Mọi chuyện sau này của Khương Khương và Tề Lỗi tiến
triển như thế nào, Triệu Tử Mặc đều không rõ, cô chỉ biết rằng Tề Lỗi ở sở vụ
Luật thường xuyên cùng Hà Tất Tranh cười đùa trêu trọc, tâm tình cực kỳ vui vẻ,
bầu không khí cũng vô cùng thoải mái, mà bạn gái hắn, mỗi lúc rảnh rỗi cũng
thường qua sở vụ đi ăn cơm trưa cùng với hắn.
Về phần Khương Khương, kể từ sau lần đó cô nàng đã
không còn khóc nữa, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời lại tiếp tục thường trực
trên môi, thỉnh thoảng Triệu Tử Mặc cũng muốn quan tâm một chút, chỉ có điều cô
nàng thường xuyên lảng sang chuyện khác, duy chỉ đúng duy nhất một lần, Khương
Khương cười cười ngồi hát tình ca.
“… Lựa chọn của anh không sai, là do em đã thiếu nợ
anh quá nhiều, em biết sự đau đớn tổn thương ấy không có cách gì bù đắp được;
chỉ là, sự lựa chọn ấy của anh khiến nước mắt em cứ mãi tuôn rơi, em tình
nguyện rời xa anh, một mình đi trong thế giới này…”
Triệu Tử Mặc cơ hồ nhận ra Khương Khương và Tề Lỗi
không hề giả vờ giả vịt gì sất, cô nàng này vẫn thường xuyên gặp mặt Tề Lỗi,
hơn nữa A Mặc nhà chúng ta còn mấy lần tận mắt chứng kiến cảnh Tề Lỗi lấy xe
của cực phẩm chở Khương Khương về trường.
Quả thực không thể nhìn ra có điểm nào khác thường được,
cho nên Triệu Tử Mặc cũng quyết tâm không xía mũi vào chuyện của hai người này
thêm nữa, cũng chính bởi vì từ xưa đến nay Triệu Tử Mặc mới chỉ thầm mến một
người, cho nên chưa có kinh nghiệm gì về cái vụ tình cảm sướt mướt này hết, hơn
nữa, dạo gần đây cô cũng đặc biệt bận rộn hơn bình thường.
Việc chụp hình và ghi chép tài liệu về sở vụ luật Tề
Hà Thành căn bản đã hoàn thành xong, trước mắt nhiệm vụ chủ yếu của cô là tìm
hiểu cặn kẽ về toàn bộ các vụ kiện và xét xử mà Cố Thành Ca đã tham gia.
Vì muốn phối hợp vời thời gian biểu kín mít của cực
phẩm, cho nên Triệu Tử Mặc cố gắng hy sinh một chút, năn nỉ nhờ vả ba vị mỹ nữ
cùng ký túc xá, Cố Thành Tây chịu trách nhiệm ghi âm, còn Thi Tiểu Phì và
Khương Khương giúp cô viết bài.
Ngày đông gió lạnh thấu xương, Triệu Tử Mặc mặc một
chiếc quần jean bó sát cùng chiếc áo khoác lông ngắn, bon chen đi xe bus, đen
đủi thế nào lại gặp ngay trúng giờ cao điểm, trong xe người người chen chúc đến
nỗi một ngọn gió muốn thổi vào cũng không thể nào lọt qua, tài xế vẻ mặt phiền
não quay ra hét toáng: “Chờ chuyến sau đi chờ chuyến sau đi!”
Triệu Tử Mặc theo dòng người khó khăn nhích lên phía
trước, sau khi cố định được vị trí liền đưa tay lên giữ chặt lấy mấy chiếc vòng
treo trên xe, đến lúc xe bắt đầu chạy thì lực quán tính khiến cho cô hơi chúi
về phía sau, và như một lẽ tất yếu, một người nào đó liền đưa tay ra đỡ lấy…
mông cô. Triệu Tử Mặc cực kỳ không vui quay đầu lại nhìn, bàn tay “to gan” kia
lập tức rụt về, đứng phía sau cô lúc này là một bà cô, nhìn theo cách ăn mặc
thì có vẻ như là người từ nông thôn tới.
