Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 40



Sau khi trời tối ngoài sân mới có tiếng ô tô. Dịch Trạch Thành đang gọi điện thoại cho Hoắc Từ. Anh định về gặp Dịch Hoài Trạch xong thì sẽ quay về bệnh viện ngay, nhưng ai ngờ phải chờ tới bây giờ, người mới trở về.

Anh khẽ nói: “Em nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, đợi một lát nữa anh sẽ đến thăm em.”

Hoắc Từ bên kia trả lời rồi hai người mới tắt máy. Không lâu sau, có người gõ cửa phòng anh, có một giọng nói truyền từ ngoài cửa vào: “Trạch Thành, cậu ở đâu?”

Là thư ký Trương Tự Văn của Dịch Hoài Trạch, không nghĩ tới ông ấy cũng tới.

Anh ra mở cửa thì thấy Trương Tự Văn mặc một bộ thường phục màu xanh lục của lính nhìn anh, rồi nói: “Cha cháu kêu cháu đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến.”

Dịch Trạch Thành thản nhiên gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài. Trương Tự Văn đi bên cạnh anh, nhắc nhở: “Có chuyện gì thì cũng cần phải nói rõ ràng, cha cháu không phải là người không hiểu lý lẽ.”

Đột nhiên, bước chân Dịch Trạch Thành dừng lại, anh đứng lại, quay đầu nhìn Trương Tự Văn hỏi: “Là chuyện cháu đã lên tiếng với bên Quân Y phải không?”

Người ta hay nói không ai hiểu con trai bằng cha, mà người hiểu cha nhất cũng thường là con trai.

Dịch Trạch Thành từ nhỏ đến lớn, cũng đã từng bị Dịch Hoài Trạch đánh, phần lớn đều là vì anh đi theo bọn nhóc quậy phá. Tuy rằng anh không phải chủ mưu, nhưng anh cũng cùng đi nên lần nào Dịch Hoài Trạch cũng phạt anh. Sau đó, anh lại đi du học rồi làm việc ở nước ngoài, số lần anh về nhà có thể đếm bằng đầu ngón tay.

Mấy năm nay, anh chưa từng bị dạy dỗ vì bất kỳ chuyện gì.

Nhưng hôm nay lại nhận được điện thoại của Trương Tự Văn muốn anh về nhà nên trong lòng anh cũng hiểu rõ.

“Cháu cũng biết, bây giờ có không ít người đang nhìn chằm chằm, tác phong làm việc của cha cháu lại luôn khiêm tốn.” Trương Tự Văn cười một cái, nhanh chóng giải thích: “Đương nhiên chú cũng biết cháu không phải người huênh hoang, chuyện này chắc chắn có nguyên nhân. Đợi lát nữa cháu đem nguyên nhân này nói rõ với cha cháu một chút.”

Trương Tự Văn là người bên cạnh Dịch Hoài Trạch đã lâu, đi theo ông không ít năm nên cũng coi như là người đã nhìn Dịch Trạch Thành lớn lên.

Đừng nhìn vị lão lãnh đạo này của ông ngoài mặt nghiêm túc với con trai nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu vừa ý, bao nhiêu hài lòng. Lúc gặp mặt, nói chuyện với đồng đội cũ trong mấy cuộc họp bình thường, khi ở trước mặt người khác nhắc tới Dịch Trạch Thành ông ấy đều khoe khoang anh mãi. Nhưng khi đứng trước mặt Dịch Trạch Thành thì ông ấy vẫn luôn dùng cái vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Dịch Trạch Thành lơ đãng cười một cái, nói cảm ơn với Trương Tự Văn.

Tới ngưỡng cửa thư phòng, anh gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa, đến khi bên trong truyền ra một tiếng ‘vào đi’ trầm ổn thì anh mới đẩy cửa đi vào.

“Ba.” Dịch Trạch Thành đi vào, gọi một tiếng.

