Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Lý Nhĩ Lạc vẫn ở cùng Lưu Hạ như cũ, có điều không phải đi dạo phố, mà là trực tiếp đến nhà cô ấy.

Thời điểm Lý Nhĩ Lạc mang theo vài món quà tiến vào, Lưu Hạ hơi không hiểu cô có ý gì, “Nói, có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tớ đúng không.”

“Gần đây cậu lại xem phim truyền hình nào thế?” Lý Nhĩ Lạc buông đồ vật xuống, uống một ngụm nước, xách mấy cái túi này vẫn khá là nặng.

Không đợi Lưu Hạ phản bác trở lại, mẹ của Lưu Hạ đã đi ra, da dẻ tướng mạo vẫn tươi trẻ như trước, một người phụ nữ xinh đẹp không nhìn ra dấu vết của năm tháng, “Ơ, Lạc Lạc trở về khi nào vậy?”

“Chào mẹ nuôi! Con về từ hôm trước rồi ạ.” Lý Nhĩ Lạc ngọt ngào nói, hết sức ngoan ngoãn.

“Đến thì đến đi, còn quà cáp làm gì!” Không giống với sự dịu dàng của Ôn Kỳ và sự giỏi giang của Diệp Lan, mẹ của Lưu Hạ Lưu Á Nam rất thời thượng.

“Tết con và ba mẹ đi Anh chơi mấy ngày, mấy cái này không phải để chúc Tết trước sao!” Lý Nhĩ Lạc nói.

“Con vừa về lại đi nữa à?” Đối với Lý Nhĩ Lạc, Lưu Á Nam cũng là từ nhỏ nhìn đến lớn, trong mắt bà Lý Nhĩ Lạc cũng là con gái của bà.

“Sau này con đến nhiều lần là được rồi, mẹ nuôi còn sợ không nhìn thấy con à?” Ở trước mặt người lớn, Lý Nhĩ Lạc nhiều thêm vài phần hoạt bát, “Phòng bếp đang nấu món gì vậy ạ? Mùi hương thơm quá.”

Lưu Hạ nhìn dáng vẻ tham ăn này của Lý Nhĩ Lạc, trêu chọc cô: “Có phải cậu thấy giờ cơm mới đếnkhông?”

“Đúng vậy, đêm qua tớ bấm ngón tay tính toán hôm nay mẹ nuôi làm món chân giò kho tàu [1], sáng sớm tớ không ăn liền đến đây đó!” Lý Nhĩ Lạc nói.

“Cậu đúng thật là mũi chó.” Lưu Hạ hướng về phía Lý Nhĩ Lạc dựng ngón tay cái, “Hai người ngồi đi, con đi dọn cơm.”

“Vậy tớ không khách sáo đâu nha.” Nói xong Lý Nhĩ Lạc liền ngồi trên bàn cơm, ở đây cô không cần câu nệ tiểu tiết, bởi vì những người này đều là người thân thiết, sau đó cô nhìn Lưu Á Nam ngồi nói diện nói, “Mẹ nuôi, sao mẹ lại xinh đẹp hơn rồi! Tranh thủ tìm một người cha nuôi cho con đi, để Tết con có thể nhận thêm một bao lì xì nữa.”

Ba mẹ Lưu Hạ đã ly dị khi cô nàng còn rất nhỏ, Lưu Hạ theo họ mẹ, mà Lưu Á Nam thì dựa vào năng lực của bản thân, mẹ con hai người hô mưa gọi gió như thường. Trong quá trình trưởng thành của Lưu Hạ, Lưu Á Nam luôn dành cho cô nàng những điều tốt nhất, đem ảnh hưởng sự thiếu thốn tình thương của cha giảm đến mức thấp nhất.

“Con vô cùng đồng ý.” Lưu Hạ đặt món ăn đã múc ra lên bàn, nghe lời nói của Lý Nhĩ Lạc.

“Bản thân con không có bạn trai mà cũng thúc giục mẹ con?” Mẹ Lưu Hạ biểu đạt sự ghét bỏ đối với Lưu Hạ rất đúng chỗ.

Lưu Hạ nghe ra một tia hàm ý trong giọng nói của mẹ, “Con còn trẻ, không cần gấp gáp!”

Lý Nhĩ Lạc nghe hai mẹ con châm chọc nhau, không định chen mồm vào, ngoan ngoãn ăn cơm trưa, đấu tranh với chân giò đã nhung nhớ rất lâu.

“Đi trên đường tùy tiện kéo một người không biết người ta sẽ thích ai đâu!” Dáng người cũng đẹp, diện mạo cũng tốt, Lưu Á Nam rất tự tin về bản thân.

Lưu Hạ bị phản bác đến á khẩu vô ngôn [2], bởi vì mẹ cô nói rất có lý.

[2]: Á khẩu vô ngôn: câm miệng không nói được lời nào; hình dung nhất thời thiếu lý lẽ mà không còn từ nào để nói (Nguồn: hoasinhca.wordpress.com).

Nhưng trong lòng Lưu Hạ cảm thấy rất thỏa mãn, từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình yêu của mẹ dành cho cô không thiếu nửa phân, đây là ơn của trời ban cho cô.



“Mấy giờ cậu lên máy bay?”

“Hai giờ rưỡi chiều.” Buổi sáng Lý Nhĩ Lạc còn chưa tỉnh ngủ, đã nhận được điện thoại của Lưu Hạ.

“Cậu đây là… Mới tỉnh ngủ hả?” Lưu Hạ nhìn đồng hồ trên tường, đã 10 giờ.

