Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 74



Các bác sĩ khoa sản đã quen với việc nhìn thấy không ít cô gái trẻ đến đây, cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm trước tiên là ngẩn người, sau đó chính là khóc sướt mướt. Một sinh mạng mới xuất hiện, đôi khi lại không hề vui vẻ. Bác sĩ thấy bộ dạng ngạc nhiên của Hoắc Từ lúc nãy, còn nghĩ là cô không muốn giữ đứa bé, nhưng giờ cô lại cười rất vui vẻ.

Do vậy nhịn không được liền hỏi một câu: “Có muốn giữ đứa trẻ này không?”

“Muốn, đương nhiên muốn.” giọng của Hoắc Từ như tăng thêm 8 quãng, còn lấy tay che bụng, giống như sợ bác sĩ lấy đi thứ gì của cô.

Bác sĩ nhìn cô, mỉm cười, dặn dò: “Cô đau bụng chính là bởi vì mang thai gây nên, phỏng đoán là do công việc quá mệt mỏi, không nghỉ ngơi đủ, cho nên thai nhi có chút bất ổn. Nếu như thực sự muốn đứa trẻ này, tôi đề nghị cô mấy ngày này chú ý nghỉ ngơi. Dù sao thì trong 3 tháng đầu thai kỳ, rất dễ bị sinh non.”

Hoắc Từ gật đầu, cô không khỏi nghĩ đến hành động phó.ng đãng của Dịch Trạch Thành tối hôm qua.

Cô làm sao mà biết lại xảy ra tình huống này, bọn họ bình thường đều có biện pháp bảo hộ, dù sao thì hai người hiện tại vẫn chưa có kế hoạch kết hôn.

“Vậy tôi có cần nằm viện không?” Hoắc Từ hỏi lại bác sĩ.

Bác sĩ khua tay: “Thực ra không cần nằm viện, hiện tại bệnh viện không đủ giường, về nhà tĩnh dưỡng 2 ngày là sẽ tốt thôi.”

Tới khi Hoắc Từ quay trở lại, trên tay vẫn cầm theo phim siêu âm vùng bụng, đây chính là bức ảnh đầu tiên của tiểu tử nhà cô. Nghĩ đến đây, cô không nhìn được mà giữ chặt chiếc túi. Trên hành lang bệnh nhân đang ngồi kín, có một số người bụng bầu đã to, có một số người thì bụng phẳng như cô, có một số người đi một mình tới, một số lại đi cùng với người thân.

Vừa nghĩ tới người nhà, Hoắc Từ nhịn không được bước nhanh về khoa nội trú.

Đợi đến khi cô bước vào phòng điều trị, Hoắc Minh Chu trên giường vẫn nằm yên y như vậy. Cô bước đến bên giường ngồi xuống, túi trong tay đã bị cô cầm đến nhăn nhúm. Trên đường đi một mạch tới đây, cô mới phát hiện ra bản thân có biết bao nhiêu điều muốn nói với ông.

“Ba ơi, ba,” Hoắc Từ nắm lấy tay ông, bất chợt nước mắt rơi xuống.

Cô hạ thấp giọng nức nở, trong lòng niềm vui hòa cùng nỗi đau đớn, cô nói: “Ba ơi, ba rốt cuộc khi nào mới chịu tỉnh lại? Ba không phải đã nói muốn nhìn thấy con mặc áo cô dâu, nắm tay của ba, ba mang con trao cho người con yêu sao.”

“Ba ơi, con có thai rồi, ba chẳng lẽ không cho con vui mừng sao? Con rất nhớ ba, rất muốn được nói chuyện với ba, rất muốn nghe ba nói với con, làm sao để xứng đáng với thiên chức làm mẹ,” Hoắc Từ nắm tay Hoắc Minh Chu, ánh mắt dán vào bàn tay ông, nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng rơi.

Mãi đến khi tay ông giật giật, mấp máy mí mắt.

Hoắc Từ ngẩng đầu, nhìn ông, sau đó đầu ngón tay ông lại vừa động đậy.

Cô cầm lấy tay ông, mừng đến phát điên: “Ba ơi, ba không phải tỉnh dậy rồi đấy chứ, ba ơi?”

