Vụ kiện phân chia tài sản của Chu gia có kết quả đúng
vào một ngày trước Giáng sinh, toà án quyết định thực hiện y theo những gì đã
được viết trong di chúc, cho nên chị em Chu gia cũng không thể hó hé lăm le
được gì.
Chỉ có điều vào ngày hôm nay, Triệu Tử Mặc lại gặp
phải hai kẻ mà cô hoàn toàn không ngờ tới.
Chu Đại và Tùng Dung.
Bọn họ chia ra hai phía, một người ngồi bên Chu gia,
người còn lại ngồi cạnh Tùng Chúc Chi.
Từ đó có thể cực kỳ hiển nhiên mà suy ra, Chu Đại đích
thị là đứa cháu trai hiếu thuận duy nhất của Chu lão gia, đồng thời cũng là
người được hưởng bốn mươi phần trăm di sản, còn Tùng Dung lại là con gái của
Tùng Chúc Chi.
Triệu Tử Mặc mãnh liệt cảm thấy, cái thế giới này từ
huyễn hoặc đã bắt đầu chuyển thành ma quái rồi…
Đợi sau khi hoàn toàn giải quyết xong vấn đề của Chu
gia, Triệu Tử Mặc mới ngập ngừng hỏi Cố Thành Ca: “Cực phẩm, anh sớm đã biết
hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Đôi mắt thâm trầm của anh vẫn chăm chú nhìn về phía
trước, chuyên tâm lái xe: “Anh biết. Hơn nữa chuyện của bọn họ ngày trước, hình
như em không đưa ra chút gì?”
Triệu Tử Mặc gật đầu, rất tự nhiên mà hiểu ra ý tứ của
cực phẩm: tất nhiên rồi, cô làm sao có thể đổ thêm hoạ cho Chu Đại và Tung Dung
được chứ.
Bên trong xe yên tĩnh một hồi lâu, sau đó Cố Thành Ca
đột nhiên hỏi: “A Mặc, toàn bộ tư liệu về sở vụ Luật mấy hôm trước em thu thập
được, có phải mất hết rồi không?”
Triệu Tử Mặc suy nghĩ một chút: “Không sai… Lần trước
mấy hình chụp của em còn chưa kịp đưa vào máy vi tính, đến lúc lấy lại được máy
ảnh kỹ thuật số thì toàn bộ số đó cũng đã mất hết rồi.”
Vì thế cho nên, phương hướng lập tức thay đổi, lần này
là đến sở vụ Luật.
Tề Lỗi và Hà Tất Tranh không có ở đây, sở vụ bây giờ
chỉ còn lại duy nhất mỗi Kỷ An Thần, mà tên này kể ra cũng lạ, vừa mới thấy hai
người bọn họ đi vào, hắn ta liền ôm lấy đống tài liệu trên bàn chạy ra cửa, chỉ
kịp thảy lại cho Cố Thành Ca một câu: “Tôi đến pháp viện đưa tài liệu cho Tề
Lỗi”, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn sang Triệu đại mỹ nữ của chúng ta
lấy một cái.
Triệu Tử Mặc không nói gì, trầm mặc một hồi, cuối cùng
mới phun ra một câu: “Tề Lỗi làm luật sư, quả là rất rất có vấn đề!”
Cố Thành Ca nhìn sang: “?”
Triệu Tử Mặc: “Tại sao mỗi lần hắn đến pháp viện, đều
phải nhờ Kỷ An Thần đem tài liệu đến chứ…” Không phải cô kết luận lung tung
đâu, có bằng chứng hẳn hoi đàng hoàng cả mới dám mở miệng phát ngôn đó.
Cố Thành Ca lại nhìn cô một cái, đôi môi khẽ nhếch
lên, anh cứ như thế cả buổi trời, không thèm nói năng cái gì sất.
Thôi quên đi, để cho cô ấy chậm hiểu một chút cũng
được…
Thật ra thì Triệu Tử Mặc cũng không phải hoàn toàn
chậm hiểu, vốn dĩ Kỷ An Thần lúc trước luôn rất nhiệt tình, hễ gặp mặt là muốn
trêu chọc cô, vậy mà bây giờ không biết hắn ta ăn phải bả gì mà lạnh lùng xa
cách như vậy, cho nên cô ít nhiều cũng phải có cảm giác khác thường, chẳng qua
là tính lười ăn sâu vào máu, cho nên cô chẳng ham hố gì cái việc tự chuốc phiền
não vào người. Chỉ có điều mấy lần gặp ở sở vụ Luật, Kỷ An Thần hắn ta luôn một
mực coi cô như người xa lạ, khiến cho cô có phần nào cảm thấy không thoải mái.
Cho nên lúc chụp hình và ghi chép tài liệu về sở vụ
một lần nữa, Triệu Tử Mặc vẫn một bộ dạng vô cùng suy tư, trăm phương ngàn kế
tìm cách đạp đổ cái khoảng cách xa ngút ngàn ấy của Kỷ tài tử.
