Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 62: Tức Giận





Cho dù không tình nguyện, nhưng các bạn học nam vẫn không thể không bận túi bụi vì lễ hội năm nay.

Tóc giả, váy hầu gái, đồ trang điểm, mấy thứ này đáng sợ không khác gì rắn độc, vào ngày kỷ niệm thành lập trường, mọi người đều tò mò nhìn nhóm học sinh lớp một bò đến trường, nhìn vẻ mặt bọn hắn như kiểu sống trên đời này không còn gì để luyến tiếc.
“ Làm ơn, xin cậu hãy hóa trang cho mình sao mà người ta nhìn vào không thể nhận ra mình ấy.”
“ Không tin nổi, mỹ nữ này là tao ư?”
“ Tởm không chịu được….”
“ Ha ha ha ha tởm quá đi mất, y hệt tên biến thái ha ha ha ha…”
“ Ch* câm miệng, mày mới ghê á, mày ghê hơn cả tao!”
“ …….”
Từ bỏ phản kháng, mấy nam sinh cứ vậy nhìn mặt nhau rồi cười nhạo lẫn nhau.
Vũ Tuệ phụ trách hóa trang cho Lương Bình, Lương Bình thực sự đối với chuyện giả gái này vô cùng kháng cực, sự không vui trên người hắn vô cùng rõ ràng, nhưng mà Vũ Tuệ lại thấy rất thú vị, từ khi tuyên bố chủ đề lần này cô đã vô cùng chờ mong, tuy chuyện này làm cho Lương Bình vô cùng rối rắm, hắn còn chán ghét chủ đề lần này muốn chết, nhưng lại vì muốn Vũ Tuệ vui vẻ, sau đó đành chấp nhận yên lặng chờ đến ngày  kỷ niệm thành lập trường.
“ Không sao hết, không sao hết, Lương Bình nhà em mà mặc đồ con gái vào, nhất định là xinh xắn hơn người ta.” Vũ Tuệ cười tủm tỉm dỗ hắn, cầm cây son tô định tô lên môi Lương Bình.
“ …..” Mấy lời an ủi cũng không làm dịu bớt nổi khủng hoảng của người này, nhất là khi hình ảnh cây son đỏ đập vào mắt hắn: “ Anh không muốn cái này.”
“ Son một chút sẽ xinh hơn.”
“ Không son.” Giống như việc nhất quyết không chịu đeo ngực giả, bạn học Lương Bình quật cường bảo vệ chút kiêu ngạo cuối cùng của mình trước mặt bạn gái.
Vũ Tuệ chớp chớp mắt, xoay người nhìn gương tô son cho mình, màu môi đỏ xinh đẹp căng mọng, nhiễm một tầng sáng mê người, Lương Bình nhìn không rời mắt.

Vũ Tuệ mím môi, đóng nắp son lại, quay đầu nhìn Lương Bình còn chưa kịp phản ứng, nhấc cằm hắn lên, cúi đầu hôn lên môi hắn, lưu lại cho hắn một dấu hôn ở môi.
Bởi vì bạn gái xấu tính của mình, Lương Bình cuối cùng cũng không bảo vệ được kiên định và phần kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Sự thật chứng minh, có thể giả nữ hay không, ngoại trừ giá trị nhan sắc của mấy bạn nam thì kết hợp với kỹ năng trang điểm của nhóm nữ sinh, hiển nhiên là lớp chuyên số một năm hai của trường cấp ba Lĩnh Tây, quả thật tiệc hóa trang giả nữ chả ra hồn gì, đa số các bạn nam trong lớp đều làm cay mắt người ta, thật sự không khác gì biến thái giả nữ.
Mọi người đều đem kỳ vọng chuyển hướng lên trên người của người có giá trị nhan sắc cao nhất ở cấp ba Lĩnh Tây- Lương Bình, nhưng mà trên người Lương Bình quả thật có một khuyết điểm chí mạng, hắn quá cao.


