Em Cười Gió Khẽ Thổi

Chương 41



Kỷ Hạ không nhịn được, cô cười phá lên. Phó Ninh Tất tròn mắt nhìn cô, thấy đôi mắt Kỷ Hạ cong cong cười y như tiểu hồ ly.

Anh tức giận, nghĩ thầm: Không phải con gái mất nụ hôn đầu đều sẽ thẹn thùng xấu hổ sao, sao cô lại cười như thế?

Mấy giây sau anh phát hiện có chỗ không đúng, anh không phải là đồ ngốc, nhận ra ngay có vấn đề.

“Em làm gì thế?” Phó Ninh Tất xụ mặt nói.

Kỷ Hạ giơ 2 ngón tay chạm vào môi anh, làm giống y như vừa nãy. Phó Ninh Tất cầm tay cô, “Á à, em dám lừa anh hả, thảo nào anh thấy hơi lạ.”

Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng cố thế nào cũng không làm được. Cô vừa lùi về sau thì bị Phó Ninh Tất kéo vào trong ngực.

Hai người dính sát vào nhau, Kỷ Hạ còn chưa kịp phản ứng thì Phó Ninh Tất cúi đầu khẽ hôn nào môi cô, tựa như chuồn chuồn nước.

Hơi thở ấm áp đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Kỷ Hạ ghi nhớ cảm giác này vào lòng, cô còn rất căng thẳng.

Phó Ninh Tất bật cười, vươn tay ra ôm Kỷ Hạ, “Cuối cùng cũng được hôn rồi.”

Tuy nụ hôn này chỉ kéo dài mấy giây, nhưng còn chân thực hơn cả hôn lòng bàn tay.

Anh rất thỏa mãn.

Bấy giờ Kỷ Hạ mới hoàn hồn, nghe tiếng tim Phó Ninh Tất đập nhanh thình thịch bên tai, cô khẽ cười rồi ôm anh.

Thấy cô ôm mình, Phó Ninh Tất vui sướng cười không ngậm được miệng, “Cảm giác này hư ảo không chân thật lắm.”

Kỷ Hạ buông tay, hỏi anh: “Anh còn định ôm bao lâu nữa đây?”

“Muốn ôm em cả đời.” Phó Ninh Tất đáp.

Kỷ Hạ thò đầu ra, “Đứng lâu quá, chân em tê rần rồi này, bọn mình tìm chỗ nào ngồi xuống đi.”

Phó Ninh Tất nhìn xung quanh, kéo cô ngồi xuống, anh không chịu buông tay cô ra, vẫn luôn nắm chặt tay cô.

“Anh phải đăng lên vòng bạn bè mới được.” Phó Ninh Tất nghĩ một lát, tuy ở trường có khá nhiều người biết, nhưng bạn bè hồi cấp 3 thì chưa, anh phải đăng lên ngay, chiếu cáo thiên hạ.

Kỷ Hạ: “……Anh đăng thật à?”

Phó Ninh Tất cầm điện thoại, chụp ảnh bóng của hai người dưới ánh đèn điện, vội vàng đăng lên.

Anh không viết caption, chỉ thêm một icon hình trái tim, thấy ổn rồi mới ấn nút đăng.

Kỷ Hạ cầm điện thoại của anh, kinh ngạc bảo: “Anh đăng xong rồi ư?”

“Em không thích à?” Phó Ninh Tất gãi đầu, “Nếu em không thích thì anh xóa nhé?”

Kỷ Hạ cười lắc đầu: “Anh thích là được rồi.” Cô không để tâm mấy chuyện này lắm.

Tuy chỉ là bóng người nhưng ai quen Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất thì đều nhận ra cả, cho nên đều comment chúc mừng bọn họ.

Kỷ Hạ nhận được tin nhắn của Hạ Du Du: Tớ biết hai cậu chắc chắn sẽ bên nhau mà.

Kỷ Hạ rep lại một nhãn dán mặt cười.

“Xong rồi, chỉ còn ba mẹ anh thôi.” Phó Ninh Tất xem bình luận, “Nếu mẹ anh đọc được thì nhất định sẽ gọi cho anh cho xem, rồi bà sẽ bảo anh dẫn em về nhà.”

“Mẹ anh vẫn luôn hoạt bát như vậy mà.” Nhắc đến Diệp Vân Chi, Kỷ Hạ khẽ cười.

“Em đấy, bao giờ em mới mang anh về ra mắt bà nội đây.” Phó Ninh Tất nói rất tự nhiên, như thể anh với bà nội cô thân nhau từ lâu.

