Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 8



Editor: Vũ Vũ

Người dẫn đầu ra quyền là Hàn Nghiêu, tính tình cậu ta xưa nay nóng nảy, lại không thích thăm dò đối thủ. Đi lên đã đánh, ban nãy cậu ta đổi sang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, dáng người rắn chắc, trên cánh tay cơ bắp căng phồng, toàn thân trông gầy gò nhưng thật ra đều là cơ bắp.

Hai người lặng lẽ ra đòn rồi lại tách ra, Hoắc Từ nghe rõ tiếng cơ bắp nặng nề va đập vào nhau.

Dịch Trạch Thành so với Hàn Nghiêu thì cao hơn một chút nhưng Hàn Nghiêu lại cường tráng hơn anh.

Huống hồ cậu ta là quân nhân, cách đấu cùng thân thể đều đã qua huấn luyện. Nếu anh không thể nhanh chóng giải quyết cậu ta, thể lực chưa chắc đã bằng cậu ta được.

Chỉ là, nếu Hàn Nghiêu đã dám cùng anh thi đấu thì chắc hẳn anh cũng sẽ không dễ dàng gì mà giải quyết được cậu ta.

Hoắc Từ im lặng nhìn lên, nhưng Lâm Na Na đứng ở bên cạnh đã nhịn không được, bàn tay nắm lại, kích động hô to: “Dịch ca ca*, cố lên, cố lên.”

Cô bé tựa hồ còn ngại hô “cố lên” chưa đủ lớn, lại la to hơn nữa: “Xử lý Hàn Nghiêu, đánh chết hắn.”

Huấn luyện quán, đại sư huynh Lưu Tá vội vã chạy tới, anh muốn lôi tiểu sư muội sợ trời không loạn kia ra ngoài.

Chỉ có điều còn chưa kịp lôi cô bé ra, trên đài đã có người bị cô bé ảnh hưởng.

Trong thoáng chốc phân tâm, Hàn Nghiêu đã ăn trọn một quyền vào vai trái, cậu ta đau đến kêu lên, lùi về sau vài bước.

“Đánh quyền mà cũng dám phân tâm.” Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn cậu ta.

Tuy rằng bề ngoài, Dịch Trạch Thành vô cùng lạnh nhạt, lãnh đạm nhưng ngạo khí lại ngấm sâu vào tận xương tủy bên trong, Hàn Nghiêu cùng mấy người kia đều không thể so với anh. Từ nhỏ, cũng bởi vì dáng dấp đẹp mắt cho nên không ít lần anh bị bọn trẻ ngoài đại viện trêu chọc. Chàng trai khi đó mới bảy tám tuổi, mặc một cái quần sooc nhỏ, dưới chân đi một đôi giày da Anh Quốc định chế sẵn.

Kết quả ai dám chê cười anh là cô gái nhỏ, anh liền đánh kẻ đó.

Hồi đó trong đại viện, mỗi lần bọn họ đánh nhau, trưởng bối lại cho rằng Dịch Trạch Thành là bị bọn họ kéo đi, ai cũng không nghĩ rằng rất nhiều lần đánh nhau đều là do anh dẫn đầu. Cũng bởi chuyện này cho nên Hàn Kính Dương cùng Mạnh Tây Nam không ít lần bị trách mắng, cá mè một lứa, hạt vừng nhân bánh, tâm địa đen tối.

Mặc dù thân thủ Hàn Nghiêu lợi hại nhưng cũng không dám coi thường anh.

Cậu ta thu hồi suy nghĩ, hết sức chăm chú nhìn về phía đối diện.

Thời điểm Hàn Nghiêu đánh một quyền vào cánh tay phải của Dịch Trạch Thành, anh khẽ kêu lên một tiếng, một mực thối lui đến góc đài.

Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cánh tay phải, anh khẽ chau mày.

Lúc này Hàn Nghiêu mới nhớ tới, cánh tay anh bị thương cách đây không lâu. Cậu ta nhất thời tự trách, suy nghĩ thắng bại đã đè nặng vào tư tưởng cho nên cậu ta đã quên mất chuyện này.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói câu nào, Dịch Trạch Thành đã mở miệng trước, nhàn nhạt xua tay: “Anh thua cậu.”

“Anh…” Hàn Nghiêu nhíu mày, cậu ta coi trọng thắng bại nhưng thắng mà không có gì vẻ vang, cậu cũng khinh thường.

