Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 55



Trong thời tiết giá rét của tháng 3, đứng ở hành lang, chỉ mặc độc chiếc áo cộc tay cùng quần đùi, bờ môi anh tím thẫm buốt giá.

“Về nhà.” Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói mang theo thái độ thiếu kiên nhẫn.

Từ Tư Dương đứng ở chỗ này mười phút, quả quyết không đi, Dịch Trạch Thành lúc đầu muốn gọi vệ sĩ trực tiếp kéo người đi, nhưng anh ta gắt gao nắm lấy tay cầm cửa lớn, đến nổi cái tay cầm cửa muốn hỏng luôn rồi. Hoắc Từ không nhìn nổi nữa, liền bảo vệ sĩ buông anh ta ra.

"Từ Tư Dương, cậu ở lại nơi này chỉ làm cho cô ấy thêm bận tâm, chi bằng chúng ta về trước đi. Chờ Mạc Tinh Thần bớt giận rồi tính tiếp, " Hoắc Từ đứng về phe bạn mình.

Cô dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra được, Từ Tư Dương đã lừa cô ấy cái gì.

Từ Tư Dương ánh mắt lúng túng nhìn cô, có chút đáng thương, thì thào nói: "Tôi thật không cố ý muốn lừa cô ấy."

"Giờ đi trước đã", Hoắc Từ nhíu mày.

Vừa đúng lúc đó thang máy lên tới, là thức ăn được giao đến.

Chàng trai giao đồ ăn thấy nhiều người đứng bên ngoài như vậy, lại mặc đồ tây đen, dáng vẻ cường tráng, không khỏi rùng mình một cái. Khi đi đến cửa nhà Mạc Tinh Thần, lúc này mới cẩn thận lí nhí hỏi: "Xin hỏi đây là nơi đặt thức ăn đúng không?"

Từ Tư Dương vội nói: "Đưa cho tôi là được."

Anh trai giao thức ăn sửng sốt một chút, đang định đưa cho hắn, cửa lại đột nhiên mở ra, Mạc Tinh Thần hung hăng nhìn bọn họ, đưa tay chộp lấy đồ ăn trong tay anh giao hàng, "Đây là tự tôi mua bằng tiền của mình, không có phần của anh."

"Tinh Thần, Tinh Thần," Từ Tư Dương vui mừng khôn xiết, nhưng không ngờ giây tiếp theo, cánh cửa suýt nữa đập vào mũi anh ta.

Lần này Mạc Tinh Thần không mở cửa nữa, Từ Tư Dương đứng ở cửa lớn như một con cún lớn bị vứt bỏ.

"Làm sao bây giờ?" Anh ta quay đầu nhìn Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ.

Lần này ngay cả Dịch Trạch Thành cũng mềm lòng, anh cởi áo khoác của mình ra, đi tới choàng lên người, nhìn anh ta trầm giọng nói: "Bản thân phạm sai lầm, phải tự mình nhận sai. Hiện tại về nhà trước, cậu bỏ nhà đi nhiều ngày như vậy, có nghĩ đến người thân cảm thấy như thế nào?"

Từ Tư Dương cúi đầu: "Xin lỗi."

Cuối cùng cũng thuyết phục được người rời đi, Hoắc Từ đưa họ xuống lầu và nói với Dịch Trạch Thành, "Em đi xem Mạc Tinh Thần. Anh đưa Từ Tư Dương về trước đi."

Từ Tư Dương nghe được tên của người ta, mắt sáng rực lên.

Hoắc Từ liếc mắt nhìn hắn, nói với Dịch Trạch Thành, "Không nên dễ dàng bỏ qua cho anh ta."

“Hoắc Từ, sao lại nói chuyện như vậy với cậu nhỏ của mình,” Từ Tư Dương lập tức không vui.

Dịch Trạch Thành nhìn anh ta, "Ngậm miệng lại."

Từ Tư Dương thật sự sợ anh, mặc dù anh ta là cậu nhỏ của anh, nhưng mặc kệ là có mặt cha hay chị, Dịch Trạch Thành vẫn có thể giáo huấn anh. Cho nên từ nhỏ đến lớn, anh được Dịch Trạch Thành dạy dỗ, dù vậy không ai chỉ trích Dịch Trạch Thành, chỉ cho rằng giáo huấn là do anh không hiểu chuyện.

