Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh

Chương 10: Ngoại truyện: Anh hi vọng, em có thể chờ anh, chờ anh thích em như em đã thích anh, sau đó, em tiếp tục thích anh



Edit: Thố Lạt

Beta: Thố Lạt

Te có lời muốn nói: Edit chính truyện xong phải cầy lại 50 tập siêu nhân gao và 3 bộ truyện siêu sắc mới vơi đi nỗi buồn và có dũng khí edit tiếp ngoại truyện sủng sủng sủng TT_TT

***

Nhiều năm sau gặp lại mối tình đầu, trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?

Hứa Thuần nhìn tiêu đề này, không có cách nào trả lời.

Nhưng nếu mối tình đầu kia đổi thành đối tượng thầm mến, cô lại đầy cảm xúc, cũng không trả lời được.

Tiêu đề này là một câu chuyện, vừa được cô tải xuống từ hòm thư góp ý của toà soạn.

Tác giả là cây bút tự do, hứng lên viết một bài đóng góp cho toà soạn của họ.

Hứa Thuần là biên tập viên, thu thập bài viết tư liệu, so sánh lựa chọn, sau đó tiến hành sắp xếp thẩm tra.

Bản thảo tháng sau đang cần tư liệu thực tế gấp, các đồng nghiệp trong ban biên tập vì việc này, mấy ngày nay đều tăng ca đến tận tám giờ tối.

Mấy ngày nay Hứa Thuần không khoẻ, lại thêm công việc bận rộn nên thời gian ăn cơm gần như cắt giảm hết, một mình ở lại văn phòng vào giờ trưa, trờ đồng nghiệp ra ngoài ăn trưa mua cơm hộp về giúp mình.

Nhấp một ngụm nước ấm, cô mở QQ đang reo nãy giờ, trả lời vài câu hỏi.

Sau đó, cô rê chuột, như thường lệ, nhanh chóng tập trung vào một avatar xám xịt, trạng thái này đã duy trì bao lâu, chính cô cũng quên rồi, dường như lần cuối online vẫn là năm trước.

Sau khi tốt nghiệp, trưởng thành rồi, đều bận bịu vì công việc, không rảnh bận tâm chuyện tình cảm con gái, sau khi ổn định lại thấy thực sự không thể buông bỏ.

Hứa Thuần là ở toà soạn hai năm, cũng đã tiếp xúc với xã hội hai năm, nhưng chưa từng có ý qua lại với bất kì người khác phái nào.

Các đồng nghiệp nữ đã thoát ế trong toàn soạn đều rối rít quan tâm cô, không ngừng giới thiệu những chàng trai xuất sắc cho cô, cán bộ lầu trên chủ cửa hàng lầu dưới, hay là nhiếp ảnh gia cùng văn phòng, cũng từng ân cầm dò xét, nhưng đều bị cô từ chối bằng thái độ tẻ nhạt vô vị.

Quả thật, vẫn thiếu quyết tâm.

Cô từng tự hỏi, tâm tình rung động đầy tình cảm và chờ mong, có lẽ đã dành cho thời học sinh mất rồi.

Ngay cả sau này lên đại học, vì khoa Trung Văn nhiều nữ ít nam, cô cũng không tiếp xúc với người khác phái, càng khỏi phải bàn đến chuyện yêu đương.

Cô biết với tính cách lạnh lùng của mình, sẽ không ai để ý đến.

Nhưng sau khi tốt nghiệp đi làm, các đồng nghiệp mới nói thật với cô, thật ra cô là cô gái nhỏ đơn thuần, không có kinh nghiệm yêu đương, thật ra bình thường ăn mặc cũng xem như giản dị, con trai vẫn thích loại này, bảo cô tìm thêm cơ hội tiếp xúc.

Ban đầu Hứa Thuần còn ậm ừ cho qua, đến khi không chịu nổi nữa, mới nói thật: “Thật ra mình đã có người trong lòng rồi.

Người trong lòng, thích từ lớp mười đến nay.

