Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 51



Xét thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt đang liếc qua liếc lại trên người mình và mấy bức họa với vẻ đầy băn khoăn, Triệu Tử Mặc liền vội vàng nắm lấy bàn tay của người đứng bên: “Cực phẩm, chúng ta không xem tranh nữa, đằng nào thì sau này mẹ cũng tặng hết mấy bức đó cho em, mình đi thôi, bị mấy người đó nhìn chằm chằm em thấy rợn tóc gáy quá.”

Hai người nhanh chóng ra khỏi phòng triển lãm tranh, cùng lúc đó điện thoại của Triệu Tử Mặc cũng đột ngột vang lên, là mẹ cô gọi tới, sau khi nghe xong, cô nhảy tưng tưng ôm lấy cánh tay của người đang đi bên cạnh: “Cực phẩm, mẹ em đã đặt chỗ ở nhà hàng Phượng Lâm để tổ chức tiệc mừng sinh nhật em rồi, đi thôi, chúng mình đi trước.”

Cố Thành Ca thuận miệng hỏi lại: “Không phải là tổ chức tiệc mừng vào buổi tối sao?”

“Em với mẹ có cùng ngày sinh nhật mà, tối nay đương nhiên là phải dành để chúc mừng sinh nhật mẹ rồi.” Triệu Tử Mặc lại thản nhiên cười một cái: “Năm nào em cũng tổ chức vào buổi trưa hết á.”

Cố Thành Ca cũng quay sang cười với cô: “Ừ, anh nhớ rồi.”

Nhà hàng Phượng Lâm cách chỗ này cũng không xa lắm, hai người nắm tay cùng nhau tản bộ, lúc đến nơi vẫn chưa thấy ba mẹ Triệu Tử Mặc xuất hiện, cả hai đành đi theo phục vụ tới bàn đã đặt trước.

Nhà hàng Phượng Lâm này chẳng phải là nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố Phong Thành, nhưng lại là một nhà hàng đã lâu đời rồi, hơn nữa nơi đây được trang hoàng theo lối cổ điển, rất lịch sự tao nhã, nhàn cư lại an tĩnh.

Lúc này đang là giữa mùa hoa, trên chiếc bàn hình tròn bằng gỗ ngay giữa gian phòng đặt một bình hoa làm từ gốm sứ, trong bình cắm ba nhành hoa đào, mùi hương thoang thoảng mà làm say lòng người.

Cố Thành Ca khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào mép cửa.

Triệu Tử Mặc cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Cực phẩm, anh không thấy lo lắng à?”

Thần sắc Cố Thành Ca vẫn rất mực bình tĩnh: “Không.”

Triệu Tử Mặc suy sụp kêu lên: “Còn em thì đang rất, rất lo đây này!”

Cố Thành Ca xoay người qua nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Sao, không tin vào anh à?”

Triệu Tử Mặc: “…”

Tất nhiên là cô tin anh rồi! Nhưng cô cũng không biết tại sao lại thấy lo lắng như thế này nữa, chỉ cần nghĩ đến mấy chính sách giáo dục nghiêm khắc của ba cô… cô lại không thể nhịn nổi.

Ai mà biết được, cái ông già khó tính kia sẽ có thái độ gì với bọn cô chứ!

Triệu Tử Mặc: “Chúng ta không nói chuyện này nữa,” Nếu có mặt mẹ cô thì có lẽ cũng không cần lo nhiều lắm, “Được rồi, chẳng phải hôm qua anh nói muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho em sao? Thế quà đâu?”

Cô nhìn anh, rồi vươn tay ra.

Cố Thành Ca bật cười: “Có ai lại đi đòi quà như em chứ,” Anh cầm lấy bàn tay đang đưa ra của cô, nói: “Ngồi xuống trước đã.”

Triệu Tử Mặc bất mãn bĩu môi: “Dù gì thì anh cũng phải tặng cho em mà, còn hại em phải nhọc công suy nghĩ không biết anh chuẩn bị cho em cái gì nữa.”

Cô vừa nói, vừa nghe lời anh ngồi xuống ghế.

Cố Thành Ca bật cười: “Được rồi, thế nào em cũng đúng cả, sao mà hùng hồn thế.” Cố Thành Ca đưa tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp hình tròn, giơ ra trước mặt cô.

Chiếp hộp này được thiết kế vô cùng tinh xảo, bên trên nắp hộp khắc những loại hoa văn rất kỳ công, như rồng như phượng, mà thoạt nhìn lại rất giống đồ thủ công…

Triệu Tử Mặc cầm lấy chiếc hộp, trong mắt không khỏi toát ra sự ngạc nhiên.

“Anh tặng em hộp đựng đồ trang điểm hả?” Tuy cô không thích trang điểm lắm, nhưng chiếc hộp này, cô vừa nhìn đã mê luôn rồi.

