Em Của Ngày Ấy

Chương 13: Em Muốn Nấu Cơm Cho Chị





Hôm sau lúc tôi rời giường, Lục Tuệ hiếm khi có dịp mà làm bữa sáng.
Tôi rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, thấy trên bàn đặt cháo trắng cùng thức ăn ăn kèm thì không khỏi mỉm cười, nhìn em mà nói: "Hôm nay ngoan thế à."
Em "Ừ" một tiếng, thuận tay kéo cái ghế trước mặt tôi, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
Tôi nhìn em với vẻ mặt nghi ngờ, thấy em để trứng muối đã được cắt ra trước mặt tôi, tôi múc một muỗng cháo, cũng không đưa vào miệng ngay mà hỏi: "Có việc nhờ chị à?"
Em ngẩn người, lắc đầu: "Không có."
Tôi "Ồ" một tiếng, bỏ cháo vào miệng.
Hai người im lặng ăn được mấy phút, tôi lại nhịn không được mà hỏi lại: "Thật sự không có việc gì?"
Em bĩu môi, giọng điệu đột nhiên có chút không vui: "Không có."
Tôi vẫn nghi ngờ như cũ: "Thật?"
Em hơi ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.
Tôi cười, đưa tay vỗ vỗ sau gáy em: "Được rồi, là chị hiểu lầm em, cảm ơn bữa sáng của em nha."
Lúc này vẻ mặt của em mới khá hơn một chút.
Tuy là nói như thế, tôi vẫn đang chờ em đánh tiếng với tôi.
Nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy Lục Tuệ xuống bếp, mặc dù chỉ là cháo loãng cùng đồ ăn kèm đơn giản, nhưng vẫn khiến tôi kinh ngạc vô cùng.

Lúc trước khi ở nhà, em toàn dậy trễ hơn tôi, hơn nữa mỗi lần đều là tôi làm xong bữa sáng, thì em mới đường đường chính chính đi ra khỏi phòng.
Sau khi ăn được vài muỗng cháo, tôi cẩn thận phân tích một phen.

Nếu như trẻ con đột nhiên trở nên ngoan ngoãn tốt đẹp, ngoại trừ muốn cầu cạnh bạn, thì còn một khả năng khác.
Vì vậy tôi lại nhìn em, hỏi: "Gặp rắc rối rồi?"
Lần này thì vẻ mặt Lục Tuệ không thể dùng từ không vui mà hình dung được nữa, như thể nếu tôi còn nói thêm câu nào nữa thì em ấy liền buông đũa bỏ đi ngay.
Lúc đó người gặp rắc rối không phải là em nữa mà là tôi đó, cho nên tôi lập tức cười khan hai tiếng, vô cùng hòa ái dễ gần mà nói: "Đùa ấy mà."
Lục Tuệ trưởng thành hiểu chuyện thì tôi nên vui mới phải.
Lúc trước tôi từng hỏi em, muốn học nấu cơm không, lúc ấy em không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại tôi, tôi sẽ tiếp tục nấu ăn cho em ấy sao?
Ta nói đương nhiên.
Vì vậy em liền nói, không học.
Tôi từng nói rồi, tôn chỉ khi tôi nuôi em ấy chính là em ấy vui là được, nếu em không học thì tôi cũng không bắt buộc.
Khi đó tôi nghĩ, nếu em ở cạnh tôi thì tôi nấu cơm cho em, về sau tìm bạn trai, thì tôi có thể yêu cầu bạn trai em nấu cơm cho em.
Nhưng mà bây giờ cũng không khác mấy, nếu như em tìm bạn gái, tôi vẫn có thể yêu cầu bạn gái em nấu cơm cho em như cũ.

