Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 54: Chỉ là không yêu em



Dọc theo con đường về nhà Diệp Tích Thượng cũng không mở miệng nói câu nào, Diệp Tiểu An biết anh đang hết sức kềm chế tức giận. Cô cầm túi chườm nước đá trong tay nơm nớp lo sợ đi tới sau lưng Diệp Tích Thượng. "Anh."

Diệp Tích Thượng không để ý tới cô, cô hít hít lỗ mũi gọi một tiếng nữa, trả lời cô vẫn là trầm mặc đè nén. Diệp Tiểu An lấy dũng khí đi vòng qua trước người anh, che túi chườm nước đá ở vết bầm trên cằm anh, lại bị anh hất tay ra.

"Cút."

Diệp Tích Thượng chỉ nói một chữ thật nhỏ, mà đôi mắt Diệp Tiểu An liền đỏ lên. "Anh, anh mắng em đi."

"Tôi mắng cô cái gì? Mắng cô chưa cưới đã ở chung? Mắng cô hành động trước hôn nhân? Hay là mắng cô làm chuyện đó với con trai của người đàn ông kia?" Diệp Tích Thượng đè trán, vẻ mặt thất vọng và mệt mỏi, khoát tay với cô. "Cách xa tôi ra, tôi không quản được cô."

Diệp Tiểu An nghẹn, cúi đầu, nước mắt liền rớt xuống, nắm thật chặt túi chườm nước đá, khiến sự lạnh lẽo không ngừng tuôn vào lòng bàn tay. "Lúc đầu em không hề biết Giang Thiệu là ai, thật."

". . . . . ."

"Sau đó biết được thì tình cảm em dành cho anh ấy đã. . . . Đã không thu lại được rồi." Diệp Tiểu An an tĩnh khóc, nhẹ nhàng nói, giống như đang nói chuyện của người khác. "Anh, anh không có yêu ai, không hiểu được cảm giác không khống chế được đó."

"Nếu như em không biết gì cả thì tôi không trách em, nhưng em không phải không thấy những năm qua cha sống thế nào, em thật cảm thấy cả đời ông ấy đều không để tâm điều gì sao? Ông ấy không thương Cảnh Thiên? Hay em cảm thấy tình cảm của ông ấy đã bị thời gian làm phai mờ?"

Diệp Tiểu An yên lặng lắc đầu, đôi môi mím chặc.

"Tại sao lúc đầu cha đưa chúng ta đi? Bởi vì ông ấy muốn Cảnh Thiên rời khỏi mà không nhớ thương gì. Tại sao lại đón chúng ta về nuôi dưỡng một mình, bởi vì trong lòng ông chúng ta là con của ông và Cảnh Thiên, là chứng cứ rõ ràng nhất cho năm tháng ông và Cảnh Thiên bên nhau. Dù chúng ta đã thoát khỏi quan hệ nhưng ông vẫn lựa chọn cả đời không kết hôn, nhưng ông ấy đồng ý chỉ cần em gả đi thì ông ấy sẽ tìm một người phụ nữ để kết hôn sống vui vẻ nửa đời còn lại, những điều này đều là vì cái gì? Ông ấy độc thân vì Cảnh Thiên hay kết hôn vì em, đều chỉ vì một chữ yêu, không có gì là không thể khống chế. Ông ấy dùng sự cô độc cả đời đổi lấy hạnh phúc cho một người phụ nữ, em muốn ông ấy dùng giọng nói thế nào để gọi người phụ nữ không thể thay thế nhất trong đời ông ấy là sui gia? Bảo ông ấy dùng tâm trạng nào để nhìn em gả cho con trai của người đàn ông kia? Em theo họ của ông sống bằng tình thương của ông lại hung hăng thọt ông ấy một dao lại một đao, lưỡi dao sắc bén, dao nào cũng lấy mạng. Tiểu An, nói cho tôi biết, tim của em làm bằng gì?"

Diệp Tích Thượng nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ đều giống như một viên đạn bắn mạnh chính xác vào tim của Diệp Tiểu An, khiến cô bị trăm ngàn vết thương, một câu phản bác cũng nói không ra, xấu hổ tự trách nhưng không thể nói.

Diệp Tích Thượng cầm lấy túi chườm nước đá từ trong tay cô đặt lên vết bầm ở cằm. "Sáng sớm ngày mai tôi sẽ rời đi, về phần em. . . . Tùy em thôi."

Anh nói xong liền trở về phòng, bỏ lại Diệp Tiểu An cô độc một thân một mình, thân thể dựa vào cửa sổ sát đất từ từ trượt xuống cuối cùng quỳ gối trên sàn nhà che mặt khóc thất thanh, nội tâm bị hai sức lực đáng sợ xé rách, xé thành từng miếng từng miếng, nát thành mảnh nhỏ

Không cách nào nhặt lên nữa, lại bị một bàn tay to nắm chặt, không cách nào hô hấp.

