Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 17: Chương 17 : Cách xa




Tôi đang nghĩ gì vậy?Ý định ban đầu của tôi là nói với anh ấy tôi cần thời gian để suy nghĩ kia mà?Tôi không thể để mọi chuyện đi quá xa được.
Tôi tránh khuôn mặt đang tới gần của anh ấy,nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra,anh ấy có vẻ hơi bất ngờ,có những khi thật sự tôi rất lí trí và bây giờ là một trong những lúc đó.
- Em xin lỗi-tôi lí nhí.
- Không,anh mới nên xin lỗi…em vẫn chưa trả lời mà anh đã..
- Em nghĩ em cần thêm thời gian………..có được không ạ?
Anh ấy cười,nụ cười ấy đẹp quá,dịu dàng quá:
- Dĩ nhiên là được.Anh đợi em đến bao lâu cũng được.
- Cảm ơn anh-tôi mỉm cười.
-------------------------------------------------------
Sáng hôm sau:

- Từ mai tôi sẽ không ở đây nữa-Tùng nhẩn nha nói
- Tại sao vậy?-tôi ngỡ ngàng.
- Hợp đồng hết hạn rồi mà,cả anh Long cũng vậy-anh ta nhìn tôi-hoặc nếu thích có thể giữ anh Long lại cũng được.
Ánh mắt lãnh đạm,lời nói không chút cảm xúc và kiểu xưng hô không đầu không cuối này khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng,hắn ta làm sao vậy chứ? Chẳng nhẽ con trai mà cũng hay thay đổi như thế sao?Thật khó hiểu.Nhưng nghĩ đến việc 2 người dọn đi bất giác tôi thấy lòng trùng xuống,hụt hẫng,từ bao giờ tôi đã bắt đầu quen với việc có 2 người ở bên?Tôi ngớ ngẩn quá,người ta có phải là của tôi đâu mà.
- Vậy 2 người chuyển đi đâu?-tôi hỏi,giọng buồn buồn.
- Thấy cô buồn như vậy chắc Long chẳng nỡ đi đâu.
- Vậy anh có nỡ đi không?
Ôi,tôi đang hỏi cái gì vậy chứ,tôi mong nhận được câu trả lời là gì đây?Nếu anh ta nói không thì sao,mà có thì lại càng thêm buồn thôi mà.
- Cô cũng quan tâm đến tôi sao?-Tùng nói,vẻ chua chát
Sao lại nói tôi như vậy chứ?Tôi có làm cái gì đâu?Con người gì mà kì lạ,thực ra tôi chẳng thể giữ ai ở lại cả,vì anh trai tôi sắp ra đây ở cùng tôi,nếu để anh biết tôi để 2 tên con trai sống trong nhà chắc anh oánh tôi nát đít mất.
- Vậy lúc đánh nhau ở chợ,sao không thèm hỏi tôi lấy 1 tiếng,tôi cũng cứu cô mà?-giọng nói hắn ta đều đều,không tức giận,không mỉa mai,cũng chẳng oán trách gì.
Nhưng sao tôi thấy cái giọng nói ấy cứ khó chịu vô cùng,lúc ấy tôi mải lo cho anh Long quá nên chẳng còn nhớ gì đến xung quanh cả,hình như trước lúc đó Tùng cũng bị đạp vào bụng thì phải.
- Tôi xin lỗi,là tại tôi không tốt.
----------------------------------------
Tối hôm ấy tôi nấu rất nhiều món ngon nhưng bữa ăn vẫn chẳng mấy vui vẻ,tôi nhớ lại hồi trước 3 người chúng tôi rất thoải mái,hay cãi nhau nhưng Tùng đối xử với tôi rất tốt,anh Long thì luôn dịu dàng mỉm cười với tôi.Từ lúc 2 người đến,đã có rất nhiều chuyện xảy ra,vậy mà bây giờ,lúc sắp chia tay rồi chẳng ai nói nổi lời nào với nhau.
- 2 người đi như này,em buồn lắm- cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
- Anh cũng muốn kí hợp đồng tiếp với em đấy chứ,nhưng em đâu có cho- Long mỉm cười

- Tại anh hai em sắp qua đây sống với em.
- Ừ,em ở nhà 1 mình phải cẩn thận nhé,anh cũng lo lắm đấy.
- Hì,em quen rồi,ở bao nhiêu năm nay mà cũng có sao đâu anh.
- Ừ,anh tin ở em mà.
Tùng chẳng nói lời nào,chỉ im lặng và ăn.Cứ như mấy món ăn tôi làm thôi miên anh ta vậy,cứ dán mắt vào đấy.
Anh ta đang đứng đó 1 mình,tôi lại nhớ đến cái đêm mưa,lần anh ta dám chỉ sao chổi cho tôi mà khoe sao băng,tôi mỉm cười,đưa anh ta cốc sữa:
- Sao hôm nay anh ít nói vậy? Ngày thường có thế đâu?-tôi nhấm nháp ngụm đầu tiên.
- Anh không có gì để nói hết-anh ta vẫn nhìn mông lung ra khoảng không im lặng trước mặt.
- Vậy chắc anh ghét tôi lắm
- Tại sao em nói vậy?
- Vì tôi ích kỉ,không tốt hay quát nạt anh .
- Còn cả hay bướng,luôn ình là đúng,giận anh vô cớ nữa-anh ta bổ sung

Hic,vậy mà tôi còn tưởng hắn ta sẽ bênh mình kia đấy
- Thế thì đúng là ghét thật rồi.
- Anh chưa bao giờ ghét em,bây giờ đã thế và sau này cũng vậy hết- anh ta quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi ghét bị người ta nhìn thẳng vào mắt thế này lắm rồi,hôm qua thì anh Long,nay thì hắn ta,mắt anh em nhà này cứ như có quyền năng vậy.Tự nhiên lại nghiêm túc thế này,làm tôi bối rối vô cùng.
- Thôi,lạnh rồi,anh vào nhà đi.
Nói rồi tôi quay lưng định đi vào nhà nhưng bàn tay anh ta đã nắm chặt lấy tay tôi kéo mạnh lại,tôi mất đà lao thẳng vào lòng anh ta.Chưa kịp định thần lại cánh tay còn lại của anh ta đã vòng ra sau lưng ôm chặt tôi vào lòng.
- Làm ơn…làm ơn cho anh 1 cơ hội…Anh không biết em với Long là như thế nào,anh không biết em có ghét anh không,nhưng làm ơn để cho anh 1 cơ hội, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em thôi.
Làm sao đây?Cả người tôi run bắn lên,cổ họng ứ nghẹn lại,trái tim dường như có ai đang bóp nghẹt. Chỉ trong vòng 1 ngày mà có đến 2 người tỏ tình với tôi.Trái tim tôi sắp chết ngạt vì cảm xúc mất.
Tôi chẳng biết nói gì,cứ đứng đờ người ra đấy,sao thế này,tôi làm sao thế này,phải đẩy anh ta ra,đẩy anh ta ra,nhưng tôi chỉ thấy mình mềm nhũn,ngay khi cánh tay anh ta nới lỏng ra 1 chút,bằng tất cả sức lực của mình,tôi vùng ra,tôi chạy,tôi cảm thấy nếu không chạy nhanh tôi sẽ ngất xỉu mất.Đóng sập cửa phòng lại,tôi ngồi bệt xuống sàn,tôi bị làm sao thế này,những cảm xúc này là gì?Đầu óc ong ong quay cuồng…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.