Lúc Từ Dịch đến, việc kiểm tra của Hoắc Minh Chu vẫn chưa kết thúc. Trước kia lúc Hoắc Minh Chu mới về nước nhập viện, Từ Dịch liền đến thăm ông, ngay cả Dịch Hoài Trạch cũng đến một chuyến.
Cho nên Từ Dịch biết phòng bệnh của Hoắc Minh Chu nằm ở đâu, vừa đến cửa, bà liền nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ bên trong phòng bệnh, đang ngồi trên sô-pha nói chuyện, Dịch Trạch Thành khoác một tay lên vai Hoắc Từ, hai người kề bên có chút thân mật, lúc nói chuyện vẻ mặt mang theo nét cười.
“Bác gái, bác tới rồi,” Hoắc Từ nhìn thấy Từ Dịch đứng ở cửa trước, lập tức đứng lên.
Ánh mắt Từ Dịch bất giác nhìn về phía bụng của cô, vốn tưởng rằng cô gái trẻ tuổi như cô, dù sao vẫn sẽ không kết hôn sinh con sớm như vậy. Dẫu sao sự nghiệp của Hoắc Từ đúng là vô cùng tốt, Từ Dịch cũng không thúc giục. Suy cho cùng Dịch Trạch Thành cũng mới hoàn thành một tâm nguyện của bà, chính là tìm được bạn gái.
Bà cũng không phải một người mẹ cứng nhắc, hiểu rõ tâm nguyện quá nhiều nhất định sẽ không được thỏa mãn toàn bộ.
Nhưng ai có thể ngờ, tin tốt lành lại đến nhanh như vậy.
“Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống,” Từ Dịch vội vàng bảo cô ngồi xuống.
Dịch Trạch Thành quay sang Từ Dịch nói: “Hôm nay bởi vì bụng dưới cô ấy đau nên mới đi kiểm tra cơ thể, bác sĩ nói tình hình không tốt lắm.”
Những lời này khiến Từ Dịch hoảng sợ, lập tức hỏi: “Vậy còn chờ gì nữa, mau mau nhập viện bảo vệ thai nhi.”
“Đâu có nghiêm trọng như vậy, bác sĩ nói con chỉ là không nghỉ ngơi tốt lắm, quay về tịnh dưỡng vài ngày là được. Vả lại hiện giờ thiếu giường bệnh, vấn đề nhỏ của con không cần nhập viện đâu,” Hoắc Từ lén trừng mắt nhìn Dịch Trạch Thành một cái, để anh nói lung tung, này không phải là cố ý khiến bác gái lo lắng sao.
Từ Dịch không nghĩ như vậy, bà nói với Hoắc Từ: “Về việc của đứa trẻ, đều không phải là vấn đề nhỏ. Vậy chúng ta không chiếm tài nguyên của bệnh viện công, không phải còn có bệnh viện tư sao.”
“Cô ấy không muốn ở bệnh viện cũng không sao, để thím Tiền đến nhà nấu canh cho cô ấy uống, mấy ngày này con ở nhà cùng với cô ấy,” Dịch Trạch Thành thấy Hoắc Từ thật sự không muốn, cũng không muốn ép buộc cô.
Từ Dịch nhìn anh, lập tức nói: “Làm sao con chăm sóc được, chân tay vụng về.”
Dịch Trạch Thành: “……..”
Anh không thể không nhắc nhở một chút: “Mẹ, con cũng là bác sĩ.”
“Con là bác sĩ ngoại khoa, chuyên môn có thể so với bác sĩ sản khoa người ta sao? Hơn nữa đàn ông làm sao có thể chăm sóc phụ nữ mang thai,” Từ Dịch thật lòng lo lắng cho Hoắc Từ, nhưng mà bà cũng biết, hiện nay rất ít người trẻ tuổi bằng lòng ở cùng với trưởng bối, bà chung quy cũng không thể gọi bọn họ chuyển đến ở cùng.