“Không phải, tớ còn chưa tỉnh ngủ.” Trong lúc mông lung Lý Nhĩ Lạc nghe thấy tiếng xì ở đầu dây bên kia, cũng không quá để ý, “Cậu an phận ở nhà đợi đi, không cần đến tiễn.”

“Tớ ở nhà cũng không có việc gì làm.” Lưu Hạ ngồi trước bàn đọc sách, ngắm nghía cây bút bi trong tay.

“Đã dính với nhau hai ngày rồi, cậu còn chưa ngán hả.” Lý Nhĩ Lạc dần dần không còn buồn ngủ, mở hai mắt nhập nhèm ra.

“Ngán muốn chết rồi, cho nên tớ đến tiễn chú dì thôi!” Lưu Hạ nói.

“À! Tùy cậu, tớ rời giường đây, tạm biệt!” Lý Nhĩ Lạc cũng không chọc thủng cái miệng cứng của Lưu Hạ, tâm trạng tươi đẹp cúp máy.

Rèm cửa sổ thật dày che khuất ánh mặt trời muốn phá cửa sổ xông vào, bên trong phòng, Lý Nhĩ Lạc nhìn một nửa vị trí trên giường mình, nụ cười trên mặt dần dần thu hồi, ôm không khí hư không một chút, giống như là đang ôm eo của anh ta.

Rất không quen.

Cô không có đồ vật gì để thu dọn, hơn nữa có ba mẹ, cô càng không cần quan tâm, sau khi rời giường rửa mặt, ăn một ít thứ xem như là bữa trưa của bữa sáng, cũng đã gần đến lúc phải ra sân bay.



Nhân Diện Hoa Đào.

“Tây Triết, ba đi sân bay với con.” Ba Giang Tây Triết buông chiếc đũa trong tay, uống một hớp canh sau đó nhìn Giang Tây Triết nói.

“Không cần đâu ba, ba ở nhà đợi đi, bệnh cảm của ba vừa khỏi hơn nữa hôm nay ngoài trời gió lớn, con đi tiễn cô là được rồi.” Cô của Giang Tây Triết đến thành phố A xử lý chút việc, chiều nay bay về lại.

“Anh trai, Tây Triết tiễn em là được, sắp Tết rồi, anh phải chú ý sức khỏe, đừng giằng co nữa.” Một người phụ nữ cười nói, dấu vết của tháng năm để lại trên khóe mắt của bà.

“Vậy được thôi! Lát nữa con lái xe cẩn thận một chút.” Ba Giang Tây Triết dặn dò anh, sau đó nói với em gái mình, “Tết mang theo con em cùng đến đi, đã lâu rồi anh chưa gặp con bé.”

“Điều này không cần em phải nói với con bé, nó vẫn luôn nói nhớ Tây Triết…”

Mấy người nói chuyện nhà trong chốc lát, thấy thời gian không còn sớm, Giang Tây Triết lái xe chạy theo hướng ra sân bay.



“Chú dì, khi trở về nhất định phải mang quà về cho con, nếu không con sẽ ăn vạ ở nhà hai người không đi đâu đó!” Trong đại sảnh sân bay, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ đăng ký, Lưu Hạ rất không khách sáo mà đòi quà với ba mẹ Lý Nhĩ Lạc.

“Có quà cũng có thể ăn vạ ở nhà chú dì, Lạc Lạc khẳng định rất vui mừng.” Ôn Kỳ mặc một cái áo bành tô nỉ màu xanh lá đậm, trong dịu dàng nhiều thêm một phần khí chất, giày cao gót làm dáng người đẹp của bà càng thêm cao gầy.

“Con không muốn.” Lý Nhĩ Lạc mỉm cười.

Lưu Hạ cách một lớp áo nhẹ nhàng đánh Lý Nhĩ Lạc, “Lý Nhĩ Lạc, cậu nói xem có phải cậu được nhặt hay không?”

Lý Nhĩ Lạc biết Lưu Hạ có ý gì, ba cô Lý Nghiên Thu có thể cao được 1 mét 8, dù cho là đến tuổi này rồi vẫn là một người nam thần khí chất, mà mẹ cô thì càng không cần phải nói, hẳn là khoảng 1 mét 68, bây giờ mang giày cao gót càng có vẻ cao gầy, mà bản thân cô, vóc dáng nhỏ nhắn 1 mét 6, chân đạp một đôi giày thể thao…

Cho nên mọi người đều cảm thấy cô vẫn là một đứa nhỏ, tất cả mọi người rất cưng chiều cô.

Lưu Hạ và Lý Nhĩ Lạc châm chọc nhau vài cái, lúc này loa phát thanh nhắc nhở hành khách đi đăng ký.

“Hạ Hạ con về đi, bây giờ chúng ta đi vào.” Lý Nghiên Thu mặc một chiếc áo khoác đen, người đàn ông gần 50 tuổi trên người lại không có một chút dấu vết của năm tháng, đứng chung một chỗ với Ôn Kỳ, quả thực là cực kỳ xứng đôi.

“Vậy được rồi, chú dì lên đường bình an, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho con.”

Lưu Hạ phất tay chào tạm biệt bọn họ, biến mất trong đoàn người đến người đi.

Chú thích:

[1]: Chân giò kho tàu.

--------------------------------------------------------Các nàng ơi tui mới tạo 1 page Facebook ấy các nàng có thể like để có gì tụi mình dễ dàng trao đổi với nhau hơn nha

- -------------------------------------------------------

Các nàng ơi tui mới tạo 1 page Facebook ấy, các nàng có thể like để có gì tụi mình dễ dàng trao đổi với nhau hơn nha. Có link trên phần giới thiệu trong tưởng nhà tui ヽ(*⌒▽⌒*)ノ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.