Thế nhưng cô hô lên hai lần, Hoắc Minh Chu cũng không hề động đậy, vì vậy cô lập tức đứng dậy, chạy đi tìm bác sĩ. Khi nghe được ý của cô, bác sĩ có chút không đành lòng nói: “Cô Hoắc, chúng ta đã từng thảo luận rồi, đây là đặc điểm điển hình của người thực vật. Có thể tứ chi sẽ cử động, cũng không thể nói rằng người bệnh có ý thức mà tỉnh dậy được.”

“Tôi biết, nhưng tôi cảm nhận được lần này ông ấy nhất định tỉnh lại, bởi vì tôi vừa gọi ông ấy,” Hoắc Từ có chút sốt ruột, cô không biết nên giải thích với bác sĩ như thế nào.

Đúng, cô đã từng là sinh viên trường y, nên cô rõ người sống thực vật sẽ xuất hiện một số tính chất đặc trưng.

Nhưng lần này, trực giác mách bảo cô, ba thực sự sẽ tỉnh lại.

Bác sĩ nhìn thấy cô sốt ruột, lại biết rõ thân phận đặc biệt của Hoắc Minh Chu, vội vàng trực tiếp đi xem một cái. Nhưng khi bọn họ vừa bước đến cửa, chỉ thấy y tá trưởng Hoàng hấp tấp bước ra từ phòng bệnh, vừa ra khỏi cửa trông thấy bọn họ, vừa mừng vừa sợ mà nói: “Bác sĩ Lương, ngài mau đến xem đi.”

Hoắc Từ đi tới cửa, liền nhìn thấy người trên giường bệnh, đích thị là đang mở mắt.

Ông thoạt nhìn vẫn như đang trong tình trạng mê man, cho đến khi mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt hướng về phía cửa, trong nháy mắt đang nhìn vào Hoắc Từ, mắt ông không có biểu hiện gì, bỗng nhiên con ngươi đen nhánh như sáng lên.

“Ba ơi,” Hoắc Từ muốn chạy vào bên trong, lại bị y tá trưởng ngăn lại.

Cô khuyên nhủ: “Cô Hoắc, cô trước tiên nên ngồi đợi bên ngoài một chút, để bác sĩ Lương kiểm tra thân thể cho Hoắc tiên sinh trước đã.”

Hoắc Từ gật đầu, thế nhưng theo sau đó có thêm mấy bác sĩ nữa cũng bước đến, lúc Dịch Trạch Thành gọi điện đến, cô đang ngồi ở bên ngoài đợi tin.

“Ba tỉnh rồi,” điện thoại vừa được kết nối, cô đã run run nói.

Dịch Trạch Thành giật mình, sau đó nói: “Bây giờ anh đến ngay.”

Lúc Hoắc Minh Chu được kéo đi kiểm tra, Hoắc Từ muốn đi cùng ông, nhưng y tá trưởng Hoàng nhìn thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, an ủi cô: “Cô Hoắc, tôi thấy cô vẫn là nên ở lại đây đợi ba cô. Việc kiểm tra này chính là chạy lên lầu trên xuống lầu dưới, tôi thấy thân thể cô hình như cũng không được thoải mái.”

Hoắc Từ một mặt rất lo lắng cho Hoắc Minh Chu, nhưng lại nghĩ tới lời bác sĩ dặn dò lúc này, liền không dám chạy loạn nữa.

“Y tá trưởng Hoàng, vậy làm phiền cô rồi,” cô nói.

Y tá trưởng nở nụ cười, theo sau Hoắc Minh Chu đang được đẩy đi làm kiểm tra.

Khi Dịch Trạch Thành chạy tới nơi, liền trông thấy Hoắc Từ đang ngồi một mình trong phòng bệnh. Anh thấy cô không chút cảm xúc ngồi bên đó, lập tức nắm lấy bả vai cô, giọng nhẹ nhàng trấn an: “Hoắc Từ, đừng sợ, ba tỉnh dậy là chuyện tốt, đừng sợ, đừng sợ.”

Anh một bên nói, một bên ôm Hoắc Từ vào lòng.

Thấy cô vẫn không nói lời nào, Dịch Trạch Thành ngồi trước mặt cô, lo lắng không yên: “Chuyện là thế nào vậy?”

