Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 82



Tiết Khải Văn cũng không biết những chuyện này của Từ Tư Dương, sau khi hai người gọi xe, trực tiếp rời khỏi. Tiết Khải Văn vốn là tính gọi Từ Tư Dương cùng đi ăn cơm, anh nói: “Hay là tối nay tôi mời khách, tôi biết một quán bar mới mở cũng rất tốt.”

Bộ dạng Từ Tư Dương một chút hào hứng cũng không có, nhàn nhạt đáp: “Hay là thôi đi, tối nay tôi có việc.”

Mạc Tinh Thần đến bây giờ cũng không nghe điện thoại của anh, Từ Tư Dương không nghĩ là lại phải ngồi bó tay chịu chết. Anh chuẩn bị hôm nay trực tiếp đến bệnh viện, bất luận là có nói thế nào, anh cũng muốn giải quyết một lần.

Tiết Khải Văn vẫn đang giữ anh lại: “Chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau đi uống rượu, tôi hôm nay làm một cuộc, gọi thêm vài người nữa.”

Anh ta nhìn thấy Từ Tư Dương không chút bận tâm, bóp cả vai anh, cười hỏi: “Có phải muốn đi gặp người nào đó không?”

Kết quả là Từ Tư Dương đúng thật là gật đầu, anh không hề kiêng dè nói: “Đúng vậy, chính là muốn gặp một người quan trọng.”

Người quan trọng?

Tiết Khải Văn lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi: “Bạn gái?”

Từ Tư Dương suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa phải.” Nhưng mà sau này chắc chắn sẽ là như vậy, lúc Từ thiếu gia khẳng định như vậy, lại không hề quan tâm người ta đến giờ tới một câu cũng chả thèm nói với anh.

“Là người có giá đến thế nào mới làm cho cậu kích động đến vậy,” Tiết Khải Văn có chút hiếu kì.

Từ Tư Dương trên mặt lộ rõ ý cười, vui vẻ nói: “Sau này cậu sẽ biết thôi.”

Tiết Khải Văn biết anh không đi nữa, nên cũng không gượng ép.

Từ Tư Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, đã 4 giờ chiều rồi, sắp tới giờ Mạc Tinh Thần tan làm. Anh lái xe thẳng đến bệnh viện của Mạc Tinh Thần.

Kết quả là vừa tới bãi đổ xe, lại vừa khéo, liền nhìn thấy người đang đi từ trên lầu xuống.

Mạc Tinh Thần một bên cùng với các bạn đồng nghiệp một bên lại bước về phía bãi đổ xe, Từ Tư Dương ngồi trong xe, đang muốn đẩy cửa xe, liền nhìn thấy cô đột nhiên đứng lại. Từ Tư Dương ngỡ rằng cô đã nhìn thấy mình, nhưng sau đó liền trông thấy cô và đồng nghiệp vẫy tay chào, đứng tại chỗ nhận một cuộc điện thoại.

Anh chậm rãi đi tới, khi Mạc Tinh Thần nghe điện thoại, cũng không biết là nói những gì, ở đó đi dạo một vòng.

Vừa hay cô quay lưng lại với anh.

Sau khi anh đi qua, nghe thấy cô có chút tức giận mà nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng đi loạn điểm uyên ương phổ* nữa được không? Con hiện tại rất tốt, con không muốn đi xem mắt.”

*乱点鸳鸯谱 [luàn diǎn yuānyāng pǔ]: loạn điểm uyên ương phổ, ý nói về việc một người muốn gắn kết 2 người không hề phù hợp lại với nhau, có thể hiểu là làm mai, làm mối trong chuyện tình cảm.

Đây rõ ràng là cuộc gọi ép cô đi xem mắt.

Mạc Tinh Thần bình thường sẽ không nổi giận với ba mẹ, nhưng mẹ cô bắt đầu từ sau Tết, cũng không biết là nhận được động lực từ đâu, liền muốn cô nhanh chóng tìm bạn trai. Vì việc này, qua tết cô cũng không thể nào nằm ở nhà được, trực tiếp mang hành lý trở về Bắc Kinh.