Cố Thành Ca khẽ nhếch môi: “Không phải hộp đựng đồ trang điểm, em mở ra xem đi.”

Triệu Tử Mặc vã mồ hôi.

Cô vô cùng cẩn thận, từ tốn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bên trong hộp, không ngờ lại là một sợi dây chuyền (*) và một chiếc vòng tay.

(*) Dây chuyền này không phải để đeo cổ =))

Chiếc vòng tay này được làm bằng ngọc trông rất đẹp, hơn nữa lại là loại ngọc trong suốt, lấp lánh những vầng sáng phản chiếu ra xung quanh; còn sợi dây chuyền thì được xâu bằng những hạt ngọc, trông vừa tao nhã, vừa sang quý vô cùng.

Triệu Tử Mặc lập tức một bên đeo vòng tay, một bên mang dây chuyền, nhưng mang cùng lúc hai thứ đồ trang sức này vào tay, cô lại cảm thấy cái tổ hợp này trông rất quái.

Khóe miệng Cố Thành Ca khẽ cong cong: “A Mặc ngốc, không phải như thế,” Anh nhẹ nhàng tháo sợi dây bên tay phải của cô ra: “Đây là lắc chân.”

Thế là, lúc Triệu Thanh Vân và Bắc Dã Thanh Vũ đẩy cửa bước vào, liền được chiêm ngưỡng một màn thế này:

Một chàng trai thập phần tuấn tú, dáng vẻ vân đạm phong khinh đang cúi đầu, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tuy ở tư thế như vậy, nhưng vẫn không làm mất đi phong thái hiếm có trên người cậu ta.

Cậu ta cầm một chiếc lắc chân thiết kế tinh xảo lại có vẻ khá khác lạ trên tay, bằng một động tác hết sức nhẹ nhàng, cậu mang chiếc lắc vào chân cô gái đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt.

Bởi vì tay phải đang bị vướng một đống nào băng nào gạc to đùng, cho nên động tác ấy có chút khó khăn, không được linh hoạt lắm, nhưng dường như cậu ta cũng không vội, trên khuôn mặt thập phần tuấn tú ấy vẫn vướng vít vẻ bình tĩnh thong dong.

Mang vào rồi, cậu mới ngẩng đầu: “Vừa thật. Thích không?”

Triệu Tử Mặc vui vẻ gật gật đầu, ý cười thật sâu: “Đẹp lắm! Em rất thích!”

Cố Thành Ca mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên những tia sáng đầy dịu dàng.

“Vậy thì sau này, vĩnh viễn không được phép tháo ra.”

“Không được”, Triệu Tử Mặc vội vàng phản đối, “Chiếc lắc xâu nhiều ngọc như thế, lỡ như ngã mà rơi ra thì biết làm sao, tiếc lắm, em nhất định phải tháo ra rồi bảo quản cho kỹ mới được!”

Nói rồi, cô khom lưng, động tác như muốn tháo chiếc lắc ra thật.

“A Mặc ngốc,” Cố Thành Ca ngăn cô lại, bàn tay anh nhẹ nhàng kẹp lấy chiếc mũi cô, trêu chọc cô một cách đầy yêu chiều: “Đồ vật cho dù có tốt đến mấy, nhưng nếu như không sử dụng thì chẳng phải nó vẫn sẽ cũ đi, vẫn sẽ bị bám bụi đấy sao, thế lại càng tiếc hơn.”

Triệu Tử Mặc: “À…”

“Em yên tâm đi, chiếc lắc này được xâu bằng sợi chỉ làm từ vàng, nếu không dùng một thứ thật sắc để cắt, mấy viên ngọc đó sẽ không thể rơi ra được. Hơn nữa lắc chân có hai loại, loại thứ nhất là dạng vòng thông thường, giống như chiếc vòng trên tay em vậy đó, còn loại thứ hai thì có móc khóa,” Cố Thành Ca xòe bàn tay trái của anh ra: “Chiếc lắc này là loại thứ hai, vì thế cho nên, chỉ cần em không cố tình phá hỏng nó, thì nó sẽ ở trên chân em mãi mãi.”

Mãi mãi…

Triệu Tử Mặc thầm nghĩ, cô thích từ ‘mãi mãi’ này.

Cô xấu hổ cúi đầu hỏi: “Hôm qua anh đi mua cái này à?”

“Không phải,” Cố Thành Ca nhẹ nhàng lắc đầu, ngừng lại một chút anh mới chậm rãi nói: “Vòng ngọc là được mẹ nuôi Phó Khinh Chước của anh để lại, anh và Thành Tây mỗi người một chiếc, còn lắc chân… là của bà ấy cho anh.”

“Bà ấy?”

Đôi mắt Cố Thành Ca chợt tối lại, sâu như không thấy đáy: “Tiêu Tiêu, mẹ ruột của anh.”