Ngược lại là Dịch Trạch Thành tháo bao tay xuống, khi nãy trên người anh đã thấm đẫm mồ hôi, lúc này trên trán từng giọt mồ hôi lớn nhỏ liên tục rơi xuống. Anh lấy bao tay vỗ vỗ người Hàn Nghiêu: “Đánh tiếp cũng là anh thua, mấy năm nay cậu ở trong quân doanh, thân thủ không tệ.”

Câu khích lệ này mới khiến đáy lòng Hàn Nghiêu tốt hơn một chút.

Cậu ta vò đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Anh đừng nói vậy, nếu không phải tay anh thế này, em chưa chắc đã thắng được đâu.”

Hai người từ trên đài quyền anh nhảy xuống, vừa quay người lại đã thấy một người đang chắn trước mặt Dịch Trạch Thành. Hoắc Từ đứng quá gần anh, cô có thể dễ dàng ngửi được mùi mồ hôi trên cơ thể anh.

Cô đưa bình nước đang cầm trên tay qua, thấy anh không nhận: “Lần trước anh mời tôi uống nước ép dưa hấu, lần này tôi mời anh uống nước.”

Từ nhỏ, Hoắc Từ đã sống trong sung sướng, sau khi tự mình kiếm tiền, cô lại tiêu tiền càng không tiếc tay. Ở nhà cô hay uống mấy loại nước khoáng nhập khẩu, bình nước khoáng thủy tinh trong suốt chứa nước khoáng từ Châu Âu được vận chuyển theo đường hàng không về nước.

“Sợ tôi hạ độc à?” Hoắc Từ liếc anh một cái.

Dịch Trạch Thành đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Hàn Nghiêu đứng một bên nhìn sang, cậu ta vốn nghĩ rằng anh sẽ không có bất cứ phản ứng gì với cô gái này, ai nghĩ tới anh lại đưa tay tiếp nhận. Đúng là mặt trời mọc ở hướng tây, có điều cô gái này lớn lên cũng thật xinh đẹp, hơn nữa lại có một đôi chân dài miên man, lúc cô vừa mới tới đây, tất cả đàn ông trong câu lạc bộ máu huyết đều sôi trào.

Tuy nói, mọi người đều là người đứng đắn sẽ không làm ra chuyện gì hạ lưu, chỉ có điều bọn họ lại thích thưởng thức cái đẹp, cả câu lạc bộ đều là nam giới, mặc dù sẽ bớt bị phụ nữ quấy rầy, nhưng thời gian dài, liếc mắt một cái đều là giống đực với nhau, thật sự là quá nhàm chán.

Sau khi Hoắc Từ tới đây, ngay cả Quán trưởng cũng phát hiện, số lần học viên tới rõ ràng thường xuyên hơn.

Thậm chí có người bắt đầu hỏi thăm Lâm Na Na về thời gian Hoắc Từ tới đây, bọn họ muốn trước tiên chào hỏi sau đó có thể dễ dàng làm quen với cô.

Chỉ là cô quá lạnh lùng, trừ bỏ Lâm Na Na, không ai có thể nói với cô được mấy câu.

Hàn Nghiêu nhất thời cười một tiếng, ngày bình thường thì lạnh lùng.

Thật là, coi như ác nhân tự có ác nhân trị.

Cậu ta đi qua vỗ vỗ bả vai anh, cười nói: “Anh, em đi tắm rửa trước.”

Dịch Trạch Thành duỗi tay mở nắp bình, một hơi uống hết nửa bình. Lúc anh uống nước, cần cổ ngửa lên, gân xanh cũng theo đó mà nổi lên, hầu kết trên dưới lăn lộn, mang theo một loại dã tính gợi cảm.

Chờ anh uống xong rồi, thấy Hoắc Từ vẫn còn ở trước mặt, hỏi: “Cô còn có việc sao?”

“Có.” Hoắc Từ nhàn nhạt nhìn anh.

Dịch Trạch Thành rũ mắt, vặn nắp chiếc bình trong tay lại.

Đúng lúc, Hoắc Từ nói: “Tối nay anh mời tôi ăn cơm, tôi sẽ nói cho anh biết kết quả.”

Cô vừa mới dứt lời, ánh mắt Dịch Trạch Thành thẳng tắp bắn tới, đáy mắt khuếch đại rồi lại nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng.

Anh nói: “Cần phải như vậy sao?”

