Em chị! Có thích một cô gái, nhiều năm như vậy rồi chị mới thấy nó quan tâm đến một cô gái như vậy.
Chỉ là, người trong lòng cô gái đó lại không phải nó.
Chu Mục nhà chị đúng là ngốc, chỉ âm thầm cho đi mà không đòi hỏi đáp lại bất cứ cái gì. Cuối cùng không phải nó là người bị tổn thương sao?
Chu Mục khi đó, được coi như là dịu dàng nhất, nhưng từ sau khi cô ấy rời đi, Chu Mục vốn lạnh lùng, thờ ơ với mọi chuyện lại trở lại. Thật ra! Vẻ ngoài của nó đều là giả bộ thôi. Nếu em đã quen với nó, em sẽ thấy rằng nó là một người đàn ông rất cẩn thận trong tất cả mọi chuyện và rất biết cách quan tâm đến người khác.
Em gái Nhan! Khi em cười lên, trông có cái gì đó rất giống cô gái đó, nhất là tính cách thẳng thắn, không thích ra vẻ. Hơn nữa, em còn có một ưu điểm, đó chính là rất trọng nghĩa.
……
Trên đường về nhà, trong đầu Thời Nhan đều là những lời Chu Thanh nói.
Cô giống với cô gái kia, mà anh, cũng giống cái người đã rời đi.
Thời Nhan tự hỏi, liệu đây có thể coi là sự đồng cảm với căn bệnh tương tự cô không? Chỉ là, một người vẫn còn ở đó, còn người kia, đã không còn nữa.
Cô rất muốn gặp cô gái đó.
……
Thời Nhan đi dạo ở trung tâm thương mại một lúc lâu, sau khi mua một thứ gì đó, cô bắt một chiếc taxi. Chiếc taxi chạy ổn định trên đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà trong thành phố nhộn nhịp. Thời Nhan thanh toán xong thì bước xuống xe. Cô đi vào trong tòa nhà, thang máy vừa vặn dừng ở tầng 1, cô chạy vào bấm số 6.
Bên cạnh số 6 và số 7, là biển hiệu của Câu lạc bộ thể hình Bác Lực.
Thang máy dừng lại ở tầng 6. Ngay khi Thời Nhan vừa bước ra khỏi thang máy liền gặp Diêu Dao đứng ở quầy lễ tân của câu lạc bộ. Diêu Dao đã làm ở câu lạc bộ được vài năm, cũng có quen biết với Thời Nhan. Cô ấy không khỏi có chút ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy Thời Nhan một thời gian dài không gặp.
“Nhan Nhan, em về nước rồi sao?”
Thời Nhan không có nhiều bạn ở trong nước, tuổi tác giữa hai người cũng không cách nhau quá nhiều, Diêu Dao có thể được coi là người bạn thân quen nhất của cô ở đây.
Thời Nhan mỉm cười chạy đến, trao cho Diêu Dao một cái ôm thật chặt.
“Dao Dao, em đã về rồi đây!”
Diêu Dao mỉm cười buông cô ra, hỏi: “Đã tốt nghiệp đại học rồi, lần này dự định ở lại bao lâu vậy?”
Thời Nhan lắc đầu: “Không đi nữa.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Oa…”
Thời Nhan không chịu nổi tiếng hét chói tai của Diêu Dao, cô bịt kín lỗ tai lại, rồi hỏi cô ấy: “Anh trai em đâu rồi?”
“Lúc này chắc đang trong văn phòng ở tầng trên, em đi xem đi.”
“Vâng, thế em đi đây.”
“Đi đi.”
Thời Nhan bước vào bên trong câu lạc bộ, đi ngang qua khu tập thể hình công cộng, sẽ có một cái cầu thang ở cuối dẫn thẳng lên tầng trên. Trên tầng được chia thành nhiều khu vực, khu tập thể hình riêng, khu đấm bốc, khu yoga, còn có khu văn phòng.
Khu văn phòng nằm ở phía bên trái lối vào trên tầng 7, từ cầu thang đi lên phải đi hết toàn bộ những khu kia mới đến được khu văn phòng.