Dịch Hoài Trạch vừa về đến nhà, áo khoác bên ngoài đã cởi ra, bên ngoài chiếc áo sơ mi màu xanh lục của quân đội ông phủ thêm một chiếc áo len cùng màu. Ông giữ gìn vóc dáng rất tốt, không hề mập ra như mấy người đàn ông trung niên khác. Bộ quân trang ông mặc trên người vẫn anh tuấn, khí phách như cũ.

Nói thật, tuy rằng mặt mũi Dịch Trạch Thành không giống Dịch Hoài Trạch nhưng giữa hai mày lại có điểm giống nhau.

Dịch Hoài Trạch đang ngồi ở phía sau cái bàn, xem tài liệu, nghe thấy Dịch Trạch Thành đi vào cũng không ngẩng đầu lên. Cha con hai người ai cũng không mở miệng, đến khi Dịch Hoài Trạch đặt đồ trong tay xuống mới ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Lần này đi ra ngoài thế nào?” Dịch Hoài Trạch mở miệng, bộ dạng như muốn nói chuyện nhà, không hề giống người lúc trước vô cùng lo lắng muốn Trương Tự Văn gọi điện thoại bảo anh trở về chút nào.

Dịch Trạch Thành sửng sốt một chút, mới mở miệng: “Vốn là tất cả đều bình thường, chỉ là khi ở Nam Sudan thì gặp chút vấn đề.”

“Con nói một chút ba nghe xem?” Dịch Hoài Trạch hơi trầm ngâm, hỏi lại anh.

“Ba, sở dĩ con gọi xe cứu thương của quân y chờ ở sân bay là bởi vì lần này có một người đi cùng con bị trúng đạn.” Lúc Dịch Trạch Thành nói, giọng nói có chút thô.

Cho tới hôm nay, cho dù là hiện tại khi nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy đều khiến anh không thể không khó chịu.

Anh cảm thấy may mắn vì lúc ấy có quân lính duy trì hòa bình của Trung Quốc ở đó, may mắn cha của Hoắc Từ ở Nam Sudan đã liều cả tính mạng để đi tìm con gái.

Đây là lần đầu tiên Dịch Hoài Trạch nghe, chuyện phái quân lính duy trì hòa bình của Trung Quốc qua Nam Sudan bên kia đều là chuyện của mấy quân khu bên Tây Nam. Nhưng đúng là trước kia ông đã từng nghe nói bên đó tình trạng hỗn loạn. Mấy ngày trước ông có một cuộc họp ở Thẩm Dương, hôm nay mới trở về thì đã nghe nói Dịch Trạch Thành huy động nhân lực gọi xe cứu thương bên quân y đến sân bay.

Nên ông gọi người trở về để hỏi rõ ràng.

“Người bị trúng đạn là người con thích.” Giọng nói lạnh lùng trong phòng vang lên.

Dịch Hoài Trạch yên lặng nhìn con trai, sau một lúc lâu mới hỏi: “Là con gái phải không?”

Tính tì.nh Dịch Trạch Thành từ nhỏ đã ít nói, đừng nói tới ông mà ngay cả mẹ nó, nó cũng chưa nói cái gì. Con trai lớn như vậy, đã 32 tuổi rồi mà ông chưa từng nghe qua chuyện tình cảm gì của nó. Ông nhịn không được mà phải đi hỏi Từ Dịch, nhưng bà cũng thế, hỏi một chuyện thì đã có ba chuyện không biết.

Ông cũng là người có kiến thức rộng rãi, có đôi khi ông đã từng nghi ngờ, có lẽ Dịch Trạch Thành không thích con gái.

Dù sao từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh toàn là đám nhóc trong đại viện, người ta theo đuổi con gái thì anh đi theo sau xem náo nhiệt, nhưng anh lại chẳng yêu đương lần nào.

