Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 28: Hai mặt thù địch



Edit: Lâm Lâm

Beta: hana

Sáng sớm hôm sau, Lộ Hiểu Vụ cùng Mạnh Dịch Nam bị đồng hồ báo thức náo loạn nửa ngày mới nhào tỉnh, tối hôm qua đón tiếp Diệp Ty hơn hai giờ mới đi ngủ, rời giường đương nhiên đã không có sức lực. Mạnh Dịch Nam đành phải buồn bực ôm Hiểu Vụ ngủ.

Hai người rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề mới ra khỏi phòng ngủ.

Mạnh Dịch Nam cố ý dặn dò Lộ hiểu Vụ, trong nhà có người ngoài, ăn mặc cử chỉ đều phải chú ý, Lộ Hiểu Vụ cùng đồng ý, này không thể tùy tiện.

Ra khỏi phòng ngủ, Mạnh Dịch Nam đã thấy tờ giấy dasnowr cửa: “Nam, ngày mai gọi em dậy”. Mạnh Dịch Nam vừa thấy, khẽ cau mày, nó buổi sáng đi ra ngoài sao?

Lộ Hiểu Vụ nhìn thoáng qua, chỉ nhẹ nhàng cười: “Chú ấy đúng là em của anh a.”

Mạnh Dịch Nam trong lòng cười khẽ, đúng vậy, nếu nó không phải là em của anh, anh đã đánh cho một trận, cái gì không tốt thì không nên ở cùng một chỗ.

Lộ Hiểu Vụ tiến phòng bếp làm bữa sáng, Mạnh Dịch Nam đi vào phòng ngủ dành cho khách, kia nó như vậy không đóng cửa?

Mạnh Dịch Nam chậm rãi đi vào. Diệp Ty nắm ở trên giường dang rộng tay chân, Mạnh Dịch Nam nhu nhu cái trán, tướng ngủ xấu vẫn giống như trước đây.

Mạnh Dịch Nam đến gần giường, gọi “Diệp Ty” Không có động tĩnh, khẳng định là ngày hôm qua quá mệt mỏi nên ngủ thật sâu.

Mạnh Dịch Nam lại gọi một tiếng, con heo trên giường vẫn là không nhúc nhích, Mạnh Dịch Nam có điểm không kiên nhẫn, định lay vai trực tiếp gọi dậy.

Tay chưa động đến vai anh ta, đã bị tay của anh ta túm “Nam” Mạnh Dịch Nam giật mình, suýt chút nữa là cả người va vào mặt Diệp Ty.

“Còn giả chết” Mạnh Dịch Nam trừng mắt nhìn Diệp Ty đã muốn mở hai mắt, vung tay lên, hung hăng đánh lên đầu nó một cái.

“Này, đau.” Diệp Ty đau, thét đến chói tai.

Mạnh Dịch Nam thừa dịp cậu ôm đầu, xốc cậu đứng thẳng dậy: “Đứng lên” Nói xong, xoay người hướng cửa đi ra ngoài.

“Nam, em nhớ chúng ta lúc trước.” Diệp Ty thản nhiên nói, nhìn Mạnh Dịch Nam thân hình ở cạnh cửa, rất nhanh rời đi, Diệp Ty khóe miệng cười lên, chúng ta đã xa nhau lâu lắm.

Lộ hiểu Vụ bê bữa sáng lên bàn, tiếp đón hai người.

Diệp Ty ngồi đối diện Mạnh Dịch Nam, một đôi mắt chích nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Nam, mà Mạng dịch Nam nhìn như không thấy, chỉ lo cho Hiểu Vụ: “Ăn nhiều một chút, bệnh vừa mới khỏi, cần bổ sung dinh dưỡng.” Lộ hiểu Vụ ở trước mặt Diệp Ty, cảm thấy hơi ngượng ngùng, chỉ có thể im lặng ăn bữa sáng.

“Nam, em hôm nay sẽ theo anh đến công ty.” Hiệp Tỉ chậm rãi mở miệng.

Mạnh Dịch Nam ngẩn ra, trừng mắt với cậu: “Đi làm gì?”

“Lâu lắm mới trở lại, sợ không dám đi đâu.” Diệp Ty nói xong mặt thực không đỏ tim không động, nhưng là Mạnh Dịch Nam trong lòng thầm mắng, tiểu quỷ, ngươi không phải ở đây đã hơn hai mươi năm? Mới đi ra ngoài vài năm, liền không nhớ đường?