May mà Từ Dịch không phải là người lúc nào cũng ép buộc người khác nhất định phải nghe theo mình.
“Vậy được, quay về mẹ sẽ bảo thím Tiền giúp các con nấu canh, lại bảo người giúp việc đến nhà giúp quét tước một chút, hiện tại quan trọng nhất là Hoắc Từ phải nghỉ ngơi cho tốt,” tuy rằng Từ Dịch không yên tâm, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Bà nói xong, lại nhìn thoáng qua giường bên cạnh, lúc này mới hỏi: “Đúng rồi, bác sĩ Hoắc đi đâu rồi?”
“Ba cũng vừa mới tỉnh, bác sĩ dẫn ông đi kiểm tra rồi.” Hoắc Từ lúc này mới nhớ ra còn chưa nói chuyện này cho Từ Dịch biết.
Từ Dịch mừng rõ, nắm tay Hoắc Từ, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay con chịu khổ rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hôm nay đúng là ngày tốt, chuyện tốt gì cũng đều đến cùng lúc.”
Vừa nói xong, Hoắc Minh Chu đã được bác sĩ đẩy quay lại. Lúc ông nằm lại trên giường, Hoắc Từ thấy mắt ông nhắm lại, sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, hiện tại ba tôi như thế nào?”
“Cô Hoắc, cô yên tâm, tình trạng của bác sĩ Hoắc đã có chuyển biến tốt, tôi cũng đã báo cáo với bệnh viện, còn có bộ Kế hoạch và Y tế bên kia, tôi nghĩ bác sĩ Hoắc rất nhanh sẽ được tiến hành hội chẩn một lần nữa.” Chủ nhiệm Nghiêm người thường ngày phụ trách Hoắc Minh Chu an ủi cô.
Hoắc Từ lúc này mới yên tâm, Nghiêm chủ nhiệm nhìn bọn họ, nói: “Hôm nay bác sĩ Hoắc cũng mệt rồi, nếu không thì mọi người về trước đi, ngày mai quay lại.”
Tuy rằng trong lòng cô có chút không muốn, nhưng nếu người đã tỉnh lại, lòng cô cũng tự nhiên vui vẻ.
“Hoắc Từ con hãy về trước, ngày mai lại bảo Trạch Thành đưa con đến bệnh viện, hôm nay con cũng mệt rồi,” Từ Dịch khuyên cô.
Sau khi xuống lầu, Từ Dịch là ngồi xe tới, bà vẫn là không yên tâm, dứt khoát phải đưa bọn họ về nhà. Trước khi đến bệnh viện, bà đã gọi điện thoại về Từ gia, để cho thím Tiền ngồi xe quay lại đón. Cho nên lúc ở trên xe, bà dứt khoát lại gọi điện thoại bảo thím Tiền trực tiếp về nhà.
Từ Dịch là lần đầu đến đây, trước đây bà cũng có nghe Từ Tư Dương lỡ miệng nói ra, mới biết được Dịch Trạch Thành không ở nhà riêng của mình.
“Mẹ thấy ở đây cũng rất thuận tiện,” Từ Dịch còn rất vừa lòng.
Hoắc Từ vừa đến liền cảm thấy thật mệt mỏi, sắc mặt vẫn không tốt lắm, Dịch Trạch Thành để cô trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, Hoắc Từ thoáng nhìn qua Từ Dịch, bà lập tức phất tay nói: “Con mau đi vào nghỉ ngơi đi, lát nữa đợi thím Tiền đến đây, bác cũng nên về nhà rồi.”
“Đi nào,” Dịch Trạch Thành kéo tay cô, nhìn cô thay đồ ngủ nằm trên giường.
Một lúc sau, chờ cô ngủ rồi, Dịch Trạch Thành ra ngoài, thấy Từ Dịch vẫn đang ngồi trên sô pha. Anh đi đến, cười có chút áy náy: “Con rót cho mẹ cốc nước nhé.”
