Trong lúc Trì Diệc Ôn nằm viện, điện thoại của y đã bị dì Khang tịch thu, chỉ có những lúc công ty có việc thực sự quan trọng cần liên lạc với Trì Diệc Ôn, điện thoại mới được giao cho y một lát. Cho nên hành động “xào couple” kia của Trì Kiến, sau khi xuất viện Trì Diệc Ôn mới được biết. Nhắc tới cái kẻ mặt dày này, thật đúng là không biết xấu hổ, còn dám vác mặt tìm tới tận cửa, muốn Trì Diệc Ôn khuyên nhủ Trì Nghiệp Đàn vài câu, nể mặt mũi người nhà giúp đỡ “Bất động sản Trì gia”….. cứu vãn một chút.
Người nhà? Trì Diệc Ôn chưa bao giờ cười lớn tiếng như vậy. Loại người không biết xấu hổ như Trì Kiến, Trì Diệc Ôn chưa từng gặp người thứ hai. Cả y lẫn Trì Nghiệp Đàn đều không phải quả hồng mềm, không có chuyện để cho Trì Kiến tùy ý nắn bóp.
Dì Khang căn bản không để cho Trì Diệc Ôn ra mặt, tránh cho Trì Diệc Ôn bị kẻ mặt dày Trì Kiến này làm cho tức giận, bà tự mình ra trận chiến đấu với Trì Kiến, cho dù Trì Kiến có chỉ trích bà chỉ là người ngoài không liên quan gì đến Trì gia, dì Khang cũng cương quyết không nhượng bộ, cuối cùng là vệ sĩ tống cổ Trì Kiến ra ngoài, Trì Kiến không chiếm được chỗ tốt, liền quay qua tìm Trì Nghiệp Đàn.
Thế nhưng khiến cho ông ta sững sờ chính là, ông ta ngay cả Trì Nghiệp Đàn bán nhà lúc nào cũng không biết, la lối om sòm nói mình là chú Trì Nghiệp Đàn, kết quả bị bảo vệ khinh thường ra mặt, khiến ông ta cực kỳ muốn khiếu nại.
Lúc Trì Nghiệp Đàn nhận được tin nhắn của Trì Diệc Ôn nói Trì Kiến có thể sẽ đi tìm hắn, Trì Kiến đã bị Cố Hàm đuổi đi rồi.
Hai tiếng đồng hồ sau, Trì Nghiệp Đàn từ phòng làm việc đi ra, Cố Hàm cũng chỉ đơn giản nói một câu, nói chú Trì Nghiệp Đàn tìm tới cửa, anh nói Trì Nghiệp Đàn không có ở nhà, đuổi người đi rồi.
Trì Nghiệp Đàn cũng không để tâm, dù sao Cố Hàm không giúp hắn đuổi, hắn cũng sẽ không gặp Trì Kiến, cho nên cũng không hỏi gì, trang này cứ vậy mà lật qua.
Ở nhà Trì Nghiệp Đàn ăn xong cơm tối, Cố Hàm cũng không nán lại lâu, Trì Nghiệp Đàn bởi vì còn phải thu thập hành lý, lại còn vài trang bản thảo phải viết cho xong, nên cũng không giữ Cố Hàm.
Chớp mắt đã tới thứ hai, Cố Hàm như thường lệ đi làm, lúc nghỉ trưa, Tùng Dịch gọi điện thoại tới, nói mình đang ở gần đây, có chút đồ muốn đưa cho Cố Hàm, hỏi anh có thể gặp mặt một lát hay không.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cafe.
Trong khoảng thời gian này hai người không có liên lạc, Tùng Dịch ở nhà dốc lòng sửa bản thảo, Tùng Sâm sau khi thương lượng với Trì Nghiệp Đàn, cho Tùng Dịch cơ hội theo đoàn, với tư cách là trợ thủ của Trì Nghiệp Đàn, đi theo đoàn phim 《Nữ Thừa tướng》. Tùng Dịch cảm thấy sau khi vào đoàn cậu nhất định phải tập trung học tập, không thể chạy lung tung khắp nơi, tránh bị người ta nói ra nói vào, gây ảnh hưởng không tốt cho bác cả, vậy nên muốn tranh thủ trước khi vào đoàn gặp Cố Hàm một lần.
Bởi vì Tùng Dịch chỉ là một biên kịch mới vào nghề, còn chưa bắt đầu kiếm tiền, nên Cố Hàm chủ động mời khách.
“Gầy.” Cố Hàm đặt cafe lên bàn, cười nói.