Thấy Triệu Tử Mặc lộ vẻ khó chịu quay phắt lại nhìn,
bà cô liền cười cười ra vẻ xin lỗi, tiện tay dịch chiếc túi trên vai đi chỗ
khác, tránh làm bẩn chiếc áo khoác lông màu vàng trên người cô.
A Mặc nhà ta lại yên lặng quay đầu về, chỉ cần bà cô
này có ý tốt muốn giúp đỡ cô, thì cũng coi như cô chưa hề bị người ta thừa dịp
sỗ sàng đi, đúng không?
Nhưng mà nhưng mà, đến lúc xe chạy được một hồi, cặp
mông quyến rũ trong chiếc quần jean bó sát hiển lộ những đường cong quyến rũ
của cô một lần nữa lại bị tập kích, có điều khi cô quay phắt sang trừng mắt
cảnh cáo, lại phát hiện ra kẻ lớn mật vừa rồi không phải bà cô kia, mà là một
ông chú nào đó, đang ngoảnh mặt ngó lơ sang chỗ khác.
Triệu Tử Mặc cực kỳ tức giận, hừ hừ, ăn gan hùm uống
mật gấu gì, lại dám trộm đậu hũ của bản cô nương!!!!
Cô tức tối lục từ trong túi xách ra một chiếc kính
dùng để hoá trang, sau khi nhìn trước ngó sau không có động tĩnh gì, đợi đến
lúc ông chú kia đang định đưa tay ra tiếp tục thực hiện mưu đồ, cô liền lập tức
há miệng kêu to: “Dì à, có người trộm ví tiền của dì kìa!”
Cho nên, Triệu Tử Mặc đích thị đang áp dụng kế sách
ném đá giấu tay, mượn người bên cạnh giúp mình báo thù rửa hận. Sau khi xuống
khỏi xe bus, nghĩ đến việc bà cô siêu siêu dũng mãnh cùng hành khách trong xe
đè ông chú kia xuống mông mà trừng trị, cô liền không nhịn được cười.
Triệu Tử Mặc xuống xe giữa đường, cũng vì muốn đến sở
vụ Luật thì phải bắt một chuyến khác nữa, nhưng mà, đến lúc cô chuẩn bị lấy mấy
xu lẻ từ trong ví ra để mua vé, lại đột nhiên phát hiện ra khi mình cầm kính ra
để hoá trang đã quên béng mất kéo khoá túi, điều đó lại hiển nhiên dẫn đến một
sự thật khác, toàn bộ ví tiền, điện thoại cùng máy ảnh kỹ thuật số của cô, đều
đã ra đi không lời từ biệt…
May mắn thay, vẫn còn chiếc DV cô đang đeo trên cổ…
Triệu Tử Mặc sau khi phát hiện ra sự thật đau đớn,
liền bi phẫn chạy ra đường bắt một chiếc taxi.
Sau khi đau khổ lết xác đến được trước sở vụ Luật, cô
liền mượn điện thoại của tài xế gọi ngay cho Cố Thành Ca: “Cực phẩm, mau đến
cứu mạng em…”
Bởi vì phải lãnh một tổn thất cực kỳ nghiêm trọng và
thê thảm, chủ yếu cũng là mọi hình ảnh cô vất vả chụp được trong mấy ngày qua
còn đang lưu trong máy ảnh kỹ thuật số, chưa copy vào máy cho nên giờ đây hoàn
toàn mất hết, khiến cho giọng nói của cô lúc này cũng cơ hồ như mang theo chút
nức nở.
