Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Chương 28



Thì ra Ngô Thiên Kỳ đưa cô về nhà là để cùng ăn cơm. Khi Lạc Ân hỏi , anh chỉ đơn giản trả lời là “Ở Ngô gia rất ồn ào” , nhưng thực ra trong lòng Ngô Thiên Kỳ đang suy tính chuyện khác. Dù sao chỉ có hai người sẽ dể “làm việc” hơn , ở dinh thự Ngô gia anh không thể chạm vào cô. Ăn cơm xong , LẠc Ân nằm ở sofa , gối đầu trên chân Ngô Thiên Kỳ , vui vẻ đọc sách , Ngô Thiên Kỳ vừa xem tivi , thuận tay đút trái cây cho cô.

Ngô Thiên Kỳ đưa tay vuốt mái tóc óng mượt , cất tiếng “Giữa giường và sofa em thích ngủ ở đâu ?”

Lạc Ân rời tầm mắt khỏi quyển sách trên tay , giường và sofa ? Lạc Ân trong lòng thầm oán trách , nhà anh vừa to vừa nhiều phòng như vậy , còn có ý định để cô ngủ sofa ? Cô bất mãn nói “Tất nhiên là giường.” Ngủ trên giường tuyệt nhiên sẽ thoải mái , cô đương nhiên không dại dột mà chọn sofa.

“Được !” Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , đáy con ngươi chợt ánh lên đầy ẩn ý , nhưng Lạc Ân cơ hồ không quan tâm đến sắc mặt của anh mà đang than trách anh nhỏ mọn. Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 21 giờ , Ngô Thiên Kỳ cầm lấy quyển sách trên tay Lạc Ân , khi cô đang ngơ ngác , thanh âm trầm thấp đã vang lên “Trể rồi.”

Mày nhỏ nhíu lại , Lạc Ân cất tiếng “Đi ngủ ?”

“Phải.” Ngô Thiên Kỳ đăm đăm nhìn cô , vẻ mặt không chút biểu tình , giọng nói càng trầm hơn.

Em gái Lạc vẫn rất ngây thơ , không hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh , ngồi bật dậy , khóe miệng giương lên , híp mắt nói “Em đi tắm !”

Ngô Thiên Kỳ chỉ tay về căn phòng trên tầng một “Phòng đó , em cứ tự nhiên.”

Lạc Ân đứng lên , nhưng ngẫm nghỉ một chút chợt khựng lại , cô không mang theo đồ sao có thể thay ? Trầm mặc nửa ngày trời , Lạc Ân cuối cùng cũng nghĩ ra cách , khoác tạm khăn tắm , đợi đồ giặt xong phơi khô , cô có thể mặc lại. Dù sao , Ngô Thiên Kỳ cũng đã hứa với Lạc Dương sẽ không làm gì cô nên Lạc Ân rất yên tâm. Phòng tắm rất rộng rãi , còn có cả bồn tắm lớn. Hai người tắm chung cũng được, vừa nghĩ đến đây khuôn mặc cô đỏ ửng , cô suy nghĩ gì mà lại nói hai người tắm chung , điên sao ? Lạc Ân tủm tỉm cười , nghĩ lại thì Ngô Thiên Kỳ thật ra có thể coi là nam tử hán. Đã giữ đúng lời hứa với anh cô.

Quấn khăn tắm bao bọc cơ thể , ngồi bên bồn tắm , cô đưa tay thử độ ấm của nước. Đây thực giống tòa lâu đài thu nhỏ , đầy đủ tiện nghi , đây cũng là nơi , cô và anh từng sống chung…

Lạc Ân đang trầm mặc suy tư , đôi mắt to tròn vô tình nhìn thấy vật thể lạ trên đùi mình , cô gốt hoảng hét lên , là nhện !? Đó là giống loài mà cô ghét nhất. Lạc Ân hoảng loạn , vừa la hét vừa nhảy dựng lên.

Ở bên ngoài , nghe thấy tiếng hét của cô , Ngô Thiên Kỳ tốc hỏa chạy vào trong. Đúng lúc anh vừa bước vào , Lạc Ân từ trong phòng tắm chạy ra , khuôn mặt hồng hào xinh đẹp thấm đầy nước mắt , cơ thể kiều diễm chỉ quấn khăn tắm , nức nở nói “Thiên Kỳ…có , có….Á.” – Do không để ý , Lạc Ân bị vấp chân ngã nhào về phía trước , chiếc khăn tắm bị nới lỏng , nhẹ nhàng rơi xuống đất. Không nghĩ ngợi, Ngô Thiên Kỳ chạy nhanh đến đỡ lấy cô.

