Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 16: Chương 16 : Cảm xúc




Tôi rất mệt vì chuyến đi dài,thật lạ là lúc đi tôi không hề có cảm giác này,có lẽ tôi bị say xe rồi,nhưng tôi vẫn lăng xăng bê đồ dùm anh Long,anh ấy đang đau thế kia thì làm sao cầm được gì?Chưa kịp chạm vào đống đồ thì tên Tùng đã xách tất tần tật lên:
- Nặng thế này làm sao em cầm được-hắn ta nói mà chẳng thèm nhìn lại.
- Nhưng ít ra anh cũng đưa 1 ít đây,1 ít thì tôi vẫn cầm được mà-tôi chạy theo
- Em thích cầm lắm hả,vậy thì cầm đi này
Nói là làm,hắn ta tống hết đống đồ sang cho tôi làm tôi suýt ngã ngửa ra sau vì nặng,chưa kịp nói gì hắn ta lại giằng lấy rồi đi lên:
- Biết là nặng như thế nào chưa,để yên anh xách có phải nhanh không.
Ơ,hắn ta cũng có lúc tốt thế này sao?
-----------------------------------------
Sau bữa cơm,anh Long ra ban công đứng,tôi cũng đi theo,tôi phải nói với anh ấy mới được:
- Anh uống cà phê không?-tôi rụt rè đưa cốc cà phê còn nóng cho anh ấy.
- Ừ,anh có-anh ấy cười.
Tại sao anh ấy lúc nào cũng có thể cười nụ cười dịu dàng đó nhỉ?Nụ cười khiến trái tim người khác tan chảy ra được.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
-…..
-…..

- Tại sao lại pha cà phê cho anh mà không phải là sữa?
- Anh thích uống sữa sao?Bình thường em vẫn thấy anh uống cà phê đen mà?
- Nhưng chẳng phải em luôn pha sữa ọi người sao?
-…..
-…..
- Em cũng không biết nữa.
Anh ấy nhìn lên bầu trời lấp lánh sao:
- Lúc ở riêng,anh gọi em là Vy nhé?
- Sao anh biết tên em?-tôi ngạc nhiên.
- Anh biết mà-anh ấy nhại giọng một clip quảng cáo,chúng tôi phì cười,không khí ngại ngùng và nặng nề ban nãy tan biến hẳn.-Vy này,anh lạnh quá.
- Ơ,để em vào nhà lấy áo khoác cho anh-tôi dợm bước vào trong-hay mình vào…
Tôi chưa kịp nói hết câu,một cảm giác ấm áp bao quanh lấy cơ thể- anh Long,anh ấy đang ôm tôi từ đằng sau.Tôi thấy choáng váng,tôi thấy ngộp thở trong vòng tay nồng nàn ấy.
- Anh….anh buông em ra-tôi cố nói.
- Một chút thôi……..chỉ 1 chút thôi.
Giọng nói tha thiết quá,ngọt ngào quá,vòng tay anh ấy ấm áp quá,tôi chẳng còn thấy dược điều gì xung quanh nữa,đầu óc trống rỗng,trái tim đập mạnh liên hồi khiến ngực tôi đau nhức,anh ấy ngả đầu lên vai tôi,những sợi tóc vướng vào cổ tôi mang mùi thơm nhẹ,đây là lần đầu tiên tôi ở gần một người con trai đến thế.
-----------------------------------------
Vy đưa cho tôi cốc cà phê đen,cô ấy có vẻ rụt rè như muốn nói điều gì đó,tôi chẳng quan tâm,tôi đề nghị được gọi cô ấy bằng tên thật,cô ấy ngạc nhiên lắm,đôi mắt mở to,nếu tôi nói tôi biết ngay từ lúc đến nhà dì cô ấy thì cô ấy sẽ nghĩ sao nhỉ?
Trời đêm nay tối thẫm và lạnh,nhưng trời càng tối,ánh sao trong đêm càng trở nên sáng lấp lánh.Chăm chú nhìn những ánh sao,tôi buột miệng:
- Vy này,anh lạnh quá.
Cô ấy dường như đang cố nói điều gì nhưng lúc ấy đành quay đi,cô ấy định lấy áo cho tôi,ngay khi Vy quay lưng lại,cánh tay tôi đã dang ra ôm chặt cô ấy vào lòng.Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm thế.Chỉ rất muốn ôm cô ấy…….Không….không phải tôi muốn ôm cô,người tôi muốn ôm nhất,yêu thương nhất trên đời này mãi mãi chỉ có 1.Đây chỉ là cách thức để tôi làm cho tình yêu ấy trở nên có ý nghĩa mà thôi.
Tôi phải kể cho Trang nghe tất cả,phải nói cho cô ấy biết.Nhưng liệu cô ấy có tin tôi không hay lòng tin và tình cảm mà cô ấy dành cho Long quá lớn?Mà thực sự tình cảm cô ấy dành cho Long là gì?Tôi không biết,không dám chắc,không muốn đoán,không muốn nghe và cũng không muốn thấy.
Tôi chỉ biết,tôi phải nói…..nhưng…nếu Long thực lòng yêu cô ấy thì sao?Những suy nghĩ cứ quấn lấy nhau,chồng chéo lên nhau làm tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng.Chuẩn bị bước ra lan can,hình ảnh ấy lập tức làm tôi đứng lại,im lặng trong bóng tối.
Trang đang đứng đó nhưng không chỉ có 1 mình,cô ấy đang đứng trong vòng tay Long,vòng tay siết chặt,những cảm xúc trên khuôn mặt cô ấy lẫn vào bóng tối khiến tôi không thấy được,nhưng những cảm xúc trong lòng tôi thì rất rõ ràng.Đau….
Không,tôi không có quyền nói điều gì cả,tôi là cái gì chứ?Dù tình yêu của Long là gì chăng nữa,nó cũng đang làm cô ấy hạnh phúc,tôi là cái gì mà dám tước đoạt đi điều đó.
Tôi quay lại,bước lên phòng,im lặng,đeo headphone vào tai,giai điệu quen thuộc vang lên:
Người đàn ông bên cạnh em ra sao?