Thiên lý ở đâu.

Chờ anh dẫn Từ Tư Dương đi, Hoắc Từ nhìn theo họ, Từ Tư Dương đang mặc áo khoác ngoài, chân mang quần đùi và đi dép lê. Dịch Trạch Thành chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và áo sơ mi, dáng người vẫn thẳng tắp, không hề thấy vẻ hiu quạnh.

Hoắc Từ quay lại trên lầu, đứng tựa cạnh cửa, gõ một cái, bên trong vẫn im lặng.

Hoắc Từ lấy điện thoại di động ra, gọi cho cô ấy, một lần không bắt máy, hai lần không bắt máy. Hoắc Từ lại gõ cửa: "Mạc Tinh Thần, mở cửa. Bọn họ đều đi rồi, chỉ có tớ thôi."

Vẫn là không có động tĩnh.

"Cậu không mở cửa đúng không, tôi sẽ ở ngoài này chờ, cậu biết tớ nói được làm được mà", Hoắc Từ lạnh nhạt nói.

Cô tựa lên tường, lấy một viên kẹo ra, cũng không gõ cửa nữa, yên lặng chờ.

Tầm 10 phút sau, cửa mở.

Cô nhìn thấy khe cửa, mỉm cười, cởi giày bước vào, cô không phải loại người thích đến làm khách, cho nên dù mối quan hệ giữa cô và Mạc Tinh Thần rất tốt, từ lúc cô ấy mua nhà mới đến giờ cô cũng chỉ mới đến chơi 1 lần.

Mạc Tinh Thần đang ngồi trên bàn ăn, trước mặt là đồ ăn bên ngoài giao tới, rõ ràng là hai phần.

Cô cúi đầu, Hoắc Từ ngồi trước mặt cô, cả hai không ai lên tiếng. Đến lúc phía đối diện khe khẽ sụt sùi khóc, Hoắc Từ nhìn cô, khẽ gọi: "Mạc Tinh Thần."

"Cậu đừng nói, tớ biết là tớ ngu xuẩn", Mạc Tinh Thần khóc nức nở, thấp giọng nói.

Nước mắt rơi lã chã trên cơm nhưng cô vẫn đang ăn từng miếng một.

Hoắc Từ thấy như vậy, cảm thấy thực khó chịu.

Cô đứng lên cầm lấy cơm của Mạc Tinh Thần, kéo cô ta dậy, "Bây giờ chúng ta đi, bọn họ chắc chưa đi xa đâu."

Nói xong, cô liền kéo Mạc Tinh Thần ra khỏi nhà.

Mạc Tinh Thần: "Đi đâu?" giọng nói còn mang theo sự nghẹn ngào nức nở.

Hoắc Từ nhìn cô: “Đương nhiên là đi đánh anh ta”.

"Là do tự tớ vờ ngu ngốc", Mạc Tinh Thần cúi đầu, tựa lưng vào hộc tủ.

Vốn tưởng rằng tìm được người mình thích, lại đột nhiên phát hiện, người này tất cả đều là giả.

“Không phải cậu ngốc, là anh ta quá khốn nạn”, Hoắc Từ híp mắt, nguy hiểm nói.

Mạc Tinh Thần nghe xong, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Hoắc Từ thấy dáng vẻ này của cô, chỉ đành kéo cô lên ghế sô pha ngồi, sau khi ngồi xuống, Mạc Tinh Thần khóc nức nở. Hai người ai cũng không nói chuyện, chờ cô khóc đủ rồi, Hoắc Từ lạnh lùng nói: "Hiện tại có thể nói cho Hoắc ba ba, rốt ruột xảy ra chuyện gì, tớ để cậu đi tìm hắn tính sổ."

Mạc Tinh Thần ôm gối ngơ ngác nhìn lên, nửa ngày sau mới bất bình: "Tớ gặp chuyện như vậy mà cậu còn bắt nạt tớ."

"Cậu bây giờ gọi tớ một tiếng ba ba có là gì, không chừng cả đời sau tớ phải gọi cậu là dì nhỏ " Hoắc Từ nhìn cô.

Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Mạc Tinh Thần tò mò hỏi: "Anh ta thật sự là cậu của Dịch tiên sinh?"

"Đúng vậy, không thể giả được", Hoắc Từ nói.

