*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Tây Triết ngồi bên này, hai người mặc đồ ngủ ngồi đối diện anh.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn Giang Tây Triết đã bày ra một bàn đầy ắp thức ăn cùng với ba chén cơm nhỏ.
Hiển nhiên là có chuẩn bị mới đến.
“Đừng trừng mắt, ăn cơm đi.” Giang Tây Triết dẫn đầu cầm đôi đũa lên, tiêu hóa một ngày đã bớt kinh sợ, ánh mắt anh chàng đã không còn dán chặt lên người Lý Nhĩ Lạc như hôm qua nữa.
Bộ dáng như một chủ nhà, dường như đã quên mất mình đang ở đâu.
Nhìn người ở đối diện, Lý Nhĩ Lạc không biết vì sao muốn trêu chọc anh chàng, đùa bỡn anh ta, nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Cô nghĩ như vậy cũng làm như vậy.
Lý Nhĩ Lạc cầm đũa, bản thân còn chưa ăn, đã gắp thức ăn bỏ vào chén cho Ngôn Bỉnh Sơ trước, đồng thời nâng khuôn mặt nhỏ lên, một bộ dáng muốn được khen ngoan ngoãn.
Nhìn bộ dạng của cô, Ngôn Bỉnh Sơ có xúc động muốn sờ đầu cô, chẳng qua trong lòng anh biết cô làm vậy là cho Giang Tây Triết xem, tuy rằng không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hai người ở chung chắc vẫn coi như là hòa hợp.
“Sơ Sơ không ăn cá.” Giang Tây Triết thấy yêu nghiệt kia thay đổi thành cô gái ngây thơ hồn nhiên, gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén của Ngôn Bỉnh Sơ, anh cảm thấy bản thân muốn uốn lại thành một rồi.
Động tác ăn cơm của Lý Nhĩ Lạc ngừng lại, vẻ mặt cười xinh đẹp không thay đổi, “Cái này phải xem là ai nữa, tôi gắp thì sao anh ấy lại không ăn.”
Tuy rằng không muốn rơi xuống thế yếu, nhưng cô cũng không đành lòng để anh ăn thứ mà anh không thích, đang muốn ám chỉ rằng anh không cần miễn cưỡng bản thân, lại thấy anh đã thong thả ăn rồi.
Lý Nhĩ Lạc hơi áy náy.
Ngôn Bỉnh Sơ đương nhiên là cảm giác được dòng chảy ngầm của hai người đã bắt đầu khởi động, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hơn nữa, Giang Tây Triết tuyệt đối không phải là đối thủ của cô, tuy bình thường cô không quá thích nói chuyện, thế nhưng Ngôn Bỉnh Sơ biết, trong lòng cô cất giấu một con ác ma nhỏ, đồng thời giờ phút này cô đã lộ ra cái sừng nhỏ màu đỏ rồi.
“Anh sẽ không bị dị ứng chứ.” Lý Nhĩ Lạc hơi lo lắng.
“Dị ứng đều là tại cô!” Giang Tây Triết ăn cơm với bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa một bên còn đảm nhiệm chức trách châm dầu vào lửa.
“Bạn trai cũ này anh có thể yên lặng ăn cơm được không.” Đối với người đàn ông đối diện, Lý Nhĩ Lạc sẽ không để cho anh ta chiếm được một tí tiện nghi nào từ cô.
Lý Nhĩ Lạc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sự lo lắng nồng đậm trong ánh mắt, tràn ra tới.
Trong lòng Ngôn Bỉnh Sơ rất ấm áp, nụ cười ở khóe miệng cũng rất dịu dàng, “Cậu ta đang trêu cô thôi, tôi không sao.”
Để cho cô yên tâm, Ngôn Bỉnh Sơ lại gắp một miếng cá trong đĩa, để nói cho cô biết anh không sao cả.
Mà lúc này Lý Nhĩ Lạc biết mình đã trúng kế rồi, nhưng cũng không để ý lắm, ngoan ngoãn và tao nhã ăn cơm trưa.
“Bạn trai cũ, hôm nay đến đây có việc gì sao.” Ngôn Bỉnh Sơ nhìn Giang Tây Triết ở đối diện.
Giang Tây Triết đang uống nước nghe được cái xưng hô này, suýt bị sặc, đồng thời hơi chút chột dạ, “Tớ đến đây là để xem cậu bị đồ yêu nghiệt nào mê hoặc.”