Bởi vì đang trong thời gian làm việc, lúc này cũng không có nhiều người lắm.
Thời Nhan nhìn trái nhìn phải một vòng, bỗng nhiên, ánh mắt của cô dừng lại, cô dừng bước chân.
Kia không phải…
Cô nắm chặt túi xách, ánh mắt nhìn về phía góc khu vực đấm bốc. Người con trai đó mặc một chiếc áo màu đen cùng chiếc quần đùi cũng là màu đen, tóc mái ướt đẫm mồ hôi. Đúng là Chu Mục.
Người con trai đó mím chặt môi, ánh mắt sắc bén nhìn bao đấm boxing treo trước mặt, cơ bắp hai tay rắn chắc mà không khoa trương. Tay đeo găng tay màu đỏ, duỗi ra đấm mạnh vào bao đấm đang treo. Bao cát trên không trung lắc lư, anh lại đấm một đấm, rồi lại một đấm, chân cũng nâng lên dùng sức đá vào bao cát, bao cát phát ra những tiếng “bụp bụp” liên tục không ngừng nghỉ. Hơn chục phút sau anh mới dừng lại.
Lúc dừng lại, anh trực tiếp quăng ngã người mình xuống tấm đệm, phát ra một tiếng “bụp” lớn, nhìn đều cảm thấy rất đau. Anh nâng tay lên đáp trên đôi mắt, trong miệng thở ra mấy hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
Trên mặt Thời Nhan lộ ra sự kinh ngạc, không nhúc nhích nhìn về hướng Chu Mục.
Tại sao cô lại cảm thấy, anh không giống người đó nữa!
Nhưng, bất ngờ thay nó lại thu hút cô, khiến cô ao ước được sánh bước bên anh.
Trên thực tế, cô cũng làm như vậy.
Thời Nhan chần chừ một chút, nhưng vẫn bước tới rồi dừng lại bên ngoài đêm.
Nhịp tim đột nhiên tăng lên.
“Thật là trùng hợp! Bác sĩ Chu.”
Chu Mục đang nằm trên đệm mềm nghe thấy tiếng động thì thu cánh tay đang che mắt lại. Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt của Thời Nhan ở phía trên. Trên gương mặt trắng nõn từ từ lộ ra một nụ cười tươi như hoa nhài trắng thuần khiết.
Chu Mục nhất thời lúng túng, yên lặng nhìn cô gái ở phía trên, trong miệng chậm rãi nhả ra hai chữ.
“An An…”
“An An? Là ai vậy?”
Chu Mục sửng sốt, nhìn sang một bên, thở hắt ra: “Không là ai cả.”
Không nói thêm một lời.
Anh từ dưới đất đứng dậy, cầm lấy khăn lông ở bên cạnh để lau mồ hôi, rồi uống thêm mấy ngụm nước.
Anh nhìn lướt qua bộ quần áo trên người cô, vẫn là chiếc áo hoodie cùng quần jean giống lúc buổi trưa, hoàn toàn không giống như là chuẩn bị đi tập thể dục.
“Tại sao cô lại ở đây?” Anh hỏi.
Thời Nhan mỉm cười, trả lời anh: “Chỗ này là ba em cùng với anh trai em mở ra, em chỉ là… Đến đây để đi dạo.”
“Ừ! Thật trùng hợp.”
Chu Mục hờ hững liếc nhìn cô, ánh mắt vô tình quét qua cánh tay bị thương của cô. Anh mím môi, quay người bước ra ngoài mà không nói một lời nào.
“Này! Bác sĩ Chu?”
“Hả?” Chu Mục quay đầu lại.
“Anh có thường xuyên đến đây không?” Thời Nhan căng thẳng hỏi.
Chu Mục dừng lại một chút, vốn dĩ định nói là không, nhưng nhớ lại bộ dạng thất vọng của cô lúc buổi trưa, anh có chút không đành lòng, lời nói ra liền biến thành từ trái nghĩa.
Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu có thời gian thì hai ba lần một tuần.”