Trong lòng Dịch Hoài Trạch nghi ngờ nhưng chưa dám nói với ai. Ngay cả Từ Dịch, ông cũng chưa từng nói.

Thậm chí, ông đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nếu như con trai về nói thẳng với ông thì ông nên làm cái gì.

Cả đời là một người đàn ông thiết huyết, càng nghĩ ông càng đau lòng cho con trai.

(*) Thiết huyết: Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.

Dịch Trạch Thành thật sự bị câu hỏi của ông làm cho kinh ngạc, nhưng anh lập tức gật đầu, nói: “Là một cô gái.”

Nói xong, dường như cảm thấy mình đã nói quá đơn giản nên anh nói thêm: “Là một người rất tốt.”

Lúc này Dịch Hoài Trạch vô cùng vui vẻ, nói liên hồi: “Lần tới mang con bé về cho ba mẹ xem thử xem. Tuy rằng công việc quan trọng, nhưng mà chuyện riêng của con quả thật cần phải được giải quyết rồi.”

Ông nói điều này với vẻ mặt vui mừng, kiểu khuôn mặt ông là kiểu kim cương nên khi không cười có vẻ đặc biệt nghiêm túc.

Lúc này tâm tình thật sự không tệ.

“Ba.” Dịch Trạch Thành lại gọi một tiếng, Dịch Hoài Trạch nhìn anh, thấy nét mặt anh có chút không đúng, sự vui mừng trên mặt giảm bớt một chút.

Anh nói: “Vết thương trên người cô ấy là vì chắn đạn cho con.”

Lúc này trên mặt Dịch Hoài Trạch tràn ngập khiếp sợ, nét mặt căng cứng. Ông cứ ngơ ngác mà nhìn con trai mình sau một lúc lâu mới hỏi: “Vậy bây giờ cơ thể cô bé kia thế nào rồi? Có khỏe không? Lát nữa có muốn bảo mẹ con qua đó một lát hay không?”

Nên đi thăm, không nói tới việc đây là người con trai thích mà chỉ cần chuyện chắn đạn thôi đã là chuyện nợ ân tình rồi.

Chuyện liên quan đến mạng người sao có thể coi như trò đùa.

Dịch Trạch Thành khẽ lắc đầu, nói: “Thân thể vẫn còn yếu, cần nghỉ ngơi. Chuyện này ba đừng nói cho mẹ, tránh làm cho mẹ lo lắng. Đợi khi nào cơ thể cô ấy đỡ hơn, con sẽ đưa cô ấy về.”

“Cũng được, có cần sắp xếp thêm chuyên gia để hội chẩn gì không?” Dịch Hoài Trạch cau mày hỏi.

Lúc trước ông vô cùng lo lắng gọi người trở về, bây giờ ông lại nói ra trước.

Dịch Trạch Thành từ chối, vốn dĩ chuyện hôm nay đã huênh hoang rồi. Anh không phải là người ỷ vào quyền thế mà đắc ý vênh váo, huống chi Hoắc Từ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ ổn.

“Về sau ba với mẹ nhớ đối xử tốt với người ta một chút nhé, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của con trai hai người mà.”

Lời này của Dịch Trạch Thành làm Dịch Hoài Trạch ngây ngẩn cả người.

Đợi đến khi anh đi ra ngoài, lúc này Dịch Hoài Trạch mới lấy lại tinh thần, thằng nhóc thối này đang đòi mặt mũi cho vợ nó.

Đây chính là muốn đến trước mặt ông đây khoe ân ái à, Dịch Hoài Trạch tức giận đứng lên.

Đúng lúc Từ Dịch đi lên kêu bọn họ xuống ăn cơm, đi ngang qua cửa phòng sách ngay cả bước chân cũng không dừng lại mà chỉ nói một câu: “Xuống dưới ăn cơm thôi.”