“Ba ông ấy……..” Hoắc Từ vừa nói nước mắt lại rơi xuống, Dịch Trạch Thành có chút sốt ruột, nhưng lại không dám thúc giục cô, vì thế chỉ có thể nắm lấy tay cô, nhẫn nại chờ cô nói hết.

Thế nhưng cô lại không ngừng khóc, mãi cho đến khi cô nói: “Ba thật quá bất công. Hơn một tháng trở lại đây, em vẫn luôn nói chuyện với ông ấy, ông ấy đều không phản ứng gì cả. Nhưng em vừa nói với ông ấy, em có thai rồi, ông ấy liền tỉnh lại.”

“Ba thật quá bất công rồi.”

Hoắc Từ giận hờn dùng tay áo tự mình lau nước mắt.

Dịch Trạch Thành nở nụ cười, nhìn cô nói: “Em sao mà giống trẻ con quá vậy, lại còn…..”

Anh không nói nữa.

Anh liền cứ như thế nhìn thẳng vào Hoắc Từ, chớp mắt một cái, lại chớp mắt lần nữa. Hoắc Từ sau khi lau nước mắt, cũng nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mãi cho đến khi anh nhẹ giọng hỏi nhỏ: “Hoắc Từ, em ban nãy vừa nói gì?”

“Ba quá bất công,” cô nức nở nói, cả một bụng uất ức.

Dịch Trạch Thành cầm tay cô, lắc đầu, lắc đầu mạnh, “Không phải câu này.”

Anh hít một hơi thật sâu, có chút dè dặt, sau đó nhìn cô hỏi: “Em nói em có thai rồi?”

Hoắc Từ lúc này mới nhớ lại, cô vẫn chưa kể chuyện này cho anh. Nhìn thấy người đàn ông phía trước mặt, lúc anh hỏi câu hỏi này, thực sự rất cẩn thận dè dặt, dường như sợ làm cô lo lắng.

Cuối cùng cô chậm rãi gật đầu.

Anh không nói gì, cô cũng không nói, trong phòng bệnh yên tĩnh quá. Bên ngoài cửa sổ sau lưng, là một ánh sáng ấm áp, hôm nay chính là một bầu trời xanh Bắc Kinh hiếm có khó tìm.

“Anh được làm ba rồi?” Dịch Trạch Thành hỏi lại một lần.

Hoắc Từ gật đầu.

“Anh được làm ba rồi?” Dịch Trạch Thành lại hỏi lại lần nữa, lần này trên mặt anh mới bắt đầu bộc lộ cảm xúc, là cảm giác vui mừng từ tận đáy lòng, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn trong phút chốc lại trở nên ngốc nghếch đáng yêu như vậy.

Hoắc Từ đưa tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng, ba Dịch.”

Anh tha thiết ôm lấy cô, lần đầu tiên, cơ thể anh đang run lên.

Khi anh buông Hoắc Từ ra, nhìn thẳng vào cô, không nhịn được mà nói: “Hoắc Từ, em cũng quá bất công rồi.”

Hoắc Từ: “……….” Cô đã làm gì nào?

“Em nên nói với anh đầu tiên,” Dịch Trạch Thành đang ở trước mặt cô, lúc này ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bụng dưới của cô, vòng eo của cô trước giờ vẫn luôn thon thả, giờ cũng vậy.

Nhưng mà ở đây lại có một đứa trẻ?

Dịch Trạch Thành lúc làm bác sĩ ở MSF, có đôi lúc bởi vì không có bác sĩ chuyên khoa nhi, anh cũng sẽ đi chăm sóc cho những em bé mới sinh. Mặc dù nhìn anh rất lạnh lùng, nhưng anh đối với bệnh nhân vẫn luôn nhẫn nại, đối với trẻ em cũng vậy.

Anh vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc, có một ngày mình có con thì nên làm thế nào.

Suy cho cùng anh không phải là người thích những câu hỏi giả thuyết, nhưng mà lần này, không phải là giả thuyết, cũng không phải là nếu như, mà là thật. 10 tháng sau, không, có lẽ là 9 tháng sau, anh sẽ lên chức bố rồi.

“Em xin lỗi, em cũng là hôm nay mới biết,” Hoắc Từ hối lỗi nhìn anh.

Anh đưa tay sờ lên má cô, “Không sao.”

