Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 36: Sắc, có đủ sắc!!! ♥♥♥



Edit: hana

Beta: hana

Cuộc sống của Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ cuối cùng cũng trở lại bình thường. Trong nhà không còn Diệp Tỳ quả nhiên cảm giác im lặng thoải mái hơn rất nhiều, dù sao có người ngoài cũng vẫn cảm thấy không tiện.

Tuy Mạnh Dịch Nam đã giải thích với Lộ Hiểu Vụ, Diệp Tỳ vì cãi nhau cùng “bạn gái” nên mới quay về tìm anh, không biết sau khi gặp anh cậu ta lại cố tình muốn thể hiện thái độ thân mật với anh, quả thật bọn họ không hề có chuyện gì.

Lộ Hiểu Vụ chống cằm ngẩn người nhìn màn hình máy tính, thật sự là không có chuyện gì sao? Diệp Tỳ kia rõ ràng mỗi lần nhìn Mạnh Dịch Nam đều là cái nhìn đầy ẩn tình, đặc biệt ôn nhu, ánh mặt ấy giống hệt ánh mắt đầy ghen tuông của một cô tình nhân bé nhỏ. Cô tuy rằng không rõ quan hệ phức tạp của họ lúc trước nhưng với ánh mắt của Diệp Tỳ cô nhìn thôi cũng biết.

A, a, không nghĩ nữa, Lộ Hiểu Vụ dùng sức lắc đầu, cho dù Diệp Tỳ có tình cảm này nhưng Mạnh Dịch Nam sẽ không có. Biểu hiện của anh đối với Diệp Tỳ rõ ràng là phản kháng. Hơn nữa khi Diệp Tỳ nói về sở thích của Mạnh Dịch Nam cô mới giật mình phát hiện, thì ra bản thân mình hoàn toàn không biết gì về anh, nếu không phải Diệp Tỳ nhắc nhở cô cũng không thể biết những thói quen trước của anh. “Nam cần một người thật sự của anh.” Những lời này luôn hiển hiện trong đầu cô, cô thật muốn nói Mạnh Dịch Nam không nói cho cô, cô làm sao biết được về anh.

Kết hôn không phải là sẽ càng hiểu nhau sao, sao lại càng trở nên xa lạ thế này? Vài ngày này Lộ Hiểu Vụ thật sự bận tâm vấn đề này, ít nhất hiện tại cô vẫn chưa thể hiểu ra.

….

“Hiểu Vụ.” Dương Mị Nhi ghé vào phía sau cô “Buổi tối có muốn đi dạo phố không?”

Hiểu Vụ buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình, các cô ấy thường xuyên dạo phố nhưng rất ít khi rủ cô, bởi họ biết cô bình thường hết giờ làm sẽ về nhà, rất ít tham gia những hoạt động bên ngoài.

“Có đi hay không a?” Giản Ngọc Đình nhướn mi hỏi lại.

“Tôi…” Lộ Hiểu Vụ trong lòng suy nghĩ, bọn họ đột nhiên rủ cô đi dạo phố, có ẩn ý gì không? Diệp Tỳ vừa mới đi khỏi, gần đây Mạnh Dịch Nam rất cao hứng, chiều nào cũng đến đón cô về nhà.

“Ôi, một ngày không ở bên chồng yêu là không chịu được sao?” Dương Mị Nhi nghĩ đến cô muốn về với chồng, bắt đầu giở trò làm nũng.

“Không phải, không…phải.” Hiểu Vụ vội vàng phủ nhận, cô không biết mình cuống cái gì, bọn họ mỗi ngày đều thảo luận những vấn đề này, cô lại tránh xa.

“Vậy đi nha, nghe nói cô có thẻ Vip của bách hoá mua sắm, có đồ tốt nhất định phải chia sẻ a.” Giản Ngọc Đình dùng sức ôm lấy vai cô đáp.