Sau đó thì nghe giọng nói dịu dàng của bà vang lên cách đó không xa “Thành Thành, con mau ra ăn cơm đi, hôm mẹ tự tay xuống bếp làm đồ ăn con thích ăn nhất đó.”

Đột nhiên Dịch Hoài Trạch cảm thấy trái tim đang khỏe mạnh của mình có chút đau.

**

“Nếu không thì hai ngày nữa cho em xuất viện đi.” Vết thương của Hoắc Từ đang hồi phục tốt, cô không muốn ở lại bệnh viện nữa.

Cô không thích bệnh viện.

Dịch Trạch Thành đang mặc quần áo, tối hôm qua anh với Hoắc Từ ngủ cùng trên một cái giường, dù giường bệnh khá lớn nhưng anh vẫn rất cẩn thận sợ đụng trúng cô, làm miệng vết thương của cô lại vỡ ra. Từ trước đến giờ Hoắc Từ chưa từng thân thiết với ai như vậy, đột nhiên hai người ngủ chung một cái giường, lại là giường bệnh, tuy  rằng chuyện gì cũng không làm nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hai người xoay qua lật lại ở trên giường một đêm, vừa rời giường, ai cũng có chút lúng túng.

“Không được, em phải ở lại đây thêm một tuần nữa.” Tối hôm qua anh đã xem qua vết thương của cô.

Hoắc Từ hừ lạnh, đây là chỗ không tốt khi tìm bạn trai trước đây là một bác sĩ khoa ngoại, muốn lừa gạt anh cũng không được.

Dịch Trạch Thành muốn đến công ty nhưng khi thấy nét mặt cô vẫn không vui thì duỗi tay sờ sờ mặt cô, nhỏ giọng nói: “Ở thêm một tuần, anh sẽ dẫn em về nhà.”

Anh sẽ dẫn em về nhà, những lời này thành công lấy lòng Hoắc Từ, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.

Anh ra cửa, xe Dương Minh đang đợi ở dưới lầu. Hoắc Từ ghé vào cửa sổ, vẫy vẫy tay với người dưới lầu. Chẳng qua là cô đang ở tầng 21, đoán chừng anh cũng không nhìn thấy.

Sau khi vẫy vẫy tay, cô gọi điện thoại cho Mạc Tinh Thần.

Không tới một hồi, Mạc Tinh Thần đã xách túi đi tới, đây là túi đựng quần áo mà cô đã giúp Hoắc Từ lấy từ trong nhà đến. Hoắc Từ nhìn thấy một chiếc áo len trắng và áo khoác cashmere (áo khoác dạ dáng dài của nữ) thì lập tức nhíu mày hỏi: “Sao toàn là màu trắng?”

“Không phải cậu nói muốn giế.t chết tên Trần Hân hèn hạ kia sao, hai người chúng ta đều mặc đồ trắng, đúng lúc có thể đưa tang cho anh ta luôn.” Mạc Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Thật sự tức giận.

Hoắc Từ hỏi cô: “Cậu có lái xe tớ đến đây không?”

“Có, tớ còn mua thêm sơn đỏ, đến lúc đó chúng ta hất cho anh ta tới máu chó phun đầy đầu.”

Đợi Hoắc Từ thay quần áo xong, hai người đi xuống lầu. Tiệc cưới này là tiệc buổi trưa, 12:08 trưa bắt đầu làm lễ. Lúc hai người ra khỏi bệnh viện đã là 10 giờ.

Lái xe từ đây đến khách sạn năm sao kia cũng phải một giờ.

“Chúng ta đi sớm như vậy, nếu như khách đến không nhiều, vậy chẳng phải chúng ta sẽ quậy không đã sao.” Mạc Tinh Thần ngồi ở ghế phụ, có chút đáng tiếc mà nói.

Hoắc Từ không nói chuyện, mặt không chút thay đổi mà lái xe.

