Thời Hàm đột nhiên trở nên nghiêm túc. Thời Nhan liếc nhìn anh ta một cái, nhưng vẫn uống thêm một ngụm sữa trước rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cái người đàn ông họ Chu đó, anh ta, anh ta,…” Thời Hàm nói không nên lời.
Thời Nhan nhìn anh ta rồi đột nhiên mỉm cười, cô biết anh ta muốn nói gì.
“Ý anh là, người đó rất giống A Triệt, đúng không?”
“Em…” Thời Hàm lộ ra vẻ lo lắng.
Thời Nhan cong khóe miệng, cô nghiêng người về phía Thời Hàm, dựa đầu lên vai anh ta. Thời Hàm thầm thở dài, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ hết lần này đến lần khác lên tay cô, ý muốn an ủi cô.
“Anh, em không sao.”
“Ừ!”
“Em thật sự không sao.”
Sợ Thời Hàm không tin, Thời Nhan lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Thời Hàm “Ừ” một tiếng: “Anh biết rồi.”
Nhưng anh ta biết, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ buông bỏ chuyện đó ra khỏi lòng.
Kể cả khi những ngày tháng đau khổ nhất đã qua đi, nhưng những ký ức đó vẫn còn sâu đậm.
……
Thời Nhan dậy rất sớm để tới siêu thị gần nhà mua nguyên liệu về nấu ăn. Vừa về đến nhà, cô lập tức hầm nồi canh gà, sau đó bắt đầu chế biến các nguyên liệu nấu ăn khác. Ba cô và anh trai cô đều thích ăn cay, không biết Chu Mục có ăn cay không nữa. Cô cầm điện thoại lên, tìm Wechat của Chu Thanh.
Thời Nhan: [Chị Chu Thanh, hỏi chị cái này.]
Chu Thanh nhanh chóng nhắn lại.
Chu Thanh: [Có liên quan đến Chu Mục hả!]
Thời Nhan: [Vâng! Em muốn hỏi bác sĩ Chu có ăn cay không?]
Chu Thanh: [Không, nhưng mà… Chị của cậu ta có ăn.]
Nhìn tin nhắn được gửi đến, Thời Nhan không nhịn được bật cười.
Thời Nhan: [Đã nhận được, có chuẩn bị phần của chị rồi.]
Chu Thanh: [Đa tạ!]
Đặt điện thoại xuống, Thời Nhan tiếp tục nấu ăn. Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô đã ăn trước một chút trước khi mang đồ ăn đi. Cô mang đồ ăn qua cho ba Thời và Thời Hàm trước, sau đó bắt taxi đi đến bệnh viện.
Lần này, cô thuận lợi tìm được phòng làm việc của Chu Mục. Giống như là có hẹn trước, cô vừa mới dừng lại ở trước cửa thì cửa liền được mở ra từ bên trong.
Người bên trong vội vàng đi ra ngoài, anh nhìn chăm chú vào tài liệu trong tay, đầu cúi xuống, không nhận ra là có người đang đứng trước mặt, cứ như vậy mà đụng vào cô.
“A!”
Chu Mục cao 1m85, ước chừng cao hơn Thời Nhan một cái đầu. Thời Nhan bị đụng như vậy, thân thể không kịp chống đỡ liền ngã ngửa ra sau, vô thức mà hét lên.
Trong lúc lảo đảo, việc cô nghĩ đến đầu tiên không phải là tìm chỗ nào để nắm lấy, mà là ôm chặt túi đựng cơm hộp vào trong lòng, giống như gà mẹ đang ôm chặt lấy gà con, hai mắt nhắm chặt lại.
“Bụp” một tiếng, Chu Mục thả tập tài liệu trong tay xuống, tiến lên một bước giữ lấy cánh tay cô, kéo cái người đang lảo đảo là cô lại.
Thời Nhan lại hét lên một tiếng, sau đó liền rơi vào trong một vòng tay ấm áp, chóp mũi đang hơi chảy nước liền ngửi thấy một mùi bạc hà dịu nhẹ.