Trong lòng Tùng Dịch rất vui, có thể nhìn ra cậu gầy, chứng tỏ Cố Hàm cũng có chút quan tâm tới cậu: “Tôi mỗi lần đến hè đều sụt cân, không có cách nào.”
Mùa hè chán ăn là chuyện bình thường, Cố Hàm nói: “Không muốn ăn thì vẫn phải ăn, thật sự ăn không vô thì bổ sung một chút vitamin, có điều thức ăn bổ hơn thuốc bổ.”
Nói đến đây, trong lòng Cố Hàm đột nhiên nảy ra một ý, anh tìm được thứ thích hợp để đưa cho Trì Nghiệp Đàn rồi.
“Tôi biết rồi.” Tùng Dịch uống cafe, trong lòng cảm thấy rất vui, đây chính là cafe bác sĩ Cố mua cho cậu, “Bác sĩ Cố, mấy ngày nữa tôi phải vào đoàn phim 《Nữ Thừa tướng》 học tập, có lẽ một thời gian dài không thể liên lạc với anh, chờ tôi xong việc trở về, sẽ mời anh ăn cơm.”
Cố Hàm cười dịu dàng, không đáp lời cậu, chỉ nói: “Là phim của Nghiệp Đàn đúng không?”
Tùng Dịch mỉm cười nói: “Đúng vậy, bác cả giúp tôi tranh thủ cơ hội này, Trì Lão sư cũng không phản đối. Là Trì lão sư nói với anh sao?”
Trì Nghiệp Đàn là thần tượng của cậu, Cố Hàm nhắc tới Trì Nghiệp Đàn với cậu, cậu đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói, hơn nữa nhìn thái độ của Cố Hàm, có lẽ là đã cùng Trì Nghiệp Đàn giải quyết toàn bộ hiểu lầm rồi.
“Không có nhắc đến chuyện cậu cũng sẽ vào đoàn, chỉ nghe anh ấy nói phải đi theo đoàn phim.” Cố Hàm nói.
Cậu chỉ là một người đi theo để học tập, Trì Nghiệp Đàn không nhắc tới cũng là bình thường. Tùng Dịch không thèm để ý, lần này Trì Nghiệp Đàn chịu cho cậu vào đoàn cậu đã thấy vui rồi.
“Ừ, tôi muốn bản thân nỗ lực thêm chút nữa, nếu không thì ngay cả tư cách để yêu đương cũng không có.” Tùng Dịch nhìn Cố Hàm, trong lời nói dường như có ẩn ý.
Nụ cười trên mặt Cố Hàm vẫn không thay đổi, thuận theo cậu nói: “Tuy nói như này có hơi bất mãn, nhưng không thể không nói kinh tế độc lập yêu đương và ngửa tay xin tiền yêu đương hoàn toàn chính xác là hai chuyện khác nhau.”
Yêu đương tuổi học trò không tính, dù sao hiếm có học sinh nào có thể có kinh tế độc lập. Còn đối với một người trưởng thành đã đi vào xã hội mà nói, lựa chọn sáng suốt nhất đó chính là có kinh tế độc lập rồi mới nói chuyện yêu đương, như vậy mới là có trách nhiệm đối với một nửa kia của mình. Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, chỉ cần một nửa khác không chê là được. Nhưng nếu như ngửa tay xin tiền người trong nhà để yêu đương, người như vậy tương lai có thể trở thành một người có trách nhiệm hay không, thì còn phải chờ xem đã.
“Tôi hiểu. Bác sĩ Cố, anh bây giờ kinh tế chắc là độc lập rồi nhỉ?”
“Cũng có thể nói như thế.” Cố Hàm cho rằng việc này còn phải xem là nhìn từ góc độ nào, nếu như chỉ là chi tiêu sinh hoạt hằng ngày, vậy thì tất nhiên anh thuộc về nhóm độc lập, nhưng nếu như ăn một bữa cơm giá năm chữ số, vậy thì anh chỉ có thể đi theo ăn ké anh cả, không tính là độc lập.
“Vậy…… bác sĩ Cố đã yêu đương chưa?”
Tùng Dịch hỏi vấn đề này là có ý gì, trong lòng Cố Hàm hiểu rõ.
“Chưa.” Cố Hàm nói.
Tùng Dịch đang định thở phào một hơi, lại nghe Cố Hàm nói tiếp: “Nhưng đã có đối tượng để suy xét.”
Tùng Dịch lập tức như bong bóng xì hơi, hai vai đều sụp xuống: “À, vậy sao?”
Nói không thất vọng là giả, Tùng Dịch sẽ không cho rằng người chỉ gặp Cố Hàm được mấy lần như mình, cùng cái người may mắn kia là một, cậu cũng không có tự luyến như vậy.