“Bạn đại học của con rất nhiều, trên cả thế giới đều có, cho dù anh ta là bạn cùng trường con thì đã sao, con không muốn gặp.” Mạc Tinh Thần thực sự mất cả hứng.

Cũng không biết đối phương nói gì, qua vài phút, cô mới hạ giọng mà nói: “Vậy được rồi, con có thể đi gặp. Nhưng lần này nhất định là lần cuối cùng.”

Sau khi Mạc Tinh Thần cắt máy, mới quay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn ở sau lưng.

Mặt trời chiều ngả về hướng Tây, ráng chiều sắc đỏ phủ kín phía chân trời, màu đỏ của chiều tà chiếu rọi lên gương mặt như ngọc của anh, chẳng qua là biểu cảm trên khuôn mặt anh tú kia, hiện giờ lại mang một chút khó chịu.

“Mạc Tinh Thần,” Anh trầm giọng gọi lớn tên cô.

Mạc Tinh Thần trong lòng run lên, lén chửi thầm một câu, anh ta có thể không cần dùng cái chất giọng đó để gọi cô. Cho dù đang tức giận, nhưng thanh âm hay như vậy……..

Không được, lần này nhất định không được mềm lòng.

Từ Tư Dương bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em có thể không đi được không?”

Nói xong, mí mắt anh khẽ chùng xuống.

Ban đầu còn muốn nói chuyện hung dữ với anh ta, không phải việc của anh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của anh ta, Mạc Tinh Thần đột nhiên cảm thấy không nỡ. Anh thật muốn giống như chú chó lông xù lớn của cô, dường như chỉ cần một lời cô nói, liền có thể gọi anh đi đến chân trời góc bể.

Lại còn có khuôn mặt đó, bất luận có nhìn bao nhiêu lần, mẹ ơi nhìn vẫn đẹp.

Mạc Tinh Thần thực sự muốn bị tính hám trai của mình làm cho điên lên mất, nhưng mà bạn có hiểu được loại cảm giác này không? Chính là có một người, anh chính là người mà bạn luôn mơ ước trong lòng, tướng mạo, ánh mắt, cái mũi, chính là ngay cả một biểu cảm nhỏ không dễ dàng nhận ra, đều có thể chạm đến trái tim bạn một cách mãnh liệt.

Từ Tư Dương, đối với cô mà nói, chính là người như thế.

Mạc Tinh Thần xiết chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

“Từ Tư Dương, anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tiểu thiếu gia như anh, muốn chơi đùa với mọi người, chơi nhà nào cũng được, anh tìm người khác đi,” Mạc Tinh Thần nghiêm túc nói với anh.

Từ Tư Dương nhìn thấy cô muốn đi, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, lo lắng nói: “Tinh Thần, em nghe anh giải thích, anh không phải là chơi đùa với em. Chỉ là em hiểu lầm ngày hôm đó, anh không biết nên giải thích với em thế nào, cho nên…….”

Cho nên đã ném lao thì phải theo lao, huống hồ khoảng thời gian đó anh đúng là bị ông già ở nhà (ý nói ba) bức ép.

Anh chính là thiếu gia nhà họ Từ, nhưng anh cũng không muốn vào làm trong công ty, đối với anh mà nói, anh càng muốn đi làm công việc mà mình muốn làm. Nhưng ông già ở nhà thì hết lần này đến lần khác cứ muốn anh vào công ty. Từ Tư Dương cũng không biết học được cái tính phản nghịch từ đâu, lại có thể bắt lấy thời cơ mà ở lại nhà Mạc Tinh Thần.

Nhưng hiện tại anh đang hối hận đến chết về quyết định này.