Hai cơ thể nằm gọn dưới sàn nhà lạnh buốt , Lạc Ân trợn tròn mắt , cô...đang nằm trên người Ngô Thiên Kỳ , cơ thể vốn dĩ đang được che đậy bây giờ lại bị phơi bày , cơ thể cô cứng đờ , không cần phải xui như vậy ? Bọn họ rốt cục là im lặng rất lâu , không thể cất tiếng , càng không thể đứng dậy.

Ngô Thiên Kỳ trong lòng như đang ngân nga khúc ca tổ quốc hùng vĩ , cách một lớp áo thun cơ thể Lạc Ân mềm mại đang dán lên người anh. Dù là vô tình hay cố ý , nơi mẫn cảm nhất của Lạc Ân đang cọ xát với chân anh. Ngô Thiên Kỳ chỉ mắc quần short ngang đầu gối , nên hiện tại , cảm nhận rất rõ đóa hoa lan ấm áp của cô. Yết hầu bắt đầu khô khan , tim anh cũng từng chút một lạc nhịp , Ngô Thiên Kỳ tự trấn an , không được làm cô hoảng sợ. Nhưng cơ thể anh đã bắt đầu nóng lên , cự vật rắn chắc cũng muốn phất cờ làm loạn.

Lạc Ân ở trên người anh , nghe rõ tiếng tim đập của hai người , hơi thở nhẹ nhàng phun lên cổ anh càng làm tăng dục vọng cao trào , Lạc Ân hoảng loạn không thôi , phần thân dưới của cô…Lạc Ân lúc này khóc không ra tiếng , cuống cuồng muốn ngồi dậy , nhưng lại bất cẩn trượt tay , một lần nữa đập vào người anh. Bộ ngực trắng mịn lần nữa chạm vào cơ ngực săn chắc của Ngô Thiên Kỳ , va chạm còn mạnh hơn trước khuôn mặt nhỏ bé đã hóa đỏ. Khi Lạc Ân đang ngậm ngùi muốn khóc thét , thì “em trai” của Ngô Thiên Kỳ đã vượt mức kiểm soát , chậm trãi nhô lên. Một khắc đó , Lạc Ân thực sự sợ hãi anh , khẽ run lẩy bẩy ,cuống quit muốn đứng lên. Đến bây giờ thì cái suy nghĩ anh sẽ không “ăn thịt” cô đã tan biến vào không trung.

“Đừng động đậy !” – Lạc Ân muốn đứng lên thì bị bàn tay phía sau lưng giữ lại , thanh âm trầm đậm chất đầy dục vọng ủy khuất vang lên rất khẽ.

“Nhưng…em…em…” – Không động đậy , tức là phải giữ nguyên trạng thái , anh điên sao ? Lạc Ân tức giận rủa thầm.

Ngô Thiên Kỳ điều hòa lại hơi thở , bế cô đứng dậy , mắt nhìn thẳng về phía trước. Lạc Ân ở trong lòng anh đã bớt sợ hãi , đưa mắt thăm dò nét mặt Ngô Thiên Kỳ. Chỉ vừa liếc qa thôi , Lạc Ân hận không thể móc mắt mình quăng xuống đất. Khuôn mặt tuấn tú giờ đã trở nên cau có , cả gân cổ cũng hiện lên ,đáy con ngươi u tối nguy hiểm , Lạc Âm vừa khóc vừa điên cuồng gào thét trong tâm. Biết vậy , thà đừng nhìn để tránh lại hù dọa bản thân thế này...

Đặt cô nằm lên giường , Lạc Ân chỉ vừa đưa tay lấy chăn bông che cơ thể , Ngô Thiên Kỳ không nói lời nào đã cúi đầu ngậm cặp môi đỏ tươi , dịu dàng hôn triền miên. Lạc Ân ban đầu là hậu tri hậu giác muốn chống đối nhưng rất nhanh sau đó lại cởi giáp đầu hàng ,vòng tay ôm lấy đầu anh , thuận theo mà ngoan ngoãn đáp trả. Đối với sự nhiệt tình của cô đương nhiên khiến Ngô Thiên Kỳ thêm hứng thú , quấn lấy lưỡi cô ra sức liếm mút , xoay tới xoay lui , hôn cô đến nghẹn thở.