Bọn họ đều hiểu, Hoắc Từ là bởi câu nói lúc trước của Dịch Trạch Thành, tính tình cô cố chấp, hết lần này tới lần khác gặp anh lại liên tiếp bị anh làm khó. Tính xấu cô nổi lên, kêu cô đi hướng bắc, cô liền chạy sang hướng nam. Kêu cô đừng liều lĩnh, cô liền muốn thử, do cô liều lĩnh hay là người khác không có khả năng. Anh nói mời cô ăn cơm tối là nói giỡn, cô bắt anh phải mời cô ăn cơm.

“Phải.” Mí mắt cô hạ xuống, khóe miệng chứa ý cười.

Đợi nửa ngày, anh mới nói: “Hôm nay tôi có việc.”

Hoắc Từ cũng không tức giận, giơ bàn tay ra, nói: “Vậy anh đưa điện thoại cho tôi.”

“Số điện thoại di động, trên danh thiếp tôi đều có đủ.” Anh trầm giọng, ước chừng sau một hồi vận động kịch liệt, giọng nói của anh không còn như lúc trước nữa, mỗi một câu nói ra đều mang theo chút hơi thở.

Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn: “Tôi muốn số điện thoại cá nhân của anh.”

Cô nhấn mạnh vào hai chữ “cá nhân”, kỳ thật chính cô cũng như anh, không hề kiên nhẫn với khách hàng, tất cả mọi chuyện liên quan tới công việc đều là Bạch Vũ giúp cô liên lạc. Số điện thoại cá nhân của cô cũng chỉ có vài người biết.

Dịch Trạch Thành rũ mắt: “Hoắc Từ, đừng lãng phí thời gian của cô trên người tôi.”

Lời anh nói ra, hoàn toàn không có cảm xúc.

Hoắc Từ nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi chuẩn bị tiếp nhận công việc này, dù sao chuyện công việc cũng không phải là thứ gì lãng phí thời gian.”

Dịch Trạch Thành nhìn Hoắc Từ, lời cô nói ra cực kì hợp lí.

“Chỗ anh muốn tôi tới vô cùng hỗn loạn, anh phải chắc chắn rằng tôi sẽ được đảm bảo an toàn khi đi cùng với anh.”

Đảm bảo an toàn cho cô cùng cô muốn số điện thoại cá nhân của anh thì có liên quan gì với nhau, Dịch Trạch Thành không nói nữa, anh xoay người rời đi. Hoắc Từ cũng không tức giận, cô đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng anh cho tới khi bóng dáng ấy biến mất sau cửa phòng thay đồ.

Thời điểm cô đi thay quần áo, Lâm Na Na còn kỳ quái hỏi: “Chị Hoắc Từ, hôm nay chị không tập luyện ạ?”

“Không tập.”

Trong phòng thay đồ, Hoắc Từ nhìn chính mình trong gương. Thời gian cô làm việc, đều ăn mặc vô cùng đơn giản, thoải mái. Sớm biết gặp anh ở đây, cô đã mặc một chiếc váy dài để tôn lên vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, lồi lõm có đủ của cô rồi.

Hoắc Từ xõa tóc, lắc lắc mấy cái, mái tóc dài như thác nước rối tung trên bả vai, làn da trắng như ngọc thạch càng thêm nổi bật.

Sau khi ra ngoài, cô không vội rời đi mà đứng cạnh cửa phòng thay đồ nam, ôm cây đợi thỏ.

Từ trong túi quần, Hoắc Từ lấy ra một viên kẹo bạc hà, cô không hút thuốc lá, thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm, cô đều ăn kẹo.

Hàn Nghiêu cùng Dịch Trạch Thành vừa mới ra tới cửa, bọn họ liếc mắt một cái đã thấy cô gái đang đứng trước cửa phòng thay đồ nam. Cậu ta quay đầu hướng phía Dịch Trạch Thành cười hắc hắc, làm mặt quỷ mà nói: “Nếu không em ra ngoài chờ anh, hai người cứ từ từ nói chuyện đi.”

Dịch Trạch Thành không nói gì, Hàn Nghiêu đã đi trước, đi đến lối quẹo, cậu ta lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Vừa mới khuất bóng, cậu ta đã cầm di động lên gọi điện thoại, một lúc sau bên kia mới trả lời, giọng nói còn nồng đậm ý buồn ngủ: “Cậu có đạo đức hay không, rạng sáng mới bốn giờ gọi điện cái gì?”

