Sau khi tiến vào phòng, Cố Thành Ca buông tay cô ra,
đẩy cánh cửa khoá chặt lại.
Anh từ từ xoay người, thân thể dựa trên cánh cửa, bên
trong căn phòng ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, Triệu Tử Mặc ngây ngốc si mê ngắm
nhìn những đường nét đẹp đẽ đầy mê hoặc của anh, đôi mày tinh xảo, khoé miệng
khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ… Một lúc lâu sau, cô liền lâm
vào tình cảnh “tiến thoái lưỡng nan”.
Suy nghĩ thứ nhất loé lên: ‘Hồn bay lên mây’.
Tim cô đang mãnh liệt đập rộn ràng, ngực căng phồng
bơm đầy không khí, toàn thân bất giác có cảm giác phiêu phiêu.
Ây da, không có biện pháp, ai bảo cực phẩm nói anh là
bạn trai cô chứ!
Nhưng mà, một suy nghĩ khác lại viết: ‘Đau lòng muốn
chết’.
Bởi vì, bởi vì…
Triệu Tử Mặc cực kỳ bi phẫn, thu hết cam đảm lên tiếng
kết tội: “Cực phẩm, anh là bạn trai em lúc nào? Tại sao em không biết!”
Đau lòng, quá đau lòng, vậy chẳng khác nào tạt thẳng
một gáo nước lạnh vào mặt cô, bảo cô trước kia để vuột mất cơ hội hưởng thụ vai
trò làm bạn gái của cực phẩm à?
Cố Thành Ca buồn cười nhướn mày nhìn cô: “Em quên
rồi?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô căn bản là chưa bao giờ nhớ, làm gì có chuyện quên!
Đáy mắt hiện lên một tia sáng rực rỡ, Cố Thành Ca khẽ
lên tiếng: “Ngày hôm đó trời mưa rất lớn…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Nhìn thấy trên mặt cô vẫn mang một thái độ ngốc nghếch
mờ mịt, anh kiên nhẫn nói tiếp: “Bà ngoại làm cho em một con dấu, nhờ anh đưa
cho em…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Đúng là từng xảy ra việc này, nhưng mà có liên quan gì
đến chuyện anh là bạn trai của cô đây…
Triệu Tử Mặc từ từ mở to mắt, tựa hồ như đang cố gắng
nhớ lại điều gì.
Cố Thành Ca tiếp tục nói: “Em nắm lấy tay anh, nói với
Chu Đại…”
Triệu Tử Mặc không tin nổi trợn tròn mắt, dĩ nhiên cô
không thể quên được tình huống hôm đó, nhưng mà, nhưng mà…
Triệu Tử Mặc: “Hôm đó em chỉ nhờ anh giả làm bạn trai
em thôi mà!”
Được rồi, dù sao anh cũng đã thừa nhận là bạn trai cô,
cô còn đứng đó mà vạch lá tìm sâu truy tìm nguyên nhân làm gì nữa chứ, cách
thông minh nhất bây giờ chính là im lặng là vàng ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng mà
nhưng mà, cô không thể cứ thế này mà làm bạn gái người ta một cách không minh
bạch như thế được!
Bây giờ giải quyết không rõ ràng, lỡ như có một ngày
bị người ta lừa về làm vợ cũng không biết, vậy chẳng phải quá thiệt rồi sao!
Cố Thành Ca nhẹ nhàng híp híp mắt: “Em xác định, hôm
đó em nói chính xác hai từ ‘giả vờ’?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô cẩn thận nghĩ thật kỹ về từng câu từng chữ cô nói
hôm đó, sau đó, sau đó…
Đỏ mặt.
Ngày trước cô nói: “Nhờ anh làm bạn trai của em một
lần.”
Hơn nữa sau đó, hình như cô, mà không, chắc chắn, chưa
từng nói mấy chữ “giả mạo” hay “làm bộ” gì sất.
“Nhưng mà…” Triệu Tử Mặc vẫn không thể nào tin nổi,
“Nhưng chẳng lẽ em lại thu phục anh dễ dàng như vậy sao, một chút căng thẳng
khó khăn cũng không có?”