Lộ Hiểu Vụ cuối cùng cũng hiểu được mục đích của bọn họ, thẻ Vip này là Mạnh Dịch Nam làm cho cô, cô bình thường rất ít mua quần áo, mỗi lần đi mua đều là đi cùng Minh Quyên hay Mạnh Dịch Nam.

“Nếu không, tôi đem thẻ cho hai người mượn.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ bọn họ thật ra là muốn dùng thẻ Vip của cô, bản thân cô có đi hay không cũng không quan trọng.

“Hiểu Vụ, cô cũng đi đi, hiện tại ai cũng chạy theo mốt, khẳng định có rất nhiều mẫu mới.” Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình cười, khẳng định muốn lôi kéo cô theo, bằng không hay người bọn họ không phải là đang chiếm tiện nghi của cô sao.

“Đúng vậy, Hiểu Vụ, cô cùng chúng tôi dạo phố thì cũng chỉ là vật hợp theo đàn thôi.” Giản Ngọc Đình châm ngòi thổi gió*. {hana: (*) câu này có thể hiểu gần nghĩa với đổ dầu vào lửa}

“Vậy…. được rồi.” Hiệu Vụ bị hai người quấn lấy không buông đành phải đồng ý. Chờ hai người đi rồi, cô mới nhắn tin cho Mạnh Dịch Nam nói buổi tối cùng đồng nghiệp đi bách hoá mua sắm dạo phố.

Mạnh Dịch Nam rất nhanh nhắn lại, gần về thì gọi cho anh, anh đi đón em.



Tan sở, ba người cùng đi ăn cơm ở một nhà hàng cơm Tây, sau đó mới đi đến bách hoá trung tâm.

Lộ Hiểu Vụ cuối cùng cũng có kiến thức về cái gì gọi là dục vọng mua sắm của phụ nữ.

Phụ nữ khi đi mua sắm nhất định phải chuẩn bị kỹ, thứ nhất là chọn một đôi giày cao gót thoải mái, là thục nữ thì tuyệt đối tránh xa giày thể thao, sau đó cần xem hết tất cả các trang web cùng tạp trí thời trang để cập nhật toàn bộ những mẫu hàng hiệu mới nhất, tiếp theo là tìm hiểu về địa điểm phân phối hàng của những hãng đã chọn, lựa chọn con đường nhanh nhất và tiện nhận để đi đến đấy, tuyệt đối không thể bỏ qua bất cứ một cửa hàng nổi tiếng nào, cuối cùng, quan trọng nhất chính là trên người phải có sẵn tiền, đương nhiên thẻ Vip của trung tâm thương mại là nhất định phải có, như vậy khi tiêu tiền không chỉ sang mà còn có thể được chiết khấu a.

Lộ Hiểu Vụ bị hai người bọn họ tha lên tha xuống, hai chân đã gần như bị chặt đứt thế mà hai người bọn họ vẫn hưng phấn tiếp tục đi tiếp.

Lộ Hiểu Vụ nâng tay nhìn đồng hồ, trời ạ, đã sắp chín giờ ba mươi, hai siêu nhân này còn không muốn dừng lại sao?

Rốt cuộc Lộ Hiểu Vụ mệt mỏi tựa vào ghế sô pha của một cửa hàng thời trang không nhục nhích, hai mắt đăm đăm, cô thật rất ghét đi dạo phố, hơn nữa không thích bản thân tự làm người khuân đồ, vẫn là đi cùng người đàn ông ôn hoà vẫn thích hơn, có bao nhiêu đồ anh đều xách giúp, cô chỉ cần quan tâm chuyện xem xét đồ, nhìn trúng là mua. Hơn nữa mỗi lần đi mua đều có mục đích trước, không giống hai người này, cửa hàng nào cũng ghé, chắc còn tiếc không thể mang tiền hiến vào từng cửa hàng a.

