Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 18: Dự Báo





Vũ Tuệ lại xác nhận dự báo thời tiết thêm một lần nữa, dự báo cũng không có gì biến hóa, ngày hai mươi bảy vẫn là ngày gần nhất có mưa to.

Ngày hai mươi bảy trên lịch bàn cũng được tô đỏ bằng bút mực, Vũ Tuệ lại khoanh vòng thêm một lần nữa, ở trên một mảnh trắng tinh tạo ra dấu vết kì quặc, nhìn bằng mắt thường cũng dễ dàng thấy được.

Ánh mắt Vũ Tuệ từ ngày hai mươi bảy nhìn lại ngày hôm nay, còn cách năm ngày nữa, ánh mắt dần có chút sáng lên, mãi đến khi mắt cá chân xuất hiện cảm giác mềm mại vòng qua vòng lại sinh ra sự đau đớn nhè nhẹ, cô cúi đầu, thấy được mèo nhỏ đang đảo qua đảo lại dưới chân cô làm nũng, Vũ Tuệ khom lưng bế nó lên, đặt trên đùi vuốt ve.

Đều là những vết thương ngoài da, mắt cá chân bị thương cũng không nặng, Lương Bình giúp cô phun sương rồi nên cũng khá hơn nhiều, đến ngày hai mươi bảy chắc chắn là không còn cảm giác gì nữa, nhất định không được ảnh hưởng gì, có lẽ vận mệnh đã được định sẵn, nên ý trời luôn muốn ngăn cả Vũ Tuệ thay đổi mọi chuyện, cho nên kế hoạch của cô luôn xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.

Hiện tại Thanh Nãi đã nhận định cô là người đã gửi thư đe dọa, bởi vì chuyện vòng cổ, cô hết đường chối cãi, cho nên dù thế nào đi nữa, chỉ sợ Thanh Nãi sẽ không để cho Vũ Tuệ có cơ hộ tiếp cận cô ấy.

Nhưng cũng không sao, bởi vì Vũ Tuệ là người tài giỏi nhất.


Hơn nữa, chầu này đánh ra cũng không phải là không có thu hoạch gì...!Ít nhất đã đạt được mục đích ban đầu.

..........!
Ở tiết thứ ba, Lương Bình trở lại trường học, hắn nghe được nhiều tiếng bàn tán to nhỏ.

Vì chuyện buổi sáng, đương nhiên trong Lĩnh Tây sẽ xuất hiện những lời đồn khá là ái muội giữa Vũ Tuệ và Lương Bình, có người nói Lương Bình thích Vũ Tuệ, lại có người nói Vũ Tuệ thích Lương Bình, cũng có người nói hai người đang hẹn hò, nhưng lời đồn đãi nhiều nhất vẫn là về phẩm chất của Vũ Tuệ.

Về chuyện náo loạn giữa Vũ Tuệ và Thanh Nãi, rốt cuộc Vũ Tuệ có phải là người viết thư đe dọa cho Thanh Nãi hay không, có phải thật sự là con người giả tạo, bởi vì trong trường Vũ Tuệ được nhiều người yêu thích cho nên có không ít lời bàn tán, suy đoán.

" Không có khả năng, Vũ Tuệ không phải loại người như vậy...."
" Mình cũng không tin..."
" Nhưng không có gió thì sao có bão...."
Nếu thật sự như vậy, thì Vũ Tuệ cũng quá đáng sợ rồi..."
" Mặc kệ thế nào, vẫn cách xa cô ta một chút..."
"...."
Nghe được những lời đó làm Lương Bình cực kì khó chịu, tuy rằng những tên ngày xưa suốt ngày muốn dán lấy Vũ Tuệ làm hắn chướng mắt rốt cuộc cũng tự động biến đi, nhưng mà nếu bởi vì lời đồn đãi bôi nhọ Vũ Tuệ thì thật sự làm cho người ta phải tức giận.

.

Đam Mỹ H Văn
" Những lời đồn đó đều là do cái học sinh lớp ba mới chuyển trường tới truyền ra!" Mỹ Chi nghiến răng nghiến lợi nói, cô còn nhớ rõ khi bị đám nữ sinh bất lương năm hai ngăn cản bên ngoài, đứa học sinh mới chuyển trường của lớp ba vẫn luôn ở đó, thưởng xuyên giải thích nguyên do vì sao Thanh Nãi náo loạn với Vũ Tuệ cho ai mới tới hóng hớt, cô nghe xong cũng tức điên cả người.

" Đúng vậy, hơn nữa chuyện này cũng rất kỳ quái không phải sao? Mình nghe nói mấy hôm trước Tri Giai vẫn luôn hỏi về chuyện Thanh Nãi nhận được thư đe dọa khắp nơi, hôm nay Thanh Nãi và Vũ Tuệ liền náo loạn." Một bạn nữ khác cũng nói.

Các cô đều có quan hệ rất tốt với Vũ Tuệ, sáng nay sau khi chuyện đó xảy ra cũng hỏi thăm một chút, rất dễ đã hỏi ra được chuyện này.


Lương Bình nghe xong, đứng dậy lấy bài tập về nhà của mình ra, đi đến văn phòng giáo viên.

Tri Giai vẫn luôn cảm thấy lo lắng, đi qua lớp một, nhìn Lương Bình đã xuất hiện ở hàng ghế phía sau, mới hơi hơi nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng sốt ruột, còn có chút muộn phiền.

Sau khi Lương Bình và Vũ Tuệ ra khỏi trường học, có phải Vũ Tuệ sẽ dùng những lời dối trá lừa gạt Lương Bình không? Hai người này có phải sẽ nhân cơ hội phát sinh chuyện gì đó không? Nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa nóng cuộn trào, hận không thể mạnh mẽ duỗi tay kéo Lương Bình ra khỏi hố lửa.