Bàn tay cũng không kiêng dè kéo tấm chăn ra khỏi cơ thể Lạc Ân ra sức xoa nắn nơi đẫy đà của cô , ngón tay thon dài giày xéo nụ hoa, cơ thể Lạc Ân bỗng chốc trở nên tê dại. Khuôn mặt tức khắc hồng đậm , ánh mắt mê say nhu nhược nhìn anh . Ngô Thiên Kỳ rời môi cô , lần đến chiếc cổ trắng nõn , ra sức liếm mút. Anh vốn muốn tạo lại ấn ký trên cơ thể Lạc Ân để chứng minh , cô là người của anh.

"Ưm" thần trí Lạc Ân bắt đầu không còn minh mẫn. Cô không thể cứ thế để cho anh khi dễ , ngón tay nhẹ nhàng ngắt nhẹ điểm phấn hồng, đau đớn dường như thức tỉnh chút lí trí cuối cùng trong cô. Lạc Ân tức khắc đẩy anh ra , vươn tay cầm chăn che lại cơ thể, nhíu mày oán trách "Anh sao lại chiếm tiện nghi em ?"

Ngô Thiên Kỳ nhìn cô , dáng vẻ cười cợt , dù cô đang giận dữ nhưng không ánh mắt không có nửa phần oán trách , hơn nữa vẫn còn vương lại say mê bởi nụ hôn của anh. Ngô Thiên Kỳ vén lọn tóc ngang mặt Lạc Ân qua một bên "Sao vậy , Ân Ân!"

Lạc Ân ngước nhìn anh , nụ cười trên khuôn mặt góc cạnh càng làm tăng thêm phần nguy hiểm và phong tình làm cuốn hút tầm nhìn của Lạc Ân. Cô mơ mơ màng màng không biết phải làm sao ? Anh gọi cô thật ngọt ngào , đầy cưng chiều. Nhưng bây giờ cô phải lí trí, nghe theo con tim thì sẽ rước họa. "Anh...anh mau tránh ra."

Ngô Thiên Kỳ không muốn ép buộc cô nên dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ , thật hiếm có cơ hội sao có thể bỏ qua "Ân Ân , anh sẽ không làm đau em."

Lạc Ân nghe anh gọi đầy thương yêu , trong lòng có chút rung động. Cũng giống như lúc trước , anh luôn gọi cô là Ân Ân , tựa như cách gọi đó là của một mình anh. Mỗi khi như vậy , tim Lạc Ân rung động mãnh liệt. Chạy cũng không thoát , Lạc Ân vẫn nằm dưới thân Ngô Thiên Kỳ ? Anh nhẹ nhàng tiến vào miệng cô , Lạc Ân ngây ngốc tiếp tục bị hôn đến mê muội. Ngô Thiên Kỳ thừa thắng xông lên, cúi đầu thưởng thức đậu hũ của cô , Lạc Ân mơ hồ tựa như có một dòng điện chạy ngang người cô gây nên cảm giác tê dại. Cô đưa tay chạm vào làn tóc anh , thành khẩn xin tha "Thiên Kỳ , Thiên Kỳ , dừng...dừng lại..."

Ngô Thiên Kỳ mặc kệ lời của cô , tiếp tục ăn đậu hủ trơn mượt , càng ăn lại càng không thể dừng , anh chính là không muốn ngừng , khi bàn tay còn lại trượt theo hông Lạc Ân đến nơi u cốc , Lạc Ân kinh hoàng hoảng sợ , dùng hết thần trí còn lại chống cự , dùng gối đập mạnh vào người anh "Đồ sắc lang , mau tránh ra !"

"Công việc” của Ngô Thiên Kỳ bị gián đoạn , đành nâng lên thân thể , lông mày cau lại , bất mãn nhìn cô “Ân Ân…”

“Sắc lang , anh là muốn bức ép em ?” – Lạc Ân tức giận không thôi , không nghĩ đến mình lại bị ăn một cách trắng trợn như thế , đưa tay che ngực lại. Nhẹ nhàng thở dốc , mơ hồ nhìn anh. Rõ ràng đã hứa sẽ không làm gì cô rồi , bây giờ anh đây là trở mặt sao ??