Lộ Hiểu Vụ ngồi dựa vào sô pha, nhìn một loạt quần áo đàn ông, trong lòng đột nhiên ý thức được một vấn đề, cô chưa từng mua quần áo cho Mạnh Dịch Nam. Lộ Hiểu Vụ hơi ngồi thẳng dậy, đem túi đồ đã mua được đặt lên sô pha, chậm rãi đi đến xem xét một bộ quần áo, quần áo anh mặc là số mấy, ách, cô đúng là không biết. {hana: vợ con thế đấy}

Lộ Hiểu Vụ cắn môi dưới, thật muốn mua nhưng trong lòng lại do dự, không biết có nên gọi điện hỏi Mạnh Dịch Nam hay không, có điều nếu hỏi thì thật có điểm quái lạ, có thể khiến anh tổn thương không? Cô làm vợ lâu như thế mà không biết được anh mặc quần áo số mấy, cô…. thật không xứng làm vợ.

Đang lúc Lộ Hiểu Vụ rối rắm suy nghĩ Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình đã thay đồ và đi ra, hai người đứng trước gương, tự nhận xét về nhau, cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến Hiểu Vụ xem nhìn có được không?

Hiểu Vụ nhìn hai người một chút rồi mỉm cười, gật đầu, rất đẹp.

Quả thật, chỉ cần có tiền thì có cái gì là khó nhìn đâu? Phật dựa vào Kim trang, người dựa vào ăn mặc, xem ra những lời này nên đổi lại, người dựa vào Kim trang, phật dựa vào ăn mặc [chỉ cần cái áo cà sa là được mà]. Có tiền đúng là cái gì cũng tốt.

Quả nhiên, hai người đều kích động, nhanh chóng thanh toán tiền. Lộ Hiểu Vụ nhân cơ hội bọn họ trả tiền lại vụng trộm khoa chân múa tay với đống quần áo nam bên trong, trong đầu cố gắng tưởng tượng chiều cao và hình thể của Mạnh Dịch Nam, đánh giá nửa ngày cuối cùng cũng quyết định mua một bộ. Mặc kệ, cô trở về sẽ lén xem số đo của anh, nếu trùng thì có thể đưa ra, nếu không thì đem dấu đi!

Dương Mị Nhi vừa nhìn thấy cô cầm quần áo nam đi ra, hai người nhìn nhau cười “Hiểu Vụ, cô không cần như thế đi, đi dạo phố cũng không quên chồng yêu a.” Hiểu Vụ mặt sớm đỏ, nhanh chóng giải thích “Quần áo của anh ấy hai ngày trước bị tôi giặt bị phai màu vào.” Nói xong ánh mắt vội tránh ra không dám nhìn thẳng bọn họ.

Dương Mị Nhi không lên tiếng, chỉ cười nháy mắt với Giản Ngọc Đình, học đi, làm vợ phải như thế, giờ phút nào cũng phải nghĩ về người đàn ông trong nhà.

………….

Ba người sau khi thanh toán toàn bộ tiền thì rời khỏi cửa hàng, đi xuống lầu dưới, bước ra khỏi thang máy mắt hai người bọn họ sáng lên, hưng phấn lôi kéo tay Hiểu Vụ vào một cửa hàng. Lộ Hiểu Vụ đứng trong góc, ngẩng đầu nhìn biển hiệu, một màu hồng ngọt ngào, tên cửa hàng là “Yêu Mị”, người mẫu trong tủ kính tất cả đều mặc nội y gợi cảm. Là một cửa hàng chuyên bán nội y.

Lộ Hiểu Vụ mang theo túi đi vào, cô cũng nên đổi một bộ mới.

Tiến vào bên trong, hai nhân vật chính vây quanh bà chủ cửa hàng, hưng phấn hỏi thăm cái gì đó. Lộ Hiểu vụ cũng bắt đầu xem xét xung quanh, nhìn những nội y được trưng bày Lộ Hiểu Vụ chỉ dám xem những bộ kiểu dáng bảo thủ, có chút gợi cảm cô cũng không dám xem.

“Bà chủ, trên mạng tôi thấy cái loại nhìn trong suốt, nơi này có không?” Dương Mị Nhi hạ giọng ghé vào bên tai bà chủ thầm thì.