Mạc Tinh Thần không muốn nghe anh nói nữa, bản tính hám trai của cô quá nặng, sợ nhìn vào đôi mắt anh một lần nữa, ngay cả tròng mắt cũng bị anh câu qua luôn. Bạn nói xem người này sao lại đẹp trai đến vậy?

Cô oán hận mà suy nghĩ.

Từ Tư Dương khó khăn lắm mới gặp được cô, đương nhiên không muốn cứ để cô đi như vậy.

“Tinh Thần, em ít ra cũng phải cho anh một cơ hội,” Từ Tư Dương không phải là công tử ăn chơi, thực sự không biết những thủ đoạn đối phó với con gái. Anh chỉ biết Mạc Tinh Thần tức giận rồi, anh cuống cuồng phát bực vì muốn nghĩ cách bảo cô đừng tức giận như vậy.

Hết lần này đến lần khác vẫn không tìm ra được cách phù hợp.

Mạc Tinh Thần lập tức đi về hướng xe của mình, Từ Tư Dương liền đi theo sau.

Kết quả là khi đi đến bên cạnh xe của mình, cô liền trông thấy chiếc xe thể thao Porsche đen đỗ ngay bên trái, cô cực kì thích loại xe đua này, mỗi lần trên đường trông thấy cô đều nhìn lại vài lần. Cô liếc nhìn một cái, vẫn là cảm thấy xe này thật quá đẹp.

Chờ mở cửa xe, Từ Tư Dương chặn ở cửa, thật sự làm cho cô không thể lên xe được.

Mạc Tinh Thần lạnh lùng nhìn anh nói, “Anh còn như vậy, tôi sẽ hét gọi người đến.”

“Em hét đi,” Từ Tư Dương trong lòng hung hăng, dù sao cũng không thể để cô cứ thể mà rời đi.

Anh vừa dứt lời, Mạc Tinh Thần đã hét lên một câu: “Sàm sỡ, có lưu manh.”

Tiếng hét của cô thực sự quá kinh động, sợ tới mức Từ Tư Dương phải xoay người che miệng cô lại. Kết quả là vì anh xoay người hướng vào trong xe, nhất thời không vững, liền đẩy thẳng Mạc Tinh Thần ngã vào ghế. Cũng không biết tay của ai đụng phải nút điều khiển, chỉ thấy ghế lái đang Từ Tư ngã về phía sau. Mạc Tinh Thần sau khi ngã ra, Từ Tư Dương đang đè lên cô lại càng không thể tránh được.

Mạc Tinh Thần ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy mở ra như một ngôi sao.

Từ Tư Dương cũng cúi đầu nhìn cô, mấy ngày trở lại đây, anh vẫn luôn tự hỏi bản thân, thích cô gái này sao? Bất luận là hỏi qua bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy thích. Nhưng bọn họ mới biết nhau chưa được bao lâu, huống hồ anh trước đây cũng đã từng ở bên người khác. Nhưng thích một người, chính là không kiềm chế được.

Cô cứu anh ở quán bar, dắt anh đi ăn đồ nướng, cho anh ở lại.

Mấy ngày đó anh ở nhà cô, mỗi ngày chờ cô tan làm. Hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ, cô mua cho anh một đôi dép giống với cô, một đôi hồng nhạt và một đôi màu xanh lam.

Tuy rằng cô nói là mua hai đôi được khuyến mãi, nhưng tâm ý nhỏ này của Mạc Tinh Thần, anh đều nhìn thấy cả.

Từ Tư Dương tuyệt đối không muốn chơi trò che giấu thân phận, chỉ là tới khi sự việc đã xảy ra lúc anh muốn giải thích, dường như cũng không giải thích rõ được.

Anh cúi đầu nhìn cô, hai người trong lúc đó không còn khoảng cách, thậm chí có thể nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong ánh mắt người kia.

“Tinh Thần,” anh nhẹ giọng gọi một câu, đã nhanh kế sát môi Mạc Tinh Thần, giờ phút này Mạc Tinh Thần nhìn thấy nét mặt của anh, trong mắt chỉ còn lại vẻ dịu dàng.