Dù sao đại đa số người trẻ, vì lấy lòng người nhà của đối tượng, thì ở giai đoạn đầu đều đồng ý hết mọi yêu cầu.
Sau khi cơm nước xong, Lục Tuệ lại rất ngoan ngoãn cầm chén bát đi rửa, mà tôi vẫn đang ôm tia hi vọng cuối cùng, ngồi ở phòng khách đợi em hơn nửa tiếng đồng hồ, chờ mong em nói yêu cầu nào đó với tôi hay là em gặp rắc rối gì cũng được.
Sự chờ đợi này cuối cùng cũng chấm dứt khi người môi giới nhà đất gọi điện cho tôi, cô ấy nói cô ấy đã tìm được vài căn nhà theo yêu cầu của tôi, muốn tôi tới xem một chút.
Lúc Lục Tuệ ra khỏi phòng, thì đúng lúc tôi vừa cúp máy.
"Chị muốn ra ngoài sao?" Lục Tuệ hỏi tôi.
Tôi cầm túi xách trên bàn, bỏ một trái cà chua bi vào miệng, rồi mới "Ừ" một tiếng.
Lục Tuệ hỏi: "Vậy trưa có về ăn cơm không?"
"Không biết có rảnh không nữa." Tôi giơ điện thoại nên nhìn đồng hồ, nói: "11 giơ đi, đến lúc đó chị sẽ nhắn tin Wechat cho em, nếu rảnh thì về, nếu muốn quá thì chị không nấu cơm kịp được, em cứ gọi đồ ăn bên ngoài nha."
Lục Tuệ nghe tôi nói thì "Ồ" một tiếng, khi tôi đang thay giày ở lối vào, em lại bước tới rồi hỏi: "Nếu là em nấu thì sao? Chị có về không?"
Tôi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn em.
Mấy giây sau, tôi vẫn đánh liều mặc kệ em có khó chịu hay không, mở miệng hỏi: "Hôm nay em sao vậy?"
Em bĩu môi: "Không có gì cả." Em vừa nói xong thì bổ sung: "Ở nhà rảnh quá."
Tôi kinh ngạc mấy giây, tạm thời quy hết mọi hành vi của cô bé này là do tâm huyết dâng trào.
"Nếu em nấu, thì đương nhiên là chị sẽ về." Tôi lấy chìa khóa xe đang treo trên trường, nói: "Vậy lát nữa canh giờ gọi chị về đi." Tôi nắm tay cửa, đột nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu nhìn Lục Tuệ nói: "Đúng rồi, sáng nay chị đi với chị Hiểu Lê đó." Tôi cười với em, hỏi: "Không biết chị Hiểu Lê có phúc khi được thưởng thức món ngon lần đầu em nấu không nhỉ?"
Lục Tuệ gật đầu, rất ngoan ngoãn mà nói: "Được."
Sau khi tạm biệt Lục Tuệ liền đi ra ngoài, lần này môi giới tìm được ba chỗ, khoảng cách đều cách Tây Phong Thoại khoảng 3 km, khoảng cách này khiến tôi vô cùng hài lòng.

Tôi tới nhà Hiểu Lê đón cậu ấy trước rồi mới đi, sau khi đi cùng người môi giới xem xét so sánh hết một lượt, cuối cùng cả hai chúng tôi đều thấy căn thứ hai là được nhất.
Đều là hai tầng, diện tích thì lớn hơn một chút.
Tôi và Hiểu Lê bỏ lại người môi giới đi thẳng lên lầu hai, sau khi dạo một vòng liền đi đến bên cửa sổ, Hiểu Lê đột nhiên thở một cái thật dài.
Tôi quay đầu nhìn cô ấy: "Sao vậy?"
"Mấy năm rồi nhỉ?" Hiểu Lê suy nghĩ mấy giây: "Năm năm trước, tao với mày cũng đi xem nhà y như bây giờ, năm năm rồi đó, thời gian thật nhanh."
Cô ấy quay đầu nhìn tôi: "Lúc đó mày đang tính "được ăn cả ngã về không", tao còn lo thay cho mày rất lâu nữa đó."
Tôi cười với cô ấy.

Sau khi tốt nghiệp được hai năm thì tôi đã đổi việc mấy lần, gần như là mất đi niềm tin với cuộc sống này.

Sau khi từ chức ở chỗ làm cuối cùng, mỗi đêm tôi đầu ngủ không được, mỗi ngày đều ở nhà ăn không ngồi rồi, việc duy nhất tôi làm là chờ Lục Tuệ về nhà, sau đó nấu cơm cho em.
Con người luôn có đôi khi sẽ trở nên tâm huyết dâng trào, vào một đêm nào đó, đột nhiên tôi nghĩ thông suốt, nghĩ đến việc làm các món điểm tâm, bánh ngọt.
Lúc mẹ Lục Tuệ xuất ngoại, có để lại cho Lục Tuệ một số tiền, vậy nên tôi liền không biết xấu hổ mà hỏi mượn Lục Tuệ một khoản, sau đó liền bắt đầu xây dựng sự nghiệp mới của tôi.
Lúc đó tôi có dáng vẻ rất liều mạng, thấy chết không sờn, bất chấp áp lực mà đầu tư vào đó, thậm chí không dám bàn với mẹ tôi, thành công thì sao, mà không thành công thì sao.
Nếu không thành công thì tôi cũng không biết làm sao, nếu không thì chắc là làm trâu làm ngựa suốt đời cho Lục Tuệ quá.
Hiện tại cái gì cũng tốt, hết thảy đều ổn, thậm chí là càng ngày càng tốt.
Chúng tôi đứng cạnh cửa sổ lớn nhất của lầu hai, một người chiếm một góc, lẳng lặng nhìn phố phường.