Từng muốn buông bỏ, nhưng không làm được, chỉ có thể tiếp tục thích.

Mấy năm nay, đây là chuyện duy nhất cô có thể kiên trì, thật sự kì lạ.

Mấy năm nay Hứa Thuần đã hiểu biết nhiều hơn, nhưng lá gan nhỏ vẫn hoàn nhỏ không lớn ra nổi, dưới sự dò hỏi của các đồng nghiệp, cô thuật lại qua loa chuyện năm xưa, không dám nói ra người nọ tên gì làm ở đâu.

Dù cô tìm kiếm trên mạng nhiều năm, tìm ra tin tức của anh cũng không hề khó.

Nhưng giữa thành phố này, cô vẫn không gặp lại anh, cho dù chỉ là tình cờ chạm mặt, ngay cả bóng dáng tương tự cũng chưa từng nhìn thấy.

Vì vậy, cô không có cơ hội nói ra câu nói giữa những người bạn kia -- đã lâu không gặp.

Hứa Thuần cũng không ra sức kiếm tìm, tâm tư này chỉ thích làm sau giờ tan học, bây giờ chỉ còn biết mong gặp may mắn tại những ngã rẽ thôi, cô chỉ mong có thể sống yên ổn qua ngày.

Tâm tính bình thản này bắt đầu có từ khi nào, có lẽ là từ đại học, sau khi xem một bộ phim với bạn cùng phòng mà dần thay đổi tâm lý.

Khi đó bộ phim ấy rất hot, phim Thái Lan “Chuyện nhỏ tình đầu“.

Mở đầu, tuổi trẻ hăng hái vô tư nói cười.

Giữa phim, tình cảm thầm mến âm thầm cảm động.

Cuối cùng, xa cách đắng lòng.

Xem từ đầu đến cuối, Hứa Thuần khóc, nằm trên giường ôm tim cả ngày trời.

Cô tải phim về, từ đó mỗi ngày đều xem rồi khóc một lần.

Cô không nhớ đã xem bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần, ấm ức bao nhiêu lần.

Thật lâu sau, không còn nhạy cảm như vậy nữa, chỉ thấy lạnh nhạt vô vị.

Kết phim hoàn mỹ, A Lượng đợi A Thuỷ, A Thuỷ cũng vinh quang trở về. Bọn họ bỏ lỡ thanh xuân, nhưng cuối cùng vẫn không lỡ mất nhau.

Lúc trước thấy tập tranh chân dung của học trưởng A Lượng, Hứa Thuần liền nghĩ đến tập tranh của mình. Khác nhau ở chỗ, trước khi chia tay A Lượng đã công bố tập tranh, không giữ lại chôn vùi trong những năm tháng thanh xuân, không dám vẽ cũng không dám ngắm nhìn.

Sau này, cô ngắm trời đêm cẩn thận suy nghĩ, với cô, Tưởng Thừa Khải mông lung như một vầng trăng rằm, chỉ có thể nhìn không thể chạm tới, cô cất giấu dưới đáy lòng là đủ, mặc dù vẫn có tiếc nuối nhưng lại thanh thản, thanh thản không cưỡng cầu.

Cô đoán, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày, tâm tư vô thường rối bời thời còn trẻ sẽ dần được gỡ bỏ, dần thông suốt.

Nhưng tâm tình này cần thời gian xoá nhoà, trước mắt cô vẫn quá thiếu kiên nhẫn, vừa mở mạng xã hội đã không nhịn được chạy đi tìm kiếm tin tức liên quan đến anh.

Chuyện như vậy cô đã làm không ít, tìm tên anh trên diễn đàn trường, tìm tên anh trên trình duyệt, thậm chí tìm từng từ khoá, chỉ để thoả mãn sự tò mò thích theo dõi từ đáy lòng.

Sau này, di động máy tính và các thiết bị điện tử thông minh của cô, đều tự động ghi nhớ ba chữ JCK. (*)

(*) Tưởng Thừa Khải bính âm quốc tế là Jiang Cheng Kai, viết tắt là JCK.

