Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 1



Phải nói rằng, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Triệu Tử Mặc, cực kỳ lãng phí tài nguyên quốc gia.

Đây cũng là kết quả mà toàn bộ thành viên đại biểu cho phòng ký túc xá 0609 học viện Phong Đại thành công nhất trí.

Mỹ nữ đẹp như ánh mặt trời tên Khương Khuơng nói: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy A Mặc quả thực vô cùng kinh diễm, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, ánh mắt câu hồn nhiếp phách, thần sắc hồng hào đáng yêu, dáng người có lồi có lõm, tuyệt đối là vẻ đẹp chim sá ca lặn hoa thẹn liễu hờn, người gặp liền thích, hoa trông liền nở, chim thấy liền hót, bất cứ ai được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy cũng phải ngẩn ngơ mê mẩn. Cực đại mỹ nữ như vậy xuất hiện ở phòng ký túc xá chúng ta, ban đầu ta còn cứ tưởng nhất định phải là cực kỳ kiêu căng ngạo mạn hống hách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà vô phương tiếp cận. Có điều sau này, ta hình như đã hoàn toàn bị sụp đổ hình tượng.”

Lúc đó là một buổi hoàng hôn đầu thu, Khương Khương ngồi trên bãi cỏ héo rũ ở sân vận động, đôi mắt nhìn về phía Triệu Tử Mặc ở đằng xa đang khoác một chiếc áo phông đơn giản mà nở nụ cười vô cùng sảng khoái. Khương Khuơng chỉ có thể lắc đầu:

“Xem đi xem đi, đã không thèm ăn mặc trang điểm cho phù hợp diện mạo thì thôi cũng không nói làm gì, nhưng ngay cả đến thục nữ cũng không chịu an phận mà làm, mỉm cười bừa bãi, bước đi hùng hổ mạnh bạo chả có khí tiết gì cả, hoàn toàn không có ý thức tự giác làm một đại mỹ nữ phục vụ thị hiếu dân chúng!”

Nói xong cô tiếp tục hếch chiếc cằm mềm mại, lại lắc đầu thở dài: “Thật sự là quá đáng tiếc cho vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia mà.”

Thi Tiểu Phì chức danh mỹ nữ đáng yêu nằm bên cạnh Khương Khương, trong miệng nhai răng rắc khoai tây chiên, mở miệng lảm nhảm mấy câu mơ hồ: “Ta thì lần đầu tiên nhìn thấy A Mặc suýt chút nữa tự biến mình thành con trai, cơ mà trước khi ta kịp trở tay thì A Mặc đã tự động biến thành một cực đại sắc lang, lúc ta tay xách nách mang 30kg hành lý vô cùng cực khổ, A Mặc nhìn ta không chớp mắt, một mực đòi xách hộ ta lên tận phòng ký túc xá.”

Cô vừa mãnh liệt nhai khoai tây vừa gằn từng chữ: “Cái đồ không biết xấu hổ làm người khác vã cả mồ hôi kia, dọc đường đi đúng là khiến cho biết bao nam sinh nhìn theo tới sái cả quai hàm, tuy rằng giúp đỡ người khác rất vui vẻ, nhưng thật đúng là không giống với tác phong của một đại mỹ nữ gì cả!”

Nói xong cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh: “Tây Tây, mi quen biết A Mặc lâu nhất, lần đầu tiên gặp A Mặc là như thế nào?”

Cố Thành Tây thanh lệ lúc này đây đang gắng sức tự huỷ hình tượng, hai tay gối sau ót, chiếc miệng nhỏ chậm rãi nhai nhai, trong miệng là một cọng cỏ khô dài, ngước nhìn trời mây trợn tròn mắt:

“Bằng hữu không đánh nhau tất không quen biết. Sơ nhất năm ấy vì ra sức tranh nhau một bông hoa hồng, ta vốn dĩ cho rằng cô nàng xinh đẹp như vậy ắt hẳn không thể là đối thủ của ta, cuối cùng lại bị cô ấy túm tóc đè đầu cưỡi cổ…”

Cô nói đến đây, không hề có biểu hiện của việc ghét bỏ, ngược lại đôi mắt đẹp sáng rỡ lên.

“Sau đó từ sơ trung cho đến tận bây giờ, A Mặc liền xung phong bảo vệ bạn học yếu đuối, trở thành ô dù của ta, thậm chí còn đánh nhau với đám nam sinh, được xưng tụng là dũng mãnh vô địch!”

“Tây Tây Tiểu Phì, mau xem A Mặc!” Khương Khương bỗng nhiên cắt đứt câu cảm khái của Cố Thành Tây, chỉ vào một cây đại thụ ở lối vào sân vận động.

Cố Thành Tây và Thi Tiểu Phì lập tức ngồi dậy.