(A.T: sao mà tuồn hết cho vợ thế này =]])

Triệu Tử Mặc: “…”

“Khụ khụ…”

Bắc Dã Thanh Vũ cố ý ho khan mấy tiếng, nhằm thu hút sự chú ý của hai đương sự bên kia.

Cố Thành Ca đứng dậy, lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên khí khái bất phàm đang tiến đến kia, trong nháy mắt, dường như anh có chút thất thần.

Đây chính là khuôn mặt mà anh đã nhiều lần được nhìn thấy trên TV.

Thị trưởng thành phố Anh Phong, Triệu Thanh Vân.

Anh không ngờ, hóa ra A Mặc lại được sinh gia dưới một mái nhà có gia thế hiển hách đến vậy.

Triệu Tử Mặc cũng lập tức đứng lên: “Ba, mẹ, hai người tới rồi!” Cô vội vàng nhào đến níu lấy cánh tay của ông bố già đại nhân: “Cực phẩm, vị này là người ba phong lưu phóng khoáng phong độ tuấn tú đẹp trai phượng mao lân giác (*)…”

(*) “Phượng mao, lân giác”: lông phượng hoàng, sừng kỳ lân, ý chỉ hiếm có khó tìm.

“Triệu Tử Mặc!” Triệu Thanh Vân nghiêm khắc ngắt lời cô, “Con nghiêm túc lại cho ba!”

Hét cái gì mà hét, mấy… mấy từ này đều là do mẹ cô dùng cả mà!

Triệu Tử Mặc nghịch ngợm thè lưỡi: “Dạ, nghiêm túc thì nghiêm túc.” Dứt lời, cô bắt đầu giới thiệu lại: “Đây là ba em,” sau đó lại chỉ về phía người đang đứng đối diện: “Ba, anh ấy là Cố Thành Ca.”

Cố Thành Ca vô cùng thản nhiên, bình tình lên tiếng chào hỏi: “Chú Triệu”, rồi lại quay sang gật đầu với người bên cạnh: “Dì Thanh.”

Triệu Thanh Vân nghiêm túc đánh giá anh, sau đó mới từ tốn gật đầu một cái, bắt đầu ngồi vào bàn. Thái độ của chàng trai kia rất nghiêm túc, có lẽ tình cảm đối với con gái cưng của ông cũng được như thế chăng?

Được Bắc Dã Thanh Vũ nhắc nhở, hai bạn trẻ Triệu Tử Mặc – Cố Thành Ca cũng ngồi xuống theo.

Rất nhanh đã có phục vụ đưa thực đơn tới, hai anh chàng phục vụ kia rất có ý tứ mà giao thực đơn cho hai vị mang giới tính nữ trong bàn.

Triệu Thanh Vân tùy ý hỏi: “Tiểu Cố học năm mấy rồi? Đang học ngành nào thế?”

Cố Thành Ca đơn giản đáp: “Dạ, năm bốn, khoa Luật.”

“Chắc chuẩn bị ra làm luật sư rồi đấy nhỉ?”

Cố Thành Ca đang định tiếp lời, thì Triệu Tử Mặc đã đi trước một bước: “Anh ấy đã làm luật sư lâu rồi, hơn nữa còn mở chung một sở vụ Luật với mấy sư huynh khóa trên nữa kìa! Thôi ba đừng hỏi nữa, nếu ba muốn biết nhiều về anh ấy hơn thì tối thứ sáu tuần này mở chương trình “Tiểu hà tiêm tiêm” của trường bọn con ra mà xem, có đưa tin về anh ấy đó,” Nói đoạn, cô lại tỏ ra vô cùng đắc ý: “Chương trình lần này là con tự thu thập tài liệu, tự biên tập ra đấy!”

Triệu Thanh Vân và Bắc Dã Thanh Vũ anh liếc em một cái, em nhìn anh một cái, cả hai đều im lặng không nói câu nào.

Đến lúc phục hàng mang mấy món ăn lên, Triệu Tử Mặc lại theo thói quen mà bỏ mấy thứ mình không thích ra, ví dụ như đậu tương trong thịt bò, hoặc ví dụ như mấy sợi măng trong món gà hầm thuốc bắc (*)…

(*) Ờ, thực ra là chỉ gà hầm thuốc thôi, nhưng đọc không thuận, với lại ở mình có món gà hầm thuốc bắc, cho nên mình cho cái chữ “bắc” vô luôn.

Triệu Thanh Vân lên tiếng nhắc nhở: “Triệu Tử Mặc! Không được kén ăn! Nếu không thích thì đừng ăn món đó nữa!”

Gắp lấy một miếng thịt bò, Triệu Tử Mặc âm thầm oán thán trong lòng, sao thịt bò thì ít, mà đậu tương lại nhiều quá thế này? Cả món gà hầm thuốc bắc kia cũng thế, mới động đũa vào đã gắp ra được nào măng là măng rồi!