Cố Hàm không có hứng thú thả thính lung tung, nếu không có cảm giác với đối phương, anh sẽ lựa chọn giải quyết dứt khoát: “Sau này cậu sẽ gặp được người thích hợp.”
Tùng Dịch nở nụ cười gượng gạo, tình yêu của cậu, còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Nhưng cậu không phải là kiểu người dây dưa, Cố Hàm rõ ràng không thích cậu, cậu sẽ không cố chấp tiếp cận, không thì chỉ có tự tìm mất mặt, huống chi Cố Hàm cũng không làm gì sai, chỉ là hai người không có duyên phận mà thôi.
“Vậy…. hy vọng anh và người anh thích có thể ở bên nhau.” Tùng Dịch nói câu chúc phúc.
Cố Hàm cười mà không nói, chuyện này chính anh cũng không chắc chắn, nên cũng không thể đáp lại Tùng Dịch hai chữ “Cảm ơn” được.
“Sau khi vào đoàn thì phải chăm chỉ học tập, Nghiệp Đàn chắc chắn sẽ không bắt nạt học trò, nhưng chính cậu cũng phải tự mình cố gắng.” Bởi vì Tùng Dịch đi theo Trì Nghiệp Đàn học tập, cho nên anh mới nhiều lời nhắc nhở vài câu.
“Tôi biết.” Tình yêu còn chưa nảy mầm đã chết héo, cậu cũng chỉ có thể cố gắng làm việc. Ôi cuộc đời…. thật sự là vui buồn lẫn lộn. “Bác sĩ cố, đây là quà bác gái chuẩn bị giúp tôi, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Tùng Dịch đem túi giấy đưa tới, là một cái máy pha cafe viên nén.
* Máy pha cà phê viên nén: là máy pha cà phê được thiết kế nhỏ gọn, hiện đại, sử dụng để pha cà phê từ các viên nén. Chỉ cần cho viên nén capsule vào hộc chứa, nhấn nút là đã có ngay tách cà phê năng lượng thơm ngon.
“Cái này quá tốn kém rồi.” Đối với Cố Hàm mà nói, cái máy pha cafe nho nhỏ này không đắt lắm, nhưng với gia đình bình thường mà nói, muốn mua cũng phải cân nhắc kỹ càng. Tùng Sâm là đạo diễn, khẳng định không thiếu tiền, nhưng Tùng Dịch vẫn chưa kiếm ra tiền, Tùng phu nhân có thể chuẩn bị cho Tùng Dịch một món quà như vậy, thật sự là rất có lòng.
“Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đây là xứng đáng. Anh nhất định phải nhận, nếu không tôi về nhà sẽ không giải thích được, bác gái nhất định sẽ cho là tôi không biết nói chuyện, nên anh mới không chịu nhận, lại tự nghĩ nhiều có phải là mình chưa dạy dỗ tôi đến nơi đến chốn hay không.” Nói đến người nhà của mình, trong mắt Tùng Dịch cũng nhiễm ý cười vui vẻ.
“Nếu vậy thì tôi không khách khí. Chờ đoàn phim quay xong, tôi làm chủ, gọi thêm Nghiệp Đàn, mời cậu ăn cơm.” Cố Hàm không thích thiếu nợ người khác, bữa cơm này anh nhất định sẽ mời, giá cả cũng sẽ không kém cái máy pha cafe này.
Tùng Dịch gật đầu, không thể làm người yêu, có thể làm bạn bè cũng rất tốt, dù sao Cố Hàm cũng là một bác sĩ tuổi trẻ tài cao, nghĩ thế nào cũng không thiệt.
“Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi phải về thôi. Có câu hỏi gì liên quan đến vấn đề y học thì cứ gọi cho tôi, chúc cậu vào đoàn phim mọi chuyện đều thuận lợi.” Cố Hàm đứng dậy, xách túi đựng máy pha cafe.
Tùng Dịch cũng không dám làm lỡ thời gian của Cố Hàm, vội nói: “Được, bác sĩ Cố đi thong thả.”
“Cám ơn máy pha cafe của cậu.”
“Bác sĩ Cố khách khí rồi.”
Sau khi Cố Hàm rời đi, Tùng Dịch cũng không đi ngay, mà ngồi trong quá cafe thêm một lát để bình tĩnh lại. Còn chưa tỏ tình đã bị từ chối, thật sự là có chút khó chịu, nhưng hình như cũng không khó chịu đến vậy. Có lẽ là bởi vì Cố Hàm không hề dây dưa. Chứ nếu Cố Hàm mà cho cậu hy vọng, cuối cùng lại không thể đến với nhau, chắc cậu phải mất một thời gian dài mới có thể thoát ra được.
