạnh Dụ Dao: “Em cần gì phải thế, chẳng qua là nghỉ một ngày yên lành thôi. Vì đóng phim, một hai muốn rời khỏi nhà, kết quả lăn lộn đến thảm như vậy. Mở đại một trang web đều là tin xấu của em, lại nhìn cái căn hộ rách nát em đang ở kia, ngày mưa không bị dột hả?”

(*Người bắt cá nhiều tay)

Dụ Dao lạnh nhạt nhếch môi: “Lục Ngạn Thời, anh đang coi mình là ai thế? Tôi với anh chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, làm công cụ ứng phó người nhà mà thôi, bớt nói nhảm đi.”

Lục Ngạn Thời “A” một tiếng, ánh mắt lại âm thầm chú ý xem cô có vì chuyện đánh úp mà bị thương hay không: “Dù sao thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã. Anh là vì tốt cho em, em cũng có thể tự thông suốt, thanh danh tệ như vậy, sau này ai dám lấy em?”

“Nếu như Lục tổng chú ý sự nghiệp với danh tiếng của tôi như vậy, lúc trước lúc tôi bị Dung Dã phong sát*, sao không thấy anh ra mặt?”

(*Cấm không cho lên sóng)

Biểu cảm Lục Ngạn Thời cứng lại vài giây: “… Hóa ra em cũng biết em bị Dung Dã phong sát à? Đắc tội anh ta, em cho rằng em tiếp tục lăn lộn thì còn có thể có kết quả gì tốt?”

“Dung Dã kia, tuổi không lớn, nhưng tàn nhẫn đến làm người sợ hãi.” Anh ta híp mắt: “Đừng nói là giới giải trí, cho dù là trong cái vòng gọi là quyền quý này, ai mà không phải kinh hồn táng đảm với anh ta, sợ chạm vào vảy ngược của Diêm La Vương, em thì ngược lại.”

Lục Ngạn Thời quan sát Dụ Dao từ trên xuống dưới một lượt, tựa như muốn đoạt lại thế thượng của mình, chê cười nói: “Cũng thật là lạ, Dung Dã như vậy, sao lại có hứng thú với em nhỉ.”

Dụ Dao hoàn toàn mất kiên nhẫn với anh ta, nửa câu cũng không muốn nói thêm.

Dung Dã là ai, chó mà thôi.

Cô không có hứng thú ăn uống, di chuyển ngón tay, nhấp mở phần mềm livestream trên điện thoại, màn hình là một mảnh tối đen như mực. Lúc này cô mới nhận ra bản thân quên dạy cho Nặc Nặc cách bật đèn, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Nhưng còn chưa qua hai giây, cô liền nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp, lẹp xẹp mơ hồ truyền đến, ngay sau đó là “Tạch” một tiếng, bóng đèn đột nhiên được mở lên, đồng thời kèm theo đó còn có cả tiếng kêu đầy kinh ngạc cùng vui mừng của Nặc Nặc.

Dụ Dao không để ý rằng khoé miệng của cô đã dần cong lên, nhìn đến không thể rời mắt.

Nặc Nặc chạy đến phía trước điện thoại, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, giơ cuốn sách phát âm lên, ngoan ngoãn đọc: “Dao Dao, em biết, đọc chữ rồi.”

Anh ngồi cách ống kính rất gần, cái trán trắng ngần như thể sắp dán lên màn hình đến nơi, hàng lông mi cong nhẹ tựa lông chim của anh khẽ động.

Trong lòng Dụ Dao mơ hồ bị ai véo nhẹ một cái.

Cô thuận miệng nói một câu cô thấy rồi, anh liền ngồi xổm như vậy suốt, nếu không phải vừa nãy đi bật đèn, chẳng lẽ anh cứ ngồi như vậy, động cũng không thèm động chút nào sao.

“Em xem cái gì vậy? Cho anh xem với.”

Lục Ngạn Thời nghiêng người qua, đưa tay định lấy điện thoại của cô, Dụ Dao theo bản năng rút tay về: “Lục Ngạn Thời, anh đừng có mà vượt quá giới hạn.”

Cô không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, nhìn mấy món ăn không sao nuốt nổi trước mặt mình, kêu nhân viên phục vụ: “Gói lại.”

Tuy rằng khó ăn muốn chết, nhưng dù sao cũng có thịt, ngộ nhỡ Xoài thích ăn thì sao.

Dụ Dao không để cho Lục Ngạn Thời đưa cô đến tận dưới lầu mà xuống xe ở một đoạn cách đó, sau đó bước nhanh trở về nhà, vô tình lại có một chút tựa như nhớ nhà.

Trên đường về, cô lại mở app livestream lên, nhưng phát hiện người ở trước ống kính không thấy đâu nữa.

Dụ Dao bất giác tăng tốc, lúc đến dưới lầu vô tình ngẩng đầu lên một cái, sau đó liền đứng đơ ra tại chỗ.

Một cửa sổ nào đó trên tầng ba sáng lên một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp, có một cái đầu rất xinh đẹp đang nhô ra ở đó, hai sợi tóc mềm mại khẽ bay lên, giống hệt như hai cây mạ nhỏ, ngoan ngoãn mà đứng thẳng trên đầu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.