“Có, có, cô đợi một chút.” Bà chủ vừa thấy hai người bọn họ đã biết là người sành sỏi, thật nhanh chạy đến sau quầy.

Lộ Hiểu Vụ giả như không nghe thấy gì, chậm rãi đi dần ra ngoài cửa, hai sắc nữ này đi mua đồ, còn là loại trong suốt, trong cái đầu trống rỗng của Hiểu Vụ đều cảm thấy khâm phục….

Chỉ chốc lát, bà chủ đi ra mang theo mấy mẫu, Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình hưng phấn mở ra so lên người, sau đó phát ra tiếng cười cùng tiếng than sợ hãi.

Lộ Hiểu Vụ cảm thấy khó chịu, hai người này một chút cũng không kìm chế sao? Cũng chưa kết hôn, mua loại quần áo này làm gì? Trong đầu không cẩn thận lại nhớ đến lần trước Mạnh Dịch Nam nhìn cô thay áo ngủ, oanh, máu nóng nhanh chóng lưu chuyển, cô…. Sao đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, trong đầu vang vọng thanh âm trầm thấp của Mạnh Dịch Nam, vòng ôm mạnh mẽ, còn có… A! không thể suy nghĩ, Lộ Hiểu Vụ vừa ngẩng đầu liền đụng trúng một tủ trưng bày.

Cả ba người bên trong đều nhìn về phía cô “Hiểu Vụ, cô làm sao vậy?” Dương Mị Nhi buông quần áo, đi lại đỡ lấy cô.

Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt lui dần ra ngoài cửa nhưng cuối cùng vẫn bị Dương Mị Nhi tóm được, Giản Ngọc Đình thấy cô luông cuống cười ha ha “Hiểu Vụ, cô thường mặc loại nội y nào?”

Lộ Hiểu Vụ lắp bắp nói “Bình…. thường…” Cô khẳng định là cô mặc loại bình thường nhất.

“Ách…. Cô cũng kết hôn rồi, khẳng định là có điểm khác biệt đi.” Dương Mị Nhi cầm lấy một bộ váy ngủ hoàn toàn trong suốt màu đen đưa đến trước mặt Lộ Hiểu Vụ, Lộ Hiểu Vụ cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt lên trời, trời ạ, cái này…. quần áo gì mà nhìn xuyên, làm sao mặc? Cô….. bọn họ cũng thật can đảm.

“Váy ngủ của tôi là thế này.” Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng biện minh, chỉ vào một bộ váy ngủ thật bảo thủ. Cô mới không cần mặc cái loại quần áo này, so với không mặc gì còn đáng sợ hơn.

“Không thể nào, vậy chồng cô làm sao thưởng thức? Hắc hắc, khẳng định là lén mặc mà không cho chúng tôi biết đi.” Giản Ngọc Đình khoé miệng cong lên, nhí nhí ngực Hiểu Vụ, tuy rằng không tính là vĩ đại nhưng nếu mặc váy ngủ khêu gợi thì chắc hẳn cũng rất mê người.

Lộ Hiểu Vụ bị cô động chạm càng thêm ngượng ngùng, xấu hổ lùi qua một bên “Hai người cứ từ từ chọn, tôi đi chọn cái khác.” Cô vẫn là nên nhanh chọn một bộ nội y bình thường, bằng không chắc sẽ bị họn họ doạ chết.

Bà chủ thấy bọn họ bàn tán về nội y tình thú cảm thấy rất có hứng thú, lập tức đem toàn bộ cực phẩm ra, “đây là kiểu dây thừng, chỉ cần kéo ở đây liền mở hết ra, thật là tiện lợi, đây là kiểu nửa trong suốt, phía dưới đặc biệt nửa ẩn nửa hiện, đây là kiểu đồ y tá, rất nhiều cô gái thích, nói là bạn trai yêu sẽ….”