Ngay cả ngòi bút của cô vẫn nhớ rõ, có thể viết ra “Tưởng Thừa Khải” bất cứ lúc nào.

Đang đọc bản thảo, Hứa Thuần đọc đến một câu trong thơ của Thương Ương Gia Thố --

Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn ẩn nấp trong trái tim em.

Em đã từng buông bỏ cả trời đất, từng buông bỏ vạn vật, nhưng lại chưa từng buông bỏ anh.

...

Hứa Thuần thở dài, hơi mỏi mắt, cầm cốc đi lấy nước, đến sảnh, nghe thấy bên ngoài xôn xao, nhìn qua cửa kính, thấy đối diện công ty có người tụ tập nhìn sang.

Cô đến bên cạnh đồng nghiệp lễ tân, tò mò hỏi: “Sao bên đó náo nhiệt vậy?”

“Hi, đến được một lúc rồi.”

“Ai đến?”

“Người của viện kiểm sát đến.”

Hứa Thần nắm chặt cốc nước, “Người của viện kiểm sát đến đây làm gì?”

“Phó chủ nhiệm toà soạn kinh tế trung tâm bị nghi ngờ nhận hối lộ, bây giờ mấy kiểm sát viên đến, đang điều tra chuẩn bị đưa đi.”

Hứa Thuần men ra ngoài, hỏi: “Là... viện kiểm sát nào?”

Đồng nghiệp đáp: “Còn có thể là viện kiểm sát nào nữa, là Lý Đích Bái.”

Hứa Thuần dừng lại, nhìn thẳng ra ngoài, cũng bước về cửa thang máy trầng trệt, sau đó thong thả bước đến cửa toà soạn.

Toà văn phòng này nằm ở trung tâm phố tài chính, mỗi tầng có bốn đơn vị công ty, chỉ cần bên kia có chút động tĩnh, mọi người đều có thể chạy ra nhiều chuyện, hơn nữa còn đang vào giờ nghỉ trưa.

Hứa Thuần bưng cốc nướ, cứ thế đi ra cửa, bên kia không ít người đang bàn tán tính nghiêm trọng của sự việc, sơ sơ là mấy năm nay phó chủ nhiệm đã ăn hối lộ của bao nhiêu công ty quảng cáo, nhận bao nhiêu tiền, sau khi bị tố cáo kinh động đến viện kiểm sát đến điều tra, chắc cũng cùng đường rồi.

Hứa Thuần nghe ngóng một chút, đứng ngoài xem kịch như những người xung quanh, nhìn qua lớp kính thuỷ tinh, có thể thấy một người mặc đồng phục sơ mi màu lam nhạt đi tới đi lui, có vẻ bận rộn.

Hứa Thuần không thấy rõ ai, lại như nhìn thấy gì đó, tim đập rất nhanh.

Cô từ từ bình tĩnh lại giữa nỗi lo lắng.

Không lâu sau, nhóm người này đi ra, bên cạnh là những đồng nghiệp vây xem chuyện vui.

Hứa Thuần đứng ngoài cửa, núp giữa đám người không liên quan.

Mấy kiểm sát viên ra trước, cầm hồ sơ, vẻ mặt nghiêm túc, ấn nút tháng máy đi xuống.

Xung quanh, tiếng chuyện trò đổi thành xì xào bàn tán.

Người vẫn đang không ngừng đi ra, người cuối cùng rơi ào tầm mắt, khiến Hứa Thuần thoáng chốc quên cả hít thở.

Người nọ dường như là sếp, cũng mặc sơ mi màu lam nhạt, hai tay áo xắn lên, dường như vừa làm việc lớn, cà vạt giữa cổ thắt nghiêm chỉnh, nhưng giữa tiết trời oi bức lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Anh làm một động tác, tay khẽ nới cà vạt, nhưng không nới rộng ra, chỉ điều chỉnh đến một góc độ dễ chịu hơn, sau đó thở ra một hơi, bình tĩnh, hờ hững bước ra.