Không lâu sau, Hiểu Lê liền dùng một tư thế quỷ dị để đi vào nhà vệ sinh, kết thúc sự buồn bã kỳ lạ này.
Khi cô ấy quay lại thì trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, nhìn như đã phát hiện được bảo bối gì đó trong nhà vệ sinh.
Ta bị ảnh hưởng bởi thái độ của cô ấy, không chờ cô ấy mở miệng đã hỏi: "Mày sao vậy?"
Cô ấy dùng lực gõ mạnh mấy cái liền vào điện thoại, nói: "Tin hot muốn nghe không?"
Tôi gật đầu, đương nhiên là muốn rồi.
Nàng nói: "Là tin về Tiểu Hòa Hòa."
Tôi "Ồ" một tiếng thật dài, dựa vào sự hiểu biết gần đây của tôi về Tiểu Hòa Hòa, tôi hỏi: "Cô ấy ở bên người cô ấy thích rồi sao?"
Hiểu Lê lắc đầu: "Không có, không phải việc này."
Cô ấy vừa nói vừa mở điện thoại, bấm vào một nhóm, tôi lấy điện thoại từ tay cô ấy, lướt qua đoạn chat một lần, nghi hoặc mà hỏi: "Sao thế này? Sao lại mắng nhau?"
Hiểu Lê gật đầu: "Đúng vậy đó."
Cô ấy vừa nói vừa chỉ tay vào hai tấm ảnh chân dung màu hồng và màu xanh lá: "Hai người bọn họ là fan hâm mộ của Tiểu Hòa Hòa." Cô nói xong lại chỉ vào hai tấm ảnh chân dung khác: "Bọn họ là fan hâm mộ của Phù Diệp."
Ta hỏi: "Phù Diệp là ai?"
Cô ấy nói: "Cũng là ca sĩ hát cover."
Tôi lại hỏi: "Hát cover?"
Cô ấy liếc tôi một cái: "Giống Tiểu Hòa Hòa đó, hát lại ca khúc của người khác."
Tôi: "Ồ ~ "
Nàng tiếp tục: "Cái này Phù Diệp cùng Tiểu Hòa Hòa là một couple, không đúng, không phải là couple, là đám fan hâm mộ tự tạo ra couple này, hai người họ đã hát chung vài bài, cho nên mọi người thích gặm đường của họ đó." Cô ấy nói xong thì rời khỏi nhóm chat, vào một nhóm khác, chỉvào chủ nhóm: "Chính là người này."
Tôi: "Ồ ~ "
Cô ấy nói: "Không phải gần đây Tiểu Hòa Hòa mới đăng Weibo nói muốn theo đuổi con gái sao, trước kia thỉnh thoảng Phù Diệp sẽ đùa giỡn trên Weibo của Tiểu Hòa Hòa, nhưng Tiểu Hòa Hòa trả lời rất khách sáo luôn.

Mấy bài đăng trên Weibo của Tiểu Hòa Hòa gần đây bị fan Phù Diệp biết được, phát hiện Tiểu Hòa Hòa thích con gái, hơn nữa còn không phải là Phù Diệp, nên bọn họ liền khó chịu."
Tôi: "Ồ ~ "
Tôi hỏi: "Phù Diệp là nữ?"
Cô ấy trả lời: "Nữ."
Sau khi được Hiểu Lê phổ cập kiến thức, cộng thêm tôi vừa mới xem đoạn chat đó, thì đại khái đã hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này.
Một bên cảm thấy đối phương rõ ràng đã có người thích, còn muốn sao tác CP [1] với thần tượng của mình, một bên lại cảm thấy thần tượng mình không hề đáp lại gì cả, quan hệ vẫn giới hạn ở sự hợp tác giữa bạn bè, cảm thấy đối phương chuyện bé xé ra to.