“Không cần, qua đây ngồi,” Từ Dịch nhìn anh, ý cười trên mặt thật sự chân thành.
Sau khi Dịch Trạch Thành ngồi xuống bên cạnh bà, Từ Dịch hỏi: “Các con tính khi nào thì đi lãnh chứng (*)? Còn có hôn lễ, con có tính toán gì không?”
(*) ở đây chỉ giấy đăng ký kết hôn
Về việc lãnh chứng, con phải cùng Hoắc Từ thương lượng một chút, chỉ có điều ba mẹ cô ấy bên kia, còn phải phiền đến mẹ và ba rồi,” tuy rằng sự xuất hiện của tiểu gia hỏa này là ngoài dự liệu, nhưng hiện tại anh chỉ có vui mừng cùng mong chờ tương lai.
Từ Dịch nhìn anh, lộ ra biểu tình nhẹ nhõm: “Con là con của chúng ta, những việc này là việc mẹ và ba nên làm. Chỉ là chưa cưới mà có thai chỉ sợ ba mẹ Hoắc Từ cũng sẽ không có sắc mặt tốt. Dù sao thì con lừa mất con gái bảo bối nhà người ta, đến lúc đó phải nhận tội với ba mẹ vợ của con đó.”
“Con hiểu,” Dịch Trạch Thành không nhịn được sờ sờ mũi, giống như một đứa trẻ mới vừa phạm lỗi.
Từ Dịch nhìn quanh nhà một chút, khen ngợi: “Trong nhà bài trí thật đẹp mắt.”
“Nhưng con cũng không thể ở mãi chỗ này, dù sao đây là nhà Hoắc Từ, trở về mẹ sẽ bảo người đến dọn dẹp biệt thự Duyệt Phủ hoa viên, chỗ đó rộng, xem như mẹ cho các con quà cưới. Con kêu thư kí đi sang tên, chuyển qua tên con và Hoắc Từ đi,” Từ Dịch nói.
Dịch Trạch Thành bật cười: “Bọn con ở đây rất tốt.”
“Không muốn chuyển chỗ cũng được, dù sao cũng căn nhà kia con cũng bảo người sang tên đi, đây là quà mẹ cho hai con,” Từ Dịch biết kỳ thật Hoắc Từ không thiếu những thứ này, nhưng bà chính là muốn cho, bà cũng không có sinh con gái, cho nên cũng không biết nên đối đãi với một cô gái như thế nào cho tốt.
Nhớ lúc trước bà gả cho Dịch Hoài Trạch, lão thái thái trong nhà không nói hai lời, liền đem một đôi vòng tay ngọc bích của tổ tiên truyền cho bà. Mẹ của Dịch Hoài Trạch năm đó chính là thiên kim đại tiểu thư của một nhà tư bản Thượng Hải, nhưng sau đó lại tham gia cách mạng, đồ vật này nọ phần lớn đều vứt đi, nhưng cũng để lại vài món.
“Đúng rồi, bà nội con cho mẹ đôi vòng tay ngọc bích kia, sau này mẹ cũng đưa cho Hoắc Từ, vài năm nay mẹ còn tích trữ một số đồ trang sức đá quý, đúng lúc khi các con kết hôn có thể dùng đến,” Từ Dịch càng nghĩ càng vui vẻ.
Dịch Trạch Thành nhịn không được nói: “Mấy đồ đó đều là của mẹ, mẹ cứ giữ lại. Còn đồ của Hoắc Từ, con sẽ mua cho cô ấy.”
Từ Dịch liếc nhìn, nâng tay đánh anh một cái, cười nói: “Con như vậy thật đúng là hạ thấp ba con đấy, ông ấy không biết keo kiệt đến bao nhiêu.”
Dịch Trạch Thành làm sao mà keo kiệt được, tiền lương của anh nhiều như vậy, trân châu hơn mấy trăm vạn, anh đương nhiên không muốn mua.