Lộ Hiểu Vụ nghe được đến cả cổ cũng đỏ hết lên, nghe đến đâu cũng cảm thấy thật đáng sợ, đáng sợ đáng sợ.

Lộ Hiểu Vụ chọn một bộ nội y kiểu dáng bảo thủ, chạy nhanh đến quầy thanh toán tiền, nhỏ giọng nói “Bà chủ, bộ này.” Bà chủ thấy hai người kia còn đang chọn liền giúp cô đóng gói trước.

“Bà chủ, nghe nói trên mạng dạo này có loại nội y kẹo, chỗ bà có không?” Giản Ngọc Đình hỏi.

“Cái cô nói là cái loại có thể ăn được này đi?” Bà chủ vừa nghe liền nở nụ cười “Có nhiều cô gái hỏi thăm, chúng tôi lại không có, chắc sắp tới sẽ có. Tôi may chỉ có mấy cái làm hàng mẫu, nếu mấy cô muốn, tôi có thể cùng nhau bàn bạc.”

Lộ Hiểu Vụ đem đồ bỏ nhanh vào trong túi, trán đã muốn đổ mồ hôi lạnh, có thể ăn? Nội y? Trời ạ, không cần doạ người thế đi, hai cô gái kia còn muốn mua nội y để ăn nữa sao?

“Được được, tôi cũng muốn.” Dương Mị Nhi hưng phấn nhảy dựng lên “Hôm nào tìm người đàn ông nào thử một chút mới được.”

………..

Lộ Hiểu Vụ hoàn toàn bị đánh gục, hai cô nàng này không phải là phụ nữ bình thường, tuyệt đối không phải, cô đã sắp chịu không nổi.

“Hiểu Vụ, cô cũng chọn một bộ đi, chồng cô khẳng định sẽ yêu cô đến chết.” Giản Ngọc Đình cười ngọt ngào với cô.

Lộ Hiểu Vụ từng bước từng bước lùi về sau, tay còn túm chặt cái túi giấy, cô… tuyệt đối không cần! Cô cố sứt hít một hơi dài, cố gắng để bản thân không thét lên “Cảm ơn, không cần.”

“Được rồi, nói không chừng ở nhà cô đã có cả chục bộ cũng nên.” Dương Mị Nhi cười gian tà, “Được rồi, bà chủ, tính tiền ba bộ.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hiểu Vụ co rút, hoàn toàn không thể phát biểu gì, ngây ngốc đứng tại chỗ, bọn họ…. sao lại có thể mạnh mẽ bức người như thế?

“Đúng, coi như thù lao hôm nay cô giúp bọn tôi dạo phố.” Giản Ngọc Đình cười tươi sáng lạn, bộ quần áo này cũng không quý, so với những gì hum nay nhờ Hiểu Vụ mà bọn họ tiết kiệm được khẳng định là buôn bán có lời.

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, lại lần nữa cười cứng nhắc “Không cần khách khí như vậy.” Là không cần quá mức như thế, trăm ngàn lần không cần mua, mua cô cũng sẽ bỏ đi! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ bỏ đi! Nếu để cho Mạnh Dịch Nam biết, trời ơi, cô…. Không muốn, muốn điên rồi!

“Bà chủ, ba bộ thì được ưu đãi gì không, bà xem chúng tôi đã mua nhiều như vậy a.” Hai người đã không nhìn đến cô, bắt đầu cùng bà chủ trả giá.

Lộ Hiểu Vụ mắt thấy dù có phản kháng cũng không hiệu quả, quyết tâm phải mang bộ đồ kia tiêu diệt hoàn toàn. Nội y kẹo ư? Dùng đường làm chỉ? Làm sao có thể mặc, làm sao có thể để lên người a? Hoàn toàn không thể tưởng tượng, sao lại có kiểu quần áo BT như vậy. Còn có thể ăn? Có thể ăn sao còn mặc lên người, thật sự là không thể hiểu nổi. Lộ Hiểu Vụ dùng sức lắc đầu, quyết định đem tất cả mọi chuyện quên đi, dù sao cô cũng tuyệt đối không dùng cái loại quần áo khủng bố này.