Ngay khi Từ Tư Dương sắp đặt môi xuống, bên cạnh lại đột nhiên hô lên một tiếng chửi bới: “Cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Bước xuống gấp, ở bệnh viện mà dám cưỡng ép cô nương nhà người khác, lá gan cũng không nhỏ nhỉ.”

Từ Tư Dương vừa mất tập trung một chút, đã bị người kia lôi ra ngoài. Kết quả là đầu không cẩn thận còn bị đụng vào cửa xe.

Anh một bên vửa xoa xoa ót một bên ngoảnh đầu nhìn lại người lôi mình, liền thấy một bác bảo an mặc đồng phục, vẻ mặt phẫn nộ mà lôi kéo, ngón tay chỉ hận không thể đâm vào mắt anh: “Lại dám ở bệnh viện làm chuyện xấu, tôi xem cậu có phải là không muốn sống nữa không.”

Giọng của ông bác cũng không nhỏ, quát một tiếng như vậy, người xung quanh đều nhìn sang đó bàn tán sôi nổi.

Từ Tư Dương da mặt mỏng, vội vàng giải thích: “Bác ơi, chúng cháu là một đôi đang đùa vui thôi, bác đừng hiểu lầm.”

“Tôi vừa mới nghe rõ ràng, cô nương nhà người ta rõ ràng hô sàm sỡ,” dáng vẻ của ông bác là tôi nhất định không tin cậu nói dối, nắm lấy quần áo anh không buông.

Lúc này Mạc Tinh Thần vội vàng từ trong xe bước ra, đầu xe cô cũng bị vây bởi không ít người.

Ông bác bảo an nhìn thấy cô, lại nhìn xe của cô, biết rõ cô là bác sĩ trong bệnh viện. Dù sao xe này mỗi ngày ra vào bệnh viện, điều này lại càng đáng giận. Lại dám ở bệnh viện ra tay với bác sĩ.

“Tôi nói cậu này chàng trai, bộ dạng cũng coi như là lanh lợi, cậu làm gì chả làm, cũng không nên sàm sỡ cô nương nhà người ta, hôm nay cậu bị tôi bắt được, cũng xem như là Ông Trời có mắt,” bác bảo an khuôn mặt chính trực.

Những người xung quanh đang xem náo nhiệt, nhìn chàng trai tuấn tú như vậy lại làm ra chuyện thế này, đều đồng loạt lắc đầu, còn thấy tiếc.

Từ Tư Dương cảm thấy quá mất mặt, lập tức nhỏ giọng nói: “Mạc Tinh Thần, em mau giải thích nguyên nhân giúp anh đi.”

“Ha ha, lá gan của cậu cũng to thật, còn dám uy hiếm cô nương nhà người ta,” bác bảo an cảm thấy anh đã không thần khẩn nhận tội, còn vọng tưởng đào tẩu, liền tức giận.

Mạc Tinh Thần vốn muốn cho anh chút giáo huấn, nhưng nhìn thấy bác bảo an đúng là muốn đưa anh tới đồn công an. Cho nên cũng không dám tùy hứng nữa, vội vàng thương lượng: “Bác ơi, chúng cháu quả thực có quen biết, vừa nãy chúng cháu chỉ đùa thôi.”

“Đùa sao, cậu ta đem cháu đè trong xe, cô gái, cháu đừng sợ, bác hiểu rõ lũ biến thái này lắm, cháu cứ nói thật, bác hôm nay bằng cách nào cũng sẽ bảo vệ cháu,” bác bảo vệ vừa nói xong liền đỡ cô ra khỏi xe.

Người bên cạnh vừa nghe được, liền nở một nụ cười.

Mạc Tinh Thần cảm thấy mất mặt, cô sợ nói thêm gì nữa, về sau không thể ở lại bệnh viện được nữa.