Mạc Tinh Thần vẫn không dám tin, "Nhưng tuổi của anh ta nhỏ hơn Dịch tiên sinh nữa".

"Anh ta là em trai cùng cha khác mẹ với mẹ ruột của Dịch Trạch Thành," Hoắc Từ không khỏi nhíu mày, cái duyên phận chết tiệt này.

Mạc Tinh Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh ấy nói với tớ rằng anh ấy tên là Tư Dương."

“Tên ngốc đó đúng là mang tên này, nhưng họ của anh ta là Từ,” Hoắc Từ không nhịn được tức giận, vừa rồi cô không nên để Từ Tư Dương đi dễ dàng như vậy, cô nên đánh anh ta một trận.

Mạc Tinh Thần thấp giọng ừ một tiếng xong không nói gì nữa.

Lúc này hai người đều không biết nên nói gì, mãi một lúc lâu sau Mạc Tinh Thần mới mở miệng nói: "Thật ra tớ cũng không thể trách anh ta hết, trách bản thân tớ thôi."

Nhặt một con cún ngốc nghếch trên đường đem về nhà.

Nhưng lại là một kẻ ngốc cao lớn đẹp trai.

Hoắc Từ nhìn cô, không khỏi lắc đầu, vào lúc này cô còn thay Từ Tư Dương giải vây, quả nhiên là Mạc Tinh Thần.

“Cậu cũng là đồ ngốc,” cô nói và đưa tay vò mái tóc dài của mình.

***

Từ Tư Dương bị mang về đúng lúc Từ Dịch đang ở nhà. Từ lão gia mấy hôm nay vừa khéo đi Hồng Kông, cho nên chuyện Từ Tư Dương bỏ nhà đi chỉ mới có Từ Dịch phát hiện.

Trong biệt thự Từ gia, thấy bọn họ tiến đến, Từ Dịch thở phào một hơi.

Đi đến đánh Từ Tư Dương, "Em làm chị sợ. Nếu lần sau em còn dám cáu kỉnh, chị sẽ kêu anh rể em đánh em bằng thắt lưng."

Từ Dịch thực sự sợ hãi, dù sao chuyện bắt cóc con nhà giàu cũng không phải hiếm. Nếu không phải Dịch gia khiêm tốn, bà muốn bọn họ luôn dẫn theo vệ sĩ bên người.

Từ Tư Dương cúi đầu: "Xin lỗi, chị hai."

Từ Dịch thấy hắn đáng thương như vậy, nhất thời cũng mềm lòng. Lúc này mới phát hiện, hắn thế mà lại mặc áo cộc tay và quần đùi, chân lộ ra bên ngoài một nửa, bà đau lòng liền quát: "Đây là thế nào, tại sao quần áo đều không có. Có phải là bị người ta uy hiếp hay không?"

Dịch Trạch Thành đứng bên cạnh luôn im lặng, đột nhiên nói: "Mẹ cho người làm bữa tối đi, bọn con còn chưa ăn cơm."

Từ Dịch càng đau lòng hơn, nhanh chóng gọi bảo mẫu và đầu bếp đi chuẩn bị.

Từ Tư Dương: "Chị, em đi lên thay quần áo, lạnh quá."

Từ Dịch thấy miệng hắn đông lạnh tím xanh, phất tay nói: "Nhanh đi, nhanh đi, đi tắm trước, chị làm cho em một chén trà gừng, tránh bị bệnh."

Phòng Từ Tư Dương ở lầu ba, toàn bộ lầu ba chỉ có một mình anh ta ở, phòng quần áo, phòng game, phòng đọc sách, mọi thứ đều có đủ. Phòng ngủ cũng chiếm phân nửa tầng lầu lớn như vậy.

Khi anh đi ra ngoài, đã thấy Dịch Trạch Thành an tĩnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng, tay cầm một quyển sách.

Từ Tư Dương đang mặc đồ ngủ, Dịch Trạch Thành ngẩng đầu, chỉ phía đối diện bên cạnh, "Ngồi đi."

Anh không dám nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi xuống. Dịch Trạch Thành khoanh chân, sách đặt trên đùi, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, tư thái ưu nhã ôn hòa.

Không giống như là đang muốn giáo huấn người.

“Về sau cậu định làm gì?” Dịch Trạch Thành hỏi.