Còn chưa đến tuổi ngừng phát triển của con trai mà hắn cũng đã cao hơn một mét tám, từ cấp hai đã vì quá cao làm che bảng của mấy bạn ngồi sau mà phải chuyển xuống ngồi cuối lớp, trừ bỏ những vài nam sinh ở câu lạc bộ bóng rổ như ăn phải chất kích thích mà lớn nhanh như phổng thì khắc cấp ba Lĩnh Tây, số nam sinh cao hơn Lương Bình chắc chỉ đếm chỉ bằng một bàn tay.
Cao  như thế, cơ thể lại thon gầy, thật sự không nhìn ra chút nữ tính nào, hơn nữa ngũ quan cũng không chút nhu hòa, nếu không phải nhờ Vũ Tuệ cẩn thận trang điểm cho, quả thực là nhìn cay cả mắt, nhưng mà giả nữ á hả….không liên quan miếng nào, vừa nhìn là biết đàn ông ngay.
Mấy bạn nữ trong lớp trưởng đó xem mấy cái video trên mạng gì mà đàn ông giả nữ còn xinh đẹp hơn cả con gái thực sự giờ nhìn lại đám này thì ảo tưởng nam giả nữ xinh đẹp tan biến, nhưng mà chỉ riêng điều này cũng đủ làm lớp một trong ngày kỷ niệm thành lập trường trở nên độc đáo khiến người người bàn tán, vốn dĩ từ cấp hai đến cấp ba không biết có bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ Vũ Tuệ và Lương Bình, nói chi tới dịp đặc biệt như thế này.
Mà lúc này, các nữ sinh cũng mặc quần áo con trai vào người, so sánh với đám nam sinh vô cùng thê thảm thì các bạn nữ lại vô cùng tươm tất, một dàn em trai nhỏ soái khí ra lò, Vũ Tuệ mặc cổ phục Châu Âu kiểu tây trang màu chắc, tóc buộc sau gáy, còn mang một chiếc mắt kính đơn, đầu mang mũ dạ, tay cầm quyền trường, nhìn như một tiểu vương tử ưu nhã, làm cả nữ sinh lẫn nam sinh nhìn thấy đều hét chói tai.
Trong ngày kỷ niệm thành lập trường náo nhiệt của cấp ba Lĩnh Tây, quán cà phê bên lớp một khí thế ngất trời, khách nhân thậm chí ở ngoài hành lang xếp hàng dài, dẫn tới người đến người đi chen chúc đầu hành lang, di chuyển cũng khó khăn, không thể không cử ra vài người ổn định trật tự.
“ Vũ Tuệ Vũ Tuệ! Nhìn mình đi!”
“ Lương Bình Lương Bình! Cho dù có mặc nữ trang cũng ngầu lắm luôn!” Tấm kính lọc của các fan dày thật sự.
Vũ Tuệ lôi kéo Lương Bình nhờ bạn học yểm hộ mà chuồn khỏi lớp, bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy đứa bạn đi cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, đúng là thật sách, quên mất lớp họ có Lương Bình và Vũ Tuệ, bình thường chả có chuyện gì cũng không ít người nghe ngóng thăm hỏi, lần này còn làm cả quán cà phê hóa trang, đúng là mệt chết người.
Sau khi rời khỏi khu dạy học, cũng không có phải chen chúc nữa, nhưng mà vẫn bị người qua lại để ý.

Bởi vì đang hóa trang cho nên cả người Lương Bình đều cảm thấy không tự nhiên, mặt vẫn luôn cứng đờ, do bị vây xem mà lỗ tai dấu dưới máu tóc giả đã đỏ ửng, tuy rằng hắn đã quen với việc bị vây xem, nhưng cái kiểu vây xem này với kiểu trước đây hoàn toàn không giống nhau.
“Được rồi, vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi dạo một vòng chứ nhỉ.” Nói xong, Vũ Tuệ còn tươi cười xấu xa thêm một câu: “Công chúa của ta.”
Công chúa Lương Bình khâu vui cắn nhẹ cánh môi: “Anh đi thay quần áo.”
“Giờ không thay được đâu, buổi chiều còn phải quay lại mà.