“Bác ơi, bọn cháu thực sự là một cặp, chỉ là đang cãi nhau thôi,” cô càng nói càng nhỏ.

Lúc này một bàn tay ấm áp, thân thiết nắm lấy tay cô, vừa rộng lượng vừa chặt. Từ Tư Dương trong giọng nói có chút phấn khởi và đắc ý, “Cháu nói đều là sự thật, bác còn hoài nghi cái gì chứ.”

Bác bảo an lần này mới thực sự tin hai người là một cặp đang cãi nhau, nói xong hai câu, đã đuổi những người đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh vội vã giải tán.

Chờ mọi người đều rời đi, Mạc Tinh Thần muốn buông tay anh ra, nhưng ai biết Từ Tư Dương đã sớm đoán được, ngược lại còn nắm tay cô chặt hơn.

Mạc Tinh Thần ngoảnh đầu lại trừng mắt với anh: “Buông tôi ra.”

Từ Tư Dương: “Không muốn.”

Mạc Tinh Thần quả nhiên là hết cách nói, cô nói: “Tôi nên để bác vừa nãy bắt anh lại.”

“Em không nỡ,” Từ Tư Dương ung dung nói.

Mạc Tinh Thần: “………” Quả nhiên cô lúc nãy không nên mềm lòng.

Cái này không phải là bước nhầm một bước, ân hận thiên thu sao.

“Chính anh mới không nỡ đi đó,” Mạc Tinh Thần dùng hết sức vung tay, cuối cùng cũng bỏ được tay anh ra, lập tức leo lên xe của mình. Kết quả là lúc cô khởi động xe, liền nhìn thấy Từ Tư Dương đứng bên ngoài xe, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó một âm thanh vang lên, cửa của chiếc Porsche bên cạnh đã mở ra.

Mạc Tinh Thần sửng sốt, chiếc xe này lại là của anh ta sao?

Kết quả là sau khi nhìn anh bước lên xe, cô lại càng giận hơn. Thật không ngờ tướng mạo anh ta đúng là kiểu mà cô thích nhất, giờ đến cả xe anh ta lái, cũng là chiếc xe mà cô thích nhất.

Quả thật dù có muốn căm ghét người này, cũng thật quá khó.

Mấy ngày này cô vì sao lại không nghe điện thoại của anh, còn không phải là vì sợ một khi nghe điện thoại, sẽ mềm lòng với anh sao.

Những nguyên tắc và giới hạn của cô, dường như trước mặt anh, đều dễ dàng bị vượt qua.

Nhà của Mạc Tinh Thần cách bệnh viện cũng không tính là xa, cô biết chiếc Porsche kia vẫn luôn đi theo phía sau, nhưng sau khi cô tiến vào tiểu khu (ở đây chỉ khu vực phía trong khu dân cư), Porsche không thể đi vào. Nhìn thấy đằng sau không còn chiếc xe đó, tận dáy lòng không hiểu sao lại thở dài một tiếng, vẫn có chút mất mát.

Vào buổi tối, Bạch Vũ gọi điện thoại đến, gọi cô đi tới một quán bar để chơi.

“Hôm nay, không ít người đến, hay là em cũng qua đây đi, dù sao cũng toàn là người quen,” Bạch Vũ bởi vì mối quan hệ với Hoắc Từ, vẫn luôn lôi theo Mạc Tinh Thần đi cùng, cho nên những người trong cái vòng luẩn quẩn đó, những người cô có thể biết thì đều biết cả.

Nhắc tới những doanh tiêu hao thời trang trên Weibo, người thành công nhất chính là cô. Ngay cả biên tập viên của 5 tạp chí phụ nữ lớn, cũng đều quen với cô. Dù sao thì lượng theo dõi của cô trên Weibo cũng không nhỏ, có đôi lúc sẽ cần cô tuyên truyền giúp.

Mạc Tinh Thần vốn không có ý định tối nay sẽ ra ngoài, nhưng cứ nghĩ đến ngày mai là cuối tuần không phải đi làm, cô nghĩ một hồi, vẫn là nên đi qua đó.

