Lộ Hiểu Vụ sau khi tan làm liền đến thẳng chỗ hẹn với Minh Quyên, cửa hàng thịt nướng Kim Hàn Cung.
Gọi một đống đồ ăn, Minh Quyên làm cho nhân viên phục vụ phát hoảng, hai người chậm rãi uống trà nói chuyện phiếm.
“Dậy? Giống như chưa tỉnh ngủ, hai ngày nay mệt lắm à?” Minh Quyên nhìn sắc mặt không tốt của Hiểu Vụ hỏi.
“Công ty có nhiều việc quá.” Lộ Hiểu Vụ không chỉ mệt về thể xác mà mệt cả về tâm hồn a, đối mặt với Mạnh Dịch Nam kích tình chỉ làm không nói, lòng của cô đã chịu nhiều đả kích.
“Đừng liều mạng quá, em rể cũng không phải nuôi không nổi em.” Minh Quyên biết Mạnh Dịch Nam tự mình mở công ty, Lộ Hiểu Vụ không có áp lực gì về kinh tế gia đình.
“Ở nhà rất nhàm chán.” Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, lúc trước cô kiên quyết muốn ra ngoài làm việc, sợ ở nhà người sẽ mốc lên mất. Dù sao cô cũng không có vướng bận gì, đi ra ngoài làm công việc này nọ cũng cảm thấy tốt hơn.
“Chị thì bây giờ cũng không tệ lắm, có thể thong thả dạo chơi.” Minh Quyên cười nhẹ, chuyện ly hôn cuối cùng cũng giải quyết thoả đáng, người nhà cũng không hỏi lại nhiều lần.
“Chị họ… Chị hạnh phúc không.” Lộ Hiểu Vụ đau lòng nắm tay Minh Quyên, chân thành hỏi.
Minh Quyên mỉm cười “Đương nhiên.” Cô chính là một người rất yêu bản thân, ly hôn là vì không muốn phí đời mình với người đàn ông không đáng được mình hi sinh, thật quyết đoán kết thúc, một lần nữa hi vọng tìm được hạnh phúc đích thực của bản thân.
*****
Đợi nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra, tắt lửa, sau đó lễ phép mời hai người từ từ dùng, có gì cần thì gọi hắn.
Minh Quyên gắp cho Hiểu Vụ một miếng thịt to “Tình cảm hai đứa vẫn tốt chứ?” Lần trước nhìn hình ảnh em rể ôm em họ đi, thất được loại tính bảo hộ mãnh liệt cùng độc chiếm làm cô nghẹn họng nhìn trân trối, người em rể này có vẻ rất mạnh mẽ.
“Vẫn tốt.” Lộ Hiểu Vụ trong lòng rầu rĩ không vui, không tốt cô cũng không dám nói ra ngoài.
“Vậy nhanh sinh một đứa con đi, em không thể nào có tư tưởng giống chị đâu.” Minh Quyên cười nhẹ nhàng. Người em họ này từ nhỏ đến lớn đều rất biết nghe lời, người lớn nói gì cô vĩnh viễn làm theo, mà cô cũng chính là tấm gương để người lớn trong họ mang ra cho những người khác học tập, mẹ cô vẫn thường nói, nếu cô chỉ cần bằng một nửa Hiểu Vụ thôi thì bà đã không còn lo lắng gì nữa.
“Em cũng muốn.” Lộ Hiểu Vụ thở dài, bọn họ thường xuyên làm như vậy sao mãi không có thai? Có khi nào người có vấn đề lại là cô không?
“Nghĩ lại cũng thật buồn cười, trước khi chị còn lo lắng em không gả đi nổi cơ.” Minh Quyên nhìn khuôn mặt tú lệ của Lộ Hiểu Vụ, cười nhẹ.
“Vì sao?” Lộ Hiểu Vụ ánh mắt kinh ngạc, như thế nào lại như vậy a?
“Là do cá tính của em! Chẳng mấy khi đi khỏi cửa nhà, mỗi ngày bình thản ở trong nhà, hơn nữa chỉ cần thấy đàn ông mặt đã đỏ lên, thật không biết em rể sao lại thấy em tốt nhỉ?” Minh Quyên nghĩ lại chuyện trước đây, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Em không tốt?” Lộ Hiểu Vụ chu miệng, cô nếu không tốt Mạnh Dịch Nam sẽ không mỗi ngày đem cô làm công cụ tra tấn a.
“Được, được, được, thật đúng là em rể rất yêu em.”
Lộ Hiểu Vụ nhìn Minh Quyên, trong lòng lại nhớ lại đoạn trắc nghiệm buổi chiều, còn có nhiều người không biết, anh yêu cô nói không nên lời.