Chu Mục cũng bị dọa sợ một chút, anh liếc nhìn dãy ghế inox lạnh lẽo phía sau cô, trong mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm. Anh đỡ cô, xác định cô đứng thẳng rồi, mới dám buông cánh tay đang ôm lấy eo cô ra.
Anh muốn lùi ra phía sau để tạo khoảng cách với cô, nhưng lại cảm thấy rõ ràng có gì đó đang cản trở mình, cúi đầu nhìn thấy nó, anh thở dài.
“Được rồi, không còn việc gì nữa thì buông tôi ra được không?”
Một giọng nói thờ ơ từ trên đỉnh đầu truyền tới, còn mang theo chút bất lực. Thời Nhan khẽ mở đôi mắt đang nhắm chặt lại vì sợ hãi của mình ra, lúc này cô mới phát hiện ra không biết mình đã nắm chặt lấy cổ áo blouse trắng của anh từ lúc nào. Cô thật sự đã dùng sức nên mảnh vải trên cổ áo đã bị cô làm cho nhăn nhúm.
“A! Em xin lỗi.”
Cô buông anh ra, hoảng sợ lùi lại phía sau hai bước. Cô nhìn cổ áo bị mình nắm đến nhăn nhúm, xấu hổ mà đỏ mặt.
“Xin lỗi, em không cố ý.”
Chu Mục thoáng liếc nhìn nơi cô đang chỉ vào, không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong ánh mắt anh.
Anh cúi xuống nhặt đống giấy tờ trên sàn, khóe miệng vô thức nhếch lên, rồi cũng nhanh chóng buông xuống. Anh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
“Cái này…” Thời Gian giơ túi đựng cơm trưa trong tay lên, mỉm cười nói: “Bác sĩ Chu, em mang cơm tới cho anh.”
Chu Mục có chút ngạc nhiên, anh cho rằng cô chỉ mang tới một lần, không ngờ, còn có lần thứ hai nữa.
Ạnh không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Tôi đã ăn rồi, cảm ơn.”
“Nhưng…”
Nghĩ đến tình hình của bệnh nhân mà trưởng khoa vừa mới trao đổi, anh nôn nóng nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi, tôi thật sự có việc gấp phải đi trước.”
Chu Mục mím môi nhìn Thời Nhan, chân vừa định bước đi bỗng thu về khi nhìn thấy sự mất mát trên gương mặt cô.
“Tôi có ca cấp cứu, không biết khi nào có thời gian rảnh, cô mang tới cho Chu Thanh và các y tá khác ăn đi.”
Anh không biết mình bị làm sao nữa, tự nhiên lại không đành lòng đối với cô như vậy.
Hai tuần sau đó, Thời Nhan đều kiên trì đến bệnh viện đúng giờ vào các buổi trưa mỗi ngày. Cô rút kinh nghiệm hai lần trước, không hề hỏi Chu Mục có muốn ăn hay không, chỉ để lại hộp cơm rồi rời đi. Nhưng cô có thể nhìn ra Chu Mục thật sự rất bận, cô thường xuyên không thể nhìn thấy bóng dáng của anh, thậm chí đến cả phòng tập thể thao cũng không nhìn thấy anh ở đó.
Nhưng mỗi lần cô đến lấy hộp cơm vào ngày hôm sau, hôm cơm đó đều được rửa sạch sẽ và đặt trên bàn làm việc của anh. Cô không biết chính anh ăn, hay là đưa cho người khác ăn nữa.
Nhưng, cô nguyện tin rằng chính anh ăn.
Mãi cho đến một ngày, cô nhìn thấy một vị bác sĩ trẻ tuổi ở phòng khám bên cạnh cầm hộp cơm mà cô mang tới cho Chu Mục. Hỏi qua một chút, cô mới biết được, anh chưa từng ăn đồ cô ăn nấu.
Cô biết mình rất ích kỷ, bởi vì anh giống người đó, cho nên cô mới bắt đầu tiếp cận anh. Nhưng, khi cô biết được sự thật, trong lòng thật sự thấy mất mát vô cùng. Mà sự mất mát này là bởi vì, anh là Chu Mục.
Cô biết Chu Mục không giống người đó, bởi vì người đó không bao giờ mang những thứ cô làm cho người khác ăn. Người đó, cho dù có chết cũng tự mình ăn hết, dù còn một chút cũng không mang cho người khác một miếng nào.