Chính là không nghĩ rằng lần này đi, lại có thể xem được một vở kịch hay.

Quán bar này vừa mới mở, bối cảnh của ông chủ cũng không đơn giản, mời không ít nhân vật có tiếng tăm qua. Ngay cả siêu mẫu Lương Khê hôm nay cũng đến, ngồi cách bọn họ không xa.

Không ngờ người đại diện của Lương Khê lại quay qua chào hỏi Bạch Vũ, còn hỏi bọn họ: “Hay là mọi người cùng qua đây ngồi với bọn tôi đi?”

Người đại diện này khách khí như vậy, cũng đều là nể mặt Hoắc Từ.

Chẳng qua là bên bàn của Bạch Vũ cũng không ít người, anh cười, lắc đầu nói: “Tôi qua đó uống hai ly, câu ngồi chung với nhau này, chúng tôi thực sự là quá đông người.”

Vì vậy Bạch Vũ lôi theo Mạc Tinh Thần, cùng đi qua bên đó.

Sau khi qua, Bạch Vũ và Lương Khê chào hỏi nhau, lại muốn giới thiệu cho cô, Mạc Tinh Thần vừa cúi đầu, đã thấy Từ Tư Dương ngồi ở sô-pha trong góc xa, trên tay đang chơi điện thoại.

Ngồi bên cạnh anh là một cô gái mặc váy đen, tóc uốn xoăn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng hé mở, đang tựa vào bên anh, nhìn anh chơi điện tử.

“Trò chơi này hay thật,” cô gái tóc xoăn khẽ cười, đưa bộ ngự.c mềm mại cọ vào tay anh.

Từ Tư Dương đã cố hết sức ngồi cách xa người bên cạnh, nhưng dù cho anh có lẻn tới tận xó xỉnh nào, người bên cạnh vẫn không hề buông tha. Mùi nước hoa, từng hồi từng hồi chui vào mũi anh, khiến anh muốn hắt hơi.

Ngay lúc anh thực sự không thể nhịn được, khi chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Mạc Tinh Thần.

Choảng một tiếng, điện thoại trong tay anh rơi xuống đất, anh lúng ta lúng túng đứng lên, chưa dám mở miệng nói chuyện, đã đưa tay túm lấy cô. Chờ đến sau khi lôi được tay cô, nóng lòng chỉ tay lên trời thề: “Anh không biết cô ta, lần đầu gặp mặt, anh đến tên của cô ta cũng không biết.”

Mạc Tinh Thần cười khẩy, không nói lời nào.

Từ Tư Dương càng thêm sốt ruột, anh duỗi chân đá Tiết Khải Văn một cái. Anh vốn hôm nay không muốn ra ngoài, chính là tên này, tới nhà lôi anh qua đây.

Nhóm người này đều là bạn của Tiết Khải Văn, cô siêu mẫu Lương Khê này, anh nhìn cũng có chút quen mắt, những người khác thực sự là lần đầu tiên gặp. Lúc này cô gái tự đến giới thiệu tên với anh, anh liền nghe qua một cái tên, bây giờ đã quên sạch rồi.

“Đây là bạn gái cậu?” Tiết Khải Văn không nói rõ hàm ý, trái lại đối với Mạc Tinh Thần lại có hứng thú.

Chỉ là ở đây âm thanh quá ồn ào, Từ Tư Dương sợ ở bên trong nói không rõ, dứt khoát kéo thẳng tay cô ra ngoài. Bạch Vũ sợ cô bị chịu thiệt, cũng đi theo cùng.

Từ Tư Dương vừa ra khỏi cửa, liền giải thích: “Anh hôm nay thực sự bị cậu ta lôi qua đây, anh đến rượu cũng chưa uống một giọt, nếu không thì em ngửi thử xem.”