“Đương nhiên chính là xinh đẹp tuyệt trần tôi rồi.” Nếu hiện giờ Lý Nhĩ Lạc đang đứng, cô nhất định sẽ xoay một vòng sau đó dừng lại tạo một kiểu pose, “Nhưng mà anh thực sự tốt vô cùng, còn mang cơm trưa tới, mặc dù đến vào lúc quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của chúng tôi.”
“Cô gái, cô có thể xem đồng hồ không, lúc mà tôi gõ cửa đã là 12 giờ đúng giờ Bắc Kinh rồi đó, trẻ con thì đừng ngủ nhiều như thế, dễ dàng không phát triển chiều cao được.”
“Thật ngại quá, đêm qua chúng tôi mệt lắm, đến 5 giờ sáng mới ngủ, cho nên ngủ một mạch đến giữa trưa.” Lý Nhĩ Lạc với bộ dạng thẹn thùng lắm không bằng, len lén liếc nhìn Ngôn Bỉnh Sơ một cái lại cúi đầu ăn cơm, tự động xem nhẹ nửa câu nói sau của Giang Tây Triết.
Hiển nhiên, Lý Nhĩ Lạc đã đạt được mục đích của cô, chỉ thấy đôi mắt Giang Tây Triết như chuông đồng nhìn Ngôn Bỉnh Sơ, dùng ánh mắt nóng rực biểu đạt nỗi khiếp sợ lúc này của anh.
- Đạo trưởng, nói là chuyên tâm tu luyện đâu!
- Đạo trưởng, nói là 11 giờ ngủ dưỡng sinh đâu!
- Đạo trưởng, cho dù nhiều năm ngài không ăn thịt qua, nhưng mà có thể đừng giống chết đói như vậy được không!
…
“Sơ Sơ… Cậu chú ý thân thể…”
Nếu như có thể vẽ được sự vận động của tâm lý ra bên ngoài, hiện tại Giang Tây Triết đã nước mắt đầy mặt.
Ngôn Bỉnh Sơ nhịn cười, mặc dù biết trong cơ thể của cô có giấu một con ác ma nhỏ, bình thường vẫn vươn nanh vuốt về phía anh, nhưng cô rất ít khi thực hiện được ở chỗ anh.
Có điều Giang Tây Triết không thể ứng phó lại, lúc này mới khiến cô bày ra sức chiến đấu kinh người như thế.
“Ừ, ăn cơm.” Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thoáng qua Giang Tây Triết, ý bảo anh chàng yên tâm, sau này anh sẽ giải thích tỉ mỉ với anh chàng.
Giang Tây Triết tuy rằng ngày thường tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng những đạo lí đối nhân xử thế nên hiểu thì anh chàng không biết ít hơn Ngôn Bỉnh Sơ là bao, anh có thể cảm nhận được giữa bọn họ không đơn giản như vậy, cho nên những lời không nên nói thì một câu anh cũng sẽ không nói, chờ cho Ngôn Bỉnh Sơ nói cho anh biết.
Hôm nay anh tới chỉ đơn giản ăn một bữa cơm, tìm hiểu một chút tình huống của bọn họ, bởi vì anh thật sự sợ Ngôn Bỉnh Sơ làm chuyện dại dột, mặc dù khả năng này ở trên người một Ngôn Bỉnh Sơ luôn tự hạn chế bản thân thì hầu như không bằng không, nhưng mà tình yêu với cái loại yêu ma quỷ quái này, ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng thời gian của một bữa cơm này, Giang Tây Triết có thể nhìn ra khoảng thời gian ở chung của bọn họ rất ngắn, không phải rất hiểu đối phương, nhưng tình cảm khẳng định là có.
Mặc dù không sâu, có điều việc này có thể giao cho thời gian.
Được trấn an Giang Tây Triết đã bình tĩnh lại, thỉnh thoảng cùng yêu nghiệt đối diện chiến đấu một hồi, nhưng rất ít lần có thể thắng, một bữa cơm vui vẻ kết thúc.
“Tôi đi đây, hai vị người mới tiếp tục ngủ đi.” Cơm nước xong, Giang Tây Triết vẫn rất hiền dịu thu dọn xong thức ăn thừa trên bàn, chuẩn bị lát một lát nữa sẽ đi xuống dưới vứt rác.
