Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 44



Chu Mục nhìn cô gái đang đấu võ mồm với Thời Hàm ở trước mặt, trên miệng lộ ra một nụ cười không thể sủng nịnh hơn. Chờ cô nói xong, anh kéo cô lại, vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Khi nào về đến nhà thì gọi cho anh.”

Thời Nhan ngẩng đầu, cau mày, chu môi: “Vâng! Ngày mai em sẽ tới bệnh viện tìm anh.”

Chu Mục cười, nói: “Đừng, hai ngày tới anh sẽ rất bận, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, dù sao hai ngày nữa cũng là cuối tuần rồi, chờ anh xử lý công việc xong, cuối tuần sẽ tới tìm em, được không?”

Cô muốn nói là không cần, nhưng bởi vì cô biết công việc của anh rất bận, trong thời gian này cũng đã cố gắng dành thời gian cho cô rồi, cho nên, sau khi suy nghĩ một hồi, cô đồng ý.

“Vậy nhớ rõ khi nào rảnh thì gọi điện cho em, gửi Wechat cũng được.”

“Gọi video với em, được chưa?”

“Được, cái này thì được.”

Chu Mục khẽ cười rồi hôn lên khóe miệng cô, sau đó nâng cằm hướng về chiếc xe trắng ở bên cạnh.

“Đi đi! Anh trai em đang chờ đó.”

“Đó là anh vợ của anh đó.”

“Ừ, anh vợ.”

Thời Nhan lên xe với vẻ ủ rũ chán nản, qua cửa kính chắn gió, cô vẫn vẫy tay với Chu Mục đang đứng ở bên ngoài, cho đến khi không nhìn thấy anh mới thôi.

Thời Hàm thật sự không chịu nổi, anh ta quay đầu sang liếc cô một cái, tâm tình không tốt, nói: “Cần thiết phải như vậy sao? Hai người thể hiện tình cảm cho ai xem vậy? Rợn hết cả người.”

Cảm xúc buồn bã của Thời Nhan bị cắt ngang, khóe miệng cô giật giật, quay đầu trừng mắt với Thời Hàm: “Nếu không, phải giống anh sao?”

Vừa dứt lời, Thời Hàm lập tức phản bác: “Anh làm sao?”

“Ha ha…” Thời Nhan lộ ra ánh mắt khinh bỉ: “Củ cải đại hoa tâm (*)”

(*) Củ cải đại hoa tâm: củ cải có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa.

“Này! Em nói như vậy là không đúng rồi, anh trai em đã lâu rồi không dính vào chuyện yêu đương, cái gì mà củ cải đại hoa tâm chứ.”

“Đã lâu?” Thời Nhan không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào người đang lái xe, sau đó chậm rãi giơ hai ngón tay lên, cố ý di chuyển hai ngón tay, nói: “Hai tháng, hai tháng cũng gọi là lâu sao?”

Thời Hàm nhanh chóng quay đầu sang nhìn cô, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn tình hình giao thông trước mặt, anh ta hỏi: “Làm sao em biết được?”

Đột nhiên, Thời Nhan nở một nụ cười vô cùng gian trá, nhếch miệng nói: “Không biết là ai đã đăng nó lên ‘vòng bạn bè’, nói rằng chính mình đã trở lại độc thân một lần nữa!”

“Không phải.”

Thời Hàm kiên quyết phủ nhận, anh ta thầm nghĩ sau khi dừng xe sẽ đem cái bài đăng đó xóa ngay đi.

Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, cô gái bên cạnh đã đánh bay cái suy nghĩ đó của anh ta.

“Đừng nghĩ đến việc xóa nó! Bởi vì em đã chụp hình lại rồi.” Thời Nhan giơ điện thoại trong tay lên, khoái trá cười lớn.

“…” Thời Hàm.

Xe chạy lên cầu hướng về phía sân bay. Vừa đến sân bay, cả hai người đều nhìn thấy ba Thời đang kéo vali đi ra ngoài.

“Ba…” Thời Nhan vui vẻ vẫy tay. Trên mặt ba Thời lộ ra một nụ cười hạnh phúc, đi qua lan can bảo hộ, còn chưa đứng yên, Thời Nhan đã chạy như bay tới, lao vào vòng tay của ba Thời, làm nũng: “Ba! Con rất nhớ ba.”