Triệu Tử Mặc bĩu bĩu môi, sau đó…

Cô đẩy bát cơm của mình sát lại bát cơm của Cố Thành Ca, rồi mới bất mãn lên tiếng: “Thấy chưa, em đã nói là tính anh với tính ba giống hệt nhau mà.” Cô vừa nói, vừa gắp toàn bộ đậu và măng trong bát mình sang bát anh, lại vô tội nhìn về phía bố già đại nhân: “Ba, con đâu có kén ăn, là do anh ấy không gắp được thức ăn mà!”

Bởi vì tay phải đang bị thương, Cố Thành Ca chỉ có thể ăn được bằng tay trái, tuy không đến mức chật vật lắm, nhưng cũng không được linh hoạt như ngày thường.

Anh không nói gì, chỉ yên lặng ăn số đậu và măng cô đẩy sang bát mình.

Triệu Thanh Vân làm gì mà chẳng nắm rõ thói quen của cô con gái trong lòng bàn tay cơ chứ, ông quay sang nhìn Cố Thành Ca: “Đừng có nuông chiều nó quá, càng ngày nó lại càng vô pháp vô thiên (*).”

(*) “Vô pháp vô thiên”: đại khái là coi trời bằng vung, ngang ngược không kiêng nể gì.

Cố Thành Ca ngừng đũa lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, từ tốn đáp lời ông: “Chú Triệu, được nuông chiều cô ấy, là vận may của cháu.”

Triệu Thanh Vân nhìn anh một cái, chẳng nói gì thêm nữa.

Bắc Dã Thanh Vũ hơi cười cười, cũng hoàn toàn không lên tiếng.

Đến lúc ăn cơm xong, bốn người cùng chuẩn bị ra về, Triệu Thanh Vân mới dặn dò cô con gái cưng: “Tối nay không cần về chúc mừng sinh nhật mẹ con đâu.”

Triệu Tử Mặc cười hê hê đầy gian ác: “Biết rồi, quấy rầy thế giới riêng tư của hai người chứ gì!”

Bắc Dã Thanh Vũ vừa vân vê khuôn mặt Triệu Tử Mặc, vừa nghiêng đầu nói với người đứng bên cạnh: “Sau này nếu có thời gian thì cùng A Mặc về nhà chú dì ăn cơm nhé.”

Cố Thành Ca gật đầu đồng ý.

Ý tứ đã quá rõ ràng kia, chẳng phải là anh đã nhận được sự tán thành của hai bậc phụ huynh rồi thì là gì!

“Thị trưởng Triệu!” Đột nhiên gần đó truyền đến một tiếng gọi lớn, chỉ thấy Vương Cức Chính đang từ một dãy ghế khác bước lại gần, mà người đi cùng ông ta lúc này, không ai khác chính là giáo sư Trình Tấn Nam của khoa Luật.

Triệu Thanh Vân cũng dừng cước bộ: “Cục trưởng Vương.”

Mấy người lớn nói chuyện với nhau, toàn là bàn việc lớn cả, Triệu Tử Mặc và Cố Thành Ca đành quay sang bắt chuyện với giáo sư Trình Tấn Nam.

Hàn huyên được mấy câu, ánh mắt của Vương Cức Chính đột nhiên như có như không xẹt qua Cố Thành Ca, ông hào hứng quay sang hỏi người đang đứng bên cạnh anh: “Mặc nha đầu đi với người khác như thế kia, chẳng lẽ không thích A Diễn nhà bác nữa rồi à?”

Triệu Tử Mặc cười hì hì: “Bác Vương, là A Diễn nhà bác thấy cháu chướng mắt thì có, cháu đành phải đi tìm tình yêu chứ biết làm sao.”

Nói thêm được mấy câu nữa, Vương Cức Chính và Trình Tấn Nam tạm biệt mọi người rồi đi, nhìn bóng lưng xa xa của hai người họ, Triệu Tử Mặc nghi hoặc nhủ thầm: “Sao bác Vương và giáo sư Trình lại đi với nhau nhỉ?”

Hai người đó, chẳng phải không có quan hệ gì hay sao?

Trời ơi, mọi chuyện sao mà ngày càng thay đổi đến chóng mặt thế này?

Bắc Dã Thanh Vũ lên tiếng, thay cô giải đáp hết mọi thắc mắc trong lòng: “Vì em gái Vương Dục Hoa của cục trưởng Vương, chính là vợ của giáo sư Trình Tấn Nam mà.” Nói đoạn, bà lại không nhịn nổi cảm khái: “Vương Dục Hoa ốm nặng, đã mất lâu rồi, không ngờ tình cảm em rể anh vợ vẫn còn thân thiết đến nhường này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.