“Anh yêu à, anh tiễn anh ấy đi.” Lý Nhĩ Lạc thâm minh đại nghĩa [1], bộ dáng được nuông chiều nhưng không kiêu ngạo nghiêm chỉnh như người đứng đầu hậu cung.
[1]: hiểu biết đúng sai.
Biết rõ là cô quấy phá, nhưng ba chữ này vẫn là lấy lòng được Ngôn Bỉnh Sơ [2], trước khi anh mở miệng, Giang Tây Triết giành nói trước: “Không cần, không thể làm trễ thời gian ngủ của người lớn tuổi và trẻ con, nếu không thì tội của tôi lớn lắm!”
[2]: Từ “anh yêu” trong tiếng trung là “亲爱的”nên có ba chữ.
Ngôn Bỉnh Sơ rất muốn đi lấy băng keo che lại miệng của Giang Tây Triết, một chút cũng không khách sáo mà thúc giục anh chàng, “Đi nhanh lên.”
“Đạo trưởng, ngài đừng thẹn quá hóa giận đó! Tớ đi đây, không cần tiễn ~ ”
Cửa nhà đóng lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Anh ăn no chưa?” Lý Nhĩ Lạc ngồi trên sô pha, cơ thể dựa vào Ngôn Bỉnh Sơ bên cạnh.
“Cô chưa ăn no à?” Ngôn Bỉnh Sơ hơi kinh ngạc, bình thường cô ăn cơm rất ít, hôm nay dù cho là luôn cãi nhau với Giang Tây Triết, nhưng ăn cũng rất nhiều rồi.
“No rồi, chỉ là cảm thấy hơi mặn.” Khoảng thời gian trước vẫn luôn ăn những món rất thanh đạm, hai ngày nay ăn những món hương vị có chút mặn, tuy rằng rất ngon nhưng hơi không quen.
“Tôi đi rót ly nước cho cô.” Ngôn Bỉnh Sơ đứng dậy hai chân thon dài bước, đi về phía máy uống nước cách đó không xa.
Lý Nhĩ Lạc nhận lấy ly thủy tinh, cầm nước ấm trong tay, vẫn ở mức hai phần ba, cô uống từng ngụm nhỏ, môi anh đào qua nước thấm vào có vẻ vô cùng dụ hoặc, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô đặt cái ly lên bàn trà trước mặt, “Trong nhà có lò nướng không?”
“Có.” Ngôn Bỉnh Sơ không biết cô muốn làm gì.
“Làm cho anh một món điểm tâm ngọt.” Lý Nhĩ Lạc đột nhiên nổi hứng, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Ngôn Bỉnh Sơ rõ ràng đang nói hôm nay bổn cô nương có tâm trạng tốt, ngươi có lộc ăn rồi.
Ngôn Bỉnh Sơ phảng phất cũng bị cô lây nhiễm, tuy rằng rất nhiều lúc cảm xúc của cô rất lạnh nhạt, nhưng không giống anh.
Bộ dáng chân chính của cô chắn hẳn một nửa là nước, một nửa là lửa.
Một tháng ngắn ngủi, cô thật sự mang đến cho anh rất nhiều bất ngờ, giống như một hộp quà chưa mở, bạn vĩnh viễn sẽ không biết rốt cuộc bên trong có cái gì.
Lý Nhĩ Lạc đi vào phòng bếp, thật ra vừa nãy cũng không cần hỏi anh có lò nướng hay không, bởi vì trong phòng bếp của anh những thứ nên có đều có đủ, mặc dù có thể là không sử dụng, nhưng đặt ở đó cũng hết sức vui tai vui mắt.
Mở tủ lạnh bên cạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn và gia vị cần dùng: Bột mì có hàm lượng gluten thấp [3], ba cái trứng gà, bơ, bột nở, vỏ chanh bào, đường cát mịn.
[3]: Gluten là một loại protein có trong bột mì, lúa mạch, lúa mạch đen và luôn hiện diện trong bánh mì, các loại mì, pasta… Gluten là chất ở dạng hơi nhầy giúp tạo độ kết dính của bột. Gluten cũng được sử dụng như một chất làm đặc trong súp, bánh kẹo, quy trình chế biến các loại thịt và hải sản, marinades, nước thịt, nước tương, chè, thực phẩm chức năng, thuốc (nguồn Internet).