[1]: Sao tác couple - Sao tác CP là tạo hiệu ứng để hai người - một nam một nữ, hay nam với nam, nữ với nữ - có liên quan đến một bộ phim, hoặc một chương trình nào đó có những hành động thân mật, gần gũi nhau hơn làm cho khán giả cảm thấy giống như họ đang yêu nhau, có cảm tình ngoài đời với nhau để tăng hiệu ứng cho bộ phim, chương trình đó nhiều hơn.
Vậy nên vấn đề đơn giản đó liền bị đổ lên đầu thần tượng của hai bên, bắt đầu mắng chửi nhân cách của cả hai.
Tôi dạo quanh tầng hai một vòng, trong đầu đang suy nghĩ tương lại sẽ trang trí như thế nào, lúc trở lại bên cạnh Hiểu Lê thì cô ấy vẫn còn đang cầm điện thoại hóng hớt.
Tôi nhìn vào, tò mò hỏi một câu: "Hiện tại phát triển đến đâu rồi?"
Hiểu Lê không ngẩng đầu: "Nói như thế nào đây ta, dù sao thì tao cũng đứng về phe Tiểu Hòa Hòa, nhưng mà fan hâm mộ của Tiểu Hòa Hòa cũng bốc đồng quá rồi, vừa nãy còn gửi tư liệu của Phù Diện vào trong nhóm."
Ta cười: "Sao, muốn động thủ à?"
Hiểu Lê lắc đầu: "Không có, chỉ là tùy tiện bộc phát thôi, hơi ghét bỏ, một đám con nít thì làm gì được." Cô ấy vừa nói vừa ấn vào một tấm ảnh đăng ở trong nhóm, tôi ghé mắt nhìn, là một tấm hình, Hiểu Lê nói: "Ồ, Phù Diệp nè."
Tôi gật đầu: "Cô bé rất thanh tú."
"Tạm được, tư liệu mà bọn họ gửi đều có trên Weibo." Hiểu Lê cười nói: "Tao cũng không biết bọn họ muốn làm gì nữa."
Tôi hỏi: "Tiểu Hòa Hòa thì sao, có ai vạch trần gù không?"
"Không có." Hiểu Lê nhún vai: "Tiểu Hòa Hòa rất khiêm tốn, bọn tao cũng chỉ nghe cô ấy hát thôi, không có thêm gì nữa."
Tôi lại "Ồ" một tiếng.
Thật ra tôi không hứng thú lắm đối với những tin bát quái mà cô ấy kể, mà có lẽ cô ấy cũng có thể dựa vào thái độ của tôi mà biết là tôi không có hứng thú, nhưng chuyện đó tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc cô ấy tiếp tục hào hứng chia sẻ cho tôi về những động thái tiếp theo.
Nhiều năm như vậy, không biết chúng tôi đã hóng hớt nhiều chuyện như thế bao nhiêu lần nữa, cũng không có ghi chép lại là đã nhiều chuyện bao nhiều lần, điều này đã củng cố mối quan hệ giữa chúng tôi trong suốt những năm qua.
Tôi ngây ngốc nhìn lên trần nhà hồi lâu, đang suy nghĩ nên trang trí kiểu đèn nào ở trên đó, đột nhiên Hiểu Lê hỏi tôi: "Hứa Thu, mày muốn vào nhóm không?"
Tôi quay đầu nhìn nàng, khoát tay: "Không, còn phải tải ứng dụng về, phiền phức."
Tôi lui lại mấy bước, nhìn những đường cong uốn lượn trên trần nhà: "Bây giờ mày kể cho tao thì cũng như nhau."
Mấy phút sau, rốt cuộc cô ấy cũng hóng xong, rồi đi về phía tôi, rốt cuộc cũng nhớ tới hôm nay tôi tìm cô ấy là mục đích gì, nhìn lên trần nhà theo ánh mắt của tôi, hỏi: "Quyết định thuê căn này sao?"
Tôi gật đầu: "Ừ, tao rất thích nó."
Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, vỗ vai cô ấy: "Cũng gần đến giờ rồi, bàn bạc với chủ nhà và người môi giới một tý rồi đến nhà tao, hôm nay Tuệ Tuệ nấu cơm đó."
Quả nhiên khi tôi vừa nói xong thì Hiểu Lê đầy kinh ngạc mà nhìn tôi,sự kinh ngạc này thậm chí vượt qua vượt qua biểu hiện của cô ấy khi nghe tin bát quái về Tiểu Hòa Hòa.
Cô ấy hỏi: "Tuệ Tuệ mà cũng nấu cơm? Vì sao? Có việc nhờ mày hay là gặp rắc rối rồi?"
Tôi cười ha ha.
Thấy chưa.
Cô ấy không chờ tôi trả lời thì đã nói tiếp: "Vừa nãy Tiểu Hòa Hòa cũng đăng Weibo nói đang nấu cơm.

Cô ấy đăng như vậy, khiến chuyện hai bên cãi nhau sáng giờ trở nên tẻ nhạt, mày nhìn đi, người ta là người trong cuộc mà hoàn toàn không quan tâm đó."
Hiểu Lê nói xong thì vô cùng phiền muộn mà thở một hơi dài, buồn xong rồi lại cười, nói với tôi: "Đi thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.