Hắn ta có làm em khóc
Em yêu,em có nhận ra anh?
Hay em đã lãng quên tất cả?
Anh lo lắng,anh thấy băn khoăn
Anh không thể lại gần
Cũng không thể nói gì với em
Anh ngồi một mình trong đêm dài cố xóa đi
mọi thứ hàng nghìn lần
………
Anh chẳng nuối tiếc gì vì đã yêu em
Hãy chỉ mang theo những kỉ niệm đẹp em nhé
Bằng cách nào đó anh sẽ chịu đựng được
Bằng cách nào đó,anh sẽ đứng dậy được
Cứ như thế rồi em sẽ có được hạnh phúc
…………
Hãy luôn hạnh phúc bên người ấy
Như thế anh sẽ không chìm đắm trong ảo tưởng
Không tiếc nuối,bỏ qua tất cả

Hãy sống tốt để khiến anh ghen tị
Em hãy cứ như bầu trời xanh,như làn mây trắng kia
Em hãy cứ cười như không có chuyện gì xảy ra
…………
Anh mong trái tim anh sẽ dịu lại
Sẽ quên đi tất cả và tiếp tục sống
Những giọt nước mắt sẽ được lau khô
Khi từng ngày trôi qua sẽ không đau đớn đến thế
Nếu không gặp lại nhau..
Anh cầu nguyện cho em…..[/color] Anh có nên rời xa em?.....
---------------------------------------
Cuối cùng anh Long cũng buông tôi ra,anh ấy từ từ xoay người tôi lại đối diện với anh ấy:
- Vy,em đồng ý làm bạn gái anh nhé?
Tôi bối rối,tôi ngỡ ngàng,tôi hạnh phúc,trái tim tôi đã đập nhanh lắm lắm rồi mà tới tận giờ nó vẫn chưa chịu ngừng lại.Anh ấy nâng mặt tôi lên,ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi,đôi mắt ấy sâu quá,nhấn chìm tôi trong muôn vàn cảm xúc. Khuôn mặt anh càng lúc càng gần lại,một nụ hôn? Nụ hôn đầu tiên của tôi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.