“Chuyện đó…” Thời Nhan nhìn vào mắt Chu Mục, nói: “Em ra ngoài nói chuyện với cậu ấy một chút.”
Nói xong, Thời Nhan quay đầu nhìn về phía Giang Lạc Lâm: “Đi ra ngoài với tôi!”
Giang Lạc Lâm vẫn đứng yên ở đó, đột nhiên nói: “Rất giống.”
“Giang Lạc Lâm.” Thời Nhan hét to.
Cô bàng hoàng, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu ta, nôn nóng đi ra ngoài.
Bọn họ không đi xa, chỉ ở ngay bên ngoài nhà hàng. Chu Mục vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy bọn họ, cũng không biết bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ là đang cãi nhau. Anh không phải là không nghe ra giọng điệu của Giang Lạc Lâm, nhưng anh chỉ là một người ngoài cuộc, làm sao có thể nói gì được chứ.
Rất giống?
Có ý gì chứ? Anh luôn cảm thấy mấy chữ này như ẩn chứa một ý nghĩa gì đó.
Một lúc sau, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, Giang Lạc Lâm đã rời đi. Thời Nhan đang ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, lấy tay lau nước mắt. Khoảng khắc ấy, anh dường như có thể nhìn thấy nỗi buồn đang bủa vây lấy cô, cô đơn, bất lực đứng giữa biển rộng mênh mông.
Anh cứ như vậy mà nhìn cô từ phía xa, tay anh nắm chặt lại. Trong thời khắc xúc động đó, anh muốn chạy tới ôm lấy cô, an ủi cô.
Vừa định đứng lên, lại nhìn thấy Thời Nhan đã đứng dậy, vài giây sau liền bước vào trong nhà hàng. Chu Mục cầm dĩa lên giả bộ như không nhìn thấy gì. Thấy cô đi vào, anh cũng cố tình phớt lờ đôi mắt đỏ hoe của cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Mau ăn đi! Nguội hết rồi.”
Thời Nhan mỉm cười, gật đầu: “Vâng.”
Một bữa cơm diễn ra không bao lâu, nhưng Thời Nhan vẫn cố gắng tìm một đề tài để nói chuyện. Chu Mục đều đáp lại cô, nhưng anh có thể cảm nhận được, nụ cười của cô như mang theo sự gượng ép nhè nhẹ. Anh biết cô đang giả vờ, nhưng anh không nhẫn tâm vạch trần cô.
Thanh toán xong, Chu Mục nói muốn đưa Thời Nhan về nhà, nhưng Thời Nhan lại từ chối, cô tự mình chờ ở bên đường đón xe taxi. Chu Mục đứng ở ven đường nhìn chiếc xe rời đi xa mới xoay người đi lấy xe.
Thời Nhan không về nhà mà ở một mình trong công viên gần đó cả một buổi chiều. Lúc về nhà, cả căn nhà ngập tràn ánh đèn sáng rực. Vừa mới bước vào cửa, cô liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ trong phòng. Cô xoay người, liền nhìn thấy Thời Hàm và ba Thời đứng ở phía sau.
“Nhan Nhan…”
Ba Thời còn chưa kịp nói gì, Thời Nhan đã chạy tới ôm eo ông làm nũng: “Ba…”
Lời khiển trách bị nuốt trở lại, ba Thời đưa tay lên xoa đầu cô, trong lòng có chút bất an. Ông liếc nhìn Thời Hàm, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thời Nhan lắc đầu: “Không sao ạ, chỉ là muốn ôm ba thôi ạ.”
Ba Thời khẽ cười, vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành đứa trẻ: “Đứa nhỏ ngốc.”
Một lúc sau, Thời Nhan rời khỏi vòng tay ấm áp thoải mái của ông, quay đầu nhìn Thời Hàm, rồi đi qua giữa hai người đi vào trong phòng bếp.
“Để con nấu cơm cho hai người!”
Ba Thời và Thời Hàm liếc nhìn nhau, rồi đồng thời thở dài.
Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, làm sao bọn họ có thể không nhìn ra cô đang có tâm sự chứ?
……
Đêm nay, Thời Nhan lại mơ về tai nạn xe hơi đó, nửa đêm tỉnh lại, cô không thể ngủ lại được nữa. Cô ôm con gấu bông lớn ngồi ở trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, nhìn bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, rồi nhìn ánh nắng chói chang tràn vào trong phòng.
Rửa mặt xong, cô xuống nhà làm bữa sáng rồi đi tới lớp dạy nấu ăn.
Cô không ngờ rằng, còn chưa đi vào cô đã gặp Giang Lạc Lâm ngay ở tầng dưới. Cô liếc nhìn cậu ta rồi trực tiếp bước qua. Nào ngờ, chưa đi được hai bước, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lại, cô lảo đảo, bước chân cũng rơi vào hư không.