Trước tiên Lý Nhĩ Lạc trộn đều vỏ chanh bào và đường cát mịn, đặt ở đó 30 phút.
Sau đó lấy ra những vỏ chanh vừa vàng một phần, lại bỏ thêm một chút vani chiết xuất vào, chờ chanh tỏa ra mùi thơm, đánh đều trứng gà sau đó bỏ vào đường cát và vỏ chanh, thêm vào 25 ml sữa…
Sau khi trộn đều bỏ vào túi phun kem, sau đó thoa bơ lên khuôn đúc, ừm… Khuôn đúc đâu?
Cái này chắc là nhà anh không có nhỉ, vừa nãy cô sơ suất rồi, Lý Nhĩ Lạc ngồi xổm người xuống, mở ngăn tủ phía dưới ra, tìm từng tủ, đúng thật như suy nghĩ của cô, đều tìm không ra.
“Bên trên cái thứ hai từ trái qua.” Phòng bếp theo kiểu mở, cho nên mỗi một động tác của Lý Nhĩ Lạc bên trong đều rơi vào mắt của Ngôn Bỉnh Sơ.
Lý Nhĩ Lạc nghe tiếng mở ngăn tủ kia ra, đúng là có! Trong lòng hơi bất ngờ.
“Sao anh biết tôi đang tìm cái gì?”
Trong mắt Ngôn Bỉnh Sơ nhiễm một chút ý cười cùng với ánh nắng buổi chiều, rất ấm áp, nhìn cô cố hết sức nhón chân lấy cái khuôn đúc kia xuống, cùng với bộ đồ ngủ màu đỏ rượu trên người và đôi dép lê lớn hơn vài số trên chân…
Lúc này đôi mắt của anh như chứa đựng một hồ nước xuân, chỉ nhìn cô, không đáp lại.
Chẳng biết thế nào, anh đột nhiên nhớ tới câu nói của Giang Tây Triết ——muốn có một gia đình.
Anh đứng lên từ ghế sô pha, đi vài bước ít ỏi là tới phòng bếp, từ sau lưng nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, cằm đặt trên vai cô, bởi vì do chiều cao, eo của anh hơi cong.
Đầu Lý Nhĩ Lạc xoay qua một chút, liếc một cái đâm vào ánh mắt sâu sắc của anh, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn môi cô gần trong gang tấc, hôn nhẹ lên mặt cô một cái.
Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào eo cô, dường như xuyên thấu qua da, trực tiếp thăm dò vào lục phủ ngũ tạng của cô.
“Ra ngoài chờ đi.” Lý Nhĩ Lạc xoay đầu lại, nhìn lò nướng đang hoạt động, chỉ cảm thấy đêm qua cũng không nóng như vậy.
Ngôn Bỉnh Sơ không nghe theo cô, chỉ yên lặng dựa vào bên cạnh nhìn cô bận rộn, ánh sáng mềm mại chiếu vào đầu vai cô, trên tóc cô, đọng lại vài phần tĩnh lặng, vài phần hài hòa, Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy anh đã bị trúng độc rồi.
Đã đến lúc, Ngôn Bỉnh Sơ lấy món ăn ra, Lý Nhĩ Lạc dọn bàn xong, sau đó đặt lên bàn trà.
“Thích uống trà không?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
“Thích.”
“Thích ăn madeleine [4] không?”
“Madeleine?”
“Đây là madeleine, bánh quy kiểu Pháp, bỏ bánh này vào trong trà, giống như vậy, phải ăn theo kiểu này.”
“Ngon lắm.”
…
Chú thích:
[4]: Madeleine: Bánh con sò Madeleine, nàng tiểu thư ngọt ngào của nước Pháp bắt nguồn từ thế kỷ 18, khi người hầu gái tên Madeleine Paulmier đã phục vụ công tước xứ Lorraine món bánh yêu thích của mình. Công tước vô cùng hài lòng, còn mang về cho cô con gái của ông, người sau này trở thành vợ của vua Louis 15. Kể từ đó, chiếc bánh Madeleine đã trở nên nổi tiếng trong hoàng gia và giới quý tộc Pháp (nguồn Internet).
- -----------------------------------------------------------
Cứ mỗi lần anh Giang tấu hài nói chuyện với Lạc Lạc là thấy buồn cười =)))) Một màn Giang "chính thất" đấu võ mồm với Lý "tiểu tam" thật là ngoạn mục (⌒_⌒;)