Hai người kia cuối cùng cũng chọn xong váy ngủ, đi khỏi cửa hàng nội y, nhìn Lộ Hiểu Vụ đứng cạnh cửa vẻ mặt không hơn không giận thì nhanh chóng đi đến bên cạnh trái túm phải túm tay cô, “Hiểu Vụ, hôm nay thật sự là quá tuyệt đi, thật thích.”

Lộ Hiểu Vụ cố gắng mỉm cười, vui vẻ là tốt rồi. Quả thật hai chân bọn họ cũng sớm mỏi rã rời, hận không thể có người đưa bọn họ về a.

………..

Ba người đi vào thang máy, Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình vẫn tiếp tục chủ đề về nội y, Lộ Hiểu Vụ cần túi đồ đứng bên cạnh làm bộ không nghe thấy.

“Hiểu Vụ, bộ đồ vừa rồi, vị kia nhà cô nhất định thích a.” Giản Ngọc Đình cười trộm nói với Hiểu Vụ.

Lộ Hiểu Vụ mỉm cười lắc đầu “Không thể nào.” Quần áo có thể ăn nhất định là không mặc lâu được, thế thì có lợi ích gì.

“Đợi anh ấy thưởng thức nhất định sẽ thích…” Giản Ngọc Đình cười như không cười nói, Dương Mị Nhi vẫn dựa vào thang máy cười trộm.

Lộ Hiểu Vụ bị hai người cười cho nổi hết cả gai ốc, anh thưởng thức cái gì? Nội y keo ư? “Anh ấy không thích đồ ngọt.” Cô nhớ kỹ sở thích của anh.

“Ăn bình thường đương nhiên là không thích, cô mặc cho anh ấy ăn, khăng định là yêu đến chết!” Dương Mị Nhi cười tà mị.

Nói tới nói lui thang máy đã đến nơi, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người ôm lấy tay cười lớn đi khỏi thang máy.

Lộ Hiểu Vụ mặt ngơ ngẩn chậm rãi đi khỏi thang máy, mặc cho anh ăn là có ý gì? Lộ Hiểu Vụ cố gắng suy nghĩ để hiểu những điều bọn họ nói, cô đem nội y mặc lên người, để cho anh ăn, vậy Mạnh Dịch Nam không phải….

Oanh, túi giấy trong tay Lộ Hiểu Vụ rơi xuống, trời ạ… bọn họ…. nói chuyện ma quỷ gì a! làm hại cô… nghĩ đến hình ảnh đáng sợ.

Hai người đi phía trước nghe tiếng động vội chạy ngược lại, nhìn Lộ Hiểu Vụ toàn thân đỏ bừng, đứng ngây như phỗng trước cửa thang máy, túi giấy rơi dưới đất. Hai người đồng thời chạy đến bên cạnh “Hiểu Vụ, cô làm sao vậy?”

Lộ Hiểu Vụ bị hai người láo nháo hỏi han mới lấy lại tinh thần, mặt vẫn tiếp tục đỏ. Bọn họ đúng là đại sắc nữ, sắc nữ siêu cấp BT, tự nhiên lại nói cho cô chuyện khủng bố như thế!

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, chờ mua về cùng chồng yêu dùng thử đi.” Giản Ngọc Đình nghĩ đến cô bắt đầu tưởng tượng, tươi cười nhặt túi giấy lên, kéo tay cô ra khỏi trung tâm mua sắm.

…..

Lộ Hiểu Vụ gọi điện cho Mạnh Dịch Nam, Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình nghe nói Mạnh Dịch Nam muốn đến đón cũng không vội đi, nói không nỡ đi, lúc này xe không dễ đón, ý đồ thật rõ ràng, muốn đi nhờ xe của cô.

Ba người đến một quán cà phê dưới tầng một trung tâm mua sắm uống cà phê đợi xe của Mạnh Dịch Nam.