*****
Hai người ăn cơm xong, hàn huyên một lát thì Mạnh Dịch Nam gọi điện tới.
Lộ Hiểu Vụ bất đắc dĩ nghe máy “Alo!”
“Em đang ở đâu?” Mạnh Dịch Nam thanh âm bình thản.
“Quán Kim Hàn Cung!” Lộ Hiểu Vụ nghĩ đến chuyện anh đến trong lòng bỗng trở nên khẩn trương.
“Em còn ăn sao?” Mạnh Dịch Nam chậm rãi hỏi.
“Mới ăn xong ạ!” Lộ Hiểu Vụ trợn mắt nhìn Minh Quyên đang cười đầy ẩn ý.
“Đợi một chút, anh đi đón em.” Mạnh Dịch Nam nói ra mục đích.
“Không cần, một lát em tự về cũng được.” Cô còn muốn cùng Minh Quyên nói chuyện lâu một chút a.
“…Được, vậy lên xe gọi điện cho anh.” Mạnh Dịch Nam dặn dò, buổi tối đi taxi chú ý an toàn.
“Được!” cô cúp máy.
Minh Quyên lắc đầu cười nhẹ “Chú ấy thật lo lắng cho em quá nhỉ?”
“Anh ấy sợ buổi tối em không bắt được taxi thôi.” Lộ Hiểu Vụ khẩu thị tâm phi trả lời, Mạnh Dịch Nam khẩn trương làm cô càng khẩn trương. {hana: Khẩu thị tâm phi: miệng nói nhưng lòng không nghĩ thế! Hình như là thế, lười tra nên đoán đoán thế}
Minh Quyên mỉm cười cười, không hề lên tiếng.
Hai người ngồi thêm một lát, thanh toán tiền, đi ra khỏi quán Kim Hàn Cung.
………..
Khu phố trung tâm vào buổi tối như bình thường có rất nhiều người.
Hai người chậm rãi tản bộ xuyên qua con phố, tính tự mình bắt xe về nhà.
“Hiểu Vụ, không cần tự tạo áp lực cho mình, trong lòng có chuyện gì thì cứ nói ra, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn.” Minh Quyên khoác tay Lộ Hiểu Vụ, lời nói thấm thía.
Hiểu Vụ có đôi mắt đẹp, sáng trong như nước, Minh Quyên thật rất hiểu cô, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều điều cô chưa từng nói nhưng Minh Quyên lại có thể nhìn thấy được, có thể nghe thấy nỗi buồn của cô mà chia sẻ cùng cô phần nào.
Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng ôm lấy Minh Quyên “Em sẽ!” Cô nếu có thể tiêu sái giống Minh Quyên thì thật là tốt biết mấy.
Lộ Hiểu Vụ chậm rãi buông Minh Quyên ra, nở một nụ cười toả nắng, cô không thể làm cho người nhà lo lắng.
……….
Đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng lại, hai người đang đứng đối diện đồng thời muốn lùi lại, nhường đường cho xe đi qua.
Cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, bên trong có người thò đầu ra kêu “Lộ Hiểu Vụ!”
Lộ Hiểu Vụ sửng sốt, định hình lại nhìn, là Cảnh Hạo?!
“Có cần tôi cho hai người đi nhờ không?” Cảnh Hạo nghiêng người cười với Lộ Hiểu Vụ!
Lộ Hiểu Vụ chậm rãi định thần lại, mỉm cười nói “Không cần, cảm ơn!”
“Đi lên đi, ở đây đón xe không tiện đâu.” Cảnh Hạo đã mở cửa xe, đi xuống đến bên cạnh hai người, đem cửa sau xe mở ra, ánh mắt ý nói “Mời hai người đẹp lên xe.”
Lộ Hiểu Vụ xấu hổ nhìn sang Minh Quyên, lại nhìn sang Cảnh Hạo, không biết nên cự tuyệt thế nào.
“Hai người quen nhau sao?” Minh Quyên hỏi Hiểu Vụ.
“Tôi là đồng nghiệp của Lộ Hiểu Vụ, gọi tôi là Cảnh Hạo.” Cảnh Hạo tao nhã mỉm cười, chủ động tự giới thiệu.
Hiểu Vụ nhanh chóng gật đầu, đúng là đồng nghiệp.
“Vậy không cần khách khí.” Minh Quyên đi trước ngồi vào trong xe, Cảnh Hạo lại nhìn Lộ Hiểu Vụ, Hiểu Vụ đành phải tiến vào trong xe, Cảnh Hạo đóng cửa, đi lên ghế trước, ngồi vào trong xe.
“Đi đến đây a?” Cảnh Hạo khởi động xe, nhìn Lộ Hiểu Vụ qua gương chiếu hậu hỏi.