Còn về phần Thời Hàm thì anh ta không làm được động tác như vậy, anh ta chỉ mỉm cười, liếc nhìn Thời Nhan, sau đó im lặng cầm lấy chiếc vali mà ba Thời đẩy qua.

“Được rồi, muốn làm nũng thì về nhà rồi lại làm nũng tiếp!”

Ba Thời nở một nụ cười nhân hậu, vỗ vai Thời Nhan, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta về nhà trước! Để ba nhìn kỹ con nào, mấy tháng qua đi chơi xem con rốt cuộc giảm cân hay là vẫn béo.”

Thời Nhan buông ông ra, đắc ý vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, tự hào nói: “Ba nhìn xem, bụng con đều đã nhô ra rồi, chứng tỏ con đã không còn lãng phí đồ ăn nữa.”

Ba Thời cười to, gật đầu nói: “Đúng đó, đã nhiều thịt hơn rồi.”

Thời Nhan vui vẻ nắm lấy tay ba Thời, ba người bọn họ cùng nhau đi ra bãi đỗ xe lấy xe. Vẫn là Thời Hàm phụ trách lái xe, Thời Nhan và ba Thời ngồi ở ghế sau. Thời Nhan không yên tâm mà xác nhận lại với ba Thời về thời điểm gặp mặt Chu Mục. Sau khi xác nhận xong, cô bắt đầu kể cho ba Thời nghe những gì mình đã nhìn thấy, nghe thấy trong những tháng đi du lịch. Mặc kệ là nghe có hiểu hay không, có buồn cười hay không, trên mặt ba Thời luôn nở nụ cười tươi, hai mắt lặng lẽ nhìn Thời Nhan, nghe cô nói chuyện, như thể trên đời này không có chuyện gì khiến ông thích thú hơn.

Thời Hàm nhìn qua gương chiếu hậu, đột nhiên nhếch miệng cười.

Như bây giờ, khá tốt.

……

Thời Nhan ở nhà hai ngày ngoại trừ nấu ăn và đi dạo với ba Thời ra thì thời gian còn lại không phải gửi tin nhắn Wechat hay gọi video với Chu Mục ra thì chính là lên mạng tra tư liệu về nhà hàng.

Chu Mục bật cười khi nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, cô thật sự giống một người bị điên, làm cái gì đều dốc hết sức lực.

Nhưng anh cũng thích bộ dạng nghiêm túc này của cô.

Rất nhanh đã đến cuối tuần, sáng sớm, Thời Nhan đã dậy từ sớm để gội sạch đầu, sấy mái tóc suôn mềm, còn trang điểm theo phong cách ngọt ngào đang thịnh hành nhất hiện nay, sau đó chọn một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp và rực rỡ. Chiếc váy cổ búp bê dài đến đầu gối, tay áo là những tầng bèo, phối với chiếc quần legging đen dày, bốt nhỏ màu đen và áo khoác dệt kim màu đen, tràn đầy hơi thở của thanh xuân.

Ba Thời đã ăn sáng xong ở tầng dưới và đang xem tin tức trên TV. Nghe thấy tiếng bước chân ở trên cầu thang, ông quay đầu lại, khi nhìn thấy Thời Nhan, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào từ trong đáy lòng ông.

Ông khẽ thở dài, thầm cảm thán trong lòng rằng cuối cùng con gái nhà mình đã trưởng thành rồi, cũng sắp phải lấy chồng rồi.

Nghĩ đến đây ông cảm thấy có chút buồn bực, cuối cùng ông cũng hiểu được ý tứ của câu nói này.

Bắp cải trắng nuôi lớn rồi cũng bị lũ lợn dẫm nát, thật là đau lòng.

Năm đó khi Tô Triệt xảy ra chuyện, ông thật sự rất hối hận vì lúc đó lại đồng ý để mẹ Thời đưa Thời Nhan đi. Nếu không để cho bà ấy mang Thời Nhan đi, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra, Thời Nhan cũng sẽ không phải một mình trải qua những điều mà người bình thường không phải trải qua trong những năm đó.

Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tim ông lại đau như bị dao cắt.