Kỷ Hạ dựa lưng vào ghế, cười nhìn anh: “Anh nóng vội thế à?”

“Phải chọn dịp trước, anh còn phải chuẩn bị tâm lý, để bà có ấn tượng tốt về anh nữa chứ.” Phó Ninh Tất ngại ngùng trả lời.

Kỷ Hạ nói: “Anh lo bà nội sẽ không thích anh hả?”

“Không nhá.” Phó Ninh Tất phản bác: “Gương mặt này của anh trai gái già trẻ đều thích cả, anh không lo lắng tí nào luôn.” Tuy Phó Ninh Tất mạnh miệng là thế nhưng vẫn hỏi: “Bà nội thích ăn gì? Tới lúc đó anh sẽ mang thật nhiều quà đến.”

“Em còn chưa đồng ý mà?” Kỷ Hạ cười nhìn anh.

Phó Ninh Tất bĩu môi, lẩm bẩm: “Bất công quá, em gặp ba mẹ anh hết rồi, mà lại không cho anh gặp bà nội em.”

“Lúc đấy vì sao em lại gặp mẹ anh, chẳng lẽ anh không biết à?” Kỷ Hạ cau mày.

Phó Ninh Tất im thin thít, không dám nhắc lại lịch sử đen của mình.

***

Trên đường về ký túc xá nữ, Phó Ninh Tất vẫn nắm tay Kỷ Hạ không muốn buông ra, anh chỉ hy vọng con người này mãi mãi không có điểm dừng, có thể nắm tay cô đi đến cuối đời.

“Haizz, chưa gì đã đến nơi rồi, hay bọn mình đi thêm vòng nữa nhé?” Phó Ninh Tất lưu luyến nói.

Kỷ Hạ bất lực trả lời: “Em nhớ hai đứa mình đi 3 vòng rồi đấy, đây là lần thứ 4 đi tới cửa kí túc xá rồi.”

“Đi thêm lần nữa đi mà.” Phó Ninh Tất bày vẻ mặt đáng thương nhìn cô.

Kỷ Hạ kiên quyết từ chối, “Không được đâu, trời cũng muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”

“Em không yêu anh nữa ư?” Phó Ninh Tất ủ rũ nói.

Kỷ Hạ xoay người đứng đối diện anh. Khu ký túc xá thường đông người đi lại, hai người đứng chỗ có hàng cây che khuất.

Cô nhìn quanh không thấy ai, nhân lúc Phó Ninh Tất còn đang ngơ ngẩn, cô kiễng chân hôn vào môi anh rồi nhanh chóng lùi về sau một bước, mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”

Phó Ninh Tất kinh ngạc sờ môi mình rồi lại cười như kẻ ngốc.

Ánh mắt anh như dán lên người cô.

Tiếng điện thoại trong túi vang lên cắt đứt suy nghĩ Phó Ninh Tất về nụ hôn kia.

Anh hậm hực ấn nút nghe, đột nhiên mẹ gọi tới làm anh không vui chút nào, “Có chuyện gì không mẹ?”

“Cái giọng điệu này là sao đây hả, mẹ xem bài đăng của con rồi, thấy bóng người đứng cạnh giống Hạ Hạ nên mới gọi điện hỏi con đấy.” Diệp Vân Chi thấy con mình đăng ảnh lên, nghĩ chắc tỏ tình thành công 90% rồi.

“Đúng rồi ạ, là Kỷ Hạ đó mẹ.” Phó Ninh Tất trả lời.

“Thật à?” Diệp Vân Chi vui mừng nói.

“Vâng, con trai mẹ có bản lĩnh lắm đấy nhé. Con đã nói mẹ không cần lo rồi mà, lên đại học con nhất định sẽ theo đuổi được Kỷ Hạ.” Phó Ninh Tất đắc ý nói, anh vẫn ghim vụ mẹ anh khinh bỉ bảo tốc độ của anh quá chậm.

Mẹ Phó hào hứng bảo: “Con theo đuổi thế nào? Kể cho mẹ nghe đi.”

Phó Ninh Tất chọn vài chi tiết chính, anh còn đang chờ mẹ khen mình, ai ngờ Diệp Vân Chi lại nói: “Ôi trời con đúng là ngốc thật, Hạ Hạ thích con lâu như thế mà không nhận ra, lại còn nghe từ miệng người khác.”