Từ Tư Dương không nói chuyện, Dịch Trạch Thành chống cùi chỏ vào tay vịn ghế sô pha, ngón tay đỡ đầu, dáng vẻ nhàn rỗi hiếm thấy. Tư thế lười biếng của anh làm Từ Tư Dương cũng bớt căng thẳng hơn.

Kỳ thực, Từ Tư Dương rất thông minh, hắn du học ở Anh, không phải vì mối quan hệ gia đình. Trường đại học là do hắn tự mình thi đỗ, và thậm chí còn tốt nghiệp vinh dự hạng nhất.

Từ Tư Dương không đếm xỉa đến, "Cậu không muốn tham gia vào công ty."

"Không vào công ty cũng được, " Dịch Trạch Thành lạnh nhạt nói, Từ Tư Dương trên mặt liền lộ ra một chút ý cười, liền nghe anh nói: "Cậu dù sao cũng phải kiếm tiền nuôi sống chính mình. Không lẽ lại về sau chỉ đợi con gái nhà người ta nuôi cậu."

Anh là người thông minh, sự việc hôm nay đã sớm hiểu rõ.

Từ Tư Dương ở nhà người ta, ăn của người ta.

"Hay là cậu chỉ chơi đùa", Dịch Trạch Thành nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi.

Từ Tư Dương lập tức sốt sắng: "Dĩ nhiên không phải."

"Cô ấy rất tốt”, anh ta nghiêm túc nhìn Dịch Trạch Thành, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Cậu thật sự không muốn lừa cô ấy."

Nghĩ lại lúc đầu thật thú vị, bị cô ấy cho là chàng trai tội nghiệp bị một người phụ nữ ruồng bỏ, đúng là anh ta bị một người phụ nữ lừa. Nhưng sau này, cô ấy đối với anh thật sự rất tốt. Anh có thể phân biệt được một người có thật lòng hay không.

Từ Tư Dương xuất thân từ Từ gia, người khác tiếp cận anh vì mục đích gì, anh rất nhanh có thể nhìn ra.

***

Lúc hai người xuống lầu, Từ Dịch vừa cúp điện thoại.

Thấy bọn họ xuống tới, cười nói: "Mẹ đang định đi gọi hai người xuống ăn cơm đây."

Từ Tư Dương tiến lên choàng vai bà, cười hỏi: "Ai gọi đến mà chị vui vẻ vậy?"

Từ Dịch thuận tiện nhìn thoáng qua bên cạnh Dịch Trạch Thành, dịu dàng nói: "Hải Liên chứ còn ai nữa, đứa nhỏ này thật là có lòng, mới từ Mỹ trở về, liền mời chị đi nghe nhạc hội. Là cái chị thích đó."

Từ Tư Dương nghe đó là tên một cô gái, lại thấy bà không ngừng nhìn Dịch Trạch Thành, có chút sửng sốt.

Sau khi ba người ngồi xuống bàn ăn, Dịch Trạch Thành ngồi đối diện nhìn bà điềm đạm nhàn nhạt nói: “Vậy cô ấy không nói cho mẹ biết, con đã có bạn gái rồi sao?

Từ Dịch đang gọi bảo mẫu đem trà gừng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn: "Bạn gái?"

Bà hô lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói: "Thành Thành, con chừng nào thì giới thiệu bạn gái? Sao không dắt về cho mẹ xem, con cũng thật là."

Từ Tư Dương cười ha hả, xấu xa nói: "Em thật đau lòng thay vị Hải Liên tiểu thư, xem ra vé vào nhạc hội cũng không có tác dụng gì."

Sau khi nghĩ lại Từ Dịch mới biết được hắn đang trêu mình, liền vươn tay đánh hắn, nhẹ giọng mắng: "Không cho phép hủy vé của chị."

"Có ảnh chụp không? Cho mẹ xem", ánh mắt Từ Dịch mong đợi nhìn anh.

Bà mong mỏi Dịch Trạch Thành tìm bạn gái, cũng không biết bao lâu rồi, nếu không cũng không để tâm đến Hải Liên như vậy. Hôm nay vừa nghe nói con trai có bạn gái, Hải Liên gì đó lập tức bị ném đi. Dù sao người con trai bà thích, chắc chắn sẽ không sai.