Ở đầu bên kia, Cố Thành Ca khi nghe được giọng điệu
thảm hại của Triệu Tử Mặc, liền đứng phắt dậy, khiến cho đầu gối đập trúng vào
bàn làm việc một cái đau điếng, chỉ là lúc này anh không còn quan tâm đến điều
nhỏ nhặt đó nữa: “Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh sải từng bước dài đi ra khỏi phòng làm việc, trên
gương mặt vẫn thanh đạm và thản nhiên như cũ, có điều đôi chân đang bước đi một
cách hốt hoảng của anh lại khiến cho người ta có thể lập tức nhận ra ngay vẻ
rối trí đang xuất hiện nơi anh, bộ dạng anh lúc này, đủ khiến cho Hà Tất Tranh,
Tề Lỗi và hai vị thực tập sinh đang làm việc tại đó đều nhất loạt phải cảm thấy
sững sờ: Cố đồng chí xưa nay nổi danh bình tĩnh, thản nhiên như mặt nước hồ
thu, tại sao bây giờ lại tỏ ra lo sợ đến thế???
Sau khi Cố Thành Ca bước vào thang máy mới nghe được
giọng điệu trầm thấp đến thảm hại, hệt như đưa đám của Triệu Tử Mặc: “Em ở dưới
lầu…”
Mỹ nữ A Mặc nhà ta cùng lúc đó đang vô cùng đáng thương
đứng bên cạnh chiếc taxi, nhìn thấy Cố Thành Ca đặt chân đến nơi thì y hệt như
nhìn thấy vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện: “Cực phẩm, mau giúp em trả tiền xe…”
Cố Thành Ca nhanh như chớp lấy ví ra đưa tiền cho tài
xế, sau đó mới khẽ nhíu mày quay sang nhìn Triệu Tử Mặc, giọng nói thờ ơ lãnh
đạm của anh lúc này mang theo chút vẻ nghiêm nghị: “Đã có chuyện gì?”
Triệu Tử Mặc ấm ấm ức ức thuật lại: “Em chỉ ngồi xe
bus thôi, vậy mà ví tiền, điện thoại di động với máy ảnh ký thuật số đều bị mất
hết, còn bị người ta ăn trộm đậu hũ nữa… Hôm nay xui xẻo muốn chết!”
Đôi mày hoàn hảo của Cố Thành Ca lại càng nhíu chặt
hơn, sắc mặt cũng đã có khuynh hướng chuyển sang màu xanh lè xanh lẹt, anh nhìn
chằm chằm cô một hồi, cuối cùng cũng quyết định nhịn lại, giọng nói nhẹ hẳn đi:
“Lên trước rồi nói sau.”
Triệu Tử Mặc nghe thấy thế, đột nhiên hớn ha hớn hở
đứng bật dậy: “Cực phẩm, anh không biết bà dì dũng mãnh kia dũng mãnh đến thế
nào đâu…”
Cô bắn cho một hồi liền tù tỳ không ngừng nghỉ, Cố
Thành Ca đứng bên từ nãy đến giờ, chứng kiến toàn bộ sự thay đổi đến chóng mặt
của cô, hắc tuyến cơ hồ cũng đã rơi xuống vạn trượng.
Một lúc sau, cực phẩm đem cô đến sở cảnh sát báo án,
xong xuôi mọi việc, hai người mới đến gặp kẻ trong cuộc.
Đầu đuôi sự việc đều là thế này.
Vụ kiện lần này Cố Thành Ca đảm nhiệm là một vụ án
mạng có liên quan đến quyền thừa kế tài sản, thần bí quái dị vô cùng.
Một tuần lễ trước, trong hòm thư của sở vụ luật Tề Hà
Thành xuất hiện một bức thư, trong thư trừ một bài thơ được đặt ở phía trên thì
còn một tờ di chúc bí ẩn khác nữa.
Người ký tên dưới bức thư là “Chu Bang Ngạn”, người đó
viết rằng ông ta muốn tìm giúp luật sư cho người bạn “Tùng Chúc Chi” hưởng
quyền thừa kế viết trong di chúc, nếu vụ kiện này thành công, thù lao nhất định
sẽ là mười phần trăm số tiền thừa kế đó.