Ý cười trong đáy mắt Cố Thành Ca ngày càng sâu thêm.
“Có căng thẳng hay không, đều tuỳ xem đó là người
nào.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô thừa nhận, đánh bậy đánh bạ cũng vơ được
cực phẩm làm bạn trai, đúng là món hời quá lớn, nhưng mà…
Triệu Tử Mặc vẫn kiên quyết trưng ra một dáng vẻ vừa
lì lợm vừa đáng thương: “Cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa nói thích em lần nào
hết!” Hại cô mấy ngày vừa qua buồn tủi khổ sở, lại còn cho rằng bản thân tự
mình đa tình!
Cố Thành Ca nghiêm nghị ném một câu sang: “Nếu anh
không nhầm, thì anh đã biểu hiện ra đến tận mấy lần rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Lần cô bị Trịnh Nhược Du sai đi khuyên bảo năn nỉ cực
phẩm tham gia vào chương trình ‘Tiểu hà tiêm tiêm’, hết thảy những người trước
đây được giao cho nhiệm vụ này đều bị anh cực kỳ vô tình mà từ chối, nhưng
riêng Triệu Tử Mặc cô, lại chỉ nói một câu, anh lập tức đồng ý.
Hôm cô chụp ảnh cho anh, anh nói: Em quyết định, anh
phối hợp.
Lúc cô theo anh lên khoa Luật, vô tình làm ầm ỹ trong
lớp, cũng chính anh là người đứng lên nhận tội thay cho cô.
Anh giúp cô xếp hàng mua cơm, lúc ăn cơm anh không cho
phép cô kén ăn, bắt cô phải bỏ những thứ đó vào chén của anh.
Những lần băng qua đường, đều là anh dịu dàng nắm lấy
tay cô…
Anh muốn cô đưa thời khoá biểu của cô cho anh, cũng
chỉ vì muốn đến đón cô mỗi ngày…
Anh đem cô về nhà, nấu cho cô ăn, thậm chí còn biết rõ
cô rất lười nhác…
Rất, rất nhiều.
Triệu Tử Mặc mãnh liệt hít sâu một hơi.
Quả thật, cực phẩm trước nay đều rất quan tâm đến cô,
chăm sóc cô bất cứ lúc nào, chẳng qua là do cô quá ngốc nghếch, lại không bao
giờ dám nghĩ đến khả năng anh thích cô!
Cố Thành Ca chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt thâm
thuý mà dịu dàng như nước: “A Mặc, em là mối tình đầu của anh, thật ra anh
không biết trong lòng em liệu có cảm giác mãnh liệt như của anh hay không, anh
chỉ sợ sự nhiệt tình của anh sẽ làm tổn thương em.”
Anh dừng lại trước mặt cô, ánh mắt loé lên những tia
sáng rực rỡ: “Anh muốn chờ, chờ cho đến khi em cũng có những cảm giác rạo rực
như trong trái tim anh.”
Đáy mắt anh ẩn chứa một tia cười thật dịu dàng mà mãnh
liệt, anh đưa ngón trỏ lên nhẹ nhàng đặt trên môi cô, trong nháy mắt đó, anh
cúi đầu thoảng giọng: “A Mặc, anh rất vui.”
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy giờ phút này tim cô đang đập
loạn hơn bao giờ hết, vô phương khống chế, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời cũng
nóng bừng lên, tựa hồ như bông hoa đào nở rộ giữa tháng ba.
Cô ngượng ngùng quay đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay
anh đang nắm chặt lấy tay cô, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn lửa
nóng ấy của anh.
Anh nói, anh rất vui… chẳng lẽ là vì lần dũng cảm thổ
lộ này của cô sao?
Bên trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, anh
không nói lời nào, cô cũng không dám mở miệng.
Một lúc lâu sau, Triệu Tử Mặc mới lúng túng hỏi:
“Nhưng… nếu như hôm nay em không chạy tới đây tỏ tình với anh, vậy có phải, anh
vẫn định không chịu cho em biết chút gì?”
Giọng nói của cô lúc này đây, không khỏi nhuốm đầy ai
oán.
Cố Thành Ca đáp: “Không phải.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cố Thành Ca: “Đêm giáng sinh hôm đó anh đã nói rồi,
lần gặp mặt tới anh sẽ trả lời em câu hỏi thứ mười một. Lần đó em chạy đến tìm
anh, hoàn toàn không nằm trong dự tính ban đầu của anh. Đêm hôm đó cũng phát
sinh quá nhiều chuyện, sau này, lại không thể liên lạc được với em.”
Cố Thành Ca vẫn cười, nụ cười sâu thật sâu: “Nếu như
hôm nay em không chạy tới đây, thì chậm nhất sẽ là ngày tựu trường, bởi vì anh
không đợi được nữa rồi.”
Thiện tai, vẻ mặt anh lúc này, chẳng phải là đã được
tiện nghi còn làm bộ khoe mẽ sao…
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô mãnh liệt cảm thấy, cảm thấy…
Mặc dù, nếu là ai thổ lộ trước thì kết quả cũng sẽ đều
như nhau cả, nhưng mà, ngu quá là ngu, tại sao cô không chờ đến mấy ngày nữa để
cực phẩm tỏ tình với cô chứ!!!!
Đây chính là chuyện hối hận nhất trong đời cô!! Tuyệt
đối là chuyện hối hận nhất trong đời!!!!
Cố Thành Ca đáy mắt hiện lên tia cười: “Em tiếc cái
gì?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Tiếc muốn chết luôn, ngu đến nỗi không chịu chờ anh
thổ lộ trước đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ lại còn nhớ tới chuyện mấy chục ngày
qua không được hưởng thụ đặc quyền làm bạn gái anh, ví dụ như hôn hít gì gì đó
chẳng hạn, rất đáng tiếc, cực kỳ đáng tiếc!!!!
“A Mặc ngốc.”
Cùng với nụ cười lúc này là giọng nói đầy yêu chiều mà
dịu dàng của anh, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nhẹ nhàng từ tốn tiến lại gần, anh
từ từ nghiêng đầu…
Suy nghĩ của cô lúc này, chẳng lẽ anh lại không thể
nhìn ra?
Nhưng mà, mặc dù đang mãnh liệt thèm thuồng vẻ đẹp như
tranh vẽ đang cận kề trước mắt kia, Triệu Tử Mặc vẫn phản xạ có điều kiện vội
vàng lấy tay che miệng, ê ê a a nói mấy chữ: “Nụ hôn đầu đời của em, sao có thể
tuỳ tiện cho anh như thế được!”
Cố Thành Ca chỉ yên lặng liếc nhìn cô một cái, đưa tay
gỡ hai bàn tay đang che miệng của cô xuống, nhưng cô lại càng giữ chặt hơn,
mãnh liệt lắc đầu phản kháng.
Không có chuẩn bị gì trước thế này thì, chỉ sợ cô sẽ
chịu không nổi.
Cố Thành Ca vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng buông tha
cho cô, bình thản lạnh nhạt phun ra một câu: “Trên răng em có gì kìa.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Choáng.
Cố Thành Ca lập tức chớp lấy thời cơ giữ lấy tay cô,
trước sự ngớ ngẩn của cô anh chỉ khẽ nhếch môi, vươn ngón tay út lấy từ trong
miệng cô một ít sắc hồng…
Triệu Tử Mặc: “…”
Mặt đỏ.
Xanh.
Tím.
Lúc sáng nay nhà dì đến, mẹ cô đem điểm tâm ra cho mọi
người ăn, trong đó có ô mai…
Mất mặt, đúng là quá mất mặt, dám ở trong tình trạng
này mà xông đến tỏ tình với người ta sao!!!
Giờ phút này cô mãnh liệt mong ước có một cái hố để
chui vào, mà không cần hố cũng được, lỗ chuột là tốt lắm rồi!!!
Nhưng mà, trong phòng làm việc dĩ nhiên không thể có
hỗ cũng như lỗ chuột, Triệu Tử Mặc chỉ có thể len lén lách qua tay anh chuồn
đến gần cửa: “Em, em về trước súc miệng…”
Thật ra thì, chính cô còn cảm thấy cô mơ tưởng quá
nhiều rồi…
Bởi vì, bởi vì… Lúc anh định đến gần cô lập tức đưa
tay che miệng, lúc này trừ cảm giác mất mặt ra thì, cô còn cảm thấy rất mất mát,
thì ra anh tiến lại gần, không phải là vì muốn hôn cô…
Bàn tay nhanh chóng đặt lên cửa, đột nhiên bên hông cô
truyền đến một cảm giác bị áp bức, hai bàn tay to mạnh mẽ chiếm lấy cơ thể cô,
hơi thở của anh lập tức vờn quanh đôi tai cô, nóng rực mà nhồn nhột…
“Không cần, anh không ngại.”
Một giây sau, cả người Triệu Tử Mặc đã bị Cố Thành Ca
ghìm chặt lên cánh cửa, anh cúi đầu, nhanh như chớp chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.
Anh nhẹ nhàng chà xát vào làn môi mềm của cô, triền
miên không ngớt, còn thừa dịp cô không kịp chuẩn bị mà khéo léo mở hai hàm răng
cô ra công thành chiếm đất, tuỳ ý cướp đoạt, mạnh mẽ cuốn lấy cơ thể cô, lưu
luyến triền miên không ngừng nhảy múa.
Anh dán chặt vào người cô, chặn đôi chân cô lại, đưa
chân mình ra chen vào giữa hai đầu gối của cô, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ không
yên phận liên tục càn quét, khiến cho cả khung cảnh tràn đầy mờ ám vô cùng.
Triệu Tử Mặc lúc này đây chỉ cảm thấy…
Đại não thiếu khí, hô hấp khó khăn, toàn thân vô lực,
tứ chi mềm nhũn, trạng thái này đúng là quá quá điên cuồng!!
Không biết bao lâu sau, động tác của anh cuối cùng
cũng dịu dàng trở lại, chị nhẹ nhàng mút mát hai cánh môi đã sưng đỏ của cô.
Đến lúc cô giãy dụa muốn đứng thẳng dậy, mới phát hiện
ra đã bị anh ôm chặt từ lúc nào, hơi thở nóng rực của anh vờn quanh cổ cô,
khiến cho cô cảm thấy xấu hổ không ngớt, không thể làm gì khác hơn là vùi đầu
vào ngực anh, cố gắng áp chế hô hấp của mình.
Một lúc lâu sau, Triệu Từ Mặc từ trạng thái mơ mơ màng
màng mới từ từ tỉnh táo trở lại, trong thâm tâm mãnh liệt mong muốn làm một con
rùa đen rụt đầu, ngoảnh mặt ngó lơ không dám nhìn người đứng đối diện, Cố Thành
Ca cùng lúc đó lại sơ cô nếu cứ duy trì tình trạng này, sẽ chỉ càng khó hô hấp
mà thôi, cho nên anh nới lỏng tay buông cô ra, không ngờ A Mặc ngốc nghếch lại
càng bám chặt, sống chết không chịu buông tay.
Cố Thành Ca bất đắc dĩ than thở: “A Mặc, nếu em muốn
lợi dụng thời cơ nằm trong ngực anh, vậy thì anh cũng không ngần ngại đâu…”
Anh còn chưa dứt lời, mỗ Rùa Đen đã nhanh như chớp
buông tay ra.
Nói cái gì thế, lợi dụng thời cơ???
Triệu Tử Mặc lập tức lâm vào tình trạng vừa thẹn thùng
vừa túng quẫn: “Em, em về trước, chị họ còn đang đợi em…”
“Anh đưa em về.”
Triệu Tử Mặc bối rối lui về phía sau, không ngừng
khoát tay: “Không cần không cần, em tự về được mà.” Trời ạ, làm ơn đi, tha cho
cô lần này đi mà. Nếu còn ở bên cạnh anh thêm nữa, chắc chân tay cô sẽ không
biết để vào đâu mất.
Giờ phút này cô chỉ hận không thể ngay lập tức biến
mất khỏi tầm mắt anh, mà anh cũng không miễn cưỡng, chỉ thích chí bỏ hai tay
vào túi quần, mỉm cười vô sỉ nhìn cô: “A Mặc, em đang ngượng hả?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô vừa thẹn thùng vừa căm phẫn hung hăng liếc xéo anh
một cái muốn cháy mặt, nhưng bởi vì đang xấu hổ, cho nên ánh mắt kia lại biến
thành giống như là hờn dỗi, cô nhìn khoé môi anh từ từ nhếch lên, liền tức tối
đưa chân ra giáng cho anh một cước, sau đó xoay người kéo cửa muốn bỏ của chạy
lấy người.
