Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 59



Có vợ ủng hộ đấy, sao nào?

Dịch Trạch Thành bâng quơ nói một câu khiến cả hai người đều sững sờ. Hoắc Từ hơi ngửa đầu nhìn anh, vẫn là khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến người nghẹt thở, vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, cố tình không nói chuyện, nhưng một khi nói ra thì từ ngữ không làm người kinh ngạc thì không thôi (*).

(*) nguyên văn là câu 语不惊人死不休: sử dụng câu trích từ bài thơ “Giang thượng trị thủy như thế liêu đoản thuật” (Thuật lại việc trên sông nước dâng cao như biển) của Đỗ Phủ, ý câu thơ là nếu lời nói ra không làm người khác kinh sợ thì tới chết cũng không ngưng.

Lục Lâm Chính cũng bị anh ta làm cho tức giận cười, đây gọi là gì chứ?

Đến trước mặt hắn thể hiện tình cảm sao?

Lục Lâm Chính vô duyên vô cớ bị chọc tức nhìn anh, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Hoắc Từ nhìn thoáng qua, đột nhiên cười khẽ, hỏi: “Em cảm thấy Lục Lâm Chính tới đây là vì anh đó”.

Kết quả, Dịch Trạch Thành như thường lệ cười khẩy, đưa tay ôm eo rồi cúi xuống hôn lên môi cô.

Anh đem cô ôm vào lòng một cách mạnh mẽ, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Lúc nãy cô đứng ở ban công hứng phải gió lạnh một lúc lâu, cơ thể có chút lạnh. Đôi môi mềm mại mát lạnh. Đáy lòng Dịch Trạch Thành mềm nhũn, lực mút trên môi cũng nhẹ đi một chút.

Hai người đã lâu không ở cùng nhau, lúc này cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, Dịch Trạch Thành cúi đầu là có thể thấy khuôn ngực trắng như tuyết của cô. Nơi này ánh sáng âm u nhưng vẫn không ngăn được cô tỏa sáng. Bộ lễ phục màu lam như bầu trời đầy sao mộng ảo xinh đẹp, anh cười khẽ: “Chiếc váy này thật hợp với em”.

Hoắc Từ ngẩn người, do dự một chút mới hỏi: “Đây là anh đưa tới sao?”

“Vậy em nghĩ sao?” Anh vuốt mái tóc dài của Hoắc Từ, mái tóc đen mềm mại như thác nước sượt qua lòng bàn tay.

Chẳng trách Bạch Vũ có thể có được chiếc váy này, đây chính là chiếc váy mới nhất trong bộ sưu tập thu đông, nó vừa được ra mắt tại tuần lễ thời trang Paris chưa đầy một tháng. Chiếc váy này của Hoắc Từ hẳn là chiếc đầu tiên trên toàn thế giới, cô thật không ngờ lại được mặc chiếc váy dài này tại một bữa tiệc tư nhân như thế này.

Nhớ đến những ngôi sao trong giới giải trí, người hâm mộ vì để thần tượng của mình là người đầu tiên trong quý mặc được những bộ váy áo đó mà đặt trước, khoe khoang quả thật là trên trời dưới đất có một không hai.

Hoắc Từ ôm lấy thắt lưng anh, hơi ngẩng đầu: “Anh như vậy là đang muốn chiều hư em hả?”

“Không sao, anh nhiều tiền mà”, Dịch tiên sinh vẫn luôn cao ngạo lãnh đạm cười nhẹ một tiếng, thâm trầm nói.

Hoắc Từ ôm anh, hôm nay cô mang giày cao gót, vừa ngẩng đầu là có thể hôn lên môi anh.

Cả đời này cứ nuông chiều em như vậy, được không?

Sau khi kết thúc triển lãm ở trạm Bắc Kinh, Hoắc Từ nhận được cuộc gọi của Hoắc Minh Chu, tín hiệu không tốt lắm nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Chúc mừng con, Tiểu Từ, ba đã xem tin tức trong nước, tốt lắm”, Hoắc Minh Chu kể từ sau khi biết kế hoạch triển lãm ảnh của Hoắc Từ vẫn luôn quan tâm.

Thậm chí ông ấy còn tạo và học sử dụng Weibo, mỗi lần tìm kiếm tên Hoắc Từ đều nhìn thấy rất nhiều bình luận của người hâm mộ.