Kỳ lạ thay, ngày tháng ghi trong bức thư, đã là nửa
năm trước.
Đột nhiên hôm qua, ở sở vụ Luật lại nhận được điện
thoại của thân chủ Tùng Chúc Chi.
Điểm hẹn gặp mặt là ở trước khách sạn XX, đến lúc Cố
Thành Ca cùng Triệu Tử Mặc đến nơi, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên
ăn vận mộc mạc thoải mái, nụ cười sáng lạn gần gũi vô cùng.
Triệu Tử Mặc nhìn thấy người này, lập tức cả người
chấn động: đây đây đây chẳng phải là bà cô phi thường dũng mãnh với cách hành
xử dũng mãnh phi thường ở trên xe bus đó sao??
Tùng Chúc Chi hiển nhiên cũng dễ dàng nhận ra vị mỹ nữ
vừa xinh đẹp vừa có tinh thần trượng nghĩa cao độ đã đi trên cùng một chuyến xe
với mình, cho nên lập tức chộp lấy tay Triệu Tử Mặc: “Hôm nay thật sự rất cảm
ơn cháu!”
Triệu Tử Mặc 囧 rồi
lại 囧: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn…”
Ngồi trò chuyện hàn huyên rủ rỉ mất một hồi lâu, Tùng
Chúc Chi cuối cùng mới chịu kể về chân tướng sự việc.
Tùng Chúc Chi vốn là dân quê, lặn lội lên thành phố
làm giúp việc kiếm tiền, mấy năm gần đây vẫn chăm chỉ phục vụ một vị lão gia họ
Chu bị liệt nửa người, không may vị lão gia họ Chu đó nửa năm trước thì đột
ngột qua đời, chỉ kịp để lại một bản di chúc, trong đó ghi rõ rằng bốn mươi
phần trăm gia sản của ông để lại cho cháu trai trưởng, đến lúc kết hôn có thể
toàn quyền sở hữu bốn mươi phần trăm đó, đứa con gái đầu thừa kế năm phần trăm,
về phần ngôi nhà và bốn mươi lăm phần trăm còn lại, toàn bộ giao hết cho người
đã chăm sóc ông bấy nhiêu năm qua là Tùng Chúc Chi.
Vốn dĩ con gái trưởng của Chu lão gia sau khi ông qua
đời mới biết, trước kia khi ông còn khoẻ mạnh, đã từng trúng vé số trị giá năm
trăm vạn tệ, chỉ có điều bây giờ quyền thừa kế của mỗi người lại khác nhau quá
nhiều mà thôi.
Đứa con trai đầu của Chu lão gia mấy năm trước cũng bị
nhồi máu cơ tim mà qua đời, còn đứa con gái lớn thì vốn là một kẻ nghiện, đối
với việc quyết định phân chia tài sản của Chu lão gia cũng không hề có chút dị
nghị nào, bởi vì dù sao con trai cô ta cũng được bốn mươi phần trăm tiền thừa
kế, cộng thêm với năm phần trăm nắm giữ trong tay cô ta, so với việc chia đều
cho cả đại gia đình thì đã hời lắm rồi. Còn về phần bốn mươi lăm phần trăm của
bảo mẫu Tùng Chúc Chi, cô ta cũng vui vẻ ưng thuận, dù sao con trai cô ta cùng
với con gái Tùng Chúc Chi đang say đắm yêu nhau, cuối cùng thể nào cũng thành
người một nhà, đã hời nay lại còn hời hơn, không có lý do gì để phản đối.