Tức chết, cô tức chết rồi!!! Cái đồ bức người quá
đáng, đã được tiện nghi còn đòi khoe mẽ!
Nhưng mà, đến khi cô vừa kéo cửa ra…
Ngoài cửa lúc ấy bấy giờ là hai chiếc đầu một cao một
thấp, không hẹn mà đều nhún chân, cùng là một vẻ mặt với nụ cười vừa ti bỉ vừa
vô sỉ, nếu như cô không nhìn lầm, thì hai cái đồ đại vô sỉ này, hình như cũng
vừa đúng lúc đang dán vào cánh cửa…
Giờ phút này Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy, cảm thấy…
Đầu óc vừa mới tỉnh táo lại được đôi chút của cô, giờ
đây máu lại bắt đầu sôi trào, vọt thẳng xông lên đại não, khuôn mặt nhỏ nhắn
nhất thời đỏ bừng đến tận mang tai, vừa thẹn thùng vừa rối trí không biết phải
nói sao cho đúng, đành quay lưng bỏ chạy, mà bởi vì bỏ chạy quá nhanh, cho nên
ra đến cửa liền đụng phải một cái ghế, khiến cho cả người lảo đảo suýt ngã, sau
khi ổn định lại cơ thể, mới nhanh như chớp đẩy cửa bước ra, cũng chẳng thèm để
tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Cố Thành Ca đứng phía sau cười cười lắc đầu, tại sao
anh lại có thể có một cô bạn gái vừa lỗ mãng vừa ngốc ngếch vừa dễ thương như
thế chứ?
Liếc nhìn sang hai tên vô sỉ đang tựa cửa bên cạnh,
trên mặt khắc rõ mấy chữ ‘Không lấy nghe lén làm hổ thẹn, lấy nghe trộm làm vẻ
vang’, hơn nữa người nào người nấy đều cười rất chi là □, tâm tình anh đột
nhiên trở nên vui vẻ lạ thường, tiện chân đạp cho mỗi người một cước.
“Làm việc thôi!”
Hà Tất Tranh bị đạp ngã trên mặt đất lập tức lồm cồm
bò dậy: “Vụ án cũng đã thảo luận xong rồi, phiên toà ngày mai đảm bảo sẽ vạn vô
nhất thất (*), còn đòi làm việc cái nỗi gì nữa!”
(*) “Vạn vô nhấ thất”: không thể thua được.
Tề Lỗi đưa tay sờ sờ bắp chân vừa bị đạp một phát đau
điếng, trong bụng mãnh liệt rủa thầm: KAO! Đạp một lúc hai người cũng có thể
chính xác đến từng milimet như vậy sao!
Cố Thành Ca không nói gì, trực tiếp lấy từ trong góc
phòng ra một cây chổi: “Ngày mai bắt đầu làm việc chính thức rồi, hôm nay quét
dọn vệ sinh!”
Anh vừa dứt lời, lập tức hai tên vô sỉ kia…
Hà Tất Tranh “A” một tiếng, nhanh như chớp chuồn ra
cửa: “Di Phỉ hẹn tôi đi ăn cơm trưa…”
Tề Lỗi cũng nhanh chân không kém, sớm đã đuổi kịp Hà
Tất Tranh mà tông cửa xông ra: “Ha ha, tôi hẹn thân chủ gặp mặt…”
Vậy
là ngày hôm đó, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua sở vụ luật Tề Hà Thành,
thậm chí còn cả công ty phần mềm máy tính CC, đều nhìn thấy một vị cực phẩm
phong tư thanh nhã tuấn tú khác người, đẩy tới đẩy lui cây chổi trên nền nhà
sạch tinh bóng loáng, từng bước từng bước nhẹ nhàng, đồng thời còn truyền ra
tiếng huýt sáo cực kỳ vui vẻ…