Dịch Trạch Thành biết Từ Dịch ngoài miệng nói như thế, nếu như Dịch Hoài Trạch năm đó thực sự tặng bà kim cương châu báu, người đầu tiên bị dọa chính là bà.
“Mẹ nếu như thích, nói với con, con cũng mua cho mẹ.” Dịch Trạch Thành cười khẽ, dỗ dành bà.
Từ Dịch lập tức hài lòng trở lại, bất quá quay đầu nói: “Những châu báu đó, mẹ có thể không cần. Mẹ chỉ cần, mẹ chỉ cần bọn con sinh cho mẹ một đứa cháu gái. Đến lúc đó, mẹ giúp bọn con trông nom đứa nhỏ.”
Dịch Trạch Thành cúi đầu cười.
Dịch Hoài Trạch buổi tối khi về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã nghe ở phòng bếp, bao phủ bởi một mùi hương.
Đích thị là thịt kho Tàu.
Từ Dịch tay nghề rất tốt, đặc biệt là kỹ thuật nấu thịt kho Tàu, Dịch Hoài Trạch bất luận ăn qua món thịt kho Tàu ở bao nhiêu nơi, nơi yêu thích nhất, vẫn là món vợ nấu ở nhà.
Ông cởi bỏ quân phục, bước vào nhà bếp, liền nhìn thấy Từ Dịch mặc tạp dề, trong nồi đích thị là thịt kho Tàu đã đậm đà mùi vị.
“Hôm nay là dịp gì vậy?” Kết quả kiểm tra sức khỏe năm nay của Dịch Hoài Trạch không được tốt, thực ra thân thể của ông vẫn tốt, nhưng đường huyết lại hơi cao một chút.
Cho nên những món nhiều dầu mỡ giống như thịt kho Tàu thế này, bác sĩ yêu cầu phải ít ăn lại.
Từ Dịch sợ phiền phức, dứt khoát áp lệnh, một cục thịt cũng không cho ông ăn.
Lúc này Từ Dịch khoát tay ra hiệu cho ông ra ngoài, “Bảo Tiểu Đường dọn bát đĩa ra trước.”
Lúc Dịch Hoài Trạch nhìn thấy Từ Dịch vẫn còn mở một chai rượu vang, cười thành tiếng, hỏi:
“Hôm nay gặp chuyện vui gì sao?”
Từ Dịch không nói, mãi đến khi bà mang rượu đổ vào ly, đưa ly lên, nhìn qua ông nói: “Dịch tướng quân, đến chúc mừng một chút nào.”
Dịch Hoài Trạch có chút khó hiểu, hỏi lại bà: “Chúc mừng cái gì chứ?”
“Đương nhiên là chúc mừng chúng ta trở thành ông nội bà nội rồi,” Từ Dịch nói xong liền dùng một hơi uống cạn ly rượu vang.
“Hoắc Từ có thai rồi, ông nói chúng ta có phải là thành ông nội bà nội rồi không,” Từ Dịch trong lòng rất vui mừng, trong đại viện này, 2 năm này không ít đứa trẻ được sinh ra, buổi tối khi bà và Dịch Hoài Trạch đi dạo loanh quanh, liền nhìn thấy gia đình nhà người ta đang đẩy trẻ con ra ngoài.
Nhìn trẻ con nhà người ta trắng trẻo mập mạp, khỏi phải nói bà trong lòng ao ước đến bao nhiêu.
Nhưng mà đứa con trai nhà mình lại chẳng màng tới, đã lớn đầu như vậy rồi, cũng không biết tìm bạn gái. Ai ngờ hạnh phúc lại đến quá nhanh, tìm được bạn gái, cầu hôn, mang thai, có thể không làm Từ Dịch vui mừng sao. Nghĩ đến việc vài tháng sau, bà cũng có thể đẩy xe trẻ em, cùng những bà cô trong đại viện tụ họp, Từ Dịch trong lòng thực sự mãn nguyện.
