Có người hỏi anh rằng rốt cuộc anh yêu em ở điểm nào??
Đã bao năm trôi qua nhưng anh sẽ không bao giờ quên.
Nụ cười của em còn đẹp hơn cả làn gió xuân.
Những người chưa gặp em làm sao có thể hiểu được.
Là quỷ đưa đường ma dẫn lối.
Là tiền duyên từ kiếp trước
Cho dù giờ đây tất cả đã không còn quan trọng.
Nếu như em có thể đáp lại lòng anh.
Là an bài của vận mệnh.
Là trò đùa của trái tim em.
Cho dù giờ đây tất cả đã không còn quan trọng.
Anh vẫn nguyện cùng em đi tới chân trời góc bể.
Dù cho tuổi tác vẫn luôn bám đuổi.
Dù cho tình yêu khiến người ta đau đớn.
Dù cho tương lai vẫn còn là một ẩn số.
Giờ đây nói câu tạm biệt có phải là quá sớm chăng?????
-鬼迷心窍- Châu Hoa Kiện-
=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•
Tưởng Từ Hi đưa tay nhìn đồng hồ, 2h30 chiều.
Ừm, còn sớm, mắt thấy mĩ nhân trong lòng, Tưởng Từ Hi ôm Diệp Bối Nhi đi về phía giường kingsize cùng cô ngủ trưa.
♪───O(≧∇≦)O────♪
Hai tiếng trôi qua. Hiện tại 4h30 chiều.
Tưởng Từ Hi đã tỉnh, anh nghiêng người nhìn chằm chằm Diệp Bối Nhi, anh lại lấy tay chọc chọc gương mặt đang ngủ say như chết của Diệp Bối Nhi. Hình như dạo gần đây anh có một "thú vui tao nhã" hễ khi nhìn cô, y như rằng sẽ đưa tay véo hoặc chọc chọc gò má Diệp Bối Nhi. Vị đại boss này rất thích cái cảm giác ngón tay tiếp xúc với da mặt nhẵn nhụi của cô.
***( Tác giả: Ờ. Thú vui tao nhã... 😒😒
Tưởng Từ Hi: *đi kiếm súng bắn tác giả*
Tác giả: *co giò lên chạy*)***
"Ưm..." Diệp Bối Nhi bất mãn khi có người phá rối giấc ngủ của mình, miệng bĩu môi kháng nghị, đưa tay kéo chăn rồi cuộn người lại như kimpap, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ tiếp tục sự nghiệp gặp Chu Công (đi ngủ). Tưởng Từ Hi cười cười nhìn một loạt cử chỉ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của cô. Hazzi, biết sao đây nhìn cô ngủ ngon như vậy cũng không nỡ đánh thức, nhưng từ lúc đến đây cô cũng không có ăn gì vào bụng, sợ cô bị đói nên anh xuống giường thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra khỏi phòng dặn nhà bếp chuẩn bị những món cô thích ăn.
Khoảng 15" sau...
Diệp Bối Nhi tỉnh lại, mắt thấy trong phòng trống không, cô vội vàng xuống giường, lục tìm mọi ngóc ngách trong phòng cũng không thấy Tưởng Từ Hi đâu. Đi vào phòng tắm để thay đồ. Sực nhớ, hình như lúc nãy cô tắm không cẩn thận làm ướt bộ đồ rồi. Hazzi.... (╥﹏╥)
Bèn đi đến tủ quần áo Tưởng Từ Hi tìm xe có bộ nào mình mặc được không. Mở tủ quần áo ra, Diệp Bối Nhi rất bất ngờ, trong tủ quần áo chỉ toàn là áo sơ mi cùng đồ tây gam màu tối. Chỉ có ba tông màu chỉ đạo, trắng, xám, đen. Được sắp xếp theo thứ tự ngoài ra còn mấy bộ quần áo thể thao thoải mái. Cô tuỳ tiện lấy một cái áo sơ mi trắng, vì mấy bộ quần áo thể thao, ừm thì.... Ống quần rất dài và lưng quần thì rộng. Tưởng tượng cô mặc như thế thì.... Như Kudo Shinichi người lớn mà thu nhỏ lại thành thám tử nhí Edogawa Conan. Với chiều cao 1m6 mà bộ quần áo dành cho nam 1m89. Sặc, thực sự rất giống như bị thu nhỏ lại, cộng thêm vóc người Diệp Bối Nhi nhỏ nhắn nữa. Tóm lại, chọn chiếc sơ mi là kết quả đúng đắn nhất. Cô nhanh chóng thay áo choàng tắm ra mặc vào sơ mi đã được ủi phẳng phiu. Diệp Bối Nhi xoay người đi ra khỏi phòng tìm Tưởng Từ Hi.