“A!” Tiếng hét chói tai vang lên.
Cơn đau như mong đợi không ập đến mà lại rơi vào trong vòng tay ấm áp, Thời Nhan đang nhắm chặt mắt chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi bạc hà thoang thoảng hòa lẫn cùng với mùi nước sát trùng.
Cô thoáng giật mình, đột nhiên mở mắt ra rồi ngửa đầu ra sau, đập vào mắt cô chính là đường viền hàm của một người con trai, cao hơn nữa, chính là chiếc mũi cao cùng với đôi mắt đen nhánh.
Chu Mục nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy cánh tay và eo của cô, để cô đứng thẳng lại mới buông ra.
Anh không thể tưởng tượng được, nếu vừa rồi không phải anh vừa vặn đi tới, không biết cô đã ngã cầu thang thành cái bộ dạng gì nữa.
Sắc mặt của Chu Mục lập tức trầm xuống, ánh mắt tức giận nhìn Giang Lạc Lâm cũng đang sợ hãi ở một bên.
“Cậu làm gì vậy hả?” Chu Mục lớn tiếng chất vấn.
Giang Lạc Lâm đột nhiên hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn Chu Mục, sau đó nhìn vẻ mặt trốn tránh của Thời Nhan. Đôi môi mỏng của cậu ta khẽ mở, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, hồi lâu không thể nói được lời nào.
Cậu ta thật sự không muốn kéo cô xuống cầu thang. Hôm nay cậu ta đến chỉ là muốn nói vài câu làm cô xấu hổ. Cậu ta thật sự không muốn làm tổn thương cô, nếu không, ngày hôm qua cậu ta cũng không cưỡng ép cô đến bệnh viện băng bó.
Cậu ta thừa nhận rằng mình vẫn oán trách cô về chuyện của Tô Triệt, cũng không muốn tha thứ cho cô, nhưng, chưa bao giờ cậu ta có suy nghĩ sẽ làm cô bị thương.
Bởi vì cậu ta cũng…
Nghẹn họng một lúc lâu, cậu ta mới khàn giọng nói: “Tôi xin lỗi”, rồi vội vàng rời đi.
Chu Mục nhìn bóng lưng của người kia, nhíu chặt mày lại, trong ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Anh đứng thấp hơn Thời Nhan một bậc, tầm nhìn ngang với cô. Thời Nhan thu ánh mắt lại, liền bắt gặp ánh mắt của Chu Mục. Hai đôi mắt chỉ cách nhau khoảng mười đến hai mươi xentimet, Thời Nhan thậm chí có thể nhìn thấy bản thân trong mắt anh, cùng với sự bất lực và lo lắng.
Chu Mục mím môi dưới, có chút lo lắng hỏi cô: “Cô không sao chứ!”
Thời Nhan lắc đầu: “Không… Không sao cả.”
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó: “Bác sĩ Chu, sao anh lại ở đây?”
“À! Đúng rồi.” Chu Mục lấy một cái USB từ trong túi quần ra, đưa cho cô: “Là của cô sao? Tôi tìm thấy nó ở trong xe.”
Bình thường xe của anh không chở người khác, ngày hôm qua cũng chỉ có mình Thời Nhan, cho nên lúc nhìn thấy anh đã lập tức nghĩ tới cô, sợ bên trong sẽ có dữ liệu quan trọng, cô không thấy sẽ lo lắng. Anh nghĩ đến cô sẽ lo lắng liền rời khỏi bệnh viện, tìm đến địa chỉ mà cô đã nói với anh lúc trước, không ngờ lại gặp cảnh này. Anh cũng thấy may mắn vì mình xuất hiện kịp thời.
“Là của cô sao?” Thấy Thời Nhan không đáp lại, anh lại hỏi, Thời Nhan mới hoàn hồn, cô nói “Vâng”, sau đó nhận lại nó: “Cảm ơn anh.”
Chu Mục ho nhẹ một tiếng: “Tôi mang USB đến, nếu như cô không sao thì tôi về trước, ở bệnh viện còn có việc.”
“Vâng! Hẹn gặp lại, bác sĩ Chu.”
“Tạm biệt.”
……
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. Ngày nào Giang Lạc Lâm cũng xuất hiện trong lớp học nấu ăn, cậu ta hiểu rất rõ giờ dạy của cô, có lúc đợi ở bên dưới, nhìn thấy cô thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái, lạnh nhạt nói vài câu liền rời đi. Có đôi khi lại bước thẳng vào trong lớp, im lặng đứng một bên không nói gì, chờ đến khi cô lên lớp thì rời đi.
Hành động của cậu ta khiến Thời Nhan mỗi ngày đều cảm thấy bồn chồn, trên tay tràn đầy vết thương. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có hai người bọn họ biết, Thời Nhan cũng không muốn nói cho ai biết.