Đến gần lúc ra về, Tề Lỗi và Hà Tất Tranh cũng đã trở
lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không giống ngày bình thường một chút nào, hai
người đó chỉ đơn giản bông đùa mấy câu với Triệu Tử Mặc xong, liền lập tức nhảy
ngay vào phòng làm việc, thì thầm to nhỏ bàn bạc cái gì đó với Cố Thành Ca.
Triệu Tử Mặc lúc này đây đã hoàn thành xong nhiệm vụ
chụp hình, cho nên chỉ còn biết nhàm chán quay ra.
Trời tối dần, cả thành phố cũng đã bắt đầu lên đèn, Kỷ
An Thần lúc đó mới trở về, trong tay còn cầm một đống hoa mai vàng, hương thơm
bay xa thật xa, Triệu Tử Mặc vừa nhìn thấy mấy bông hoa đầy “cám dỗ” đó, lập
tức thẳng cẳng đá ngay vụ Kỷ An Thần còn đang coi cô là người dưng sang một
bên, lập tức nhảy đến bên cạnh hắn, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, cả khuôn
mặt cô dường như sáng bừng lên, xinh đẹp đến độ khiến cho người ta không thể
nào cự tuyệt nổi: “Kỷ tài tử, anh lấy đâu ra nhiều mai vàng thế?”
Kỷ An Thần hoàn toàn không ngờ rằng đến đã giờ này rồi
mà Triệu đại mỹ nữ còn chưa chịu đi, nghe thấy cô hỏi vậy thì chỉ nhàn nhạt
đáp: “Tiện tay ngắt trên đường.”
Triệu Tử Mặc bị thái độ lãnh đạm như băng giá mùa đông
của hắn khiến cho vô cùng mất hứng: “Kỷ An Thần, nói đi, tại sao anh lại có
định kiến với tôi thế hả, xin hỏi tôi đắc tội anh lúc nào?”
Đôi mắt Kỷ An Thần dường như loé lên, hắn quay sang
nhìn cô một cái thật sâu, trên khuôn mặt yêu nghiệt đầu độc bao nhiêu thiếu nữ
con nhà người ta của hắn, dần dần hiện lên một nụ cười gian tà đầy xảo trá.
“Triệu Tử Mặc, em quả thực đã đắc tội tôi.” Kỷ An Thần
tà ác xoa xoa cằm: “Tôi đích thị là muốn cho em thưởng thức chút tư vị khi nhìn
thấy người khác gặp em là xoay người bỏ chạy.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Nếu như có thể, giờ phút này cô mãnh liệt mong muốn có
ba sợi hắc tuyến treo luôn một bên đầu, đằng sau ót hình như đã vật vã rớt mồ
hôi, Kỷ tài tử đại lão lão à, ta còn cứ tưởng rằng ta mang trọng tội trên
người, ngươi nhìn thấy ta thì lập tức bỏ chạy, khiến cho ta cả ngày trời nơm
nớp lo sợ không yên chứ!
Triệu Tử Mặc tiếp tục mồ hôi thánh thót, cà lăm một
hồi mới nói được thành câu: “Anh là vì cái này… cho nên mới kê tủ lạnh vào mặt
tôi suốt một thời gian dài như vậy sao?”
Kỷ An Thần gật đầu như đúng rồi: “Có điều bây giờ em
chủ động giảng hoà thế này, tôi cũng rất hào phóng không thèm so đo với em
nữa.”
Nói xong, hắn liền đem đống mai vàng trong tay nhét
sang cho cô: “Này, ngày mai là Giáng sinh, cái này coi như quà cho em.”
Triệu Tử Mặc yên lặng nhận lấy, trong lòng mãnh liệt
oán thầm: Kỷ An Thần ơi là Kỷ An Thần, nhà ngươi được giang hồ xưng tụng là đại
tài tử đó, xuất thủ có thể hào phóng hơn một chút được không, quà tặng cho
người ta mà cũng có thể là hoa dại tiện tay ngắt bên đường được sao…
Có điều, cũng vừa lúc cô muốn ép hoa mai vào sách của
cực phẩm luôn.
Cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra, Hà Tất Tranh dẫn đầu
mở miệng lớn giọng nói: “Bắt được gian tình bắt được gian tình, Mặc Mặc mỹ nữ,
không ngờ em lại một lần nữa ngay trước mặt chánh pháp mà hồng hạnh vượt tường
cơ đấy…”
Trước mặt chánh pháp sao…
Triệu Tử Mặc hắc tuyến vạn trượng: quả không hổ danh
là nhân sĩ giang hồ, cách dùng từ so với người bình thường cũng thật dũng mãnh
biết bao!
Nhưng mà nhưng mà, Triệu đại mỹ nữ của chúng ta lại
không có cách nào phản bác…
Tại sao mấy ngày hôm nay cô toàn dính vào chuyện đâu
đâu thế này chứ???