“Ngoan , lấy tay ra.” Ngô Thiên Kỳ nhẹ giọng dụ dỗ , một chút nữa là xong rồi không ngờ Lạc Ân lại cứng đầu như thế , đuôi sói đã mọc rồi , lửa cũng đã đốt sao có thể dừng ? Bộ ngực bởi vì bị hai tay đè ép mà tạo một khe rãnh thật sâu , cổ họng Ngô Thiên Kỳ phát ra âm thanh nuốt nước miếng , đưa tay chạm vào bên mặt Lạc Ân , đôi mắt mê ly dụ hoặc.

“Không ! Anh đúng là đồ sắc lang , muốn nuốt lời ?!” – Lạc Ân nhanh chóng gạc tay anh ra , đăm đăm nhìn , cương quyết không cho anh chạm vào. Có chết cũng không !!!

Bị cự tuyệt khiến Ngô Thiên Kỳ thực không vui , nhưng anh sao có thể nổi giận với cô ? Ngô Thiên Kỳ thẳng thừng tuyên thệ “Chỉ sắc với một mình em…”

“Anh..Ngô Thiên Kỳ…anh…” Khuôn mặt thanh tú của cô thoáng chốc hóa đỏ , con người của anh không có liêm sỉ sao ? Lại có thể nói những lời xấu hổ như vậy . Ngô Thiên Kỳ cúi đầu xuống chạm vào đôi môi quyến rũ kia…Không đúng !? Quá mềm ?! Cặp đồng tử liền mở ra , một màn trắng tinh , mày đẹp tức khắc nhíu lại. Cô dám lấy gối ngăn anh ??

Thừa lúc Ngô Thiên Kỳ “vùi” mặt vào gối , Lạc Ân theo khe hở ở cánh tay đang choàng qua người mình , nhảy xuống đất , tiện thể lấy tấm chăn mỏng gần đó quấn quanh người. Đứng cách giường khá xa , vẻ mặt đầy đề phòng. Ngô Thiên Kỳ ngước mắt nhìn bộ dáng của cô , che cũng che không hết , để lộ đôi chân thon dài , cặp mông tròn mịn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp chăn . Thật là đáng chết ! Ngô Thiên Kỳ trong tâm không sôi sục lửa dục , thật muốn nhanh chóng nhào đến ôm cô quăng lên giường , thong thả thưởng thức “xôi thịt thơm ngon”. Đành dùng lời dụ dỗ “Ân nhi…mau lại đây !”

“Ân nhi..?” Anh lại đổi cách xưng hô rồi sao ? Còn ngọt ngào hơn trước , giống như đang mê hoặc cô , Lạc Ân lắc đầu , không thể để anh đầu độc , lớn tiếng nói “Có chết cũng không , đồ thất hứa.”

Lời nói của cô rất kiên quyết , như bức tường thành , nhưng da mặt Ngô Thiên Kỳ nói mỏng cũng không mỏng , bấy nhiêu đó có nhằm nhò gì ? Tiếp tục dùng lời mật ngọt chết người , miếng ngon hôm nay anh phải ăn được . Cố lên Ngô Thiên Kỳ. “Anh thất hứa với em bao giờ ?”

“Là anh đã hứa với Lạc Dương sẽ không ăn em…?” – Lạc Ân hung hồn nói.

“Ngoài em ra , anh không cần thiết phải giữ lời hứa với người khác.”

Ha ?! Sao anh lại có thể trắng trợn như thế , lớn tiếng thừa nhận mình thất hứa ? Sao lại có loại người như thế ? Giờ thì Lạc Ân đã kết luận được : Thà tin rằng đàn ông trên đời này đều là người xấu , còn hơn nghĩ anh là người tốt !

Thừa lúc Lạc Ân ngẩn ngơ suy nghĩ , Ngô Thiên Kỳ hai bước đã chạm vào người cô, tiếp tục dụ dỗ "Ân nhi...Ngoan , anh sẽ không làm đau em."