Có người nói với Hoắc Từ rằng buổi triển lãm của cô khiến anh ta rất xúc động, cũng muốn gia nhập tổ chức bác sĩ không biên giới.

Một số người khen cô chụp ảnh đẹp, làm cho nhiều người hiểu rõ hơn về thế giới.

Mấy năm nay, Hoắc Minh Chu vẫn luôn ở nơi này dạy học sinh và giúp đỡ các bác sĩ địa phương ở Châu Phi, hy vọng có thể làm cho càng nhiều người khi bị bệnh đều có bác sĩ khám chữa, có thuốc để uống.

Ông ấy biết rằng chỉ dựa vào sức lực của một mình ông thì thật sự quá bé nhỏ.

Cho nên đối với triển lãm ảnh của Hoắc Từ, ông vẫn luôn rất chú ý và quan tâm. Hoắc Từ của ông dù qua bao nhiêu năm vẫn khiến ông thấy tự hào.

Trước đây khi Hoắc Từ bỏ việc học y và chuyển sang học chụp ảnh, trong lòng Hoắc Minh Chu không phải không có thất vọng.

Chỉ là ông quan tâm đến Hoắc Từ quá ít, lại thấy cô không có ý định học y, nên không muốn khuyên can cô nhiều.

Hoắc Từ tựa vào sô pha, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nở nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn ba, con đã để lại cho ba vé triển lãm ở trạm Hồng Kông, đến lúc đó ba nhất định phải đến xem nhé”.

Công tác viện trợ lần này của Hoắc Minh Chu ở Nam Sudan sẽ kết thúc vào cuối tháng bảy, mà tháng tám Hoắc Từ sẽ tổ chức triển lãm ảnh cuối cùng ở Hồng Kông.

Cô vẫn hy vọng Hoắc Minh Chu có thể đến.

“Đương nhiên rồi, tác phẩm của con gái, ba nhất định sẽ đến xem”, Hoắc Minh Chu cười nói.

Đầu dây bên kia có chút ồn ào, vừa nói xong câu, chợt nghe ông nói: “Ba có bệnh nhân”.

Sau khi cúp điện thoại, chỉ thấy bệnh viện bỗng hơi xôn xao, ông nhanh chóng chạy qua thì nhìn thấy một người bê bết máu nằm trên giường, các bác sĩ y tá đang đẩy anh ta vào trong. Đi theo vào còn có các chiến sĩ duy trì hòa bình Liên Hợp Quốc, nữ chiến sĩ đội mũ giáp màu lam chạy đến, hai người nhìn thoáng qua nhau.

Kiều Lãng nói trước: “Là xe chứa bom, tổng cộng bốn người bị thương, đây là người bị thương nặng nhất”.

Tình hình ở Nam Sudan không ổn định, nhân viên duy trì hòa bình của Liên Hiệp Quốc còn có thương vong, càng không nói đến những người dân bình thường tay không tấc sắt.

Hoắc Minh Chu gật đầu, thấy cô sắp vội vàng rời đi, hô một tiếng: “Kiều Lãng”.

Kiều Lãng quay đầu, trên người cô dính máu, mặt cũng có tro bụi, thoạt nhìn có chút chật vật. Hoắc Minh Chu nhíu mày nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cẩn thận”.

Ở nơi này cái chết có thể ập đến bất kỳ lúc nào.

Giờ phút này nhìn cánh tay mảnh khảnh cầm súng của cô, ông không khỏi nhắc nhở.

Kiều Lãng dường như không ngờ rằng ông ấy sẽ chủ động quan tâm mình, sững sờ một lúc sau, đôi má màu mật ong của cô nở một nụ cười, cô gật đầu, mũ sắt màu lam hạ xuống, gương mặt anh khí xuất hiện vẻ dịu dàng trước nay chưa bao giờ có.

Mỗi người đều đang vì sứ mạng của chính mình mà nỗ lực.

Bởi vì lần triển lãm ảnh này đã tạo nên hiệu ứng xã hội rất lớn, thậm chí đã có một số chương trình tivi chủ động tìm đến, muốn độc quyền phỏng vấn Hoắc Từ. Lúc Bạch Vũ nói với cô về chuyện này, vẻ mặt thật phấn khích.

