Sáu giờ rưỡi tối, giờ tự học của học viện Phong Đại đã
bắt đầu, Triệu Tử Mặc cùng mấy vị ký giả khác của báo trường hăng hái chuẩn bị
xông pha đi tìm tư liệu sống – quay DV(*) phòng ngủ của nam sinh.
(*) DV thì quen thuộc lắm rồi nhưng vẫn nhắc lại:
Digital Video.
Cô không đến khu ký túc xá của khoa tài chính như sự
giật dây của ba vị mỹ nữ, ngược lại đến thẳng khu Phù Tuyết, ký túc xá của khoa
luật lừng lẫy giang hồ.
Từ chỗ cô đến Phù Tuyết vẫn là có chút xa, dọc theo
đường đi, ngồi trên yên xe đạp cô chỉ còn biết mặc niệm: Ta không phải cô ý ta
không phải cố ý!, Rất chi là ra vẻ sám hối, nhưng đến khi tới được Phù Tuyết
thì đã vứt phần tự xin lỗi này văng xa bảy thước rồi, toàn tâm toàn ý chú mục
vào công việc.
Nửa giờ sau Triệu Tử Mặc nhận được thông báo ký túc xá
không khoá cửa, cho nên có thể cực kỳ thuận lợi, oai phong hùng dũng mà tiến
vào.
Chẳng qua là, cô rất hoài nghi ký túc xá để tổng hổng
thế này, chẳng lẽ bọn trộm lại không thừa dịp mà vào sao? Không đúng, nhất định
là đã có đề phòng từ trước, vì thế cho nên ý nghĩ sẽ có trộm lẻn vào dường như
chỉ còn là suy nghĩ mơ hồ trong đầu cô, xoẹt qua một cái liền biến mất.
Trong truyền thuyết, ký túc xá của nam sinh vô luận là
phòng của bất cứ ai cũng không thể thiếu mấy chục đôi tất thối tích luỹ vài
tháng mới đem giặt một lần, Triệu Tử Mặc vốn dĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng đến khi
tự mình kiểm nghiệm, mới phát hiện ra hình như cũng có chút đúng với sự thật…
Quả là danh bất hư truyền!
Cô bắt đầu hối hận tại sao mình không giống với đám ký
giả kia, trước khi đi chuẩn bị đầy đủ khẩu trang vô cùng kỹ lưỡng, may mắn là
tốc độ của cô rất nhanh, chụp ảnh từng phòng ngủ cũng chỉ mấy có nửa phút, chỉ
cần nín thở một hơi là có thể toàn mạng mà vượt qua.
Chụp xong một dãy phòng, cô tắt đèn, khoá cửa lại,
tiếp tục đến dãy phòng tiếp theo, một lần lại qua một lần, đến khi lết lên được
tầng cao nhất, đôi chân cùng chiếc mũi nhỏ của cô cơ hồ như đã hoàn toàn bị tàn
phá.
Phải nói rằng, làm ký giả báo trường thật đúng là mệt
chết người không đền mạng!
Đứng ở cuối một dãy phòng, Triệu Tử Mặc trước tiên
chụp bảng số 0910, hai mắt trầm xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nín thở
chậm rãi mở cửa bước vào, đèn vừa được mở ra, cô liếc một lượt khắp căn phòng,
rất nhanh không khỏi cảm thán —
Hô hô hô ~~~
Hoàn hảo!
Căn phòng mang một hơi hướm nhẹ nhàng cổ điển, thoải
mái dễ chịu, sáng sủa mà sạch sẽ, chăn gối chỉnh tề, trên giường không có quần
lót với tất thối bị ném vứt bừa bãi, ngược lại chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng
cùng chiếc quần jeans được đặt ngay ngắn chỉnh tề.
Cô chậm rãi di chuyển DV, thầm khen ký túc xá Phù
Tuyết cuối cùng cũng có một căn phòng thưởng tâm duyệt mục (*), bầu không khí
chẳng những thanh tao thoải mái, hơn nữa mơ hồ còn có mùi hương mát lạnh của
bạc hà thơm.
(*) “thưởng tâm duyệt muc”: đáng được thưởng thức, đẹp
mắt ấm lòng.
Trên bàn đặt một chiếc laptop vẫn chưa đóng lại, màn
hình khoảng 14 inch, màu xám bạc trông rất đẹp mắt, nhìn tổng thể một lượt quả
thực là vô cùng đáng yêu.