Lạc Ân nhất thời lùi lại , nhìn nụ cười phong tình vạn chủng của anh xém chút nữa là sập bẫy nghe theo , đừng tưởng là cô ngốc, làm việc đó sẽ hại cô ngày mai không thể bước xuống giường. "Anh thế này mà gọi là yêu em sao? vốn dĩ chì là yêu thể xác em thôi." Cô chỉ vừa mới nhớ ra anh vậy mà lại xém chút bị ăn thịt. Đàn ông đều không thể tin tưởng sao ?

"Là vì yêu em...Được rồi , Ân nhi...nghe lời anh." Ngô Thiên Kỳ ra sức dụ dỗ , tốn không biết bao nhiêu nước miếng vậy mà nha đầu kia vẫn cứng cổ không nghe. Ngô Thiên Kỳ vòng tay ôm ngang eo Lạc Ân , trán chạm trán mà nói "Chỉ cần em là người của anh thì đám sâu bọ kia sẽ không mò đến."

Ngô Thiên Kỳ một hơi nói ra tâm tư của mình. Anh là người rất giỏi nhìn thấu tâm tư kẻ khác , nếu không đoán sai tên tiểu tử Tôn Triết đang có tình ý với cô , Thế Hạo dù là đùa giỡn hay thật lòng sớm muộn cũng yêu cô. Anh cực khổ tìm kiếm Ân nhi của mình , dại gì mà hai tay dâng lên cho người khác chiêm ngưỡng. Của anh thì mãi mãi chỉ thuộc về anh.

Lạc Ân đầu óc có hơi chậm chạp , nghĩ lâu mới thấm , không phải anh nói dù sao cô cũng không ai để ý sao , bây giờ thì lo lắng. Lạc Ân ngước mắt nhìn , khóe môi giương lên, tay nhỏ vỗ vỗ bên mặt tuấn tú , cười cười "Bạn gái của anh sẽ không trăng hoa , đừng lo ! Đi ngủ thôi.."

Lạc Ân thản nhiên lướt qua người Ngô Thiên Kỳ , tựa như tiểu đại nhân Lạc rất hào phóng lại rất hiểu chuyện, sẽ không trách "Lang thiếu gia" kia vì tâm tình "không ổn định"mà giở trò với cô. Còn Ngô Thiên Kỳ thì ngây ngốc đứng đờ mặt , nha đầu đó thật không dễ dụ , uổng công anh đã lên kế hoạch như vậy ?

Hai lần bị lỡ miếng ngon , thật không cam tâm...Quay lại nhìn Lạc Ân khoác khăn tắm , Ngô Thiên Kỳ thoắt chốc đã vòng tay ôm từ đằng sau , vùi đầu vào làn tóc óng mượt , giọng nói nhẹ nhàng lại trầm thấp như đang dụ hoặc cô "Ân nhi...Ân nhi , cho anh chạm vào em !"

Lạc Ân đứng im lặng , anh sao lại như thế ? Không lẽ quen cô rồi liền trở nên xấu tính. Nhưng mà... sao cô thể trao thứ quý giá nhất cho anh , gấp gáp như vậy ? Lạc Ân xoay người lại , dựa đầu vào lồng ngực săn chắc , cứng rắn không được thì đành phải dùng "Mỹ nhân kế"... "Thiên Kỳ , em vẫn chưa chuẩn bị . Chờ em...có được không ?"

Ngô Thiên Kỳ trong tâm như muốn tan chảy , Lạc Ân nói như vậy là do cô chưa chuẩn bị chứ không muốn tránh né anh. Năm tháng còn dài , đợi sau này anh nhất định sẽ bắt cô trả đủ vốn lẫn lời "Được."

Ngô Thiên Kỳ nâng chiếc cằm thon nhỏ , nhiệt tình liếm mút coi như là bù đắp . Dù sao anh cũng đã chờ cô 12 năm , thêm vài ngày nữa cũng không sao. Lạc Ân mặc cho Ngô Thiên Kỳ tự do "hưởng thụ". Cuối cùng kế hoạch của cô cũng thành công. Lạc Ân trong lòng thầm vui mừng , tự nhủ : Thật may mắn , nếu sau này lỡ như trêu chọc con thú ẩn giấu trong người Thiên Kỳ thì quả thực là tự rước họa vào thân... Phải cẩn thận mới được..!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.