Hơn nữa mặc như vậy người khác cũng đâu có nhận ra chúng ta, không phải có thể chơi một cách thoải mái hơn à.” Nói xong, vương tử nhỏ xinh liền lôi kéo công chúa cao lớn đi mất.
Ngày kỷ niệm thành lập trường của Lĩnh Tây là một ngày lễ được tổ chức vô cùng long trọng, trong ngoài khu dạy học đều là người, những quầy hàng thú vị lại càng đông người, học sinh trường ngoài cũng rất đông.

Cũng mau là bởi vì ngày thành lập trường cho nên người hóa trang kỳ quái cũng không ít, Vũ Tuệ và Lương Bình cũng không tính là kì dị, không có bị mọi người để ý.
Cho dù có người nhìn chằm chằm cũng sẽ phát hiện chỉ cần đảo mắt một cái hai người cũng sẽ lạc vào dòng người đông đúc.
Bởi vì Lương Bình thật sự rất không thích kiểu hóa trang kì dị này, cho nên Vũ Tuệ lôi kéo Lương Bình vào một góc của thư viện, lúc này ở đây một người cũng không có.

Người nào đó hóa tranh thành vương tử, liền muốn hôn công chúa nhỏ nhà mình theo kiểu vương tử một cái, đáng tiếc bị công chúa thân cao nghiền áp, rất nhanh liền rơi vào trạng thái bị động, dựa lưng vào góc tường, hôn nồng nhiệt ở thư viện, cảnh tượng này nếu như bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ thấy hai người này hoang đường không tin nổi.
Ngón tay lướt qua từng hàng gáy sách, cuối cùng dừng lại trên cuốn < Đồi gió hú>, Vũ Tuệ lấy sách xuống, nhét vào trong tay Lương Bình: “Đọc cho em nghe”
“Lại là ?” Lương Bình có chút hoang mang, không hiểu vì lí do gì mà cô ấy lại thích quyển sách này đến vậy.
“Vâng.”
Lương Bình đành đọc cho cô nghe.
Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, Vũ Tuệ ghé vào mặt bàn đã được phơi đến ấm áp, nhìn thiếu niên rũ mắt đọc sách bên cạnh, cô nghĩ, hắn chính là Catherine* của cô.
// *Catherine Earnshaw- nhân vật trong đồi gió hú, cô là chị nuôi và cũng là người yêu của Heathcliff.

Catherine là nguyên nhân cho mọi bi kịch của những nhân vật trong suốt câu chuyện.

Catherine có tính cách phóng khoáng, thích bay nhảy và đôi khi hơi hoang dại.

Cô khá ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân, dù cũng yêu Heathcliff nhưng cô lại không muốn kết hôn với anh chỉ vì anh có địa vị xã hội thấp kém.

Người mà Catherine chọn làm chồng là Edgar, và chính lựa chọn này đã gây nên sự đau khổ cho cả cô, Edgar và Heathcliff, cũng như dẫn tới sự trả thù của Heathcliff mà hậu quả là cái chết của chính Catherine vì bệnh tật và đau buồn ngay sau khi sinh con gái Cathy.