Phó Ninh Tất: “……”

“Nếu mẹ mà là Hạ Hạ thì sẽ thích người khác, EQ của mẹ cao thế này sao không di truyền tí nào cho con nhỉ?” Diệp Vân Chi đả kích anh.

Mặt Phó Ninh Tất tối sầm, “Hứ, mẹ chẳng hiểu gì cả, Kỷ Hạ sẽ không thích người khác đâu, cô ấy vừa mới hôn con đấy.”

“Ôi trời ơi, con yếu đuối đến mức không hôn nổi con gái nhà người ta à?” Diệp Vân Chi cảm thán.

Phó Ninh Tất: “……”

Làm gì có chuyện đó chứ, mẹ anh chỉ biết nói luyên thuyên…..

“Mẹ nghĩ con nên xem mấy bộ phim Hàn Quốc đi, xem người ta hôn nhau kiểu gì, đừng để mẹ mất mặt.” Diệp Vân Chi ghét bỏ nói.

Cuối cùng, Phó Ninh Tất yếu ớt nói, “Mẹ gửi link mấy bộ phim đó cho con đi…”

“Con nhớ phải dẫn Hạ Hạ về nhà đấy nhé, mẹ sẽ nấu một bữa ngon cho hai đứa ăn.” Diêp Vân Chi vẫn còn kích động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con trai bà yêu đương, mà người đó lại là cô gái bà thích nhất, không vui vẻ sao được.

Phó Ninh Tất chỉ nhớ đến mấy nụ hôn bá đạo cháy bỏng kiểu Pháp, nói: “Mẹ nhớ phải gửi cho con đấy.”

“Để mẹ chọn mấy bộ rồi gửi luôn cho.” Chuyện tình yêu của con trai nhất định bà phải giúp đỡ rồi.

Phó Ninh Tất cúp máy rồi về ký túc xá, anh vừa vào cửa thì thấy 3 cậu bạn nhìn mình.

Vu Văn Dật đi tới chúc mừng, “Nghe La Tử Hàng kể cậu thoát kiếp độc thân rồi, nhìn mặt cậu bây giờ thì 100% là thật rồi, chúc mừng nhá.”

La Tử Hàng đứng dậy, cười nói: “Có chuyện vui tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, cậu bây giờ khác hẳn 2 hôm trước luôn.”

Dương Thái cười hì hì, “Bây giờ cậu cũng yêu đương rồi, phải mời bọn tôi đi ăn mừng đó.”

“Chuyện này tất nhiên rồi, nhưng mà yêu nhau thì nên làm gì? Có chuyện gì cần chú ý không?” Phó Ninh Tất nhìn Vu Văn Dật, vì cậu ta là người duy nhất trong phòng có kinh nghiệm yêu đương.

Vu Văn Dật cười nói: “Không khó đâu, mua đồ mà cậu ấy thích, cậu ấy nói gì thì cậu cũng phải nghe, đừng cãi. Quan trọng nhất là Kỷ Hạ mà nhắn tin thì cậu phải trả lời luôn, nếu không thì cậu ấy sẽ giận cậu đấy.”

“Tôi thấy tin nhắn của Kỷ Hạ thì trả lời ngay mà.” Phó Ninh Tất cảm thấy chuyện này anh nhất định sẽ làm được, ngày xưa anh còn ngồi canh tin nhắn của cô.

“Những chuyện còn lại thì phải từ từ.” Vu Văn Dật thở dài, vỗ vai anh.

La – hóng hớt – Tử Hàng nhìn Phó Ninh Tất, “Các cậu đến bước nào rồi?”

Tai Phó Ninh Tất đỏ bừng, xấu hổ nói: “Bọn tôi mới yêu nhau ngày đầu tiên mà.”

Dương Thái khinh bỉ nhìn anh, “Yêu đương một cái khác thường hẳn.”

“Tôi hôn cô ấy trước, đây tôi kể cho mà nghe, lúc đấy…” Phó Ninh Tất khua chân múa tay diễn tả, cực kì muốn nói chuyện này cho 3 người kia nghe.

Vu Văn Dật, La Tử Hàng và Dương Thái nghe 10 phút cũng chưa get được trọng điểm, chỉ nhớ là Phó Ninh Tất hôn Kỷ Hạ trước, sau đó được Kỷ Hạ hôn lại.

Phó Ninh Tất kể như là truyện cổ tích.

Cuối cùng, Dương Thái không thể nhịn được nữa, nói: “Dừng, cậu đừng kể nữa, biến, biến ngay cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.