Diệp Bối Nhi bước chầm chậm ra ngoài, cô ngó đông ngó tây thấy xung quanh rất nhiều nữ giúp việc. Cô vui mừng chạy lại một nữ giúp việc gần đó, không may cô ta vừa hay bị tổng quản mắng cho một trận, vừa vặn Diệp Bối Nhi chạy lại định hỏi xem Tưởng Từ Hi ở đâu lại bị cô ta cố ý va vào người, đang chạy Diệp Bối Nhi mất khống chế ngã phịch xuống, mông tiếp giáp với mặt đất lạnh băng, Bối Bối cau mày, lập tức đứng lên chặn đường ả giúp việc lại, "Cô đụng người ta sao không xin lỗi???" Cô rất bất mãn với thái độ của ả giúp việc, bèn chặn đường đòi lí lẽ.
Cô ta nhìn Diệp Bối Nhi từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nữ giúp việc liếc nhìn cô khinh bỉ, "Cô là ai?? Đứng đây tác oai tác oái. Cô dựa vào thân phận gì??"
"Là Chủ Mẫu" lời ả giúp việc vừa dứt, Tưởng Từ Hi nhanh chân bước đến kéo Diệp Bối Nhi vào vòng ngực tráng kiện của mình, tay xoa xoa mặt cô, dùng giọng dịu dàng hỏi han, "Ngã đau không? Đồ ngốc, tại sao lại bị bắt nạt rồi??"
Mắt liếc cũng không liếc nhìn ả giúp việc một cái, Tưởng Từ Hi cất tiếng, "Lôi cô ta xuống địa lao."
Thủ hạ răm rắp nghe lệnh, nhìn sắc mặt Chủ Tử bình thản như vậy, e rằng cơn bão sẽ bùng nổ sớm thôi. Tính mạng của ả giúp việc này chắc chắn giữ được, nhưng những giờ khắc mà ả ta sống trên cõi đời này sẽ chịu những tra tấn tàn khốc nhất. Tất nhiên, trong lúc bị tra tấn ả ta không được chết, nếu như chết kẻ tra tấn ả ta đươcj vinh dự thế chỗ ả.
Khi nghe Tưởng Từ Hi hạ lệnh lôi cô ta xuống địa lao, Diệp Bối Nhi thoát khỏi vòng tay anh, đi đến trước mặt cô ta, "Cô cảm thấy mình sai chỗ nào?"
"Chủ Mẫu, tôi... Tôi xin lỗi, tôi không nên giận cá chém thớt, cho tôi thêm một cơ hội nữa. Chủ Mẫu, xin người." Nữ giúp việc thành khẩn cầu xin. Cô ta đã từng nghe qua, Địa Lao là một nơi khủng khiếp, khi bước vào nơi ấy cũng như bước chân vào Quỷ Môn Quan. Có mạng đi vào, không mạng trở ra. Dù có ra được cũng bán thân bất toại, hoặc là thần kinh cũng có vấn đề. Nghe đến thôi cũng rùng mình khiếp sợ.
"Được." Diệp Bối Nhi nhìn cô chăm chú, sau đó đi đến bên người Tưởng Từ Hi chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.
Tưởng Từ Hi nheo mắt nhìn ả giúp việc, "Bảo bối? Muốn tha sao?"
"Vâng."
"Nghe lời em." Nữ giúp việc dường như thở phào nhẹ nhỏm, chân bủn rủn lập tức khuỵ xuống sàn đất lạnh lẽo. "Nhưng...." Tưởng Từ Hi dừng một chút rồi nói tiếp, "Tội chết có thể miễn tội sống khó tha."
"Chủ Tử, sau này tôi không dám nữa." Tưởng Từ Hi vừa dứt lời, nữ giúp việc vừa thở phào nhẹ nhỏm, lập tức mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Hi Tử." Diệp Bối Nhi lay lay cánh tay.
"Đây là nhượng bộ cuối cùng của anh." Anh đưa tay đặt lên eo Diệp Bối Nhi, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn người đang quỳ xuống đất.
"Nhưng em chỉ cần cô ấy xin lỗi em thôi. Cô ấy cũng xin lỗi rồi mà." Hai tay Diệp Bối Nhi vặn vẹo vạt áo sơ mi đang mặc trên người cô.
Tưởng Từ Hi thở dài, đến lúc nào cô mới biết rõ trắng đen giữa cuộc đời bão táp này đây, "Được rồi." Đây là giới hạn của anh, anh không để cho bất kì ai được bắt nạt bảo bối của anh, tổn thương cô chính là chê mạng sống quá dài.
"Thật không?"
"Anh chưa bao giờ gạt em." Tưởng Từ Hi bẹo má cô một cái, quan sát cô thật kĩ, anh nhíu mày bất mãn, "Tại sao không mang dép vào, biết sàn nhà lạnh không hả? Lại ăn mặc phong phanh như vậy? Có phải anh chiều hư em rồi không?" Anh bế ngang Diệp Bối Nhi lên, đi vào trong phòng ngủ. Đặt cô ngồi trên giường, Tưởng Từ Hi cúi người xuống, đặt chân cô lên đầu gối mình, hai tay ủ ấm bàn chân cô. Khi tay anh tiếp xúc với bàn chân Diệp Bối Nhi, anh tức giận, "Tại sao chân lạnh như vậy hả?"