Ngày hôm đó, cô mang hộp cơm đó rời đi, vừa về đến nhà liền trốn vào trong phòng khóc một hồi, khóc vì Chu Mục.
Một khắc đó, cô giống như là đang nghi ngờ, thậm chí là khẳng định điều gì đó ở trong lòng mình.
Hôm đó là lần đầu tiên cô có một giấc mơ kỳ lạ kể từ khi cô thường gặp ác mộng trong nhiều năm qua.
Trong giấc mơ, cô đang đuổi theo một người, là người mà cô nhớ mãi không quên suốt năm năm qua, Tô Triệt. Anh vừa chạy ở phía trước vừa trêu chọc cô, còn cô mỉm cười đuổi theo ở phía sau. Vừa đi được vài bước, Tô Triệt đột nhiên quay đầu chạy lại, ôm cô vào trong lòng rồi hôn cô. Một nụ hôn dài tới, và khi cô ngẩng đầu lên, người đó lại biến thành Chu Mục.
Thời Nhan bừng tỉnh. Lúc cô tỉnh lại, gương mặt đều nóng bừng lên, đỏ ửng cả một mảng.
Tại sao lại thành như vậy chứ?
Ở trong nhà suy nghĩ mấy ngày, cô vẫn không thể nghĩ ra được câu trả lời.
Đầu óc cô có chút hỗn loạn, cô ép mình không được đi tìm anh, ép mình không được vào phòng bếp. Cô nghĩ rằng nếu mình không vào bếp thì sẽ không nấu được cơm, mà không nấu cơm thì sẽ không nghĩ tới anh.
Nhưng, cô đã sai, cô vẫn nhớ tới anh.
“A Triệt, hình như em thật sự có tình cảm với anh ấy, em phải làm sao đây?” Đôi mắt Thời Nhan đỏ hồng lên khi nhìn tấm ảnh trong tay: “Em sợ, em sẽ quên mất anh.”
Thời Nhan nhìn bức ảnh thật lâu, cho đến khi điện thoại phát ra nhạc chuông thông báo có tin nhắn đến, cô mới thoát ra khỏi thế giới hư ảo của mình để trở về với thực tại, trong đôi mắt vô hồn dường như có chút tia sáng.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, là Chu Thanh.
Chu Thanh: [Em gái Nhan, sao gần đây không thấy đến bệnh viện vậy?]
Thời Nhan suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại.
Thời Nhan: [Gần đây có chút việc bận nên không có thời gian nấu cơm ạ.]
Chu Thanh: [Tìm việc sao?]
Thời Nhan có nói với Chu Thanh về kế hoạch tìm việc của mình, Chu Thanh liền cho rằng cô bận là vì chuyện này.
Thời Nhan thở dài, do dự một chút rồi trả lời bằng một từ “Vâng.”, cô thật sự không thể nói thật ra được.
Thời Nhan: [Chị Chu Thanh, ngày mai em sẽ làm chút bánh quy rồi mang tới cho chị!]
Chu Thanh: [Ồ cảm ơn.]
Thời Nhan nhìn dòng chữ rồi nghĩ đến dáng vẻ tùy tiện của Chu Thanh khi cô ấy nói lời này, cô không khỏi mỉm cười.
Bên ngoài, màn đêm đã dày đặc, Thời Nhan đột nhiên xốc chăn lên xuống giường. Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, dựa vào trên vách tường, lặng lẽ nhìn bóng cây khẽ đung đưa dưới những ngọn đèn đường bên dưới, từng tiếng “xào xạc” truyền tới, nhưng cô không nói gì.
Bóng hình gầy gò đặc biệt cô độc, vô cùng đáng thương.
Cô đứng đó một lúc lâu, mãi đến khi mỏi eo, chân cũng tê rần mới đi ra khỏi phòng.