Lúc ấy, Hứa Thuần hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, hai mắt nhìn chằm chằm người nọ, từ đầu đến chân, như trong mắt chỉ còn sự tồn tại của anh.

Cô xuất hiện ảo giác ngắn ngủi, dường như anh vẫn là thiếu niên lưng đeo túi xách kia, còn cô vẫn là thiếu nữ âm thầm bước theo phía sau.

Khi ở trong thang máy, cô nghe người bên cạnh khẽ gọi anh: “Kiểm sát Tưởng.”

Kiểm sát Tưởng gật đầu, đi qua trước mặt cách Hứa Thuần nửa mét, mắt không nhìn đi nơi khác, đến một góc thang máy khác.

Người đến hóng hớt xung quanh từ từ tản ra, đi đến nơi khác.

Thang máy tạm thời chưa lên đến đây.

Hứa Thuần lạc lõng, cất bước đi về công ty của mình.

Đi ngang của Tưởng Thừa Khải, ánh mắt anh hơi lướt qua, dường như thấy được sườn mặt của cô, nhưng nhanh chóng quay đi, mặt thờ ơ không chút thay đổi.

Hứa Thuần cúi đầu, muốn giả vờ không quen biết lại muốn chào hỏi, nội tâm rối bời vô cùng đau khổ.

Cô không biết mình đang rối vì cái gì, đối với cô hiện đã qua thời mới lớn, tựa như chỉ vì rối bời mà rối bời.

Cô đi rất chậm, thật ra chẳng đáng là bao.

Khoảng cách kia rất ngắn, hằng ngày cô đi qua chỉ cần mấy giây, lúc này cô lại hi vọng dài thêm một chút.

Cô không muốn nhanh chóng bước vào cửa, mong có lí do chính đáng để quay đầu nhìn anh.

Giống như trong những năm tháng thanh xuân, cô đi khắp nơi chì vì khát vọng tìm một người.

Nước của Hứa Thuần đã nguội lạnh, cô cúi đầu nhìn, vì di chuyển nên nước trong cốc dập dờn, giống như tất cả nước mắt cô đã chảy xuống, biểu thị quãng thời gian vô vọng ấy.

Giây phút ấy cô hiểu ra, không thể quay đầu, cũng không muốn quay đầu nữa.

Trước khi đầu não kịp đưa ra quyết định, cơ thể đã phản ứng trước.

Sau này Hứa Thuần nhớ về lúc ấy, khi mà cuối cùng cô cũng quay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ người nọ, đối phương đã sớm dừng mắt trên bóng lưng cô, lên tiếng trước khi cô định chào hỏi.

“Hứa Thuần?”

“...Học trưởng.”

*

Gần đây vì chuyện vụ kiện, Tưởng Thừa Khải phải đến cửa toà soạn đối diện, lúc ấy anh cũng chỉ đi đính chính thông tin, không phải đến làm lớn chuyện.

Xong việc, anh bảo đồng nghiệp đi theo xuống lầu trước, mình thì đi ngang qua thang máy, đến thẳng cửa toà soạn, sau đó dừng lại nhìn xung quanh.

Lễ tân trước sảnh nhận ra, mỉm cười nói: “Kiểm sát Tưởng, đến gặp Tiểu Hứa của chúng em à?”

Tưởng Thừa Khải muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu.

Mỹ nữ bảo anh chờ một lát, đứng dậy đi vào gọi người.

Tưởng Thừa Khải bước vào trong vài bước, nhìn tên toà soạn nà, sau đó dựa vào bàn tiếp tân, tiện tay lật xem mấy tờ quảng cáo trên bàn.

Lật đến một tờ nào đó, ngón tay anh dừng lại, tầm mắt dừng trên hình phác hoạ ngũ quan rõ ràng góc cạnh của một thiếu niên, giống như đã từng quen biết.