Cũng may, mọi chuyện đều đã qua rồi, nhìn thấy cô con gái nhỏ chịu buông bỏ mọi chuyện, một lần nữa chấp nhận một mối quan hệ mới, thậm chí còn đã đến mức nói đến chuyện kết hôn, ba Thời cuối cùng cũng không nhịn được, hai mắt ông đỏ bừng lên.

Thời Nhan hơi dừng bước chân lại, sau đó chậm rãi dừng hẳn. Cô nhìn đôi mắt đỏ bừng của ba Thời một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì vòng qua ghế sofa, không nói gì cả, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ba Thời. Cô nghiêng người, tựa đầu vào vai ba Thời.

Cô chớp mắt, cánh tay lặng lẽ ôm lấy ba Thời.

“Ba…”

Ba Thời đưa tay lên nhẹ nhàng lau khóe mắt, khi nhìn thấy cô con gái đã phải trải qua biết bao sóng gió bên cạnh, không hiểu sao giờ phút này trong lòng ông lại có một cảm giác gì đó rất khó nói.

“Ừ! Sao vậy con?” Giọng nói dày và trầm khàn.

Sống mũi Thời Nhan có chút cay cay, cô mếu máo, cố kìm nén những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống.

“Ba, con xin lỗi, cũng cảm ơn ba.”

Ba Thời biết những lời nói này ẩn chứa ý nghĩa gì. Ông không nói gì nhiều, chỉ dành cho Thời Nhan hai từ “Đáng giá”.

……

Đến gần trưa Chu Mục mới đến, Thời Hàm đi ra mở cửa.

Chu Mục lại trở lại phong cách bình đạm như ngày xưa, từ lúc bước vào cửa, anh luôn mang theo một nụ cười nhẹ, dịu dàng, lễ độ, gần gũi.

Mái tóc màu nâu sẫm của anh đã được cắt tỉa gọn gàng, phần tóc mái xõa trước đây được tách ra hai bên và cố định bằng keo xịt tóc, để lộ ra đôi lông mày rậm và đôi mắt đen như phát sáng trở nên đặc biệt thu hút. Quần áo của anh ấy rõ ràng đã được là ủi kỹ càng. Anh mặc một bộ vest màu xám nhạt cùng với áo sơ mi trắng đa năng, cà vạt đen và chân đi một đôi giày da đen. Dáng người cao lại gầy, lúc đi vào, trông anh quả thực giống như bước ra khỏi tranh vẽ.

Thời Nhan nhìn đến ngây người. Cô biết anh đẹp trai, nhưng cô không ngờ rằng khi anh “tút tát” lại nhan sắc thì lại đẹp trai quá mức như vậy.

Đúng vậy, quá mức, quả thực là quá mức, lúc hẹn hò cũng chưa từng thấy anh ăn mặc như vậy bao giờ.

Thời Nhan trộm quay đầu liếc nhìn ba Thời ở bên cạnh, sự căng thẳng trong lòng cô lặng lẽ biến mất khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện lộ ra trên gương mặt ông.

Chu Mục nhìn Thời Nhan, sau khi gửi cho cô một ánh mắt nồng đậm ý cười thì khom lưng cúi chào ba Thời một cách kính trọng: “Cháu chào chú, cháu là Chu Mục, là bạn trai của Thời Nhan.”

Ba Thời cười gật đầu: “Được rồi, được rồi…” Ông chỉ về sofa bên cạnh: “Ngồi đi! Ngồi xuống rồi từ từ nói.”

Sau khi ngồi xuống, Chu Mục trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chú, cháu muốn kết hôn với Thời Nhan, cháu mong chú sẽ đồng ý cho cháu được làm như vậy ạ.”

Vừa dứt lời, Thời Nhan ngồi bên cạnh ba Thời cũng không còn bình tĩnh nữa. Không đợi ba Thời trả lời, cô trực tiếp đứng lên, đi đến bên cạnh Chu Mục, cúi xuống nắm lấy tay anh, tiện thể kéo người kia đứng lên.

Chu Mục không biết cô định làm gì, vì vậy anh cũng nhanh chóng đứng lên. Nhưng vừa mới đứng lên xong, lại nghe thấy cô gái bên cạnh nói: “Ba, con không thể không kết hôn với anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.