Nói xong, anh liền ghé sát người vào, để cho Mạc Tinh Thần ngửi được xem trên người anh có mùi rượu không.

Bộ dạng anh cuống cuồng giải thích lý do, thật đúng là giống như đàn ông bị bạn gái bắt được khi đến mấy quán bar chơi, có chút dè dặt lại có chút nhớn nhác, chỉ sợ bị bạn gái hiểu lầm.

Tiết Khải Văn cũng sợ sẽ hỏng mất chuyện tốt của anh, vội vàng nói: “Tư Dương nói đúng, cậu ấy đúng là bị tôi lôi đến đây. Quán bar này là của một người bạn tôi mới khai trương, tôi qua ủng hộ. Ban nãy cô gái kia, với cậu ấy không hề quen biết, là do Lương Khê bọn họ mang đến, cậu ấy đến một câu cũng không thèm nói với người ta.”

Cũng không trách được người ta cứ dính lấy Từ Tư Dương, những cô gái này đối với những tên tuổi lớn đều nắm rõ như lòng bàn tay, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chiếc đồng hồ đeo tay 2 triệu (2 triệu NDT= 7.300.000.000 VNĐ), cũng đủ thu hút người khác sống chết dính lấy anh.

Mạc Tinh Thần lúc này mới mở miệng, thản nhiên nói: “Có liên quan gì đến tôi.” Nhưng mà nét mặt này lại không hề mang ý như thế.

Từ Tư Dương nhìn thấy biểu hiện của cô không đáng sợ như lúc nãy, cười nhẹ một tiếng, nói: “Hay là anh mời em đi ăn khuya, anh cảm thấy nơi này cũng không có gì đáng xem.”

Tiết Khải Văn cuối cùng cũng nhìn ra, vị này đại khái chính là người mà Từ Tư Dương chính miệng nói là người rất quan trọng.

“Bữa ăn khuya tôi mời, tôi mời, hôm nay là tôi không đúng, không nên lôi Tư Dương ra ngoài chơi, dù sao thì cậu ấy với tôi bây giờ đâu giống nhau,” Tiết Khải Văn cười.

Kết quả là vừa đúng lúc đó có mấy chiếc xe đua rầm rầm kéo đến, xe đua trực tiếp chạy đến cửa quán bar.

Lúc nhìn thấy Mạnh An bước xuống, mặt Từ Tư Dương đột ngột biến sắc.

Trái lại Mạc Tinh Thần lại vội vàng nhìn lướt qua, rồi dừng lại. Mạnh An này, cô cũng không quá xa lạ, lúc trước ở mấy bữa tiệc đã từng gặp qua vài lần, chẳng qua là ấn tượng sâu sắc nhất, đương nhiên là lần trước ở cổng quán bar, lần đó cũng là lần đầu tiên cô và Từ Tư Dương gặp nhau.

Nhưng Tiết Khải Văn lại nhìn thoáng qua cô gái bước xuống từ trong xe của Mạnh An, là một cô gái tóc suông dài, trang điểm cũng không giống như những cô gái lộng lẫy từng bước xuống xe hắn, ngược lại có chút mùi vị của một bông hoa sen.

Chẳng qua là lúc chiều bọn họ vừa mới ở trong cửa hàng xe nhìn thấy Mạnh An, lúc đó bên cạnh hắn vẫn là một người phụ nữ khác.

Ngay đến cả Tiết Khải Văn cũng không nhịn được mà lắc đầu, cười nhẹ một tiếng: “Nhìn xem tốc độ thay bạn gái của người ta đi, còn nhanh hơn cậu thay quần áo nữa.”

Quần áo của Mạnh An lúc chiều trong cửa hàng xe chính xác vẫn là bộ đồ hiện tại, nhưng cô gái mang theo bên cạnh, đã đổi sang người khác rồi.

Ai ngờ khi hai bên gặp nhau, cô gái đang nắm lấy tay Mạnh An trái lại lại căng thẳng trước.