Uống hết ly cafe, Tùng Dịch nhắn tin cho Lưu Trần: Thất tình, muốn đi ăn!
Lưu Trần rất nhanh đã trả lời lại: Như trong dự liệu, làm tiểu mỹ 0 có gì không tốt? Cậu cần phải xem kỹ bản thân lại lần nữa đi.
Tùng Dịch cảm thấy chút khó chịu của mình rốt cuộc cũng đã được Lưu Trần đánh tan: Trì lão sư mới là mục tiêu của tôi!
Lưu Trần: Trì lão sư có thể làm mục tiêu tìm đàn ông của cậu.
Tùng Dịch:….
Lưu Trần: À, nhắc nhở cậu một câu, mục tiêu thì có thể, nhưng không nên ra tay với Trì lão sư, nếu không đám tiểu mỹ 0 trong giới chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Tùng Dịch: Tôi không có cái suy nghĩ về phương diện đó với Trì lão sư!
Lưu Trần: Ây dồ, tiểu tử thúi*, không thử nằm ngửa một lần sao cậu có thể chắc chắn mình là 1 chứ, nói không chừng nằm xuống lại thoải mái hơn đấy?
* Chỗ này nguyên văn là 小伙砸, mình thật sự không tìm được ý nghĩa của nó, bạn nào hiểu thì sửa giúp mình nhé!!!
Tùng Dịch tức giận nhỏ giọng mắng: “Em gái cậu, tôi làm sao lại là phát tiểu* với cậu vậy chứ?”
* Phát tiểu: bạn thân từ nhỏ.
****
Trước hôm Trì Nghiệp Đàn vào đoàn một ngày, Cố Hàm nói muốn đưa đồ cho hắn, Trì Nghiệp Đàn bảo anh tới nhà.
“Cầm cái gì vậy?” Cố Hàm xách hai cái túi, trông còn có vẻ rất nặng.
“Quà.” Cố Hàm mang những thứ đó đặt lên bàn trà, nói: “Đây là hộp y tế chuẩn bị cho anh, bên trong có các loại thuốc cần thiết dùng trong lúc khẩn cấp, còn có một ít vitamin. Anh theo đoàn phim làm việc và nghỉ ngơi có lẽ sẽ không thể chăm chút sức khỏe cẩn thận được, đoàn phim lại nhiều người, lỡ như có người bị cảm sẽ rất dễ bị lây bệnh, cơm nước cũng đều là cơm hộp, mang theo một ít thuốc cần thiết, lỡ như không khỏe cũng có cái để dùng.” Hộp y tế này là loại có sẵn ở tất cả các nhà thuốc và cửa hàng thiết bị y tế, mọi thứ tương đối đầy đủ, Cố Hàm cũng chỉ bỏ thêm vào vài viên vitamin.
“Có cần phải phiền phức như vậy không?” Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng trong lòng Trì Nghiệp Đàn lại đang nở hoa, Cố Hàm là bác sĩ, chuẩn bị những thứ như này cho hắn cũng là hợp tình hợp lý. Diễn viên trong đoàn phim ai cũng mang theo thuốc, nhưng hắn chưa từng mang bao giờ, Tỉnh Phẩm cũng không có chuẩn bị cho hắn.
“Lo trước khỏi họa, vốn là quay ngay tại thành phố, anh có thể lái xe qua, mang những thứ này cũng không phiền phức.”
Trì Nghiệp Đàn không từ chối, chỉ chỉ cái túi lớn còn lại: “Đây là cái gì?”
“Máy pha cafe.” Cố Hàm nói.
Vẻ mặt Trì Nghiệp Đàn khó hiểu, nhà hắn có máy pha cafe, hơn nữa còn là cái loại đặc biệt dễ dùng.
Cố Hàm ngồi xuống nói: “Đây là Tùng Dịch tặng em, nói là quà cám ơn.”
Trì Nghiệp Đàn lập tức cau mày, tâm tình cũng không tốt nổi nữa.
Cố Hàm tiếp tục nói: “Anh cũng biết, em không chỉ không nhận đồ ăn của người khác, những món quà khác cũng rất ít khi nhận. Nghe nói cậu ấy sẽ theo anh vào đoàn phim học tập, cho nên mới cho nhóc con chút mặt mũi.”
“Cho nên?” Trì Nghiệp Đàn nhướn mày, không hiểu ý tứ của Cố Hàm cho lắm.
Cố Hàm cười nói: “Cho nên cái này cho anh mang đến đoàn phim dùng, anh mua cho em một cái giống vậy, quà của anh em sẽ nhận.”