Trong chốc lát, Dịch Nam điện thoại đến, ba người đi ra khỏi quán cà phê đã nhìn thấy xe của Mạnh Dịch Nam đậu sát bãi đậu xe.

Ba người lên xe, Dịch Nam lễ phép gật đầu chào hai vị đồng nghiệp của Hiểu Vụ.

Hiểu Vụ ngồi ở ghế phụ, Mạnh Dịch Nam muốn giúp cô cầm túi giấy, Hiểu Vụ mỉm cười nói muốn tự cầm. Mạnh Dịch Nam cũng không ép, giúp cô cài lại dây an toàn, khởi động cho xe rời đi.

Dọc đường đi, hai đại sắc nữ thi nhau hỏi han Mạnh Dịch Nam, đem Hiểu Vụ quăng qua một bên. Dịch Nam mỗi lần trả lời câu hỏi của bọn họ đều nhìn Hiểu Vụ dò hỏi ý cô. Hiểu Vụ luôn mỉm cười với anh tỏ vẻ đồng ý.

Nhìn sắc mặt kia hai đại sắc nữ hâm mộ không thôi, chồng của Hiểu Vụ thật sự rất yêu cô.

Cuối cùng cũng đưa hai người bọn họ về đến nhà, Giản Ngọc Đình trước khi xuống xe còn thần bí tựa vào cánh cửa, ghé vào gần Hiểu Vụ, thấp giọng nói “Tôi viết giấy bảo đảm, chồng cô nhất định thích bộ nội y kia.” Nói xong cười vang rời đi.

Lộ Hiểu Vụ thật vất vả mới khống chế được nhiệt độ, giờ đây toàn thân cô lại đỏ tươi như tôm. Có đánh chết cô cũng không để Mạnh Dịch Nam biết cô có bộ nội y này, tuyệt đối không.

“Hiểu Vụ?” Mạnh Dịch Nam quay qua thấy mặt Hiểu Vụ hồng rực, đồng nghiệp của cô nói gì mà khiến mặt cô đỏ bừng như vậy?

Lộ Hiểu Vụ vội vàng ngẩng mặt lên “Dịch Nam, về nhà đi.” Không nên hỏi, cô cái gì cũng không biết. Lộ Hiểu Vụ liều mạng nuốt nước miếng, rất… đáng sợ, cô sẽ không bao giờ đi ra ngoài cùng hai người kia nữa.

“Em không thoải mái?” tay Mạnh Dịch Nam vừa nhấc xem trán cô, thật nóng “Lộ Lộ?” Mạnh Dịch Nam lo lắng gọi.

Trán Hiểu Vụ vừa bị đôi tay ấm áp của anh chạm vào liền như bị điện giật, anh… không nên chạm vào cô, cô hiện tại không thoải mái. Đầu óc cô đều bị lời nói và hình ảnh của hai đại sắc nữ kia làm cho….. dâm uế không chịu nổi, mà cô cũng không biết vì sao mình bất giác lại nghĩ đến anh. A…. a….. cô điên rồi, toàn thân đều khô nóng không chịu được.

“Dịch Nam, em muốn về nhà.” Lộ Hiểu Vụ quay mặt đi, khó khăn mở miệng yêu cầu anh lái xe đi.

Tuy rằng Mạnh Dịch Nam buồn bực nhưng vẫn khởi động xe, trực tiếp lái về nhà.

Kết quả đêm đó Lộ Hiểu Vụ nhốt mình trong phòng tắm hơn một giờ, sau đó trên giường, khi Mạnh Dịch Nam mới nhẹ nhàng ôm cô cô đã giống một viên kẹo đường, một cái chạm nhẹ là đã hoà tan, khiến anh yêu muốn chết!

Mạnh Dịch Nam yêu đến chết tiếng hừ nhẹ nhỏ nhỏ của cô, giống như một con mèo nhỏ đang khe rên, Hiểu Vụ khẳng định là lại chịu kích thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.