“Anh cũng bận, không rảnh mang cậu đi, anh gọi cho Chung bình, cậu ấy chắc đang nghỉ ngơi ở nhà.” Mạnh Dịch Nam tối hôm qua đã nghĩ phải đem phiền toái này giao cho Chung Bình.

“Không, em chỉ đi theo anh.” Diệp Ty mắt nhất hoành, lạnh lùng cự tuyệt.

Lộ Hiểu Vụ nhìn biểu tình của Diệp Ty, trong lòng thầm nghĩ, Diệp Ty thoạt nhìn không kém tuổi Mạnh Dịch Nam bao nhiêu, sao cảm giác lại cứ như trẻ con. {hana: con rơi của Nam ca a}

“Diệp Ty” Mạnh Dịch Nam nghiêm mặt, nó dám nói lung tung, sẽ trực tiếp đá nó từ tầng 25 xuống.

“Em với Chung Bình không hợp nhau.” Diệp Ty kiên trì, Chung Bình cũng chỉ là đối nữ nhân hứng thú.

Mạnh Dịch Nam muốn nói, lại bị Lộ Hiểu Vụ khẽ chạm vào tay “Diệp Ty có lẽ không thích ứng kịp, anh mang theo Diệp Ty, dù sao ở nhà, em ấy cũng sẽ thấy chán.”

Diệp Ty vừa nghe, nhất thời mặt mày hớn hở “Vẫn là chị dâu xinh đẹp hiểu ý.”

Mạnh Dịch Nam hung hăng trừng mắt, nhìn về phía Hiểu Vụ mỉm cười, trong bụng thầm rên, Lộ Lộ a, em không cần đem anh cho vào bụng sói như thế chứ.

Lộ hiểu Vụ hướng Diệp Ty nhẹ nhàng cười “Em là khách, chúng ta đương nhiên muốn tiếp đón chu đáo.”

Mạnh Dịch Nam bất đắc dĩ gật đầu, mang theo Diệp Ty đi cùng.

*****

Ăn xong bữa sáng, Mạnh Dịch Nam lái xe đưa Hiểu Vụ đi làm trước, sau đó mới lái xe đưa Diệp Ty cùng đi đến công ty.

Diệp Ty vừa mới thấy Hiểu Vụ xuống xe, liền ghé vào lưng ghế của Mạnh Dịch Nam cười gian: “Vợ của anh quả không sai.”

Mạnh Dịch Nam hung hăng trừng hắn liếc một cái, mở di động ra gọi: “Buổi tối 7h, vẫn chỗ cũ, ngươi mà không đến thì đừng trách , hừ.” Nói xong liền gập điện thoại lại.

Diệp Ty lui cổ về sau “Chung Bình à?” Nam tức giận, bất quá, đối tương không phải là hắn, haha, mà là Chung Bình.

“Không phải chuyện của cậu.” Mạnh Dịch Nam lạnh lùng nói, xong đạp chân ga, xe tăng tốc rời đi. Diệp Ty chỉ có thể ngồi kề sát ở ghế, khóe miệng cười khẽ, vô luận anh có tình nguyện hay không, em đều phải đi theo anh. {hana: đammie trá hình à}

*****

Lộ Hiểu Vụ bị bệnh, mặt gầy xọp. Giản Ngọc Đình mắt tinh, chỉ nhìn một chút liền nhận ra. “Hiểu Vụ, cô bị bệnh.” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười, “Hai ngày trước bị sốt.”

“Thật đáng thương a, không đi khám bác sĩ sao?” Giản Ngọc Đình một bên nói, một bên nhìn chằm chằm máy tính.

“Không, uống thuốc một chút thì tốt rồi,” Lộ Hiểu Vụ ghé vào trên bàn, bất giác nhớ tới Mạnh Dịch Nam ôn nhu chăm sóc, hắn lại bên tai nói lời nhỏ nhẹ, ôn nhu cử chỉ, Lộ Hiểu Vụ mặt không khỏi nóng lên, bình thường hắn cư nhiên cũng sẽ như thế, nhưng cô lại cảm giác có chút không đúng.

“Sao, đang nghĩ cái gì a? Gọi ngươi vài tiếng cũng không thưa.” Giản Ngọc Đình không biết từ khi nào đã đến bên cạnh cô, vỗ vai cô.

Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt nói “À, không có gì.” Cô….. Mạnh Dịch Nam, bất giác thẹn thùng lắc đầu.

“Mị Nhi, ngươi tới mà xem, Hiểu Vụ thì ra bắt đầu mê Cảnh hạo quản lý.” Giản Ngọc Đình đột nhiên lớn tiếng kêu, Lộ hiểu Vụ sợ tới mức miệng hé ra, cái gì với cái gì a? Nàng nào có mê…. Cho dù có, cũng chỉ có thể là chống cô a, nào cùng Cảnh Hạo có quan hệ gì?

Dương Mị Nhi vừa nghe giống như phát hiện mãnh nam mới hướng lại đây, Giản Ngọc Đình hướng bàn làm việc của Lộ hiểu Vụ nói: “Này bà chị dâu, còn mê Cảnh quản lý.”

Lộ Hiểu Vụ theo tay nàng chỉ nhìn lên, hai mắt nhất sắc, té xỉu, sao mặt Cảnh Hạo lại ở dưới tay cô đâu? Cụ thể là bìa ảnh của hắn ở trên cuốn tạp chí bị cô láy ra kê tay, mà cô này không phát hiện.

“Ta… không biết.” Cô là muốn biện giải không biết này tạp chí có ảnh Cảnh Hạo, cô chỉ là thuận tay lấy tờ tạp chí để kê, cô vừa rồi chỉ nghĩ về chồng, nào có để ý a. Khó trách vừa nãy liếc qua tạp chí lại thấy ảnh người trong đó có điểm quen mắt, nhưng là vẫn không nghĩ có khả năng là người quen. Ngượng ngùng, Cảnh quản lý, đem lãnh đạo không để vào mắt.

“Này, hiểu vụ, mặc dù Cảnh quản lý so với chồng cô vừa soái vừa có tiềm chất, nhưng cô cũng không thể như vậy đứng núi này, trông núi nọ a.” Dương Mị Nhị duỗi ngón tay ra, ấn ấn đầu cô, cái gì tốt đều chiếm hết, thế thì các cô còn biết sống sao a.

“Ta đã kết hôn, kính nhờ.” Lộ Hiểu Vụ đành phải nói ra lý do có sức thuyết phục nhất, chuyện này Cảnh Hạo cũng biết. Hơn nữa cô biết Cảnh Hạo chắc chắn có ý trung nhân, hắn mua nhẫn kim cương lớn như vậy.

“Làm gì thì tự mình hiểu lấy. Lộ Hiểu Vụ vẫn là không được làm sai.” Giản Ngọc Đình một bên tặc lưỡi, một bên lấy cuốn tạp chí dưới tay Hiểu Vụ “Khi kết hôn phải nhận mệnh, dù có gặp được người tốt hơn cũng không muốn được, loại này phải để các chị em chưa chồng đến đi.” Nói xong, hai người cầm lấy cuốn tạp chí đi rồi.

Lộ Hiểu Vụ nhu nhu trán, trong lòng thở dài, chồng ta cũng không kém ai. Cô không phát hiện, chính mình đã muốn bất tri bất giác bắt đầu bảo vệ hình tượng chồng mình.

*****

Sau khi tan tầm, Mạnh Dịch Nam gọi điện cho Hiểu Vụ, nói đêm nay cũng với Chung Bình, Diệp Ty tụ tập. Hiểu Vụ vui vẻ, Diệp Tyvừa trở về, bạn tốt tụ tập một chút là chuyện bình thương.

Đến giờ, mọi người đều tan tầm, Lộ Hiểu Vụ còn phải đưa cho tổng bộ bảng biểu báo cáo. Làm xong, cô ra khỏi văn phòng, ấn dáu vân tay để mở cửa ra công ty.

Lộ Hiểu vụ đi ra, chậm rãi hướng bến xe bus đi đến, trên đường người đi cũng nhiều, xe cộ đông đúc. Hôm nay gió hè mát mẻ, trên đường cũng có nhiều người đi hơn, chính là vì mọi người đều muốn hưởng thụ cuộc sống về đêm.