Anh nói với vẻ kích động: “Cuộc phỏng vấn lần này cực kì khó. Người được phỏng vấn đều là những vị kỳ cựu trong giới kinh doanh và cực kì có tầm ảnh hưởng”.

Tổ chương trình có thể gửi lời mời đến Hoắc Từ đã chứng minh họ nhận ra sức ảnh hưởng của Hoắc Từ.

Vốn dĩ Hoắc Từ đã nổi tiếng rồi, nhưng sự nổi tiếng đó quá thương mại, cho nên thường xuyên bị người ta chỉ trích là thiếu tính nghệ thuật. Hiện tại không giống như lúc trước, lần triển lãm ảnh này khiến cho người ta thấy được mặt khác của Hoắc Từ, kỳ thực cô chụp ảnh cũng có thể nghiêm túc, khiến người phải tự suy xét.

“Em chỉ là một nhiếp ảnh sư (*)”, Hoắc Từ đối với việc này không quá hứng thú, tính cách của cô không thích hợp với những công việc tiếp xúc công chúng như vậy.

(*) 摄影师: các nhiếp ảnh sư kiếm sống bằng nghề chụp ảnh, chủ yếu kiếm tiền bằng chụp chân dung.

摄影家:nhiếp ảnh gia chụp mọi thứ. Nhân văn, phong cảnh, chân dung, động thực vật…

Cho đến nay cô luôn làm việc phía sau hậu trường, chụp ảnh cho các tạp chí lớn, chụp ảnh cho các minh tinh, đem mặt vẻ vang tươi sáng của họ thể hiện ra. Về phần Bạch Vũ sẽ thay cô tạo ra hình tượng thần bí lạnh lùng, quả thật cô rất lạnh lùng, nói là thần bí, đó chính là vì quá lười, không thích đăng bài Weibo, cũng không thích người khác xâm phạm sự riêng tư của mình.

Bạch Vũ thấy cô mất hứng, liên tục báo tên của các doanh nhân nổi tiếng, những cái tên này dù sao cũng đều được dân mạng xưng tụng là cha, đều đã từng tham gia chương trình này.

Anh nói: “Hiện tại thế của em đang mạnh, chúng ta nhất cổ tác khí (*), tranh thủ làm cho em sớm ngày từ nhiếp ảnh sư trở thành nhiếp ảnh gia”.

(*) Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí). Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.

Hoắc Từ cười nhạo: “Anh rất có lý tưởng đó”.

“Đương nhiên, Hoắc Từ, anh vẫn luôn tin rằng em có thể chụp ra được những tác phẩm chấn động lòng người. Bây giờ em đã có tác phẩm rồi, không phải là nên làm càng nhiều người xem hơn sao, hơn nữa như vậy cũng sẽ giúp nhiều người biết đến bác sĩ không biên giới, càng nhiều người quan tâm đến những người cần giúp đỡ hơn”.

Không thể không nói rằng Bạch Vũ đã dốc sức phát huy khả năng uốn ba tấc lưỡi của anh ta.

Cô bị thuyết phục thành công.

Chương trình lần này được phát sóng trên CCTV, tỉ lệ người xem vẫn luôn đứng đầu, người dẫn chương trình lại càng nổi tiếng, khí chất dịu dàng, phỏng vấn cũng sẽ không gây hấn, ngược lại sẽ giống như tri kỷ cùng tâm sự với bạn, cố gắng tìm ra người con gái được che giấu phía sau bạn.

Bạch Vũ tự mình đưa cô đến trường quay ghi hình chương trình, giao hẹn chín giờ trang điểm, tám giờ rưỡi Hoắc Từ đã đi đến đài truyền hình.

Lúc này đài truyền hình đúng là đang trong giờ làm việc cao điểm, vừa vào cửa liền thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Đều là những người nhìn thấy trên tivi mỗi ngày, ngay cả Bạch Vũ dù đã nhìn quen người nổi tiếng cũng có chút xao động.

Khi Hoắc Từ vào phòng trang điểm, biên đạo phụ trách lập tức chạy đến đến.

Biên đạo không ngờ cô sẽ đến sớm như vậy, đáy lòng vẫn vui vẻ, suy cho cùng vị này cũng không giống với tin đồn bên ngoài. Đều nói cô ấy đang là nhiếp ảnh sư đang nổi nhất hiện nay, biên đạo lập tức khách sáo nói: “Hoắc lão sư (*), trước tiên xin mời ngồi. Để tôi gọi người mang cho cô một tách trà, nếu có thể, chúng ta trước tiên bắt đầu trang điểm”.