Có thể trong bản thân cô cũng có những đấu tranh nội tâm nhất định nhưng cô đã khiến nhiều người khác chịu chung số phận bi kịch với mình.- Theo wikipedia//
Buổi chiều lúc trở về lớp học, Lương Bình phát hiện có vài người đã lén đi thay đồi, hắn gấp không chịu nổi cũng muốn thay về nam trang, mấy bạn nữ thấy họ vất vả như vậy, cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, nói thật sau khi mới mẻ qua đi, vẫn là bộ dáng bình thường của bọn họ nhìn thuận mắt hơn nhiều
Vũ Tuệ chỉ ở một lát lại ra ngoài.
Buổi chiều không đông người như buổi sáng, ở trên hành lang cũng thưa thớt vài người, Vũ Tuệ chậm rãi đi khắc nơi nhìn, đi vào một gian nhà ma.
Nhà ma đen như mực, Vũ Tuệ lặng lẽ nắm chặt quả cầu trên tay, cô nghĩ, đây là cơ hội hiếm có được, nếu như đối phương vẫn luôn theo cô, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Học sinh bố trí nhà ma, cách âm quả thật không quá tốt, còn có thể nghe âm thanh đùa giỡn bên trong nhà ma.


Vũ Tuệ chậm rì rì đi tới, giống như là tò mò lại nhát gan sờ soạng lung tung, sau đó rất nhanh cảm giác được động tĩnh phía sau, có người đang nhào về phía cô.
Vũ Tuệ lập tức hướng qua bên cạnh một bước trốn đi, tay duỗi ra, trong lòng bàn tay có quả cầu nện lên người người nọ, dòng điện mạnh mẽ nháy mắt chạy dọc cơ thể người kia, tay hắn không cầm chắc được dao nhỏ, nhưng lại phản ứng rất nhanh, tránh thoát đi, chạy ra bên ngoài.
Vũ Tuệ lập tức đuổi theo, cô nhìn thấy là một bóng dáng xa lại mặc đồng phục của Lĩnh Tây, là con trai, hắn ta muốn giết cô, hơn nữa, cũng không bị cầu điện làm co giật tới ngất xỉu, do đó có thể đoán được không phải người của thời đại này.
“Đứng lại!” Vũ Tuệ hô một tiếng, khiến cho người trên hành lang chú ý.

“Giúp mình ngăn hắn lại…” Vừa qua khỏi chỗ ngoặt cầu thang, đột nhiên có người từ sau lưng đẩy Vũ Tuệ một cái làm cô lảo đảo suýt ngã xuống cầu thang, nhưng mà cô không ngã xuống mà ngã vào lồng ngực của một người.
“Oa a……đàn, đàn chị?” Cương Nhất nhận ra người ngã vào lồng ngực hắn là học tỷ mà hắn thầm thương trộm nhớ, tức khắc mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.
Vũ Tuệ quay đầu nhìn phía sau, học sinh và người tham quan tới tới lui lui, nhìn không có chút lạ thường, không cách nào nhìn ra ai đẩy cô.
“Đàn chị Vũ Tuệ, chị không sao chứ ạ?
“Không sao hết.” Vũ Tuệ nhìn về phía Cương Nhất: “Cảm ơn em.”
“Chị, chị muốn đi đâu ạ?”
“ Ừ, có chút việc.” Vũ Tuệ cũng không nhiều lời với Cương Nhất, lại tiếp tục đuổi xuống lầu.
Cô đứng trước khu dạy học, đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn nhóm nữ sinh đang tám chuyện, nhóm nam nữ với bầu không khí ái muội, nhóm nam sinh đang đùa giỡn….

mỗi một người thoạt nhìn đều vô cùng bình thường.
“Đàn chị ơi, tay chị chảy máu!” Không nhịn được đuổi xuống theo, Cương Nhất nhìn thấy tay Vũ Tuệ bị thương, hoảng sợ.