Lộ Hiểu Vụ đi theo một đám người qua đường cái, đang muốn hướng bến xe bên kia đi đến, đột nhiên đường bị vây quanh bởi một đám người, ngăn trở đường đi. Lộ Hiểu Vụ cẩn thận từ trong đám người cố thoát ra, này đám người tụ tập xem náo nhiệt, cô chính là không muốn xem náo nhiệt, mẹ đã nói, nếu như chẳng may trên đường gặp cảnh náo nhiệt thì không cần xem, nếu như là người ta đánh nhau, mình đứng xem cẩn thận còn bị tai vạ theo, cho nên, không cần xem náo nhiệt. ( LL: giống mình, mấy chỗ đó, mình chạy nhanh a, có điên mới ở lại xem……hana: me too… ) Lộ Hiểu Vụ cố gắng từ trong đám người đi qua, những người này muốn xem thì đứng bên đường mà xem a, sao lại đứng giữa đường, làm người khác đi không được.

Đột nhiên một thanh âm vang đén khiến cô bước chậm lại, Lộ hiểu Vụ chậm rãi quay lại, này nghe như thanh âm của Cảnh quản lý.

Quả nhiên, này thanh âm lạnh lùng không phải từ miệng quản lý phát ra còn có thể là ai? Lộ hiểu Vụ đảo mắt qua, anh ta không giống như là người xem cảnh náo nhiệt, mà là nhân vật chính tạo nên cảnh náo nhiệt này đi. Cảnh Hạo bị một nam nhân gầm rú, vẻ mặt rất khó chịu.

“Cái đồ xấu xa, còn dám gây sự? Tin hay không ta tìm người giết ngươi.” Cảnh hạo đối diện người nam nhân hung dữ trước mặt, tay đã muốn vung lên, ra vẻ sẽ đánh Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo lạnh lùng chống đỡ, căn bản không them để ý hắn, lấy điện thoại cầm tay gọi 122.

“Md, không biết lái xe đừng đi ra đường, đi ra dọa người.” Người đàn ông càng nói càng hăng say, xem ra là xe của Cảnh Hạo đâm vào xe hắn, nếu không hắn sẽ không như vậy hung ác đi.

Lộ hiểu Vụ do dự nửa ngày, dù gì thì Cảnh Hạo cũng là đồng sự đi, đống sự thì nên giúp đỡ nhau, cô liền đi đến bên cạnh hắn: “Cảnh quản lý.”

Cảnh Hạo vừa nhìn thấy cô, sợ run ba giây, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu, nhìn cô mà không có lên tiếng. Lộ Hiểu Vụ sửng sốt, này chắc Cảnh quản lý không muốn đồng nghiệp nhìn thấy cảnh xấu hổ của mình. Té xỉu, kia cô thực nhanh nhẩu.. Ách… Ách… Lộ Hiểu Vụ thấp giọng nói “Cảnh quản lý, ngươi ở lại, ta đi trước.” Nói xong tựa như xoay người trốn nhanh.

Cảnh Hạo rất nhanh gọi cô lại: “Chớ đi.”

Lộ Hiểu Vụ dừng một chút, chậm rãi xoay người, nhìn phía Cảnh Hạo. Anh ta không để ý đến cô, nhưng là lại không cho cô đi? Hay là anh ta không mang theo tiền, muốn cô cho vay, được rồi, dù gì cũng là đồng nghiệp nhìn thấy đống nghiệp gặp nạn không thể không thấy chết mà không cứu.

Người đàn ông vừa thấy Cảnh Hạo không để ý đến chính mình, lại cùng người phụ nữ khác nói chuyện, càng phát hỏa: “Ngươi có bồi thường không? Ông mày hôm qua vừa đi bảo dưỡng xe, như thế nào cũng phải bồi thường tám ngàn.”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng nhất thời níu lưỡi, người này…. Hắc, tuyệt đối là từ Tác Mã Lý đến! Không nghĩ chỉ cần xin lỗi rồi bồi thường, nhưng là người này lại đòi nhiều như vậy?

Cảnh Hạo không để ý đến anh ta, lại gọi điện cho công ty bảo hiểm của mình, sau đó lôi Lộ hiểu Vụ lên xe ngồi, cửa xe nhất khóa, nhất thời, bên ngoài huyên náo trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Lộ Hiểu Vụ ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Hạo, lại nhìn bên ngoài thấy người đàn ông muốn giơ chân đá, xe đột nhiên chấn động, Lộ Hiểu Vụ sợ tới mức trong lòng run lên. “Cảnh…” , anh ta như thế nào cũng không nói? Người khác đang đạp xe hắn.