Sau khi nói xong, hai người dường như lại rơi vào trạng thái im lặng, ngay cả người luôn vững vàng như Dịch Trạch thành, cũng tại thời điểm này tinh thần có chút không yên.

Hoắc Từ nhớ lại những lời bác sĩ nói với mình, mở miệng nói: “Em hôm nay bị đau bụng dưới, sau đó đi làm siêu âm, mới phát hiện ra là mình mang thai. Bác sĩ bảo, em cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Có cần nhập viện tỉnh dưỡng không?” Dịch Trạch Thành lập tức hỏi cô.

Anh đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua, có chút hối hận, anh bản thân là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ giai đoạn đầu của thai kỳ cần phải tĩnh dưỡng. Anh nắm tay cô, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, tối hôm qua anh không biết.”

Nhìn thấy bộ dạng ăn năn của anh như vậy, Hoắc Từ đang muốn an ủi anh, đã thấy anh đứng lên, vội vàng nói: “Anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại trước, em chờ anh một chút.”

Tới khi ra ngoài, anh cầm điện thoại lên liền gọi cho Từ Dịch.

Từ Dịch đang ở Spa làm đẹp, cũng là do bạn bè lôi kéo bà tới. Nói là sản phẩm lần này nên làm buổi chiều, hiệu quả mới tốt. Trên mặt bà đắp biết bao nhiêu thứ, vừa nhấc điện thoại, giọng nói có chút qua loa hỏi: “Thành Thành, mẹ đang ở spa làm đẹp, sao vậy con?”

“Mẹ cho con mượn thím Tiền vài ngày đi.” Dịch Trạch Thành lập tức nói, thím Tiền này là người Quảng Châu, đặc biệt giỏi nấu canh, ở Từ gia làm việc đã 20 năm rồi, rất giỏi chăm sóc người khác.

Từ Dịch có chút khó hiểu, chẳng qua là yêu cầu của con trai thôi mà, bà mở miệng là được thôi: “Được rồi, có phải là đồ ăn bên ngoài không ngon, liền nhớ đến tay nghe của thím Tiền?”

“Không phải, Hoắc Từ có thai rồi, con muốn nói thím Tiền giúp con chăm sóc cô ấy, tiện thể giúp cô ấy bồi bổ cơ thể,” Dịch Trạch Thành nói xong, có chút giận bản thân, thực ra anh đã phải gọi thím Tiền đến giúp đỡ sớm rồi mới phải. Hoắc Từ gần đây ham m.uốn ăn uống không có, chỉ là anh không muốn người khác làm phiền hai người bên nhau, nên mới không mời vú nuôi ở nhà qua.

Người bên cạnh Từ Dịch cười hỏi bà, có phải là con trai gọi đến không. Sau khi bà trả lời một câu, cười nói: “Như thế sao, vậy mẹ quay về…….”

Sau đó bà bật mình dậy, phía sau đang mát-xa mặt cho bà, suýt nữa đâm ngay vào mắt.

“Dịch Trạch Thành, con ban nãy vừa nói gì?” Từ Dịch lớn giọng khiến hai người bạn bên cạnh giật mình.

Dịch Trạch Thành đương nhiên hiểu câu hỏi của bà, mỉm cười lặp lại: “Hoắc Từ có thai rồi, con sắp làm ba rồi.”

Từ Dịch xúc động la lên một tiếng a, sau đó liền nói: “Bọn con đang ở đâu, bây giờ mẹ qua, qua ngay lập tức.”

“Mẹ không phải đang ở spa làm đẹp sao?” Dịch Trạch Thành cười chọc bà, hỏi ngược lại.

Từ Dịch tiếp lời: “Không làm, không làm, không làm. Mẹ giờ sẽ đi tìm bọn con, chờ mẹ, nhất định phải chờ mẹ.”

Chờ khi anh gọi xong điện thoại, Hoắc Từ có chút thẹn thùng hỏi anh: “Anh gọi điện thoại với bác gái?”

Dịch Trạch Thành mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ sướng đến phát điên rồi.”

Sau đó anh hạ giọng nói: “Anh cũng sướng đến phát điên, cực kì vui mừng.”

Vui đến nỗi không biết nên làm gì cho đúng, cho nên chỉ muốn cưng chiều em, tốt nhất là mang cả thế giới này cho em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.