(*) 老师: dùng tước vị tôn trọng với người trong một ngành nghề nào đó.

Hoắc Từ hiển nhiên không có ý kiến, biên đạo nhìn cô một cái, ngây ngẩn cả người.

Đây là mặt mộc của cô ấy sao?

Biên đạo lại nghiêm túc nhìn một lần nữa, làn da này cũng thật đẹp, như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mềm, thật muốn sờ thử xem có cảm giác gì. Cũng may cô cũng chỉ nghĩ trong lòng, không dám làm thật.

Người dẫn chương trình Trần Ninh đến trễ hơn cô mười phút, đến chào hỏi cô.

Khi hai người bắt tay, Trần Ninh nhìn cô, đột nhiên cười nói: “Chẳng trách mọi người đều nói cô là người đẹp nhất trong số các nhiếp ảnh sư, là người biết chụp ảnh nhất trong những người đẹp. Trưởng thành với dáng vẻ như vậy, có phải mỗi ngày đều hận không thể tự chụp ảnh cho chính mình không?

Dứt lời, trong phòng thay đồ im lặng một lúc, sau đó mọi người ồn ào cười to.

Ngay cả Hoắc Từ cũng không nhịn được nở nụ cười, cô cũng là lần đầu tiên biết, vị dẫn chương trình này thế mà lại hài hước thú vị như vậy.

Dù sao thì trên tivi, cô ấy luôn dịu dàng trí thức, lại tốt nghiệp một trường danh giá, rất được khán giả yêu thích.

Sau khi trang điểm xong, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Lúc bắt đầu, Trần Ninh chỉ là thảo luận đề tài cô trở thành một nhiếp ảnh sư như thế nào, khi chủ đề dần đi sâu hơn, cô ấy hỏi: “Lúc trước cô làm thế nào nghĩ ra được chủ đề này, như thế nào lại quan tâm đến bác sĩ không biên giới, hơn nữa lại còn chụp ảnh hiện trường như vậy?”

Hoắc Từ nghe câu hỏi, cúi đầu cười, Trần Ninh bỗng nhiên thấy biểu tình cô trở nên dịu dàng, là một người chủ trì phỏng vấn từng trải, biểu tình này là cho thấy đằng sau nhất định có một câu chuyện xưa.

Là một câu chuyện xưa đáng giá để khai thác.

Hoắc Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Chắc là cố chấp”.

“Cố chấp?” Trần Ninh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hứng thú nhìn cô.

Nghĩ đến lúc bắt đầu câu chuyện, ngay cả Hoắc Từ cũng cảm thấy khó tin. Cô khẽ nói: “Khi đó có một người đang muốn tuyên truyền cho tổ chức bác sĩ không biên giới, anh ấy đang tìm người chụp ảnh. Sau đó người khác giới thiệu tôi, kết quả anh ta làm trò ở trước mặt tôi, tìm tên của tôi…

Nói đến đây, cô dừng lại, ngay cả hứng thứ của Trần Ninh cũng bị cô làm cho treo lơ lửng.

Cô gấp gáp hỏi: “Cho nên mới có lần triển lãm ảnh này?”

“Sau khi tìm kiếm, anh ta nói với tôi, tôi không phải người chụp ảnh mà anh ấy cần tìm”, Hoắc Từ nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng lại kiêu ngạo của anh, trên môi xuất hiện nụ cười yếu ớt: “Anh ấy nói tôi quá thương mại”.

Lần này Trần Ninh có chút kinh hãi.

Trước khi đối mặt với người được phỏng vấn, cô đều sẽ làm công tác chuẩn bị thật cẩn thận. Thậm chí cô còn đặc biệt tra lại một lần Weibo của Hoắc Từ, quả thật là một nhiếp ảnh sư hoàn toàn thương mại, mỗi năm chụp hơn chục trang bìa đủ các thể loại, là nhiếp ảnh sư có sản lượng cao nhất trong nước.

Ngoài ra cô còn chụp quảng cáo với số lượng lớn, hợp tác với các nhãn hàng lớn mỗi năm.

Trần Ninh biết cô bị chỉ trích nhiều nhất chính là vì thương mại hóa, vốn là cô muốn quanh co đưa ra vấn đề này, sau đó khiến cô ấy trả lời một chút. Không nghĩ đến cô ấy lại chủ động nói ra.

“Cô có để tâm khi bị nói như vậy không?” Trần Ninh hỏi.

Hoắc Từ nghĩ một chút, trả lời: “Tôi nghĩ nhiếp ảnh sư thời trang cũng không kém gì với nhiếp ảnh sư hiện trường, bởi vì ở giới thời trang có rất nhiều nhiếp ảnh sư lớn, đối với khả năng kiểm soát màu sắc và làm chủ chi tiết đều đạt tới đỉnh cao. Dù sao thì đối với một quảng cáo lớn, việc đầu tiên phải làm là thu hút sự chú ý. Nếu như chụp ảnh tư liệu gây ra rung động trong tâm hồn, thì thời trang lại là sự thỏa mãn của ánh mắt. Mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp”.

Sau khi cô nói hết ra một lời, ngay cả Bạch Vũ đang đứng ở một bên xem đều không nhịn được muốn vỗ tay tán thưởng.

Đây là lần đầu tiên cô đáp trả về vấn đề thương mại hóa của mình.

Trần Ninh mỉm cười nhìn cô, tuy rằng đây là lần đầu tiên Hoắc Từ tiếp nhận phỏng vấn, nhưng không thể nghi ngờ, cô chính là khách quý mà người dẫn chương trình nào cũng yêu thích. Cô chân thành trả lời từng vấn đề, mặc dù những vấn đề kia đối với cô ấy mà nói cũng không phải chuyện tốt.

“Vậy cô đã thuyết phục đối phương như thế nào?” Trần Ninh đối với chuyện này cảm thấy cực kì hứng thú.

Hoắc Từ nói: “Tôi nói với anh ấy, anh sẽ không tìm được người nào thích hợp hơn tôi đâu”.

Trả lời vừa kiêu ngạo vừa tự tin.

Trần Ninh mỉm cười: “Cho nên cuối cùng cô đã làm anh ta cảm động?”

“Tất nhiên là không, người kia rất kiêu ngạo, đối với yêu cầu công việc cũng rất nghiêm túc”, Hoắc Từ đối với chuyện này cũng không có gì giấu giếm, nói: “Tôi chấp nhận yêu cầu thử kính của anh ấy”.

Trần Ninh đối với việc này rất có cảm tình, nhưng Bạch Vũ lại lo lắng suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

Làm sao mà ngay cả việc này cô ấy cũng nói ra.

Lúc này buổi phỏng vấn vẫn đang tiếp tục, anh không dám tiến lên quấy rầy, chỉ có thể tiếp tục lo lắng nhìn cô.

Khi Trần Ninh hỏi cô trên con đường đến với nhiếp ảnh có từng hối hận không, Hoắc Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Những chuyện hối hận ngược lại tôi không nhớ rõ. Nhưng có một việc, cả đời này tôi cũng sẽ không hối hận.”.

Trần Ninh khẽ nhướng mày, cười nói: “Theo tôi được biết, năm nay cô mới hai mươi bảy tuổi, hiện tại nói đến việc cả đời, có phải hơi sớm không?”

“Sẽ không, tôi rất chắc chắn, chuyện này cả đời tôi cũng sẽ không hối hận, mà còn là chuyện đáng vui mừng”.

Tôi cả đời này, vĩnh viễn sẽ không hối hận, chính là nỗ lực để thực hiện công việc này.

Bởi vì chuyện này đã khiến tôi tìm được tình cảm chân thành của cả đời này.

Dịch Trạch Thành của tôi.

Khi buổi ghi hình kết thúc, Trần Ninh bắt tay cô, cảm ơn cô đã hợp tác. Bỗng nhiên cô ấy tiến tới, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể được biết kết cục của câu chuyện đó không?”

Hoắc Từ sửng sốt.

Cô ấy tiếp tục nói: “Chính là kết cục của cô và anh ta?”

“Chúng tôi ở bên nhau”, Hoắc Từ nhẹ giọng nói.

Trần Ninh nở nụ cười, cô đưa tay ôm lấy Hoắc Từ, nhẹ nhàng nói: “Đây thật sự là kết cục đẹp nhất mà tôi từng nghe qua”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.