Cảnh Hạo chính là lạnh lùng tựa vào trên ghế, Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn anh ta, mặt tối tăm cũng không không dám lên tiếng.

*****

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông đã có mặt. Vừa thấy người đàn ông kia tay đấm chân đá vào xe, trực tiếp lôi anh ta đi lên xe cảnh sát. Lộ Hiểu Vụ trong lòng cười khẽ, trước mặt cảnh sát, dám phá xe người khác, đúng là ngốc.

Cảnh Hạo ngồi dậy, đối nàng nói: “Ở yên trên xe.” Liền mở cửa xuống xe.

Lộ Hiểu Vụ ngồi trên xe nhìn anh ta phối hợp với cảnh sát giao thông xử lý vấn đề, giống như nhân viên bảo hiểm cũng tới, sau một hồi, cảnh sát quyết định trách nhiệm mỗi bên, Cảnh Hạo không có sai phạm gì, đi đến người đàn ông kia giáo dục một hồi rồi thả người. Công ty bảo hiểm cũng chụp ảnh xong, đã đi rồi.

Cảnh Hạo không để ý người đàn ông kia hùng hùng hổ hổ, mở cửa xe, lái xe đi rồi.

*****

Lộ Hiểu Vụ ngồi ở trong xe, cảm nhận được trong xe áp suất thấp, đại khí cũng không dám thấu một chút, Cảnh quản lý nhất định trong lòng đang bực, nếu là không cần vay tiền cô, cô chính là nên xuống xe chính mình trở về nhà.

“Ách… Cảnh quản lý, anh lái xe đến chỗ kia thì dừng lại một chút.” Lộ Hiểu Vụ lo sợ, bất an lên tiếng.

Cảnh Hạo liếc nhìn cô một cái, không có lên tiếng, tiếp tục lái xe.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng thầm nghĩ, anh không cần đưa tôi đi, hôm nay chồng tôi không có nhà, cũng không có gì thiết đãi ngươi, trong nhà cũng không có đồ ăn, anh….. ngay tại phía trước dừng xe cho tôi đi xuống là được rồi.

“Cảnh quản lý, tôi còn…” Lộ Hiểu Vụ vẫn là muốn xuống xe.

“Tối nay có rảnh không?” Cảnh Hạo mắt thẳng tắp nhìn phía trước, giọng điệu lạnh như băng.

A….. Lộ Hiểu Vụ trong lòng khó nghĩ, anh ta…. muốn làm gi? Cô đang định mở miệng kêu không rảnh, Cảnh Hạo đã mở miệng : “Có thể hay không cho tôi mượn chút thời gian?”

Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn Cảnh Hạo liếc mắt một cái, kia trong ánh mắt có bi thương…. Anh ta….. đau lòng hôm nay bị người ta gây sự? Ách…. Hẳn là không phải anh ta bồi thường cho người ta tám ngàn đi? Lộ Hiểu Vụ cố gắng tìm lý do cự tuyệt, Mạnh Dịch Nam tuy không ở nhà, nhưng là, cô vẫn phải về nhà đúng giờ. “Tôi muốn về nhà nấu cơm.” Lời nói vừa thốt ra, cô đã chột dạ cúi đầu, cô không có thói quen nói dối.

Bên trong xe nhất thời một mảnh trầm mặc, Cảnh Hạo cắn môi không nói một lời, Lộ Hiểu Vụ chỉ có thể làm thế, lo lắng của Mạnh Dịch Nam ở trong lòng chậm rãi hiện lên, cô không muốn thân cận với Cảnh Hạo, như vậy là không đúng.

“Lộ Hiểu Vụ, coi như là xã giao đi, hôm nay cho tôi chút thời gian.” Cảnh Hạo nhìn cô một cái, đèn xanh sáng ngời, đầu xe quay về hướng ngược với hường nhà cô mà chạy.

Lộ Hiểu Vụ khiếp sợ một chút, ngồi thẳng lên nói “Cảnh quản lý.”

Cảnh Hạo không để ý Lộ Hiểu Vụ phản đối, đem cô bắt cóc!

Mà Mạnh Dịch Nam lúc này, ngay cùng với hai người bạn đang đối nhau sứt đầu mẻ trán, không nghĩ tới vợ mình thế nhưng bị người khác theo dõi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.