Anh nhìn xuống xem bút danh người vẽ -- Chu Manh Manh.

Khi Hứa Thuần hớt hải chãy đến, sau lưng mang theo đồng nghiệp tổ biên tập đến nhiều chuyện.

Đang giữa trưa, mọi người hẹn nhau đi ăn trưa.

Tưởng Thừa Khải tay không đứng đợi, thấy Hứa Thuần thì mỉm cười, chào hỏi một tiếng.

Hứa Thần bước nhanh đến gần anh, ánh mắt tránh né, căng thẳng thấp giọng hỏi: “Học trưởng đến tìm em có gì không?”

Tưởng Thừa Khải chỉ đồng hồ của mình, nói: “Đúng lúc đến bàn công việc, vừa hay đến giữa trưa, muốn hỏi em rảnh không, ra ngoài ăn bữa cơm.”

Hứa Thuần không dám tin vào tai mình, bỗng chốc không biết làm sao, ngây ngốc nhớ xem anh vừa nói gì.

Đồng nghiệp sau người đi qua, có vài người đi xa rồi vẫn còn nháy mắt với cô.

Trong đó có một đồng nghiệp vô cùng hiếu kì, thấy mặt liền làm rõ mọi chuyện, cố ý nói lớn tiếng trước mặt Tưởng Thừa Khải: “Ôi, đồng chí kiểm sát viên, sao tôi lại cảm thấy cậu trông quen mắt thế cơ chứ, rất giống nhân vật linh hồn Thuần Thuần của chúng tôi tự tay vẽ, thì ra cậu là người thật giá thật, đời người hiếm có hiếm có.”

Tưởng Thừa Khải hoàn toàn u mê.

Đồng nghiệp kia nói xong, rút ra một tờ tạp chí trên giá sách bên cạnh, lật đến một trang vẽ trong đó, đưa cho Tưởng Thừa Khải xem.

Lúc ấy Hứa Thuần xấu hổ không dám ngẩng đầu, nhắm mắt xấu hổ, chuyện muốn che giấu kia cuối cùng cũng bị lôi lên mặt nước, uổng công che giấu, đứng như kẻ ngốc.

Tất cả mọi người đang chờ xem chuyện cười của cô.

Thời gian như dừng lại thật lâu, sau đó cuốn tạp chí kia bị đóng lại, Hứa Thuần cúi đầu cụp mắt, không thấy gì hết, lại có thể nghe thấy một câu khen tặng rộng lượng truyền đến từ đỉnh đầu.

“Quả thật tôi cũng không ngờ, thì ra Manh Manh giỏi vẽ tranh, Thuần Thuần lại giỏi viết văn.”

...

Một tháng sau khi bên nhau.

Một hôm Hứa Thuần hỏi anh: “Hôm đó trước cửa thang máy, ban đầu anh không nhận ra em đúng không?”

Anh đáp: “Anh không nhận ra, cưng anh cảm nhận được, cũng từng có một cô gái vô danh, thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt anh như vậy, lúc ấy anh rất muốn hỏi cô ấy...”

Hứa Thuần căng thẳng: “Hỏi cô ấy cái gì?”

“Hỏi cô ấy, chai nước dưới chiếc áo khoác anh cởi ra ở sân bóng rổ, có phải cô ấy giấu không.”

“Toilet nữ lớp mười hai, có phải luôn tốt hơn toilet lớp mười và mười một không.”

“Mỗi lần trên đường về nhà, có phải cô ấy vẫn luôn muốn trò chuyện với anh không...”

“...”

Nói không quá ba câu, Hứa Thuần rơi nước mắt.

Anh lại nói: “Nhưng mà, bây giờ anh không hỏi nữa, anh chỉ muốn nói một câu.”

Hứa Thuần nghẹn ngào, lau nước mắt, hỏi: “Nói gì?”

“Anh hi vọng, em có thể chờ anh, chờ anh thích em như em đã thích anh, sau đó, em tiếp tục thích anh.”

___Hết___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.