Triệu Tử Mặc vã mồ hôi tập hai, lén lút sợ sệt đưa mắt
nhìn Cố Thành Ca.
Chỉ là không ngờ, cực phẩm không nói gì, lập tức bịt
mũi hắt hơi một cái, sau đó lại liên tục ba cái nữa.
Triệu Tử Mặc lập tức ném vấn đề còn đang sợ sệt sang
một bên, cầm lấy một xấp khăn giấy đưa đến cho anh: “Cực phẩm, không lẽ anh bị
cảm rồi?”
Cố Thành Ca rút ra một chiếc khăn giấy từ tay cô, sau
đó lùi lại tránh xa đống hoa mai cô đang cầm, sau khi nhảy mũi liên tục hai cái
nữa mới từ tốn mở miệng: “A Mặc, đem mấy bông hoa này ra xa một chút, mũi anh
bị dị ứng với mùi thơm của mai vàng.”
Tề Lỗi vô cùng sửng sốt.
Hà Tất Tranh mãnh liệt trợn tròn hai mắt.
Kỷ An Thần khẽ nhếch miệng làm thành một nụ cười giễu
cợt, trong đáy mắt loé ra một tia ảm đạm khôn cùng.
Chỉ riêng Triệu Tử Mặc là trong lòng tràn đầy nghi
ngờ.
“Dị ứng?”
Cô mờ mịt quay sang nhìn Tề Lỗi và Hà Tất Tranh đang
cố nén cười ở bên kia, không nhịn được liền chất vấn: “Nhưng lần trước anh đứng
dưới cây mai chờ em, em không hề thấy anh nhảy mũi lần nào mà…”
Cố Thành Ca mặt không đổi sắc, bình tĩnh thản nhiên
đáp: “Ban ngày thì không, buổi tối mới bắt đầu dị ứng.”
“Bộp —”
“Rầm —”
Hai tiếng động đinh tai nhức óc long trời lở đất bất
ngờ đồng loạt vang lên, là thảm kịch đầu Tề Lỗi đụng phải cánh cửa, còn Hà Tất
Tranh lại càng kinh dị hơn — vinh quang ngã nhào xuống đất không hề do dự.
Nội thương! Tuyệt đối là nội thương!
Tề Lỗi và Hà Tất Tranh nhất loạt phóng vèo vèo những
ánh mắt lên án tới Cố Thành Ca, vậy mà một vị cực phẩm nào đó vẫn rất mực bình
thản không thèm quan tâm, chỉ liên tục nhảy mũi mấy cái, bộ dạng sinh động vô
cùng.
Triệu Tử Mặc vội vàng để mấy nhánh hoa mai sang một
bên, trong lúc xoay người còn khẽ thì thầm mấy tiếng: “Mũi của cực phẩm cũng
thật là kỳ quái…“
Còn Kỷ An Thần, không biết hắn ta đã rời khỏi sở vụ
Luật từ lúc nào rồi.
Triệu Tử Mặc đang đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, sau
đó quay sang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Cực phẩm, lần trước em ép mai
vàng trong sách của anh, anh cũng không bị dị ứng đúng không!”
Đúng vậy, lần trước quả thật cô đã từng bỏ đống hoa
mai đó vào trong cuốn sách Luật của cực phẩm…
Cố Thành Ca: “…”
Tề Lỗi và Hà Tất Tranh, cậu nhìn tôi một cái, tôi lại
liếc cậu một cái, cuối cùng không ai thua ai, đồng thời điên lên phá ra cười.
Triệu Tử Mặc nhìn thấy cảnh này thì vô cùng khó hiểu:
chẳng qua chỉ là một câu nói bình thường thôi mà, có cần cười đến trời long đất
lở như thế không!
Cố Thành Ca yên lặng liếc xéo hai kẻ điên đang bò ra
cười kia một cái, sau đó bình tĩnh thản nhiên cầm lấy mấy bông hoa còn sót lại
trong tay Triệu Tử Mặc để sang một bên: “Vấn đề này, ngày mai sẽ thảo luận sau,
bây giờ chúng ta đi.”
Triệu Tử Mặc: “Tại sao lại phải đi?”
Cố Thành Ca: “Phải cách xa hai kẻ điên này một chút.”
Triệu Tử Mặc quay lại, khó hiểu nhìn hai vị biểu sư
huynh đang há miệng cười ngày càng dã man, bất giác mãnh liệt cảm thấy cực phẩm
nói vô cùng có lý.
“Vậy chúng ta đi đâu?”
“Tối nay là đêm Giáng sinh, em muốn đi đâu, chúng ta
lập tức đến đó.”
“…”
Không lâu sau khi hai người đã rời đi, ở sở vụ Luật
liền xôn xao giọng nói của hai người nào đó.
Tề Lỗi: “Cừu non!”
Hà Tất Tranh: “Đại sói xám!”
Ha ha, rốt cuộc là kẻ nào ăn thịt kẻ nào, có ai đoán
trước được đây?