Phó Ninh Tất nhìn bóng dáng Kỷ Hạ biến mất, cậu cũng nản lòng, sắp tới giờ tan học tiết tự học buổi tối của lớp 12, cậu thu dọn sách vở bỏ vào balo, đóng cửa sổ rồi về nhà.
Nhiệt độ ban đêm khá thấp, Phó Ninh Tất đạp xe băng qua gió lạnh phi nhanh về nhà. Trong tiểu khu rất yên tĩnh, dường như mọi người đều ngủ hết rồi, còn mấy ngôi nhà vẫn còn sáng đèn, như là để đèn sáng cho con cái về nhà.
Nhà họ Phó cũng thế, cậu vừa vào cửa đã thấy đèn phòng khách sáng trưng như ban ngày, trong lúc Phó Ninh Tất vẫn còn sửng sốt thì Diệp Vân Chi đi tới.
“Học về muộn thế à? Con có đói không?” Ba vừa khoác áo vừa hỏi.
Phó Ninh Tất thấy trong lòng có chút ấm áp nhưng giọng điệu lại mang phần oán trách: “Muộn thế này sao mẹ còn chưa ngủ?”
“Mẹ chờ con về mà, sao thế, học hành mệt lắm à?” Mẹ Phó định cầm balo của cậu, “Trong bếp có chè đậu đỏ đấy, con ăn đi cho ấm bụng.”
Phó Ninh Tất gật đầu, cậu đưa cặp sách cho mẹ rồi đi tới phòng ăn.
Diệp Vân Chi thấy cậu đi khỏi, bà nhanh tay mở cặp sách phát hiện bên trong của quyển sổ nhỏ, chữ viết này không phải là của con trai mình, còn có rất nhiều bài thi, chữ viết cũng nghiêm túc ngay ngắn.
“Hóa ra học hành nghiêm túc thật.” Diệp Vân Chi lẩm bẩm, “Đi học về muộn thế này, xem ra có tiến bộ.”
Phó Ninh Tất cầm bát chè đi ra phòng khách, cậu thấy một màn này, cau mày hỏi: “Mẹ làm gì thế?”
Mẹ Phó cuống cuồng khóa cặp lại, ho khan một tiếng, “Không làm gì cả.”
Phó Ninh Tất không tin, cậu cầm balo của mình, “Mẹ lục cặp sách của con đúng không?”
“Mẹ sợ con đi chơi net nên…” Mẹ Phó chột dạ nói.
Vừa nãy Phó Ninh Tất còn thấy cảm động, bây giờ không sót lại tí nào, cậu đặt bát chè đậu đỏ trên bàn, oán giận: “Nói đi nói lại mẹ vẫn không tin con.”
“Lúc trước ba con dọn hết đống máy tính trong phòng con, mẹ chỉ sợ con lừa mẹ thôi mà.” Diệp Vân Chi giải thích.
Phó Ninh Tất khịt mũi: “Mẹ nghĩ con là loại người này sao? Nếu có đi net con cũng đi đường đường chính chính. Mẹ cứ đợi đấy, nhất định con thi lọt vào top 25 cho mẹ xem.”
Tuy không biết cậu lấy đâu ra tự tin nhưng Diệp Vân Chi vẫn thấy vui vẻ, thấy cậu lên tầng bà cũng khích lệ, “Con trai cố lên nhá.”
***
Lúc Kỷ Hạ về ký túc xá, 3 cô bạn cùng phòng còn chưa ngủ, người đang làm bài tập người đang đọc sách.
Thấy cô về, Vương Họa nói: “Thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
“Chỉ là dạy kèm thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được.” Kỷ Hạ đi tới chỗ của mình, cô đặt balo xuống rồi đi rửa mặt.
Dương Đồng Đồng cau mày, lo lắng nói: “Cậu đi sớm về khuya, tự làm khổ mình.”
“Chỉ mất ít ngày thôi rồi đâu về chỗ đó, cậu đừng lo.” Kỷ Hạ vừa lấy kem đánh răng vừa nói.
Bành Nhã Nhiên đang làm bài, cô nàng dừng bút, ngẩng đầu: “Sáng nay trong lớp có người bảo cậu với Phó Ninh Tất yêu nhau đó, thấy hai cậu ăn sáng với nhau.”
“Nói bậy bạ gì đó, cùng ăn sáng là yêu đương hả? Thế thì mai sau hễ nam nữ nói chuyện thì là yêu nhau.” Dương Đồng Đồng tức giận nói.
Kỷ Hạ trấn an cô nàng, “Không sao đâu, cũng chẳng ảnh hưởng đến tớ.”
“Cố lên bạn mình, tháng sau cậu lại đứng thứ nhất cho mấy người đó bị vả mặt đi.” Dương Đồng Đồng hung hăng đáo.
“Đúng đấy, chứng mình bằng thực lực, dùng thành tích nói chuyện.” Bành Nhã Nhiên cũng phụ họa theo
Kỷ Hạ khẽ cười, “Ừ, tớ biết rồi.”
***
Mấy tin đồn thất thiệt cũng không ảnh hưởng tới Kỷ Hạ, ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm, lúc tới căn-tin đã thấy Phó Ninh Tất ở đó rồi.