Ngoài cửa sổ là cảnh đêm đẹp đẽ trước giờ của thành phố B, nhìn từ góc độ này, ngọn đèn sáng chói kiều diễm như trân châu bảo thạch bị một màn tối hỗn độn bao phủ, giống như tấm lưới khổng lồ bao lấy cô, dày đặc chặt chẽ, không tìm được lối thoát. Diệp Tiểu An dán vào tấm cửa thủy tinh rơi nước mắt như suối, trong đầu rất loạn rất loạn, sau đó từ từ bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có.

Cô lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay sờ tên Giang Thiệu, cả đêm như thế.

Một chỗ khác trong thành phố, Giang Thiệu ngồi một mình ở trên ghế sofa đến trời sáng, cái gạt tàn thuốc tràn đầy tàn thuốc. Tầm mắt của anh không hề rời điện thoại trên khay trà, nhưng thủy chung chưa từng chạm thử.

Ánh mặt trời hơi lộ ra, bão tuyết vừa đến.

Diệp Tích Thượng rửa mặt xong xách va ly ra khỏi phòng, Diệp Tiểu An đúng lúc cũng từ phòng bếp cầm chén hoành thánh mới vừa nấu xong đi ra ngoài.

"Anh, ăn sáng đi, hoành thánh đó, mặc dù không phải em gói nhưng mà là em nấu." Diệp Tiểu An cười tươi sáng, lại đi bưng một chén nữa.

Diệp Tích Thượng ngồi xuống, múc một muỗng thổi thổi, bỏ vào trong miệng.

"Ăn ngon không?" Diệp Tiểu An tràn đầy mong đợi hỏi anh, Diệp Tích Thượng thưởng thức, mặt không vẻ gì gật nhẹ đầu. "Cũng không tệ lắm."

"Hả? Em nếm xem." Cô ăn một miếng, ngay sau đó lộ ra nét mặt hưng phấn. "Thật đó! Ăn ngon!"

Diệp Tiểu An cúi đầu tiếp tục ăn, khóe miệng vểnh lên. Anh không có gạt người, mùi vị thật rất ngon. Trong nháy mắt cô đặc biệt rất muốn đưa cho Giang Thiệu nếm thử một chút, cô rốt cuộc cũng có thể nấu ra món ăn ngon rồi, mặc dù không có hàm lượng kỹ thuật gì, ít nhất cũng không tàn phá dạ dày anh.

Hai người dùng bữa xong, Diệp Tích Thượng dọn dẹp chén đũa một lát, lúc đi ra thì nhìn thấy Diệp Tiểu An đã mặc đồ chỉnh tề ngồi trên va ly của mình chống lên cằm chờ anh. Diệp Tích Thượng không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng tiều tụy mấy phần, bởi vì tối hôm qua đã khóc cho nên mắt đến bây giờ vẫn sưng đỏ.

Diệp Tiểu An đứng lên chủ động xách túi của anh, "Nhẹ em cầm, nặng anh cầm."

Anh không nói một lời, kéo va ly của cô đi ra ngoài chờ thang máy. Diệp Tiểu An khóa kỹ cửa chống trộm bỏ chìa khóa vào trong hộp thư rồi cùng đi ra ngoài, vừa đúng thang máy đến.

Trên xe taxi, Diệp Tiểu An nghiêng đầu thưởng thức thành phố mỹ lệ bị băng tuyết bao phủ ngoài cửa sổ, dụng tâm nhớ mỗi một cảnh một vật cô từng thấy.

"Ngày em vừa tới nơi này thời tiết đặc biệt tốt, là Tả Trí đến sân bay đón em, anh ấy chạy tới khi đang tham dự tiệc cưới của người khác, uống rượu cho nên kéo Giang Thiệu đảm đương tài xế của chúng ta. Nói thật rất khéo, ngày đầu tiên em tới đã chạm thẳng với người vợ chân chính của Tả Trí, nhưng tiểu tử Tả Trí này quá giảo hoạt, một xướng một họa với Giang Thiệu lừa gạt hai chúng ta. Hai người bọn họ sống chung một khu cùng nhau lớn lên, thật ra thì cơ hội tả Trí ở bên em rất ít, còn không nhiều bằng số lần em gặp mặt Giang Thiệu."

Diệp Tiểu An nhẹ nhàng chậm chạp nói, mặt mày cong cong, giống như là đang miêu tả một chuyện rất tốt đẹp.

"Sau đó bởi vì em bọn họ không chỉ đánh nhau một lần, quan hệ giằng co một đoạn thời gian rất dài. Giang Thiệu chưa bao giờ nói chuyện này với em, anh ấy không muốn làm cho em có gánh nặng."