“Ta ở xa, sẽ xuống sau, trước đưa Hiểu Vụ về đi.” Minh Quyên khẽ chạm vai Hiểu Vụ, cô gật gật đâu. Cô nên sớm về một chút, Mạnh Dịch Nam vừa rồi đã gọi điện tìm rồi.
Minh Quyên nói địa chỉ hai người “Được!” Cảnh Hạo chậm rãi cho xe chạy nhập vào làn đường.
Cảnh Hạo im lặng, nhìn Hiểu Vụ qua kính chiếu hậu, “Hôm nay sao lại không thấy cô?”
Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt trả lời “Hôm nay tôi không khoẻ cho nên nhờ người khác đến thay, ngại quá.” Anh ta là quản lý bộ tiêu thụ, người của bộ hậu cần thay đổi anh ta cũng quan tâm sao?
Cảnh Hạo vuốt cằm thân thiết hỏi “Giờ đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Lộ Hiểu Vụ nhìn thấy Minh Quyên đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Hiểu Vụ không thoải mái, Lộ Hiểu Vụ xấu hổ cười cười với Minh Quyên, Minh Quyên liền hiểu, Lộ Hiểu Vụ giả vờ ốm.
Ánh mắt Cảnh Hạo đảo qua, trong lòng cũng có vẻ hiểu chuyện gì xảy ra, “Mới một ngày đã chịu không được, xem ra hôm nay hay ngày mai cũng muốn xin phép nghỉ.” Ánh mắt mỉm cười đảo qua, liếc về phía hai người.
“Tiểu Phương… sẽ không thế, cô ấy có tập qua quyền anh.” Lộ Hiểu Vụ trả lời.
Cảnh Hạo cười phì một tiếng, tập quyền anh cùng với công việc có quan hệ sao?
Lộ Hiểu Vụ nhìn Minh Quyên, không hiểu vì sao chị lại nhìn mình chằm chằm, nhanh chóng giải thích “Đây là quản lý bộ tiêu thụ ở chỗ em, hai ngày nay bọn họ có chương trình, em hôm qua có đi giúp đỡ, hôm nay đã đổi người khác.”
Minh Quyên chậm rãi cười khẽ, Hiểu Vụ bị doạ muốn phát điên.
“Người đẹp này là…” Cảnh Hạo lễ phép cười nói.
“Là chị họ của tôi, Quý Minh Quyên.” Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng giới thiệu.
“Quý tiểu thư, xin chào, hai người có vẻ không giống nhau.” Cảnh Hạo nhìn Minh Quyên qua gương chiếu hậu, vừa nhìn thấy Minh Quyên đã biết Minh Quyên là người có vẻ giỏi giang, còn Hiểu Vụ lại có chút mơ hồ.
“Xin Chào, cô ấy là người đơn thuần.” Quý Minh Quyên híp mắt, cũng dựa vào kính chiếu hậu quan sát bộ dạng Cảnh Hạo, trong lòng nhủ thầm, người đàn ông này có ý với Hiểu Vụ? Không lẽ anh ta không biết Hiểu Vụ đã kết hôn?
“Hiểu Vụ, em còn chưa gọi điện cho chồng sao?” Minh Quyên nhắc nhở Hiểu Vụ chuyện chồng cô dặn dò, tiện thể nhắc nhở người nào đó một chút.
“A, em quên mất.” Lộ Hiểu Vụ nhanh lấy di động, “Em đã lên xe.” Cô chỉ đơn giản thông báo một câu, Mạnh Dịch Nam cũng không hỏi gì nên cô cúp máy.
Minh Quyên lặng lặng nhìn chằm chằm vào phản ứng của Cảnh Hạo, anh lặng lẽ lái xe, không có biểu hiện gì đặc biệt.
…….
Rất nhanh đã đến nhà Hiểu Vụ, Cảnh Hạo chậm rãi cho xe chạy vào tiểu khu, dừng ở dưới nhà Hiểu Vụ.
Lộ Hiểu Vụ nắm tay Minh Quyên, nhìn Cảnh Hạo. “Cảnh quản lý, làm phiền anh!”
Cảnh Hạo mỉm cười “Không cần khách khí, xuống xe cẩn thận một chút!” Lộ Hiểu Vụ gật đầu, mở cửa xe, đi xuống.
Cảnh Hạo chậm rãi cho xe quay đầu, chậm rãi chạy xe, tiếp tục đưa Quý Minh Quyên về nhà.
………..
Mạnh Dịch Nam đứng trên ban công tầng hai mươi lăm, nhìn xuống chiếc xe đen chậm rãi rời đi, ánh mắt lạnh dần.