Khương Khương và Thi Tiểu Phì, bốn con mắt trợn trừng, hai chiếc miệng nhỏ há hốc, trên mặt như viết mấy chữ không-thể-tin-được.

Dưới tàng cây cổ thụ, một nam sinh anh tuấn đẹp trai ngời ngời đang khẽ giữ lấy búi tóc đuôi ngựa của nữ sinh đứng đối diện, hắn cúi đầu, làm thành một đường cong hoàn hảo, đôi môi khẽ nhếch dường như đang nói cái gì đó, xa xa vẫn nhìn thấy được ánh tịch duơng chiếu rọi vào hàng lông mày đẹp của hắn, hết sức diễm lệ mà mê người.

Nữ sinh sau khi nghe xong, đôi mắt to tròn đảo đảo liên hồi, cười cười rồi từng bước từng bước nhích lại gần hắn, thần thái và động tác bất ngờ của cô khiến cho nam sinh kia không khỏi lùi vài bước về phía sau, cuối cùng đành phải đứng sát tựa vào gốc cây cổ thụ.

Cô nở một nụ cười rạng rỡ hết sức động lòng người, khiến cho hắn trong lòng không khỏi luống cuống.

Thấy thái độ của hắn, cô lại càng cười lớn, vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng vuốt ve từng góc cạnh trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ mấp máy, trong đôi mắt diễm lệ tràn ngập ý cười.

Khương Khương và Thi Tiểu Phì là hai người suy sụp đầu tiên, há miệng thở phì phì cố hút lấy không khí: “Mẹ ơi mẹ ơi! Một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành thế kia, không ngờ lại háo sắc đến vậy, thậm chí còn công khai đùa giỡn người ta giữa ban ngày ban mặt kìa~”

Thật quá là tổn hại hình tượng đại mỹ nữ đó!

Cố Thành Tây lại từ từ nằm xuống, tiếp tục cắn cắn nhai nhai cọng cỏ khô, thái độ vô cùng bình tĩnh: “Các đồng chí, các đồng chí cứ phải bình tĩnh, việc này cũng không có gì gọi là mới lạ rồi, Triệu Tử Mặc chẳng những là sắc nữ, còn suốt ngày trêu ghẹo nữ sinh, cho nên thấy nam sinh đẹp trai, tất nhiên không khỏi sinh lòng đùa bỡn.”

Đây không phải là lưu manh thì còn gọi là cái gì!

Hai đôi mắt suy sụp tiếp tục đờ đẫn ngơ ngẩn nhìn.

Đùa giỡn xong Triệu Tử Mặc hứng chí nhảy đến như thỏ, không thèm chào hỏi liền một mạch nằm duỗi cẳng xuống bãi cỏ, Khương Khương và Cố Thành Tây sớm đã nhanh nhẹn dịch sang một bên, còn dư lại Thi Tiểu Phì do phản ứng quá chậm chạp, cho nên vừa vặn bị đè bẹp không thương tiếc.

Thi Tiểu Phì trợn mắt kêu lên mấy tiếng, đôi mắt nửa mở nửa khép giả bộ rên rỉ: “A Măc, cầu xin mi đừng có làm như vậy nữa đi…”

Khương Khương và Cố Thành Tây vô cùng bình tĩnh nằm xuống bãi cỏ, Triệu Tử Mặc cười híp mắt đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tiểu Phì: “Phì cục cưng ngoan, đợi buổi tối ta sẽ ‘chiếu cố’ đến mi, còn bây giờ tỷ tỷ ta đây còn có chuyện cần phải tuyên bố.” Cô mãnh liệt xoay mình một cái, khiến cho bốn người nằm rải thành một hàng ngang.

“Tuyên bố gì?” Thi Tiểu Phì đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Khương Khương vểnh tai lên ngóng, còn Cố Thành Tây vẫn một mực gặm cỏ khô.

Triệu Tử Mặc ra vẻ ho khan hai tiếng: “Các mi chẳng phải thấy ta quá phí phạm vẻ đẹp nghiêng thành nghiêng nước này rồi sao, cho nên hôm trước các mi mới giựt giây ta đi phỏng vấn tham gia báo trường nha, hoàn hảo ta đã đánh bại một đám mỹ nam mỹ nữ vô cùng thuyết phục, thành công rực rỡ ~~”

“Làm dẫn chương trình chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường?” Thi Tiểu Phì và Khương Khương trăm miệng một lời, trong hai đôi mắt đồng loạt phóng ra những tia sáng kỳ dị.

Vốn là trong tất cả các trường đại học đều có một hội đoàn thể rất lớn, mỗi sinh viên nhập học đều phải đăng ký tham gia vào một nhóm nào đó, mà học viện Phong Đại ngoại trừ các hội nhóm bình thường khác còn mở thêm một đài truyền hình, phục vụ vấn đề truyền thông cho bọn sinh viên.

Thành viên thuộc Đài truyền hình trong học viện sẽ có nhiệm vụ thu thập tin tức mang đến Đài truyền hình thành phố Anh Phong, phải nói thêm rằng học viện Phong Đại và thành phố Anh Phong có quan hệ rất gần với nhau, chỉ cần sinh viên nào biểu hiện tốt, sau này nhất định sẽ được Đài truyền hình thành phố ưu tiên, tốt nghiệp xong sẽ không sợ không có việc làm.

Mà đài truyền hình học viện Phong Đại lại gồm có ba chuyên mục chính: chuyên mục Đời Sống, chuyên mục Tin Tức và chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường.

Hoạt Động Đoàn Trường được thực hiện rất đều đặn, cố định vào thứ sáu hàng tuần, các hoạt động hết sức đa dạng và linh hoạt như các buổi dạ vũ, thi biện luận, tổ chức tiệc chúc mừng, tiết mục văn nghệ… rất được đông đảo sinh viên hoan nghênh, một khi được lên ngồi ở vị trí người chủ trì dẫn chương trình các tiết mục, lập tức danh tiếng sẽ nổi như cồn, tuy là chưa đến nỗi toàn dân đều biết, nhưng mà chí ít cũng là siêu sao trong trường.

Tài tử Tiêu Sở Diễn, sinh viên khoa tài chính năm ba bất cứ là ở học viện Phong Đại, hay là ở thành phố Anh Phong đều nổi danh như cồn, oai phong một cõi, hồi còn đang học năm thứ hai đã bắt đầu ký hợp đồng ba năm với Đài truyền hình trung tâm thành phố, bằng vào điều kiện của hắn hoàn toàn có thể chuyển tới khoa truyền thông để đào tạo sâu thêm, nhưng hắn lại đặc lập độc hành(*), vẫn quyết định ở lại khoa tài chính.

(*) “đặc lập độc hành”: người có ý chí cao, sáng suốt, khác hẳn với người thường.

Ba vị bạn học cùng ký túc xá vốn dĩ quyết định giật dây Triệu Tử Mặc, mục đích cũng chỉ có một, đó là hy vọng cô sẽ biết cách tận dụng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình mà hô mưa gọi gió, lôi kéo luôn Tiêu Sở Diễn, sau đó ba người sẽ tha hồ dựa dẫm mượn hơi, thoả sức tiếp cận vầng mây trôi xa xa cuối chân trời kia.

Nhưng Triệu Tử Mặc vốn thuộc mẫu người không thích đem vẻ đẹp của mình ra làm vũ khí, khiến cho ba người các cô vô cùng thất vọng, buồn bực không thôi.

“Cái gì mà người dẫn chương trình?” Giọng điệu cô vô cùng khinh thường, sau lại mang theo vạn phần tự hào: “Ta là ký giả báo trường đấy!”

Cái gì??? Ký giả? Chẳng nhẽ là cái loại “ký giả” thấp kém không ai thèm làm trong truyền thuyết kia sao?

Thi Tiểu Phì nghe xong, xoay người úp mặt vào bãi cỏ mà mặc niệm: Triệu Tử Mặc quá lãng phí tài nguyên quốc gia, quá lãng phí tài nguyên quốc gia a a a!

Khương Khương mãnh liệt cắn móng tay: Lợi dụng sắc đẹp của cô nàng để đạt được mục đích, quả nhiên chiêu này mình không thể áp dụng được rồi!

Cố Thành Tây làm điệu bộ ói ra cây cỏ khô trong miệng, không nói hai lời phun ra một chữ: “Tốt!”

Tốt cái đầu nhà ngươi!

Thi Tiểu Phì và Khương Khương đồng loạt ném sang mấy ánh mắt khinh thường, chỉ có Triệu Tử Mặc là mắt loé sáng, cảm động vô cùng.

Cố Thành Tây chậm rì rì mở miệng: “A Mặc có thể đi phỏng vấn Tiêu Sở Diễn!”

Hai đôi mắt bên kia lập tức sáng bừng lên.

Triêu Tử Mặc liếc nhìn nụ cười của Cố Thành Tây, ý vị trêu tức mười phần, nhưng đối phương quả thực là quá bình thản ung dung rồi, bổn cô nương đây không thèm chấp, quay đầu cười tủm tỉm với Thi Tiểu Phì và Khương Khương:

“Chờ ta có cơ hội đi. Hiện tại tổ ta phụ trách chuyên mục Đời Sống còn phải làm một cái bảng bình chọn phòng ngủ của nam sinh, ta nhận được nhiệm vụ là phải chụp lại mấy cái phòng ngủ…”

Cô còn chưa nói hết, ba mỹ nữ kia đã lập tức hét lên cắt đứt nguồn cảm hứng dồi dào của cô: “Nhất định phải chụp phòng ngủ của Tiêu Sở Diễn!Nhất định đó! ~~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.