Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 11: Chương 11 : Chuyến đi 5 người




4 giờ sáng hôm sau,chuông đồng hồ reo,theo thói quen,tôi lại tiếp tục ngủ nướng và kết quả là cuống cuồng lao vào nhà vệ sinh,mắt nhắm mắt mở,lại đang mơ mơ màng màng,tôi quên hẳn việc gõ cửa.
Và….cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa làm tôi tỉnh hẳn,nhưng lần này trong phòng tắm không phải là lão Tùng mà là ANH LONG (T_T).
Anh ấy trố mắt ra nhìn tôi, còn tôi chết sững mất mấy giây và đóng sập cửa chạy mất dép.Ôi mẹ ơi,làm sao mà sống nổi đây?
-------
4h30,Trang và anh Phong đã có mặt ở trước cửa nhà.Đúng ra mà nói đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Phong ngoài đời(vì hồi trước toàn xem ảnh thời cởi chuồng tắm mưa của ông ấy mà hehehe).Anh ấy cao,có nước da rám nắng khỏe mạnh và nụ cười hiền lành,rất thu hút.Thấy tôi,anh ấy mỉm cười chào:
- Chào em,anh là Phong,người yêu Trang (đoạn này anh ấy hạ giọng rất thấp)

- Hì,em nghe nó kể về anh suốt mà giờ mới được gặp,em là…-đúng lúc ấy lão Tùng uể oải bước ra-…..Trang ạ.
Anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy lão Tùng anh ấy chỉ cười nhẹ với tôi.Có lẽ anh ấy cũng biết hết cái kế hoạch này rồi.
-------
Anh Long lái xe rất êm,đến lúc tôi tưởng mình sắp chìm vào được giấc ngủ yên lành thì hắn ta từ đằng sau nói nhỏ vào tai tôi:
- Em ngủ ngon nhé,nhưng lúc thức dậy đừng nhìn trộm bọn anh nữa nhé.
Tôi cảm thấy mình có khả năng đổi màu da giống như tắc kè vậy,bằng chứng là lúc này mặt tôi đỏ tưng bừng hệt như màu cái áo tôi đang mặc vậy.
Có lẽ như thế vẫn chưa thảm hại bằng việc anh Long nghe thấy thế quay sang tặng tôi một nụ cười “mùa thu tỏa nắng” nữa.Huhu tôi đành nhắm mắt giả vờ ngủ say như chết,mà thực ra có dám ngủ nữa đâu.Gruuu,Hoàng Nhất Tùng,cứ đợi đấy.
-----------
9h sáng,xe dừng lại ở chân một ngọn núi.Không khí thoáng đãng rất dễ chịu,tôi bị đánh thức bởi tiếng chim ríu rít và ánh sáng nhẹ xuyên qua màn sương mờ ảo.
Mọi người lục đục xuống xe,tôi vươn vai hít thật sâu cái không khí thấm đẫm mùi sương đêm mát lạnh và hương thơm cây cỏ vô cùng dễ chịu ấy.Quả là cái tên Tùng kia quảng cáo cũng không quá lời.

Nhưng…..tôi vẫn chưa thấy ngôi biệt thự mà hắn nói nằm ở góc nào cả,đến khi anh Long đi cất xe xong quay lại,hắn ta bỗng quay lại,toe toét thông báo:
- Nào,cả nhà,bây giờ hành trình mới bắt đầu đây.
- Nghĩa là sao?- Cả tôi và cái Trang gần như đồng thanh.
- Nghĩa là chúng ta sẽ phải leo lên đỉnh ngọn núi này để đến được biệt thự đó em- anh Long nhẹ nhàng giải thích.
- CÁI GÌ Ạ?
May mà tôi và cái Trang đều không đi giày cao gót mà đi basket cho lành,sau khi lót dạ bằng 1 đống bánh trái,hắn ta bắt đầu hăm hở dẫn đường.Ngọn núi rất cao,cây cối lại rậm rạp nên tôi thậm chí dù cố đứng rất xa để nhìn lại cũng chẳng nhìn thấy cái chóp ngôi nhà .Chúng tôi phải đi theo đường mòn để lên đến nơi,anh Long cầm hầu hết hành lí của tôi và của anh ấy,lão Tùng cầm nốt phần còn lại,còn hành lí của cái Trang thì anh Phong lo cả nên hai đứa tôi chẳng phải vướng bận cái gì,đầu tiên cả đoàn đi rất hăm hở,lòng nhiệt thành cao độ,với người dẫn đường thành thạo như kiểu đã sống ở đây cả thế kỉ rồi vậy(thảo nào chẳng khác gì con đười ươi).
------------------------------------------

Giờ thì tôi đã hiểu con trai ăn lắm như thế thì calo sẽ được sử dụng vào việc gì,hắn ta vừa đi vừa huyên thuyên giải thích cho tôi đây là hoa gì,đây là cây gì,có tác dụng gì,có lúc hắn quên thì anh Long lại chen vào giải thích dùm,vậy mà cả 2 vẫn rất ung dung còn tôi thì chỉ việc nghe và đi mà cũng mệt đứt cả hơi,anh Phong với cái Trang thì khỏi nói,bệnh lười vận động của nó bây giờ đã gây hậu quả cứ đi được 1 đoạn nó lại thở hồng hộc như bị hen làm anh ấy lo sốt vó đến mức cứ nhất quyết đòi cõng nó cho nhanh.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng cái biệt thự nó như thế nào thì có 1 chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Mưa!Đầu tiên thì chỉ là những hạt nhỏ xuyên qua những khe thưa thớt ở một số cây nhưng càng về sau mưa càng nặng hạt,mưa trĩu những chiếc lá rỏ những giọt nặng và gấp gáp lên tóc,lên mặt,lên tay,lên lưng….mọi người.Chúng tôi chẳng còn chỗ nào để trú vì bốn mặt đều là rừng,mà ngôi biệt thự vẫn còn cách chúng tôi 2 giờ lần mò nếu thời tiết tốt,còn trong khi mưa to như lúc này chúng tôi chẳng thể làm được bất cứ điều gì hơn là phải dừng lại,đợi chờ và cầu mong cơn mưa này chưa đủ kéo lũ về.
Bây giờ thì tôi bắt đầu thấy sai lầm khi giao cả tính mạng mình cho hắn ta để tham gia vào vụ đi chơi lần này.Ôi Hà Nhật Vy,mày mới ngu ngốc làm sao.
Khi tôi tự chửi mình như thế tôi đâu biết những việc còn khiến tôi hối tiếc hơn nhiều đang chờ đợi trước mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.