Tầng dưới tối đen như mực, chỉ có đèn cảm biến ở cầu thang bật sáng lên mỗi khi cô đi qua. Cô lần mò bước vào trong phòng bếp, bật đèn lên, mở tủ lạnh lấy hộp sữa bò mà Thời Hàm đặc biệt nhờ người mang về cho cô đun nóng lại, sau đó mang về phòng. Cô vừa đi vừa uống, vẻ mặt có hơi đờ đẫn.
Không biết đang nghĩ gì, cô bước hụt, thiếu chút nữa thì té ngã, may mà cô kịp thời bám vào tay vịn nên mới thoát nạn. Sữa bò trong cốc bị trào ra một chút, cô quay lại tầng một lấy khăn giấy lau sạch sàn nhà, rồi uống cạn một hơi cốc sữa bò. Sau khi rửa sạch cốc xong thì đặt nó lại trên kệ bếp để tránh rơi lần nữa.
Sau khi uống sữa bò xong, cô trở về phòng rồi leo lên giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại. Mấy ngày nay về nước cô ngủ không ngon lắm, không biết sữa nóng phát huy tác dụng, hay là cô thật sự kiệt sức rồi, vừa nằm được một lúc liền lăn ra ngủ, ngực thong thả lên xuống có quy luật.
Thời Nhan ngủ không lâu, ngày hôm sau cô thức dậy rất sớm. Cô nhớ mình đã hứa với Chu Thanh là mang đồ ăn tới cho cô ấy, vì vậy vừa rửa mặt xong cô đã bắt đầu bận rộn trong bếp.
Thời Hàm từ trên tầng xuống liền nghe thấy trong bếp có tiếng động, anh ta bước vào thì thấy Thời Nhan đang nhào bột.
“Đang làm gì vây?”
Thời Nhan đã nghe thấy tiếng bước chân khi anh ta vừa bước vào nên cũng không bị dọa sợ nữa. Cô quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt tò mò của Thời Hàm.
“Anh dậy rồi hả! Có bánh xèo em vừa mới làm đó, em lấy ra ăn tạm một chút đi!”
Thời Hàm bước tới nơi tầm mắt cô rơi xuống, cầm lấy một cái bánh xèo rồi quay lại bên cạnh Thời Nhan, cà lơ phất phơ dựa vào bàn bếp.
“Em làm cái gì vậy?” Anh ta hỏi.
“Làm bánh quy!” Thời Nhan trả lời.
Thời Hàm nhẹ nhàng huých khuỷu tay vào người cô, hỏi: “Có phần của anh trai em không?”
“Có có có…” Thời Nhan nói xong thì tùy tiện lau tay vào tạp dề, sau đó trực tiếp đẩy Thời Hàm ra ngoài: “Anh đừng đứng đây cản trở em thì em có thể cân nhắc thêm cho anh mấy miếng nữa. Nếu anh làm phiền em, đến vụn bánh quy anh cũng đừng nghĩ tới.”
“Được rồi mà, công chúa nhỏ của anh.”
Thời Nhan mỉm cười, tiếp tục làm bánh quy.
Lò nướng “Đing” một tiếng, Thời Nhan lấy khay bánh quy đã được nướng ở trong lò nướng ra, sau đó phân ra thành nhiều túi nhỏ. Sau khi phân thành từng túi lại bỏ vào trong túi xách. Cô đưa cho Thời Hàm một ít rồi mới cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Lúc cô đến bệnh viện thì cũng vừa hay đến giờ ăn cơm trưa. Cô bước xuống xe, đi thẳng đến phòng y tá khoa tim mạch.
Đi lại một thời gian trong khoa tim mạch, ngoài việc quen biết Chu Thanh ra, Thời Nhan cũng quen một vài y tá và bác sĩ ở đó, còn có cả người mà cô đã tình cờ gặp ở bên ngoài phòng khám trong lần đầu tiên mang đồ ăn tới cho Chu Mục. Giữa các cô gái thân thiết không có bí mật gì, hơn nữa Chu Mục còn là nam thần của các y tá trong bệnh viện, lại biết Thời Nhan mê muội Chu Mục, chẳng những không bài xích, ngược lại còn trở thành bạn tốt của nhau. Thấy Thời Nhan đã vài ngày không tới, một vài y tá nổi hứng trêu đùa cô, tất cả đều liên quan đến Chu Mục.