Nhưng mà cô ta có thể làm gì được chứ? Cô ta làm thế nào mới có thể đánh thức một người luôn u mê chìm vào giấc ngủ? Cũng may mắn sự nhẫn nại của cô ta cũng không tệ lắm, có thể từng bước từng bước mà đi, hiện tại chỉ là một phần nhỏ, về sau sẽ có là bộ phận lớn hơn, dần dần tất cả mọi người có thể nhìn ra được gương mặt thật của Vũ Tuệ, bao gồm cả Lương Bình.

Nghĩ vậy, Tri Giai thở ra một hơi, đứng dậy đi về phía toilet, sau khi trở về phát hiện sách vở mình rớt đầy đất.

" Ngại quá Tri Giai, mình không cẩn thận động vào bàn cậu." Nữ sinh ngồi nghiêng phía đối diện quay đầu bút cười hì hì nói.

"....!Ừ, không sao đâu." Tri Giai cảm thấy có gì đó kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trong lúc cong lưng nhặt sách, trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ về Lương Bình và Vũ Tuệ.

Mãi đến khi Tri Gia bị lôi vào toilet giống như Vũ Tuệ sáng nay, cô ta mới ý thực được cái gì không thích hợp.

" Tri Giai phải không?"
Nữ sinh cầm đầu có vóc người cao lớn, gương mặt vừa nhìn vào là cảm nhận được sự lạnh lùng, tàn nhẫn, là chủ tịch câu lạc bộ kiếm đạo Lăng Âm, cũng là học tỷ năm trên, cô cũng giống như Lương Bình,từ cấp hai Lĩnh Tây thăng thẳng lên, có người đồn, Lăng Âm đã thích Lương Bình từ rất lâu.

Lăng Âm nói dứt lời, cúi xuống bóp lấy cằm Tri Giai đang ngã ngồi dưới đất, động tác thô lỗ, ánh mắt lạnh băng tràn ngập ý bắt bẻ đánh giá Tri Giai trái phải một hồi, nói: " Cũng chỉ có như vậy, bình thường."
Tri Giai giãy giụa vùng vẫy khỏi tay đối phương, nhưng mà tay người này lại rất khỏe khoắn, hơn nữa bàn tay lại thô, làm mặt cô ta cảm thấy rất đau đớn.

Cô ta muốn nói chuyện nhưng ánh mắt tàn ác lạnh lùng của đối phương đánh giá cô ta như đánh giá một con kiến hôi, giống như không có ý định nói chuyện cùng cô ta, vừa nhìn là biết đây là một người vô cùng tàn nhẫn.

Cửa toilet không bị đóng lại, người bên ngoài đi vào, Tri Giai hoảng loạng nhìn ra xin giúp đỡ, nhưng mà đám người đi vào bị một màn trước mặt dọa sợ nên hoang man, rối loạn lui ra.


Không biết vì điều gì, Tri Giai nghĩ đến buổi sáng hôm nay khi Vũ Tuệ xảy ra chuyện, người bên ngoài đều muốn xông vào, cảm thấy mặt đất ướt nước thấm vào váy lạnh đến thấu xương.

" Mày mới chuyển trường cũng không bao lâu nhỉ, nhanh như vậy đã trở thành bạn của Lương Bình rồi à? Xem ra mày rất biết cách làm thế nào để kéo gần khoảng cách với con trai nhỉ, có nhiều kinh nghiệm lắm ha." Lăng Âm nói, buông Tri Giai ra.

" Học tỷ, tôi...."
" Đánh đi, chú ý một chút, đừng để lại dấu vết quá rõ." Lăng Âm cũng không muốn nghe cô ta nhiều lời, cánh môi khẽ mở, những người theo sau Lăng Âm liền tiên lên.

Tri Giai ôm đầu, đau đến mức nước mắt chảy ròng, trong đầu nhớ tới cảnh sáng nay mình nhìn thấy, Lương Bình giống như một chàng kỵ sĩ anh dũng, trung thành không màng tất cả, vượt qua mọi trở ngại, xông vào cứu Vũ Tuệ.

Lương Bình....!có thể cũng tới cứu em không?
Lăng Âm mặt vô cảm nhìn cảnh này, cảm thấy có chút thấy bại nhắm mắt lại, cô ta cũng chỉ có thể làm những chuyện vô nghĩa như vậy để phát tiết sự ghen ghét, phẫn nộ của mình.

Nếu như lời đồn Lương Bình có gì đó với Vũ Tuệ thì không nói, rốt cuộc Vũ Tuệ xinh đẹp lại ưu tú rõ như ban ngày, nhưng Tri Giai chẳng qua chỉ là một nữ sinh hết sức bình thường vừa mới chuyển trường mà thôi, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ cô ta so với loại người này còn kém hơn sao?
Lăng Âm nhớ tới hôm nay bản thân nghe được tin đồn về Lương Bình và Vũ Tuệ, muốn cho bản thân một kết thúc nên mới đi tìm Lương Bình.

" Lương Bình, chuyện cậu thích Vũ Tuệ không phải là sự thật đúng không?" Cô ta chặn Lương Bình ở trước văn phòng giáo viên hỏi.

Lương Bình luôn sẽ gặp được những người như vậy, hắn sẽ chẳng bao giờ để ý tới, nhưng mà hôm nay hắn lại trầm mặc hai giây, nói: " So với Vũ Tuệ, Tri Giai lớp ba không phải càng thích hợp với tính cách* của tôi sao?"
// * đợt trước mấy bà tám trong lớp là tính cách nam nữ chính hợp với những người hoạt bát, chủ động hơn nên ổng còn ghim đó mà >.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.