Sau khi tới, Hoắc Từ lấy hai tấm thiệp mời ra, một tấm đưa cho Mạc Tinh Thần. Mạc Tinh Thần nhìn thoáng qua, đúng là tên cô, kỳ lạ hỏi: “Sao cậu có được tấm thiệp này?”

Mạc Tinh Thần biết Hoắc Từ lừa mẹ cô ấy để lấy thiệp mời.

“Có tiền thì cái gì cũng đều có thể chuẩn bị.” Hoắc Từ lạnh lùng nói.

Sau khi xuống xe, Mạc Tinh Thần nhanh nhảu chạy đến cốp sau xe lấy đồ cô đã chuẩn bị, cô mua rất nhiều đồ, đã rót rất nhiều lon sơn, đợi lát nữa tặng cho Trần Hân một cái cầu vồng. Còn có bình xịt tự vệ để phòng ngừa lát nữa sẽ bị bất lợi.

Mạc Tinh Thần chuẩn bị nhiều như vậy nhưng hai tay Hoắc Từ lại trống trơn.

Điều làm cô thất vọng là khi hai người đưa thiệp mời thì đã được đi vào, khách vẫn chưa đến, chỉ có nhân viên đang chuẩn bị.

Kế hoạch của đám cưới đang được xác nhận lại, các thiết bị âm thanh và video clip cũng đang được điều chỉnh thử.

Hoắc Từ đi qua, bắt chuyện với anh chàng phụ trách. Cô xinh đẹp lại có thiệp mời nên lúc cô hỏi một câu, anh chàng thiết bị hận không thể trả lời mười câu. Để mặc cho Mạc Tinh Thần ở bên cạnh lo lắng suông.

Nửa tiếng sau, khách khứa liên tục đi vào. Đàn ông mặc đồ tây giày da, phụ nữ mặc những bộ cánh đẹp đẽ, quý giá, trang điểm tinh xảo, nhìn thế nào cũng đều thấy đây là một khuôn mẫu của một bữa tiệc xa hoa.

Chờ đến khi Trần Hân mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện, hai người đều nhìn qua đó, mắt Mạc Tinh Thần cũng đã đỏ lên.

Ngày đó Mạc Tinh Thần tận mắt nhìn thấy Thiệu Nghi nằm trên mặt đất, dọa cho nửa cái mạng của cô cũng muốn rớt hết. Rõ ràng kẻ phạm sai lầm chính là tên cặn bã kia nhưng cuối cùng người nhận sự đau khổ lại là Thiệu Nghi.

“Anh ta thật quá vô sỉ.” Hoắc Từ lạnh lùng nhìn anh ta.

Sảnh của tiệc rượu rất lớn, bày 66 bàn, lúc này có không ít người đang vây quanh Trần Hân. Hai người còn thấy mấy người bạn học cùng lớp hồi đại học, tuy rằng rất nhiều người biết chuyện anh ta kết hôn có điều kỳ lạ nhưng vẫn tới.

Mạc Tinh Thần cắn răng: “Cậu nhìn đám người đang cười đó đi, thật con mẹ nó gió chiều nào theo chiều đó quá rồi.”

Bởi vì hai người bọn họ vẫn luôn đứng cạnh các thiết bị hình ảnh cho nên Trần Hân không phát hiện ra các cô.

Đến khi đám cưới sắp bắt đầu, trên màn hình lớn đáng lẽ phải phát video quá trình cô dâu chú rể quay chụp ảnh cưới, nhưng lại thay đổi một cách bất ngờ, biến thành một video khác. Người trên video vẫn là Trần Hân như cũ nhưng mà anh ta lại đang quỳ.

“Tiểu Nghi, gả cho anh đi.”

Giọng của anh ta càng lúc càng lớn, một tiếng rồi một tiếng càng rõ ràng: “Thiệu Nghi, anh yêu em, em gả cho anh đi.”

Cả sảnh đều ồ lên, bởi vì cô dâu hôm nay tên Lục Lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.