Sau khi vận động xong, giọng nói của anh có chút trầm thấp, khàn khàn, mang theo dấu vết của sự mệt mỏi, nhưng cũng rất quyến rũ.
Nói xong, Chu Mục xoay người rời đi.
Thời Nhan ngây người đứng đó, nhìn bóng dáng rời đi của anh.
Cô dường như nghe được có tiếng gì đó nứt vỡ, tay cô nâng lên, đặt ở vị trí trái tim.
Đập thình thịch.
Trong phút chốc, cô không biết thứ thật sự thu hút cô chính là con người thật của anh, hay là bởi vì anh giống người đó.
Thời Nhan đứng ở đó một lúc lâu. Lâu đến nỗi khi Chu Mục tắm xong đi ra, cô vẫn còn đứng ở đó. Chỉ là ánh mắt của cô dường như đã mất đi tiêu điểm, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn trước, giống như một con rối không có linh hồn.
Lại có gì đó giống như một người bị lạc ở trên hòn đảo không người, đơn độc, đáng thương.
Chu Mục dừng lại, nhìn cô, không khỏi liên tưởng cô với cô ấy.
Anh vì cái suy nghĩ này của mình mà có chút bối rối. Do dự trong chốc lát, anh nhíu mày, xoay người rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Thời Nhan đứng ở đó đều không nhận ra.
“Nhan Nhan.” Thời Hàm đi ra từ khu văn phòng, nhìn thấy cô đứng ở đó, anh ta bước tới xoa đầu cô: “Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Trở lại với thực tại, Thời Nhan liếc nhìn Thời Hàm, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, cười toe toét.
“Anh.”
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ tối nay sẽ làm cho anh một bữa tối thật thịnh soạn.”
“Đối với anh trai em tốt như vậy sao!” Thời Hàm mỉm cười xoa đầu cô, rồi ôm cô vào trong lòng: “Nhan Nhan à!”
“Vâng.”
“Sau này hãy luôn ở bên cạnh ba và anh nhé! Anh và ba sẽ luôn bảo vệ em, chiều chuộng em. Đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Con đường phía trước còn rất dài, hãy để mọi chuyện qua đi, rồi chúng ta sẽ biết phải đi như thế nào.”
Thời Nhan làm sao có thể không hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Thời Hàm chứ. Chỉ là có một số việc đã khắc sâu đến mức suýt lấy đi mạng sống của cô, làm sao có thể nói quên đi là có thể quên được chứ.
Không những không thể quên được, mà nó còn ăn sâu vào xương tủy.
Cô có lỗi với người đó, có lỗi với gia đình anh, càng có lỗi nhiều hơn với gia đình của mình.
Thời Hàm có cảm giác lồng ngực mình hơi lạnh, anh ta đẩy người trước mặt ra, liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, tái nhợt yếu ớt, đặc biệt đau thương.
Thời Nhan nhanh chóng lau nước mắt đi, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một bên.
“Bác sĩ Chu.”
Chu Mục vốn đã rời đi, nhưng vừa đến bãi đỗ xe ở dưới hầm mới phát hiện ra không thấy đồng hồ của mình đâu. Nghĩ lại có lẽ nó vẫn còn để ở trong tủ để đồ, anh đành quay lại tìm.
Không ngờ vừa bước tới lại nhìn thấy Thời Nhan vẫn còn ở đó, lại còn được một người đàn ông ôm vào trong lòng, dường như là đang khóc. Nghĩ rằng cô bị ức hiếp, anh dừng bước chân lại, vừa định mở miệng thì thấy Thời Nhan ngẩng đầu lên. Nhìn bộ dạng cô như vậy liền biết vừa rồi khóc đến bi thương. Người đàn ông trước mặt cô cũng quay đầu lại, biết đó là Thời Hàm, anh cảm thấy sự lo lắng của mình có chút dư thừa.
Đúng vậy! Đây là nhà của cô, có ai dám ức hiếp cô chứ!
“Anh Chu?” Thời Hàm thốt lên một tiếng, lại nhớ tới vừa rồi Thời Nhan cũng gọi anh, anh ta quay đầu nhìn Thời Nhan: “Hai người quen nhau sao?”