Có điều đứa con kế của Chu lão gia cùng con gái mình
lại không hề chấp nhận điều đó, bọn họ gộp lại cũng mới chỉ được một phần nhỏ
tý ty trong đống gia sản kếch xù, hơn nữa Tùng Chúc Chi chỉ là một bảo mẫu cỏn
con mà lại có thể thừa kế gấp mấy lần bọn họ, cho nên len lén hợp sức, đốt di
chúc đi, thẳng tay đuổi Tùng Chúc Chi ra khỏi nhà Chu lão gia.
Tùng Chúc Chi là dân quê, kiến thức không có nhiều, về
luật pháp lại càng hiểu biết ít, cũng không có cách nào nhờ cậy được người
trong đại gia đình của Chu lão gia nữa, cho nên sau khi bị đuổi khỏi nhà, bà
liền trở về nông thôn.
Có điều thật sự bà không nghĩ tới, một tuần lễ trước
bà nhận được một bức thư, là bút tích của Chu lão gia, ông để lại một dãy số
điện thoại và viết rõ rằng nếu sau khi ông qua đời, Tùng Chúc Chi có bị đuổi ra
khỏi nhà đồng thời không nhận được chút tiền thừa kế nào, thì có thể gọi đến số
điện thoại trong thư, sẽ có người đến tận tình giúp đỡ…
Cho nên Tùng Chúc Chi lập tức gọi điện thoại, lặn lội
lên thành phố một lần nữa…
Tùng Chúc Chi vốn không phải là kiểu người hám tiền
hám quyền, nhưng nếu như tài sản bà được thừa kế là đúng với pháp luật, vậy thì
không có lý gì để từ chối cả, hơn nữa kể từ sau khi Chu lão gia tê liệt nửa
người, ngoại trừ cháu trai trưởng thường xuyên đến thăm thì con gái và cháu
chắt đều mặc kệ không thèm ngó ngàng, đến bây giờ khi Chu lão gia qua đời, ông
nhân từ để lại một phần di sản cho bọn họ, đã là phúc lớn của bọn họ rồi.
Đã nắm được trong tay bản di chúc Chu lão gia gửi đến,
vụ kiện lần này chỉ có thắng chứ không thể thua.
Trên đường trở về, hai mắt Triệu Tử Măc đều đã biến
thành hình trái tim, long lanh lóng lánh trầm trồ cảm thán: “Cực phẩm a cực
phẩm, vị Chu lão gia kia thật đúng là thần tài của anh nha! Thù lao là mười
phần trăm di sản, lóng la lóng lánh năm mươi vạn tệ đó…”
Đáy mắt Cố Thành Ca vẫn bình lặng không chút gợn sóng:
“Ừ, miễn cưỡng cũng có thể mua được một chiếc Audi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Sau khi trải qua một ngày cực kỳ xui xẻo cùng với
không đồng dính túi, thật ra hiện giờ trong lòng Triệu Tử Mặc đang mãnh liệt tự
vấn: Tài chủ cực phẩm, có thể cho em mượn ít tiền được không…???
Cố Thành Ca trực tiếp đưa cô về trường, sau khi cô
xuống xe, anh bỗng nhiên gọi lại: “A Mặc, thời khoá biểu của em đâu?”
“Hở, cái gì cơ?”
“Thời khoá biểu học kỳ này.” Cố Thành Ca kiên nhẫn lặp
lại một lần nữa.
“A…” Triệu Tử Mặc rốt cục cũng hiểu ra: “Nhưng mà em
không có mang theo.”
“Vậy tối nay gửi mail cho anh.” Cố Thành Ca chỉ bình
thản yên tĩnh nhìn cô, “Còn nữa, sau này đừng chen chúc đi xe bus đến sở vụ
Luật nữa.”
Nói xong, anh liền lên xe lao vút đi.
Triệu Tử Mặc: “…”
Tại sao tại sao tại sao? Nếu không đến sở vụ Luật nữa,
sau này làm sao cô ghi chép được toàn bộ tài liệu về quá trình làm luật sư của
anh đây????
(Tác giả: == Kẻ này căn bản không hiểu rõ trọng điểm
của vấn đề mà.)