Cậu ta vội vàng lấy khăn giấy từ túi giấy ra, nắm lấy tay cô chùi lên.
Vũ Tuệ lúc này mới phát hiện, mu bàn tay mình bị dao rạch một đường, không phải rất sâu, nếu kịp thời xử lý máu sẽ không chảy ra nhiều như vậy, nhưng bởi vì Vũ Tuệ không chú ý, còn chạy nãy giờ, cho nên nhìn vết thương rất dọa người.
“Sao lại như vậy….” Cương Nhất vẻ mặt sốt ruột, nhanh chóng đi lại, cẩn thận giúp cô lau máu trên tay, sau đó cẩn thận băng bó lại cho cô, băng cái tay như biến thành một cái bánh bao lớn, nhìn bộ dạng thận trọng kia của cậu, tưởng như Vũ Tuệ sắp chết đến nơi.
“Vũ Tuệ, bị sao thế?” Thanh Nãi mới từ một phòng học đi ra, nhìn thấy Vũ Tuệ liền đi tới, bên người cô nàng chính là bạn trai cũ, giờ thì là bạn trai hiện tại, Thượng Nhân.
“ Không cẩn thận nên bị thương ạ.” Vũ Tuệ nói, ánh mắt dừng trên người Thượng Nhân, tướng mạo người này trong số những bạn trai trước đây của Thanh Nãi chỉ ở mức tạm được, ngũ quan nhu hòa, khí chất ôn nhu, là loại hình anh trai tri kỉ, lúc này anh trai tri kỉ tóc ngắn gọn gàng, trang điểm nhẹ, áo trắng quần đen.

Trên tay còn cầm đồ giúp Thanh Nãi.
“ Nghiêm trọng không?” Hắn hỏi.

Nhìn miệng vết thương trên tay cô có chút để ý.
“ Vết thương nhỏ mà thôi.”
“ Cái gì làm em bị thương? Nếu là độ vật linh tinh, để ngừa uốn ván vẫn nên đi chính đi.” Mặc dù là người xa lạ hắn vẫn không nhịn được quan tâm nhắn nhở một câu.
“ Em cảm ơn, mà đàn chị, mọi người vừa ghé qua đây ạ?”
“ Ừ.

Ở bên tụi chị cũng có mấy gian hàng khá thú vị, em có thể qua đó xem thử.”
Vũ Tuệ đứng yên tại chỗ, nhìn Thanh Nãi và Thượng Nhân rời đi, nhíu nhíu mày.
“ Đàn chị, phòng y tế….”
“ Trước khi gặp được chị, em có nhìn được mặt người nào vội vã chạy qua không?” vũ Tuệ nhớ tới chuyện này, mới hỏi Cương Nhất.
“ Dạ?” Cương Nhất ngẩn người, nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu, nói: “ Không có ạ, người đó đeo mặt nạ yêu quái, còn dọa em hết hồn.”
Mình ở ngoài sáng, địch ở trong tối, hơn nữa kẻ địch lại có đến tận ba người, đúng là khó phòng bị, lại không thể trốn tránh, nếu như bọn họ cứ lẫn trốn như vậy thì khi nào cô mới làm được việc mình muốn làm? Cô chỉ còn có mấy tháng để chấm dứt chuyện này.
Cô đến tìm người giúp đỡ.

Nhưng người giúp đỡ không thể là Lương Bình, hắn là đương sự B, đốc xúc giả sẽ không bại lộ thân phân của mình trước đương sự, có chuyện gì cũng không được làm trò trước mặt đương sự bởi vì đó là chuyện trái pháp luật.

Hơn nữa, cô còn phải cố tình cho bọn chúng cơ hội hành hung mình.


Đại khái là sát thủ cũng không mệt bằng người bị ám sát là cô.
“ Đàn chị, chị… gặp phải chuyện gì phiền toái ạ?” Cương Nhất cẩn thận hỏi.
Lúc này Vũ Tuệ mới nhớ còn có vị đàn em khóa dưới này ở đây.
“ Em….

Em có thể giúp gì cho chị không?” Hắn lại hỏi.