Cô giả vờ như không nhìn thấy cậu ta, nhưng những hành động bất thường nho nhỏ của cô lại bán đứng cô.
Giang Lạc Lâm xuất hiện mà không biết mệt mỏi, nhưng cũng không làm bất kỳ hành động nào gây tổn thương đến cô. Cho đến một ngày khoảng hai tuần sau, Thời Nhan lại vô tình cắt vào tay, miệng vết thương rất sâu, phải tới bệnh viện khâu lại, cái người lặng lẽ đứng trong góc đó lại kéo cô ra khỏi lớp và đến thẳng bệnh viện.
Vết thương ở ngón tay tuy không lớn nhưng rất sâu, cuối cùng phải khâu ba mũi. Thời Nhan cắn răng quay mặt sang một bên, sau khi khâu xong thì tóc tai đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt không được tốt lắm.
Giang Lạc Lâm đi theo cô nhưng không nói lời nào, cùng cô đi lấy thuốc, lại đi theo cô ra khỏi bệnh viện. Thấy cô không có ý định lên xe của mình, Giang Lạc Lâm tiến tới ôm cô, cưỡng ép cô lên xe. Nào ngờ còn chưa đến chỗ đỗ xe, một chiếc xe thể thao màu đen lao tới dừng ngay trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi của bọn họ. Hai người đều hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Thời Hàm bước từ trên xe xuống, hùng hổ lao tới.
“Đồ khốn nạn.”
Thời Hàm đi tới trước mặt Giang Lạc Lâm rồi đấm vào mặt cậu ta. Giang Lạc Lâm kêu lên một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, hồi lâu cũng không đứng dậy được. Thời Nhan lo lắng muốn bước tới, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Thời Hàm giữ chặt lại kéo sang một bên. Buông Thời Nhan ra, anh ta đi tới bên cạnh Giang Lạc Lâm rồi ngồi xổm xuống, vươn tay ra nắm lấy cổ áo Giang Lạc Lâm, kéo cậu ta lên. Thời Hàm lại đấm cậu ta một cái nữa, mặt mày cậu ta tím bầm lại, khóe miệng cũng bị rách ra.
“Năm đó ở tang lễ, không phải cậu nói về sau không muốn gặp lại Nhan Nhan sao? Tại sao cậu vẫn còn xuất hiện trong thế giới của nó chứ, tại sao còn muốn làm phiền nó? Nó còn chưa chịu đủ tổn thương sao?”
Thời Hàm gần như rống lên.
Nghe vậy, Giang Lạc Lâm nhếch khóe miệng, khẽ cười: “Vậy anh của tôi thì sao? Tô Triệt thì sao? Anh ấy đã chết rồi.”
Cậu ta giơ tay chỉ về phía Thời Nhan: “Còn cô ấy, chân cũng đã ổn, đã đứng dậy được, hơn nữa mới chỉ vài năm thôi! Cô ấy đã thích người đàn ông khác, nhưng anh trai tôi thì sao? Anh trai tôi chết rồi.”
Hai mắt Giang Lạc Lâm đỏ hoe, giống như một con mãnh thú bị thương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh trai tôi đi rồi.”
Lời nói của cậu ta giống như từng mũi kiếm sắc bén hung hăng cắm vào trong lòng Thời Nhan, trái tim mỏng manh của cô lập tức vỡ nát, thân thể run rẩy áp vào chiếc xe phía sau, từ từ ngã ngồi xuống mặt đất. Cô điên cuồng lắc đầu, gương mặt nhỏ bé tái nhợt đột nhiên ướt đẫm nước mắt.
Thời Hàm quay đầu lại nhìn cô, lại quay sang nhìn chằm chằm vào Giang Lạc Lâm, đột nhiên cười khẩy.
“Ổn sao? Con mắt nào của cậu nhìn thấy con bé ổn chứ?” Thời Hàm tức giận đến nỗi gân xanh đều nổi lên trên trán: “Mẹ nó con mắt nào của cậu nhìn thấy con bé ổn chứ…”
Cuộc cãi vã gay gắt ngay lập tức thu hút đám đông. Cách đó không xa, Chu Mục và Chu Thanh cùng lúc rời khỏi bệnh viện, bọn họ nghe tiếng tiếng cãi vã từ xa. Chu Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc xe thể thao của Thời Hàm, lại nhìn thấy Thời Nhan đau khổ ngồi dưới đất, cùng với hai người đàn ông ở bên cạnh.
Cô ấy lo lắng chạy tới, Chu Mục cũng cau mày đi theo sát phía sau.
Thấy Chu Mục xuất hiện, Giang Lạc Lâm cười lạnh, chế nhạo: “Ồ… Người đàn ông của em gái anh đến rồi kìa!”