“Anh, anh nhanh nhanh trở về đi, anh Trạch Thành bên này có biến.” Hàn Nghiêu cảm thấy, cậu ta chưa bao giờ nhiều chuyện như vậy.

Chuyện này nếu xảy ra ở trên người người khác, cậu ta cũng không thèm quan tâm đâu.

Chờ Hàn Nghiêu nói xong, bên kia Hàn Kinh Dương cũng tỉnh táo, anh ta đốt điếu thuốc, nhàn nhàn nói: “Cậu chỉ toàn nói hươu nói vượn, Trạch Thành từ nhỏ đã bao giờ nhận qua nước uống con gái đưa.”

Ngày trước bọn họ ở trường học chơi bóng, có không ít nữ sinh cầm nước đứng bên cạnh chờ.

Quãng thời gian thanh xuân ấy, có mấy ai thấy các cô gái nhỏ mà lại kiềm chế được.

Chỉ có Dịch Trạch Thành là khác người, bọn họ chưa từng thấy qua cậu ta nói chuyện với con gái, mỗi lần chơi bóng đều tự mang nước đi, nước cậu ta uống cũng được vận chuyển từ nước ngoài về.

“Cái đó có thể giống nhau sao? Anh còn chưa có nhìn thấy cô gái này mà, lớn lên vô cùng xinh đẹp, lần đầu thấy cô ấy, ngay cả em cũng cảm thấy ngứa ngáy.” Hàn Nghiêu là đàn ông, thưởng thức những cô gái đẹp là chuyện hết sức bình thường.

Huống hồ ngắm nhìn những cô gái đẹp, tâm tình cũng vui vẻ hơn hẳn.

Hoắc Từ tuy lạnh lùng nhưng lại không hề nhiều chuyện, cô tới câu lạc bộ lâu như vậy nhưng cậu ta vẫn chưa bao giờ thấy cô kêu khổ, càng đừng nói tới ở đây sinh sự.

Lưu Tá là huấn luyện viên của cô, mấy lần trong phòng thay đồ đều khen cô nức nở.

**

Dịch Trạch Thành còn không biết Hàn Nghiêu đang bán đứng mình, anh chỉ biết hiện tại phải nói rõ mọi chuyện với Hoắc Từ.

Cô đúng là nhiếp ảnh gia mà anh muốn hợp tác nhưng đây không phải là lí do để cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

“Tôi nói rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.” Dịch Trạch Thành nhíu mày, nghiêm túc nói.

Hoắc Từ nói: “Tôi cũng đã nói, đó là vì công việc.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông đang cách cô vài bước chân đột nhiên tiến lại gần, bàn tay anh đặt trên vách tường, thân mình nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú cũng phóng đại trước mặt. Ánh mắt thâm thúy bỗng nhiên ở khoảng cách gần, thậm chí cô có thể thấy rõ khuôn mặt cô trong đôi mắt anh.

Anh thình lình làm ra động tác này khiến cô vô thức lùi về phía sau.

Chỉ là phía sau chính là vách tường, hoàn toàn ngăn trở mọi đường lui của cô.

Chiếc túi xách trong tay rơi xuống đất, tay cô gắt gao dán vào vách tường, chóp mũi quanh quẩn hơi thở của anh, mang theo hơi nước nhàn nhạt.

Anh vừa mới tắm xong.

Một lúc sau, Dịch Trạnh Thành mới hỏi: “Vẫn chỉ là vì công tác?”

Hoắc Từ thẹn quá hóa giận, đây còn không phải là anh đang bức cô phải thừa nhận, cô đối với anh là mang ý đồ xấu sao.

Hoắc Từ ngẩng đầu, mái tóc dài bị cánh tay anh đè dính trên tường. Thấy ánh mắt lạnh băng của anh, cô đột nhiên bật cười.

Cô mới không cùng anh vò đã mẻ không sợ rơi* đâu, cô chính là muốn mượn danh nghĩa công việc tiếp cận anh đấy.

(*)Vò đã mẻ không sợ rơi: thừa nhận

Là anh tự mình tuyển cô mà.

Cuối cùng Dịch Trạch Thành vẫn đưa điện thoại cho cô.

Chỉ có điều anh lại nói thêm một câu: “Chỉ được phép nói chuyện công việc. Nếu như tôi phát hiện cô nói những thứ khác, tôi sẽ lập tức thay người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.