Bên cạnh chiếc laptop còn đặt một chậu hoa đỗ quyên,
sinh khí dạt dào.
Bỗng nhiên một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, do đang
chuyên tâm chụp hình nên cô không kịp phản ứng, lúc này đây cánh cửa phòng tắm
đối diện với chiếc DV trên tay cô, đã xuất hiện thân hình cao ngất của một nam
sinh.
Người đó chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, đôi chân
thon dài thẳng tắp, cơ bụng lực lưỡng khoẻ mạnh hiện lên vô cùng rõ ràng gợi
cảm, vóc người quả thực vô cùng tốt, làn da rắn rỏi quyến rũ mê hồn, lại vẫn
còn đang cúi đầu giơ khăn tắm chà chà lau lau mái tóc ngắn ẩm ướt đẫm nước, một
khuôn mặt thanh nhã đẹp trai như ẩn như hiện đằng sau chiếc khăn bông.
Mặc dù trong nội tâm Triệu Tử Mặc mọi thứ dường như đã
rơi lộp bộp hết cả, nhưng tay chân cô vẫn không luống cuống, chiếc miệng nhỏ
vẫn yên lặng không thèm hét lên, chỉ là phản xạ có điều kiện dời tầm nhìn của
chiếc DV xuống dưới chân đối phương. Nam sinh kia tựa hồ như cảm giác được có
người trong phòng đang nhìn mình, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt anh ta vừa vặn
chạm vào ánh mắt cô.
Triệu Tử Mặc ngừng động tác như đang thưởng thức mỹ
nam của mình lại, chỉ thấy nam sinh kia hơi ngơ ngác một chút, sau đó đôi mày
dài khẽ nhăn, tựa hồ như muốn mở miệng chất vấn, khiến cho cô không khỏi luống
cuống, thế là hếch mặt, đôi mắt trợn trừng, miệng khẽ chu lại, tỏ ra ta đây
chẳng có gì sai.
“Này, người kia, sao anh không thèm nói một tiếng đã
nhô ra như muốn doạ người thế hả, anh có biết mình đang trần truồng đứng trước
mặt một nữ sinh hay không hả!”
Cố Thành Ca nhìn nữ sinh tay cầm DV không biết từ đâu
chui ra đang đứng đối diện mình, vốn là muốn lên tiếng chất vấn vài câu, nhưng
sau khi nghe xong lời của cô liền không biết nên tức hay nên cười, cuối cùng
không thèm để ý đến cô, một mạch đi thẳng đến bên giường lấy quần áo mặc vào.
Triệu Tử Mặc ra vẻ tức giận tiến lên trước vài bước:
“Này, mặc quần áo trước mặt nữ sinh anh không cảm thấy ngượng sao!”
Cố Thành Ca không chút hoang mang mặc chiếc quần jeans
vào, nhẹ nhàng từ tốn kéo séc quần, bình tĩnh ấn chặt thắt lưng, không chút để
ý mở miệng: “Bạn học Triệu, người cần phải cảm thấy ngượng, hình như là cô mới
đúng.”
Anh lười biếng ném cho cô một cái liếc mắt, giọng điệu
nhẹ nhàng mang theo một tia lạnh lùng.
Triệu Tử Mặc lần này mới kịp giật mình, hoàn toàn quên
mất việc tại sao nam sinh xa lạ kia lại có thể biết cô họ Triệu, hơn nữa đùa
giỡn nam sinh đối với cô mà nói đã trở thành thói quen bên người, nhưng đây lại
là lần đầu tiên khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng, lúng ta lúng túng một hồi lâu
sau mới dám mở miệng: “Tôi, tôi là ký giả của báo trường nha, đang thực hiện
nhiệm vụ chụp hình phòng ngủ nam sinh!”
Như sợ anh ta không tin, cô còn tiện tay móc ra chiếc
thẻ chứng nhận ký giả: “Thẻ phóng viên của tôi!”
Không có tiếng trả lời.
Cố Thành Ca chậm rãi thong thả cài mấy chiếc cúc áo,
tiện tay bới bới mái tóc ngắn ẩm ướt, không thèm quan tâm đến cô liền một mạch
đi thẳng ra cửa, dáng người tao nhã mà mạnh mẽ, toát lên vẻ khí phách ngời
ngời.
Triệu Tử Mặc thấy thế liền luống cuống đuổi theo:
“Này, anh đi đâu đó?”
Cố Thành Ca dừng lại, quay đầu liếc cô một cái, đôi
lông mày dài toát lên vẻ thanh cao ngạo mạn cùng lãnh đạm: “Cô không phải là
muốn chụp hình phòng ngủ sao? Đến lúc chụp xong ra ngoài nhớ tắt đèn khoá cửa.”
Vừa định bước đi, cô đã vội vàng lên tiếng giữ anh
lại: “Này, anh tên là gì? Tôi vào đại học cũng được nửa tháng rồi, vì sao cho
đến giờ vẫn chưa từng thấy anh?”
Triệu Tử Mặc biết ký túc xá Phù Tuyết thuộc khoa luật,
trước đây cô cũng đã từng theo Khương Khương đến khoa luật tìm người mấy lần,
trước mặt vị nam sinh có khuôn mặt thiên sứ này, vóc người to lớn mạnh mẽ quả
thực là cực đại mỹ nam mà lại chưa từng gặp qua một lần này, đáng lẽ ra cũng phải
nổi danh như Tiêu Sở Diễn mới đúng!
Cố Thành Ca mặc kệ cô, tiếp tục đi lên phía trước.
Cô vẫn dai dẳng không chịu bỏ qua: “Này, anh vì sao
không chịu nói cho tôi biết?”
Anh đạm mạc hỏi ngược lại: “Tôi vì sao phải nói cho cô
biết?”
“Bởi vì tôi muốn biết mà!”
“Đó là việc của cô, không liên quan đến tôi.”
“Anh…”
Triệu Tử Mặc hết sức bực mình, tuy rằng cô chưa bao
giờ vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành của mình mà tỏ ra kiêu ngạo, nhưng cho
đến tận bây giờ người không chịu nhìn cô bằng nửa con mắt duy nhất chỉ có anh
ta, cô ngừng cước bộ, mũi hơi chun lại, đôi mày thanh tú xoăn tít, bình tĩnh
nói từng câu: “Vậy được, nếu không liên quan đến chuyện của anh, tôi đây sẽ
mang đoạn phim này tung lên diễn đàn trường, nhiều người xem như vậy, tôi nhất
định sẽ biết được tên anh!”
Cố Thành Ca bỗng nhiên xoay người, đôi mắt xinh đẹp
hơi nheo, phát ra một hơi thở lạnh lùng, chẳng qua là dưới con mắt của Triệu Tử
Mặc lại không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại đôi môi cô còn cong lên làm thành
nụ cười vô cùng đắc ý.
Dò xét một hồi lâu, anh cuối cùng cũng chỉ hừ nhẹ:
“Tuỳ cô.”
Nói xong anh vươn thẳng lưng, ngạo mạn rời đi.
Khinh thường, quả là trắng trợn khinh thường rồi!
Triệu Tử Mặc vô cùng chán nản, trên đời này hoá ra
cũng có kiểu người cứng mềm nhất quyết không chịu như vậy sao!
Phảng phất tức giận, nhưng cũng không tự chủ được mà
bị dáng vẻ thanh ngạo bình thản của anh hấp dẫn, cô cầm lên chiếc DV còn đang
mở, chụp tới tấp bóng dáng cao ngất ngày càng khuất dần trong hành lang xa hút
kia.
Sau một lúc lâu, cô như cũ vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn
phim quay được đến thất thần, tự trách mình vì sao lại có thể để anh ta dễ dàng
bỏ đi như thế được.
Trở lại khu ký túc xá, giờ tự học đã kết thúc, Triệu
Tử Mặc vừa mở cánh cửa đi vào phòng, liền đột ngột xuất hiện ba vị mỹ nữ đang
dương mắt nhìn cô, không ai thèm mở miệng nói lấy một câu.
Ý vị trong mấy đôi mắt kia hết sức rõ ràng: Thẳng thắn
liền được khoan hồng, kháng cự lập tức trị nghiêm!
Triệu Tử Mặc húng hắng cười khan mấy tiếng: “Ta không
có chụp được phòng ngủ của Tiêu Sở Diễn…”
Mắt thấy ba vị mỹ nữ kia không hẹn mà cùng nhau bẻ tay
răng rắc, cô nhanh tay lẹ mắt lùi vài bước ra phía sau: “Nhưng mà ta phát hiện
ra một cực phẩm mỹ nam không kém gì Tiêu Sở Diễn nha, còn quay được DV hình hắn
nữa, các mi có hứng thú xem một chút hay không?”
Đối phó với đám biến thái mê trai, chiêu này tất nhiên
hết sức hữu hiệu, Thi Tiểu Phì hừ hừ mở miệng: “Cho mi vào.”
Vì thế cho nên. Triệu Tử Mặc lập tức mở DV ra, bộ dạng
rất chi là có nhân phẩm, nhảy trực tiếp đến đoạn chớp được hình phòng ngủ của
mỹ nam, trưng ra một bóng lưng thanh tao ngạo mạn mờ mờ ảo ảo cuối hành lang xa
ngút, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng bước chân nho nhỏ rất có nhịp điệu.
Nhưng sau khi cho ba vị mỹ nữ kia chiêm ngưỡng bóng
dáng cực phẩm của mỹ nam, Triệu Tử Mặc cô vẫn bị ném gối tới tấp vào mặt không
thương tiếc.
“Triệu Tử Mặc, đây chính là cực phẩm mi nói sao? Vì
sao không chụp trực diện ngay mặt hả?” Thi Tiểu Phì sau khi xem xong lập tức
nổi giận.
Đối với đám biến thái mê trai, chuyện thống khổ nhất
trên thế giới này, không phải là không chiếm được trai đẹp, mà là rõ ràng biết
có một kẻ đẹp trai lượn lờ trước mặt mình mà không cách nào có thể chiêm ngưỡng
dung nhan.
“Hạn mi trong vòng một tuần đem hình của hắn đến đây,
nếu không bọn ta lập tức cho mi sống dở chết dở, chỉ có một bóng lưng chúng ta
làm sao biết được hắn là ai! A Mặc, cầu xin mi đừng có phí phạm tài nguyên quốc
gia như thế nữa đi, dáng mạo khuynh quốc khuynh thành lợi dụng được thì nên lợi
dụng…” Khương Khương vừa đấm vừa xoa, lời lẽ chí lý mà thấm thía vô cùng.
Triệu Tử Mặc nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực!
Sau đó cô mới phát hiện, Cố Thành Tây hình như không
hùa vào “hãm hại” cô, cho nên cực kỳ cảm động, nghẹn ngào đến kinh thiên động
địa, rốt cục cô cũng biết tình bạn nhiều năm qua giữa hai người coi như không
hề uổng phí.
Nhưng mà…
“A Mặc, để thoả mãn nhu cầu ngắm trai đẹp mỗi ngày của
chúng ta, Tiêu Sở Diễn cùng vị cực phẩm mỹ nam này, mi đều phải có trách nhiệm
đem hình về cho chúng ta!” Cố Thành Tây trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên một
tia cổ quái, ngoài cười nhưng trong không cười trầm giọng ra lệnh.
Triệu Tử Mặc cũng biết, Cố Thành Tây là một bằng hữu
có nghĩa khí, nhưng cũng là một vầng mây trôi không cách nào chạm đến cuối chân
trời.
Cô ngước ánh mắt cún con lên nhìn, mở miệng cò kè mặc
cả: “Có thể chỉ cần hình của Tiêu Sở Diễn thôi được không…” Cô bướng bỉnh nhìn
Cố Thành Tây nháy mắt mấy cái, vị này tuy lạnh lùng nhưng dù sao cũng đã là
bằng hữu bao năm của cô rồi, hy vọng có thể thuyết phục được.
“Không được!” Ba vị mỹ nữ lập tức trăm miệng một lời,
“Cực phẩm này là do mi khai quật được đó!”
Triệu Tử Mặc cảm thấy cực kỳ hối hận, tựa như dòng
nước cuồn cuộn hướng về sông Trường Giang chảy mãi không ngừng.
Tại sao? Tại sao cô lại mở miệng kể hết mọi chuyện cho
ba vị mỹ nữ biến thái mê trai này chứ!
Nhưng cũng thật may mắn, ba vị này tuy gọi là háo sắc,
nhưng chí ít cũng là tô điểm cho cuộc sống nhàm chán của cô chút thú vị mà
thôi.