Thời Nhan vội vàng lau nước mắt, gật đầu nói: “Tối hôm qua lúc em bị thương có tới bệnh viện, là ca trực của anh ấy.”
Thời Hàm “Ồ” một tiếng: “Thật là trùng hợp.”
Thời Hàm đặc biệt ấn tượng với Chu Mục, không đơn giản chỉ bởi ngoại hình nổi bật của anh, mà là sự hung bạo khi đấm bốc, còn có, dáng vẻ đó. Người làm cho Thời Nhan áy náy không thể quên được, tuy Thời Hàm chưa từng gặp người đó ngoài đời thực, nhưng anh ta cũng đã từng xem qua ảnh chụp, quả thật có phần giống nhau.
“Anh Chu có việc gì sao?” Thời Hàm khoác vai Thời Nhan, đi tới trước mặt Chu Mục: “Vừa rồi không phải anh đã rời đi rồi sao?”
Rõ ràng anh ta nhớ đã gặp anh trước khi đi vào trong văn phòng. Lúc này anh đang mặc áo sơ mi và quần tây, lại đi từ bên ngoài vào, hẳn là quay lại lần nữa.
“Đồng hồ để quên ở đây.” Chu Mục liếc nhìn Thời Nhan rồi mím môi: “Vậy tôi… Đi lấy đồng hồ trước.”
Thời Nhan cũng đang nhìn anh, cho rằng anh đang nói chuyện với cô. Cô gật đầu, khóe miệng được kéo lên có chút gượng ép: “Vâng! Anh đi đi!”
“Ừ!”
Chu Mục lấy đồng hồ xong đi ra, khu vực đấm bốc đã không còn một bóng người. Anh dừng lại vài giây, không biết nghĩ tới cái gì, buồn cười mà lắc đầu.
Thói quen xấu xen vào chuyện của người khác cần phải được thay đổi.
Trong phòng làm việc, Thời Hàm nhẹ nhàng ấn Thời Nhan ngồi xuống ghế sofa. Anh ta đi tới quần bar nhỏ bên cạnh, mở tủ lạnh ra lấy một hộp sữa bò, cắt nó ra rồi rót vào trong ly, sau đó đặt vào trong lò vi sóng để hâm nóng.
Anh ta cầm lấy ly sữa bò đã được hâm nóng, đi đến chỗ Thời Nhan rồi ngồi xuống, đưa ly sữa trong tay qua.
“Uống chút sữa đi.”
Thời Nhan đón lấy, mỉm cười.
“Anh xem em là trẻ con sao! Cả ngày cứ bắt em uống sữa để bổ sung canxi, em về đây song cũng cao thêm một chút rồi đó.”
“Anh không còn kỳ vọng vào chiều cao của em nữa rồi, nhưng sữa thì vẫn cần phải uống. Biết em về đây nên anh đã đặc biệt nhờ một người bạn đặt mua sữa từ nước ngoài về, đáng quý lắm đó.”
Thật ra Thời Nhan cũng không tính là quá thấp so với các cô gái. Cô cao hơn 1m63 một chút, chỉ là những người đàn ông trong nhà lại quá cao. Ba Thời cao 1m83, còn Thời Hàm là 1m86, đều là những người nổi bật. Những người đàn ông mà cô biết cũng không thấp, Thời Nhan tự nhiên biến thành chú lùn nhỏ.
Thời Nhan nhấp một ngụm sữa, rồi ngạc nhiên mà mở to hai mắt.
“Anh, sữa này ngon quá.”
“Tất nhiên rồi.”
“Nhưng mà… Em gái anh rất đáng quý sao?”
Thời Hàm “Xì” một tiếng, giơ tay lên xoa đầu Thời Nhan: “Em gái anh có thể dùng giá cả để so đo sao? Em gái anh là vô giá, là báu vật vô giá. Nhìn ra ngoài thế giới xem, không có bất cứ thứ gì có thể so sánh với em gái quý giá của anh được.”
Thời Nhan cảm động, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười.