Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 12: Chương 12 : Con bọ đáng ghét




Không hiểu sao con trai lại mang theo nhiều thứ như vậy chỉ để đi nghỉ ở một ngôi biệt thự chứ?Nếu chỉ có anhvà Long và lão Tùng mang theo cả lều và đồ ăn thì tôi cũng không ngạc nhiên đến vậy nhưng đến anh Phong cũng mang theo đủ loại từ đồ đóng hộp đến áo mưa và cả lều cho 2 người nữa.Cứ như là biết trước rồi vậy.Thảo nào balo của mấy ông ấy to chẳng kém gì balo của tôi và cái Trang.
Nhưng trước khi đợi mấy lão ấy dựng lều xong,tuy được nhường cho cái áo mưa nhưng 2 đứa không chịu mặc,ướt thì ướt cả,cuối cùng không ép được chúng nó mấy lão ấy đành để yên.
Mưa rừng rất đáng sợ,hạt mưa nặng trĩu bẻ cong cành để rơi xuống,nhưng nhờ thế làm những tán cây tách nhau đem cho chúng tôi chút ánh sáng nhạt nhòa…
Ngồi im lặng trong lều,hơi ấm từ cốc sữa nóng phả ra lan tỏa trong không khí một mùi thơm dễ chịu.Cơn mưa vẫn không ngớt,cái Trang ngồi cạnh tôi,thi thoảng lại cười cười,mắt mơ màng.Chao ôi,mới yêu có khác:
- Có chuyện gì vui hả mày-tôi huých nó.
- Ừ,hì hì-Nó cười hiền lành như thục nữ
- Ừ cái gì nữa,kể đi chứ lại.
- Hôm qua,tao đi chơi với anh Phong.Lúc anh ấy đưa tao về đến cổng ý.Xong là……xong là……là-nó tự dưng đỏ mặt rồi lắp bắp.
- Cái con này.Là cái gì,sao mà mày lắp bắp?
- Ừ thì,lúc tao chào anh ấy xong định vào nhà,anh ấy kéo tao lại,xong là…..xong……..là…là-nó lại lắp bắp

Ôi cái con này,nói 1 câu lại lắp bắp 1 câu,ai mà hiểu nổi cơ chứ
- Thế là mày mất đà,ngã oạch một cái hả?-tôi trêu
- Không,hâm à.Xong anh ấy….hôn tao…-nó lại cười
- CÁI GÌ?
- Yên,nhỏ tiếng thôi-nó bịt vội mồm tôi lại
- Thật á?
- Chẳng thật thì đùa à,sao mày hỏi hay thế?
- Vậy……như thế nào?-tôi nhìn nó
Nó bối rối thấy rõ,đúng là con gái khi yêu xinh hơn thật,nhìn nó lúc này ai mà không khen dễ thương cho nổi.
- Ừ thì…rất là ngọt ngào,và bất ngờ…..cũng thấy choáng ngợp và hồi hộp nữa….
Tôi cười toe toét,dang tay ôm lấy nó:
- Mày hạnh phúc,tao cũng hạnh phúc.
Nó im lặng,rồi mỉm cười vẻ đàn chị:
- Tao đã yên bề gia thất rồi,giờ chỉ lo ày nữa là xong thôi
- Khiếp mày nói cứ như mẹ có con gái sắp lấy chồng rồi ý.- tôi chớp chớp mắt-tao còn bé lắm,đã biết tí gì đâu.
- Gớm quá đi mày-nó làm bộ sợ hãi.
Nụ hôn đầu tiên mang nhiều cảm xúc đến vậy ư?Không biết nụ hôn đầu tiên của tôi sẽ như thế nào??

Mưa ngớt dần,chúng tôi bắt đầu thu dọn lều và chuẩn bị lên đường,rừng sau mưa có cái gì đó đẹp hơn bình thường,mùi thơm từ những cành cây đậm hơn,lá cây xanh tốt hơn,mọi thứ đều như tràn trề năng lượng.
Cơn mưa này đối với chúng tôi là điều bất lợi nhưng đối với cánh rừng này thì đó dường như là điều mà nó đã chờ đợi từ rất lâu.
Anh Long và Tùng hình như đã sống ở nơi này rất lâu thì phải,cả hai dường như đều rất yêu cánh rừng này yêu từ nhánh cây ngọn cỏ đến cả…….những con côn trùng.
Tôi cũng rất yêu thiên nhiên,rất thích những nơi có nhiều cây cỏ,không khí thoáng đãng và màu xanh tươi mát luôn mang đến cảm giác rất dễ chịu nhưng tôi lại rất ít khi đến những nơi như thế một mình,vì tôi rất rất sợ côn trùng và những con vật có lắm chân.Thậm chí đến loài côn trùng đẹp nhất: bướm,tôi cũng sợ nốt.Tôi biết,tôi biết,chúng không thể ăn thịt tôi được,nhưng tôi đâu chỉ sợ những thứ có thể ăn thịt tôi.Tuy nhiên tôi không bao giờ vì nỗi sợ ấy mà xa lánh những cái cây vì ở đâu mà chẳng có cây,nỗi sợ của tôi chỉ trỗi lên khi tôi tận mắt nhìn thấy những con côn trùng ấy thôi.
Chẳng hiểu sao cánh rừng này không như tôi nghĩ,tôi vẫn chưa nhìn thấy con bọ nào bay bay trước mặt mình cả,chỉ một vài lần nhìn thấy những con bọ nhỏ xíu luồn lách trong những chiếc lá cây âm ẩm dưới gốc.Chúng chẳng đáng để tôi phải sợ.
Tên Tùng cứ vừa đi vừa huyên thuyên tiếp,thi thoảng lại đặt vào tay tôi những chiếc lá có màu sắc bắt mắt.Anh Long cũng đi bên cạnh tôi nhưng anh không nói gì,thi thoảng,anh ấy quay sang nhìn tôi,tặng tôi một nụ cười rồi lại im lặng.Anh Phong với cái Trang đi thụt hẳn xuống sau.Híc,chưa gì anh ấy đã nẫng mất con bạn của tôi rồi.
Bỗng,tôi cảm thấy hình như chiếc lá mà tên Tùng vừa bỏ vào tay có phần hơi nặng,không những thế,nó còn đang…..nhúc nhích….tôi từ từ đưa tay lên trước mặt,cái vật mà hắn ta vừa đặt lên tay tôi là một con bọ rất to,nó có lớp vỏ xù xì màu nâu đất và cái đầu bé tí với 2 cái râu ngoe nguẩy.2 con mắt đen sì của nó giương lên nhìn tôi như thách thức.Phải mất mấy giây tôi mới định hình được đó là gì:
- Đây là giống bọ đặc biệt của…
- Á Á Á Á Á-tôi thét lên,tay vung hết cỡ mong con bọ ấy bay ra,nhưng trước những đặc tính của rừng,thường xuyên bám chặt các cành cây khi có gió to,tôi càng vung mạnh thì nó càng bám chặt.
Nhưng sự sợ hãi không cho tôi dừng lại,tôi vừa hét vừa vung,nước mắt đã sắp trào ra rồi,anh Long cố lắm mới giữ được tôi lại,anh ấy đập lên lưng con bọ,nó bay vù đi,rồi biến mất sau những tán cây rừng dày đặc.
Trang đã lên kịp tới nơi,nhìn thấy tôi,nó lo lắng chạy lại
- Sao vậy mày?

- Tại…con…bọ.-tôi đã dần lấy lại được bình tĩnh
Bỗng nó nhấc tay tôi lên,hốt hoảng:
- Tay mày chảy máu rồi này.
Có lẽ do con bọ ấy bám chắc quá,những đường răng cửa trên tay nó găm sâu vào tay tôi tạo nên những vết cắt nhỏ nhưng rất nhiều.Máu đang chảy xối ra,lúc này tôi mới bắt đầu thấy đau buốt.
Thảo Tranng nhanh nhẹn lấy dụng cụ cứu thương băng bó cho tôi.Nó cứ vừa băng vừa xuýt xoa.
- Anh xin lỗi,anh không biết em sợ bọ đến thế-anh ta cúi đầu xin lỗi nhìn rất chân thành.
Chẳng biết vì mệt hay vì anh ta trông quá tội nghiệp,tôi chẳng muốn trách móc gì cả:
- Thôi,không biết không có tội,đi tiếp thôi mọi người.
Mọi người tiếp tục đi nhưng không khí có vẻ nặng nề hơn nhiều



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.