Tống Nhuế Tình không ngờ, còn có thể nhìn thấy anh, hơi cúi đầu, trong lòng đau khổ vô cùng.

Mạnh An tuy rằng hành động lỗ mãng, nhưng không có nghĩa là hắn không có não. Nếu như Tống Nhuế Tình không biểu hiện rõ như vậy, hắn cũng sẽ không tìm ra lỗi. Nhìn thấy Tống Nhuế Tình cúi đầu, dường như không muốn bị đối phương nhìn thấy bộ dạng, hắn trái lại trực tiếp lôi tay cô, đi về hướng của Từ Tư Dương.

“Ồ, chàng trai, lại gặp cậu rồi,” hắn cười khì một tiếng, đánh giá Mạc Tinh Thần một cái, quái gở mà nói: “Cô gái này rất tốt, nhưng mà cậu tốt nhất là, đừng chạy theo người khác nữa.”

Lời này không phải là làm nhục mỗi một mình Từ Tư Dương, ngay cả Tống Nhuế Tình cũng bị mắng.

Mạc Tinh Thần đương nhiên biết hai người này, cô chỉ là không ngờ rằng, loại người này lại có thể không cần mặt mũi đến mức như vậy. Chỉ là ỷ vào chỗ nhà mình có tiền, chỉ tiếc là nếu so về tiền, Từ Tư Dương thật đúng là không hề thua hắn.

“Mỹ nữ, cái thể loại nghèo bần này, anh khuyên em vẫn nên sớm chia tay đi, trong túi tới một đồng cắc cũng không có, em có thể trông chờ gì vào hắn chứ?” Mạnh An làm bộ dạng nhất mực khuyên nhủ, lũ bạn đi theo cùng đều cười lớn.

Cô đánh giá đối phương một lượt từ trên xuống, cười lạnh nhạt nói: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Tiết Khải Văn cũng không hiểu tại sao, tiểu tử nghèo bần? Lời này là nói Từ Tư Dương sao?

“Trước khi nói năng xằng bậy, tôi khuyên anh nên cúi đầu nhìn lại điệu bộ của bản thân, anh xem anh trừ tiền ra, trên người còn có điểm nào thu hút được người khác.” Mạc Tinh Thần đại khái cũng giống như Hoắc Từ, lời nói ra, giọng điệu lạnh nhạt châm chọc kia, thật sự châm biếm làm chỉ muốn chui xuống đất mà trốn đi.

Mạnh An bị cô nói xong, thực sự muốn nổi điên, liền nhìn thấy Mạc Tinh Thần trực tiếp thò tay vào túi Từ Tư Dương, lấy ra một chiếc chìa khóa xe.

Logo Lamborghini*, lấp lánh trên tay cô, liền bị cô ném một phát cho cậu trông xe.

*Lamborghini: là nhà sản xuất siêu xe thể thao cao cấp của Italy, mức giá thấp nhất vào khoảng 4 tỷ VNĐ cho một chiếc xe.

“Làm phiền, làm ơn lái xe qua đây.”

“Còn có, gia đình không có công ty trăm tỷ đô, làm ơn đừng tìm tới trước mặt tiểu thiếu gia tập đoàn Minh Thịnh mà tự xưng mình là kẻ có tiền được không?” Mạc Tinh Thần thản nhiên nhìn đối phương.

Cuối cùng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nghèo bần..”

Tác giả có lời muốn nói: ở mặt bao che khuyết điểm, Mạc Tinh Thần và Hoắc Từ đúng thật là cũng một kiểu.

Hôm nay cập nhập quá trễ, là bởi vì Đồng ca bị tức ngực khó chịu, kể từ sau khi gõ truyện, thực sự hoài nghi bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.

Được rồi năng lượng sắp về số âm rồi, đi ngủ nào, tôi vẫn là người bạn trai kiên cường của mọi người.

Xin một bình luận nào, mặc dù là ngoại truyện, cũng đừng để bình luận quá ít đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.