Trong ánh mắt có chút chờ mong đơn thuần, giống như một chú chó con đơn thuần đáng yêu.
Vũ Tuệ nhìn hắn, lộ ra nét cười ôn hòa, duỗi tay vỗ vỗ đầu hắn: “ Đi chơi đi.” Muốn tìm cũng sẽ tìm người như Đồng Bình, còn loại đơn thuần như tên nhóc này, cũng chỉ là người qua đường Giáp, làm không tốt có khi hắn cũng sẽ bị diệt khẩu, cô cũng không có nghi ngờ gì hắn.
Vẻ mặt Cương Nhất lúc này cứ như là bị chịu đả kích gì đó ghê gớm lắm.
“ Vũ Tuệ.” Ánh mắt Lương Bình lạnh lạnh nhìn tay Vũ Tuệ đang đặt trên đầu Cương Nhất.
Càng đả kích hơn là, Cương Nhất cẩm nhận được cổ khí lạnh quen thuộc kia, chân liền mềm nhũn.
“ Mau chạy đi chơi đi.” Vũ Tuệ lại nói.
Cương Nhất rời đi, Lương Bình cũng tới.
“ Đàn chị Thanh Nãi nói với anh em ở đây hả?”
Lương Bình không nói chuyện, kéo tay bị thương của Vũ Tuệ, mở băng ra nhìn nhìn, lớp băng bên trong đã nhiễm đó, phía dưới là miệng vết thương, có thể thấy được là vết cắt của dao.
“ Sao lại thế này?”
“ Đây chỉ là một vết thương nhỏ ngoài ý muốn, anh xem, miệng vết thương nhỏ mà, máu sẽ ngừng chảy nhanh thôi, chắc chắn sẽ không có sẹo.”
Lương Bình nhìn vào mắt cô, ánh mắt của cô hắn đã ngắm nhìn không biết bai nhiêu lần, nhìn vào mắt cô hắn có thể biết được cô sẽ không nói thật, hắn cũng không cần hỏi nhiều.

Hắn không nói nữa, trầm mặc kéo cô đến phòng y tế nhờ bác sĩ xử lý miệng vết thương sau đó đưa cô về lại lớp học.
Cuối cùng, khi các thầy cô tiến hành đại lễ, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, náo nhiệt qua đi, còn một đống tàn cục cần thu thập.
Mọi người đều mệt mỏi, có chút không muốn động đậy, Vũ Tuệ đi thay quần áo, Mỹ Chi thấy cô thò qua nhỏ giọng hỏi: “ Cậu cãi nhau với Lương  Bình à?”
Hình như…..

Lương Bình tức giận.
Sau khi tan trường, hắn thậm chí còn không định cùng cô về nhà chung.
Vũ Tuệ ngồi ở trạm xe điện, nhìn vết thương trên mu bàn tay phát ngốc, một hồi lâu, từ cặp sách cô lấy quyển sách ra, mở sách, chụp một đoạn ngắn gửi cho Lương Bình.
Mặc dù người chuyện gì cũng không thèm nói chính là cô, Lương Bình cảm thấy vô cùng bực mình, chỉ nghĩ mình im lặng với cô trong chốc lát cũng là điều hết sức bình thường, nhưng quả nhiên cái người này, am hiểu nhất là trả đũa.
Lương Bình mở tin nhắn ra, liền nhìn thấy đoạn ngắn cô gửi qua:
——“Có phải em đã bị ma nhập rồi hay không? Em rõ ràng sẽ phải chết vậy mà vẫn muốn nói chuyện với tôi? Em có từng nghĩ đến những lời nói của em rồi tất cả sẽ hằn sâu vào trí nhờ của tôi, sau khi em bỏ tôi rời đi, nó vẫn sẽ luôn gặm nhấm lấy tôi từng ngày? Em nói người hại chết em là tôi, rõ ràng em biết bản thân mình đang nói dối.

Catherine, em cũng biết, nếu tôi quên đi em thì tôi cũng sẽ quên mất chính mình, đợi đến khi em đã an giấc ngàn thu, tôi lại phải chịu đau đớn dày vò ở địa ngục này, chỉ điều đó thôi còn chưa đủ thỏa mãn tâm địa ngoan độc, ích kỹ của em ư?”
// * trích ‘ đồi gió hú, mình chủ edit sương sương thôi chứ mình không rõ ngữ cảnh của đoạn này nữa.//.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.