Từ Tư Dương uống một ngụm trà gừng rồi nói: "Đặc biệt xinh đẹp, da trắng mỹ mạo, còn có đôi chân dài."

"Em gặp rồi?" Từ Dịch giật mình.

Anh ta gật đầu: "Có quen biết."

Từ Dịch có chút do dự hỏi: "Thật sự rất đẹp sao?"

Mặc dù Từ Tư Dương không có tâm tư gì đối với Hoắc Từ, nhưng anh ta vẫn rất tán thưởng vẻ đẹp của Hoắc Từ. Cô gái này quả thực xinh đẹp, có hết thảy tiêu chuẩn của một đại mỹ nữ, khuôn mặt nhỏ gần bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, lại thêm dáng người đẹp, tỏa sáng rực rỡ trong đám người.

Anh ta gật đầu nói thêm: "Chị ơi, đừng lo lắng. Đối với cháu trai em thì vậy là quá đủ rồi."

Hiện giờ ở trước mặt Từ Dịch, Từ Tư Dương lại nhếch cái đuôi của mình lên rồi.

Chỉ là lúc này Từ Dịch không có thì giờ nói lý, bà sờ mặt mình một cái "Dương Dương, em ngày mai theo chị đi thẩm mỹ viện."

"Gần đây có chút tiều tụy, phải bảo dưỡng tốt một chút mới được." Từ Dịch cực kỳ nghiêm túc nói.

Từ Tư Dương cười: "Chị hai, chị đây là muốn đọ với người ta sao."

"Chị chẳng qua không muốn làm Thành Thành mất mặt, bạn gái là mỹ nữ, mẹ đương nhiên càng phải là đại mỹ nữ", Từ Dịch trừng mắt liếc anh ta một cái.

Từ Tư Dương càng muốn cười, xấu xa nói: "Chị có phải đại mỹ nữ hay không, cháu trai em nói không tính. Anh rể nói mới tính."

"Anh rể em năm đó mới là người cướp được chị", Từ Dịch không nhịn được cười khi nhắc đến chuyện cũ.

Khi đó Dịch Hoài Trạch chưa ổn trọng như bây giờ, cũng là một chàng trai ngốc nghếch. Trèo qua cửa sổ nhà vào lúc nửa đêm, suýt thì bị con chó ngao Tây Tạng lớn do cha bà nuôi cắn.

"Xem ra cháu trai lớn của em thừa kế mắt nhìn tốt của anh rể", Từ Tư Dương vỗ mông ngựa như vậy làm Từ Dịch như mở cờ trong bụng.

Đến lúc Dịch Trạch Thành nhàn nhạt nói: "Bữa cơm tối này, không muốn để con ăn?"

Từ Tư Dương liền giơ chân: "Cậu muốn đi cáo trạng với anh rể, để anh rể đánh cháu."

"Cáo trạng cái gì?" Anh ta vừa nói xong, một tiếng nói hùng hậu liền truyền tới, một người đàn ông mặc quân phục đi đến.

Ba người đều không ngờ rằng, Dịch Hoài Trạch sẽ tới. Từ Dịch đứng dậy, ông đã đưa tay cởi áo khoác quân phục, đưa cho bà: "Vừa lúc ở bên này mở hội thảo nghiên cứu, biết mọi người đều ở đây tôi liền đến.”

Từ Tư Dương lập tức tìm được chỗ dựa lớn nhất, liền bắt đầu cáo trạng không ngừng nghỉ. Chờ anh ta nói xong, Dịch Hoài Trạch mới ngồi xuống.

Dịch Hoài Trạch nhìn con trai, Từ Tư Dương ở bên cạnh đã hỏi ông: "Anh rể, anh nói xem chị hai có phải là đại mỹ nữ hay không."

Từ Dịch trước mặt hai người kia không thấy ngại, lúc này đột nhiên Từ Tư Dương hỏi như vậy, liền muốn đập anh ta, quát khẽ: "Đừng có lộn xộn với anh rể." Bà biết tính tình của chồng mình bây giờ không hợp cùng người trẻ đùa giỡn nữa.

Nhưng lúc sau, Dịch Hoài Trạch lên tiếng: "Đương nhiên là phải, nếu không anh cũng sẽ không sống chết muốn cưới chị em."

Từ Dịch ngẩng đầu nhìn ông, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhu tình trong mắt ông dành cho bà vẫn như năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.