Diệp Tích Thượng nghiêng đầu nhìn cảnh tuyết bên ngoài một cửa xe khác, nhíu mày lại. Diệp Tiểu An dụi dụi con mắt, tựa đầu trên đầu vai Diệp Tích Thượng. "Nhớ năm năm trước lúc mắt em không nhìn thấy không? Người đưa em đến bệnh viện chính là Giang Thiệu, có phải rất kỳ diệu không? Năm năm trước em đã thích anh ấy, khi đó em vẫn chưa biết hình dáng anh ấy ra sao. Anh, Giang Thiệu đối xử với em tốt vô cùng, thật, anh ấy cũng cưng chiều em chăm sóc em giống như anh, chê em đần lại giúp em xử lý tốt tất cả. Nguyên nhân chúng em chia tay rất đơn giản, bởi vì trong lòng anh thủy chung không bỏ được bạn gái trước."

Cô cười. "Em có thể mơ mơ màng màng ở rất nhiều việc, chuyện này em đặc biệt quan tâm. Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không yêu em, nhưng đây là một việc không thể thỏa hiệp nhất trong số rất ít những việc em kiên trì. Anh cũng cảm thấy em làm kiêu? Những chuyện này đều đã qua rồi, anh nói đúng, tình yêu không phải toàn bộ, em không thể làm con gái bất hiếu khiến cha đau lòng, cha chỉ có chúng ta thôi."

Diệp Tiểu An từ từ rời khỏi vai anh. "Anh, anh đừng không để ý tới em... em biết rõ sai rồi."

Nói xong lời cuối cùng giọng nói của cô đã mang theo chút run rẩy, Diệp Tích Thượng vẫn nhìn ngoài cửa sổ, âm thầm nắm quyền, rồi buông ra, mở rộng cánh tay ôm chặt cô, ôm đầu cô. "Không có cha thì không có chúng ta, Tiểu An."

"Em hiểu."

. . . . . .

Diệp Tiểu An ấn xuống phím xóa trên di động, delete tên của anh ra khỏi cuộc sống của mình. Động tác đơn giản này, lại giống như dốc hết hơi sức cả đời cô.

Máy bay trợt đi ở trên đường băng, cuối cùng rời đi mặt đất, tim của cô và tất cả trí nhớ thuộc về thành phố này đều bị bỏ lại. Ngoài máy bay mây nhẹ nhàng trôi, tất cả gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể sờ được.

Tựa như giữa cô và Giang Thiệu đã từng có khoảnh khắc tốt đẹp, nhưng lại yếu ớt đến mức vừa đụng đã tan thành mây khói.

Trắng đêm chưa ngủ, cơn buồn ngủ chính là vỏ bọc thích hợp nhất để phong bế tương lai đau đớn và trống rỗng chưa kịp cảm thụ.

Diệp Tiểu An đắp kín mền nhắm mắt lại.

Giang Thiệu, bây giờ chúng ta thật sự không gặp nhau nữa.

. . . . . .

Giang Thiệu mới vừa đi ra bãi đậu xe, đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ thật to, anh dừng bước ngước đầu nhìn lên bầu trời. Trong con ngươi đen như mực phản chiếu hình dáng một máy bay nho nhỏ. Nhìn nó bay khỏi mình càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, Giang Thiệu không khỏi rùng mình một cái.

Mùa đông năm nay hình như rét lạnh hơn năm trước.

. . . . . .

Khi đó Giang Thiệu cũng không biết, hai người từ đó chia tay đến 3 năm, hơn một ngàn ngày đêm không ai biết anh làm sao vượt qua.

Anh từ tức giận đau lòng lúc đầu đến khi thấy mất mác, rồi đến sau đó, trong mỗi ngày không có cô, Giang Thiệu cảm giác thấy sắp bị đau khổ thành bệnh. Vẫn cho rằng Diệp Tiểu An là đứa bé chưa lớn lên cần anh cưng chiều chăm sóc, anh cảm nhận sai sao? Cần sự ấm áp và lệ thuộc vào của cô để chứng minh sự tồn tại của mình. Không phải chỉ có anh có thể cưng chiều cô, nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm mình ấm áp như cô.

Rõ ràng quan tâm, không thể rời bỏ, lại tự cao cho rằng Diệp Tiểu An cuối cùng sẽ chịu không nổi không có anh

Khổ sở cúi đầu trước anh, anh có lúc lại ngây thơ như kẻ ngốc.

Giang Thiệu đã đi tìm Diệp Tiểu An nhưng không có kết quả. Diệp Tích Thượng kín miệng vô cùng, một tiếng gió cũng không ra. Giang Thiệu cơ hồ phát động tất cả quan hệ cũng không thể tìm thấy cô, anh không thể nào tin nổi, một câu không gặp lại của cô hôm đó, lại thật thành một câu tạm biệt.

Nhưng, anh tin tưởng cô sẽ trở về, tin tưởng đây không phải là kết cục cuối cùng của bọn họ.

Ba năm chờ đợi đau khổ, khiến anh hoàn toàn hiểu một chuyện, Giang Thiệu anh không thể không có Diệp Tiểu An.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.