“Hôm nay tôi tới sớm nhá.” Phó Ninh Tất như muốn tranh công, cậu cười với Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ chỉ khẽ liếc nhìn cậu, cầm sách bảo Phó Ninh Tất học thuộc.
Âm thanh trong trẻo vang lên, tuy đã cố nói nhỏ nhưng trong căn-tin tĩnh lặng vẫn nghe rất rõ ràng.
Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất rồi lại nhìn sách giáo khoa.
“Thế nào? Có đúng hết không?” Phó Ninh Tất đọc xong còn không quên tự khen mình.
Phó Ninh Tất còn nghĩ Kỷ Hạ sẽ khen mình, ai ngờ cô chỉ gật đầu rồi bảo: “Đọc tiếp đi.”
Thời gian nhanh chóng trôi đi, nháy mắt đã tới tiết truy bài buổi sáng. Phó Ninh Tất không muốn đi, cậu còn muốn ở căn-tin học tiếp.
Kỷ Hạ cất sách vào cặp, cô đi tới văn phòng giáo viên như thường lệ.
Chủ nhiệm lớp gọi cô lại, “Kỷ Hạ, dạo này em dậy sớm đúng không?”
Dù thầy nói rất khéo léo nhưng cô vẫn nghe ra ẩn ý: “Thầy muốn hỏi vì sao em ăn sáng với Phó Ninh Tất ở căn-tin đúng không ạ?”
Kỷ Hạ thẳng thắn nói vậy làm thầy giáo hơi bối rối: “Thầy biết em sẽ không làm thế.”
“Bọn em ăn sáng với nhau.” Kỷ Hạ gật đầu thừa nhận.
Thầy giáo sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
“Nhưng ai cũng không thấy bọn em làm gì trước lúc ăn sáng.” Kỷ Hạ nói tiếp, “Em đang phụ đạo cho Phó Ninh Tất.”
Thầy giáo thở phào nhẹ nhõm, “Thế sao lại học ở đấy?”
“Căn tin rất yên tĩnh, còn nữa, không phải thầy đã nói em giúp bạn ấy học tập nâng cao thành thích sao ạ?” Kỷ Hạ hỏi ngược lại.
Thầy giáo gượng cười, “Là thầy nghĩ nhiều, sợ em bị Phó Ninh Tất làm ảnh hưởng xấu thôi.”
“Nếu thầy sợ cậu ấy ảnh hưởng tới em thì sao lại để bọn em ngồi cùng nhau?” Kỷ Hạ làm như không hiểu, nghi hoặc hỏi.
Thầy giáo không nghĩ cô sẽ nói thế, nhưng ông lại không thể nói sự thật, “Là thầy trách oan hai em, giúp đỡ nhau học tập thì phải được khen ngợi, tí nữa thầy sẽ nói với các bạn trong lớp.”
“Khi nào Phó Ninh Tất thi được top 25 thì thầy hãng nói.” Kỷ Hạ trả lời.
Thầy giáo cả kinh, “Top 25 á? Sẽ rất khó đấy?”
“Khó khăn thì lại càng có động lực. Thầy nghĩ xem, nếu lúc đó học sinh đứng hạng cuối lại tăng nhiều hạng như thế, những thầy cô khác sẽ ngưỡng mộ thầy lắm đấy.” Kỷ Hạ nhỏ giọng nói.
Thầy chủ nhiệm tưởng tượng ra chuyện này, ông vui vẻ cười rồi ho nhẹ một tiếng, “Được, thầy biết rồi, em về lớp trước đi.”
Kỷ Hạ xoay người, cô khẽ cười rồi rời đi.
***
Hai ngày sau, Kỷ Hạ xem kĩ các bài thi mà Phó Ninh Tất làm, phát hiện cậu tiến bộ rất nhanh.
Ngày mai là thứ 7, Kỷ Hạ về nhà nên không dạy kèm được, nhưng cô giao cho cậu rất nhiều việc để làm.
“Cuối tuần rất quan trọng, thời gian lại quý giá, cậu đừng đi chơi, trừ bài tập thầy cô giao thì phải làm bài tập mà tôi đưa cho cậu, tiết tự học hôm chủ nhật tôi sẽ kiểm tra.” Kỷ Hạ nói một tràng dài, thấy Phó Ninh Tất vẫn còn đang ngơ ngác, không biết có nghe lọt chữ nào không.
Phó Ninh Tất nghe thế mới hoàn hồn, cậu lắp bắp trả lời, “Ừ, tôi biết rồi.”
Kỷ Hạ thấy thế cũng không nói tiếp nữa.
Vài giây sau, Phó Ninh Tất giữ chặt tay áo cô, hỏi: “Cậu có điện thoại không?”
“Có.” Kỷ Hạ không hiểu sao cậu lại hỏi vậy.
Phó Ninh Tất kích động nhưng ngoài mặt lại tỉnh bơ, cậu đưa điện thoại của mình cho cô, bảo: “Cho tôi số cậu đi, nếu có gì thắc mắc thì tôi sẽ gọi điện hỏi cậu.”
Kỷ Hạ không nhận, lạnh nhạt từ chối: “Chỗ nào không hiểu thì ghi lại, cuối tuần hỏi một thể.”