Dịch Hoài Trạch thật không ngờ lại nghe được tin này, ông cúi đầu cười, mắng một câu: “Tiểu tử này…..”
Nhưng vừa nói xong, ông cũng làm một ngụm cạn luôn ly rượu.
Hoắc Từ ngủ thẳng một giấc tới 6 giờ chiều, Dịch Trạch Thành thấy đã quá muộn, đi vào phòng đánh thức cô. Thím Tiền vừa rời, nhưng món canh vẫn còn ở trong nồi.
Khi cô ngồi xuống bên bàn ăn, Dịch Trạch Thành đặt bát canh trước mặt cô, nước canh đang bốc khói nghi ngút.
Còn chưa uống xong một ngụm, điện thoại của cô reo lên, là Liễu Như Hàm gọi đến.
Hoắc Từ nghe điện thoại, chợt nghe bên kia vội vàng hỏi: “Tiểu Từ, ba tỉnh rồi con biết chưa?”
“Con biết rồi, hôm nay lúc con đi thăm ba, vừa đúng lúc ba phục hồi được ý thức,” Hoắc Từ nhẹ nhàng nói.
Bên kia không nói nữa, dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Con sao lại không gọi điện thoại báo mẹ một tiếng.” Nếu không phải Thẩm Phương Đường trở về nói cho bà biết, Liễu Như Hàm tuyệt nhiên không hề biết chuyện này.
Hoắc Từ dùng thìa khuấy bát canh, khẽ nói: “Con còn có một chuyện muốn nói với mẹ.”
“Làm sao vậy?” Liễu Như Hàm nghe thấy trong giọng của cô có chút do dự.
Hoắc Từ ngẩng mặt nhìn thoáng qua hướng Dịch Trạch Thành, anh đang ngồi đối diện cô. Sau đó, cô nhẹ giọng nói: “Con có thai rồi.”
Một tiếng lạch cạch vang lên, cũng không biết bên kìa Liễu Như Hàm đụng trúng thứ gì. Cô hạ thấp giọng, có lẽ là đau thật, Hoắc Từ sợ quá lập tức hỏi: “Mẹ không sao chứ?”
“Không sao, mẹ không sao,” Liễu Như Hàm đang muốn ngồi xuống ghế sô-pha, nhưng tim bà lại đập rất nhanh, qua một hồi lâu, mới khẽ hỏi: “Khẳng định rồi chứ? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Ngày mai mẹ qua dẫn con đi bệnh viện một chuyến.”
“Không cần đâu, hôm nay con đã ở bệnh viện kiểm tra rồi, xác định là được 6 tuần rồi,” Hoắc Từ cắn môi, giống như một đứa trẻ làm sai việc gì, khẽ nói.
Liễu Như Hàm không hiểu tại sao, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng lại rất vui mừng.
Hoắc Từ vừa ngắt điện thoại, Dịch Trạch Thành lập tức đứng dậy, ngồi bên cạnh cô, đưa tay ôm cô, không đành lòng mà nói: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc rồi?”
Hoắc Từ tựa vào vai anh, có chút tủi thân mà nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ.”
Bỗng chốc trở thành một người ba, quả thực anh cũng chưa chuẩn bị. Bây giờ vẫn không hiểu ra sao, muốn chăm sóc cô, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau học có được không?”
“Học từ đâu đây?” Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh, có chút tủi thân.
Dịch Trạch Thành trầm tư, rút điện thoại ra gọi cho Dương Minh, bên kia nhấc máy, anh liền giao phó: “Giúp tôi chuẩn bị một bộ sách nuôi dạy con.”
Dương Minh trợn tròn mắt, kết quả là Dịch Trạch Thành còn đặc biệt nói thêm một câu: “Tốt nhất là có giới thiệu chi tiết, làm thế nào để làm được ba mẹ tốt.”