Diệp Bối Nhi chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy. Ngay cả lúc nãy, anh vẫn không có biểu hiện bất mãn nào. Bây giờ sao lại.... Diệp Bối Nhi dường như hiểu ra gì đó, người ta thường nói khi yêu chỉ số IQ bằng không. Diệp Bối Nhi cười, nước mắt cũng chảy ra. Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt tức giận ấy, nghẹn ngào nói với anh, "Hi Tử, cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh, đã cho em hiểu gì về yêu. Tất cả những cử chỉ hành động đối với em đều xuất phát tấm chân tình của anh. Anh đã bảo vệ em rất tốt, hơn những gì em nghĩ, mọi người đều nói anh lạnh lùng tàn khốc. Nhưng, đối với em, Hi Tử anh rất dịu dàng, có thể nói anh dùng cả tính mạng để bảo vệ em, cho em những điều tốt nhất, cảm ơn anh về tất cả."
Tưởng Từ Hi nhìn cô khóc, anh lập tức hoảng hốt, căn bản không nghe cô nói gì, một mực đưa cô ôm vào ngực siết thật chặt, cứ ngỡ như sợ cô đột nhiên biến mất, "Bảo bối ngoan, anh không mắng em nữa. Không mắng nữa, anh sai, anh xin lỗi, đừng khóc mà." Tưởng Từ Hi hôn lên những giọt lệ của cô. Nhìn cô khóc đến mắt đỏ hoe, anh không đành lòng chút nào.
Diệp Bối Nhi sụt sịt mũi, cô cọ cọ vào lòng ngực Tưởng Từ Hi, cô nói rất nhỏ, "Hi Tử, em yêu anh." Nhưng bất luận cô nói nhỏ cỡ nào Tưởng Từ Hi đều đã nghe được từng chữ một, "em yêu anh" ba chữ này đã khiến anh nở một nụ cười hạnh phúc. Đúng vậy, là nụ cười hạnh phúc, Tưởng Từ Hi cứ ngây ngốc cười không ngừng.
"Bảo bối, theo anh ra đây."
=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=
"Từ hôm nay trở đi, Diệp Bối Nhi chính là Chủ Mẫu của các người, là vợ tôi. Lời của cô ấy là lời của tôi. Các người toàn tâm toàn ý trung thành với cô ấy, kẻ nào trái lệnh. Giết!" Lời Tưởng Từ Hi vừa thốt ra, cả đại sảnh im lặng.
Đột nhiên trong đại sảnh vang lên một giọng nói, "Chủ Mẫu, sau này có người ở bên Chủ Tử rồi. Chúng thuộc hạ sẽ không cần mỗi ngày nhìn khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Chủ Tử nữa." Một câu nói trúng ngay tim đen của tất cả mọi người trong đại sảnh. Nhưng, cuối cùng cũng không ai dám ủng hộ câu nói đó. Sợ rằng mạng của tên thuộc hạ phát ngôn vừa rồi khó tránh giữ được.
"Mặt tôi khó nhìn đến vậy sao?"
Tiêu rồi, Chủ Tử phát hoả rồi. Hàng trăm tên thuộc hạ đứng trong đại sảnh đổ mồ hôi lạnh, chờ đợi câu nói tiếp theo của Chủ Tử.
"Phì." Diệp Bối Nhi đang ngồi trên đùi Tưởng Từ Hi bật cười.
"Hi Tử, người ta nói mặt anh khó ưa đó."
Tưởng Từ Hi lườm cô một cái, "Khó ưa? Em không ngoan rồi." Dứt lời, Tưởng Từ Hi đưa tay véo mặt cô một cái. Sau đó, anh khôi phục dáng vẻ uy nghiem nhìn xuống phía dưới, "Nể mặt Chủ Mẫu các người. Tôi coi như không nghe gì."
Nghe được lời đại xá, mấy trăm tên thuộc lập tức thở phào. Cầu nguyện rằng, ngày nào Chủ Tử cũng như hôm nay thì hay biết mấy, đối với Chủ Mẫu - Diệp Bối Nhi bọn thuộc hạ lại tăng thêm phần hảo cảm với cô.
(Tác giả: Mặt khó ưa *hahaha*
Tưởng Từ Hi: Súng đâu rồi? *tìm kiếm*
Doanh Hạo: Tác giả à, tại sao cô cứ thích xen vào việc người khác hoài nhỉ?
Tác giả: Có tin tôi xoá xổ tên hai người ra khỏi bộ truyện của tôi không hả??
Tác giả: *cảm thấy có cái gì đang nhắm vào đầu mình* 😭😭😭😭)
P/s: Đây là truyện đầu tay của tui, đọc giả nào có ý kiến thì cmt phía dưới 👇👇👇 để góp ý, để tui chỉnh sửa nhá. Đừng bơ mị ☺️☺️☺️☺️