Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 39: Niềm Vui Đầy Bất Ngờ!



Edit: Linh Tinh Lung Tung

Beta: Hana

Mạnh Dịch Nam cho xe dừng ở bến tàu, mua vé xong liền lôi kéo Lộ Hiểu Vụ lên thuyền.

Hôm nay cuối tuần, du khách đi du thuyền không ít. Mạnh Dịch Nam tìm cái ghế dài, kéo Hiểu Vụ ngồi xuống. Trên thuyền là tiệc đứng, Mạnh Dịch Nam sắp xếp cho Hiểu Vụ ngồi xong, chính mình đi bưng đĩa thức ăn đủ hai người ăn trở về.

Lộ Hiểu Vụ nhìn anh cư nhiên còn bưng hải sản, trong lòng bất giác khẩn trương, “Anh không thể ăn, đừng lấy, em cũng không muốn ăn.”

“Em thích ăn thì ăn, anh có thể ăn được một chút.” Mạnh Dịch Nam buông đồ ăn, ngồi đối diện Lộ Hiểu Vụ.

“Anh…..không cần phải chiều ý em.” Lộ Hiểu Vụ cảm thấy ngượng ngùng, Diệp Tỳ nói đúng, cô không chỉ không biết anh thích gì, cũng không biết anh luôn luôn chiều ý chính mình.

“Anh nguyện ý.” Mạnh Dịch Nam lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lộ Hiểu Vụ bị anh nhìn ngượng ngùng, đành phải im lặng ăn cơm.

“Lộ Lộ, Diệp Tỳ có khả năng nhiều chỗ hơi quá mức, em không nên trách cậu ta, cậu ta chính là……” Mạnh Dịch Nam hi vọng Hiểu Vụ không hiểu lầm Diệp Tỳ, có thể cậu ta nhiều lúc quá mức, nhưng cũng không có ác ý.

“Em biết, cậu ấy là bạn tốt của anh.” Lộ Hiểu Vụ mỉm cười nói, anh không cần giải thích, Diệp Tỳ đã đi rồi, vậy chứng minh hết thảy, cậu ta cùng Mạnh Dịch Nam đã nhất định đạt được ước định nào đó, mà cô là vợ anh đành làm một mắt nhắm một mắt mở.

“Lộ Lộ.” Mạnh Dịch Nam cảm kích nắm chặt tay cô, cám ơn lý giải của cô.

Hai người sau khi ăn xong, đi ra trên boong tàu tản bộ, tựa vào lan can, Mạnh Dịch Nam từ phía sau ôm Lộ Hiểu Vụ, cô có chút ngượng ngùng, đây là ở bên ngoài, người khác nhìn có thể hay không ngứa mắt.

Mạnh Dịch Nam biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng lại căn bản không nghĩ muốn buông tay ra, như cũ gắt gao ôm cô. Buổi tối gió vẫn là có chút lạnh, Mạnh Dịch Nam đem cô ôm vào trong ngực, dán tại bên tai cô, “Lạnh không?”

Lộ Hiểu Vụ nhẹ lắc đầu, ở trong lòng anh không có chút nào lạnh.

“Hiểu Vụ, em sao lại không tò mò về quá khứ của anh?” Mạnh Dịch Nam kề sát mặt cô, cảm nhận được khuôn mặt cô hơi hơi lạnh, anh hy vọng cô muốn hiểu về anh.

Lộ Hiểu Vụ thấp mắt xuống, “Anh muốn nói tự nhiên sẽ nói.” Cô cảm thấy chủ động hỏi không tốt, đành phải bị động chờ đợi người khác tới báo cho biết. Rất sợ nếu không cẩn thận hỏi tới chuyện anh không muốn mở miệng, chẳng phải là càng xấu hổ. Hơn nữa, mỗi người đều có quá khứ, cô cũng không nguyện ý đi đào sâu.

“Nhưng em không hỏi, anh sẽ nghĩ em thờ ơ đối với anh.” Mạnh Dịch Nam trong lòng than nhẹ, quả nhiên như Diệp Tỳ nói, cô trong lòng nghĩ gì cũng sẽ không hỏi không nói, cô là một người nhát gan.

Lộ Hiểu Vụ thân thể cứng lại, anh là nghĩ như vậy sao? “Em không phải rất không đủ tư cách?” Diệp Tỳ nói không sai, cô không hiểu anh.

“Chúng ta cũng không đủ tư cách,” Mạnh Dịch Nam ôm lấy cô càng nhanh. “Lộ Lộ, anh hy vọng chúng ta có thể hiểu biết về nhau.”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, chậm rãi xoay mặt nhìn phía anh, trong mắt anh còn tràn ngập sự khẩn thiết.

Mạnh Dịch Nam ôm lấy Lộ Hiểu Vụ, lời nói êm tai thuật lại thời đại học điên cuồng của chính mình, những chuyện cùng đám người Chung Bình Vệ Đông tuổi trẻ làm càn, nay hồi tưởng lại đều là sự xấu hổ buồn cười.

Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, cùng anh nhớ lại những hoài niệm vui cười.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động tán gẫu về quá khứ cùng cô, quá khứ này cô không quen thuộc lại khát vọng muốn biết đến. Nghe thanh âm của anh trầm thấp, cảm nhận được đập mãnh liệt của trái tim anh, lần đầu cô cảm thấy mình và anh đã gần đạt đến trình độ tâm ý tương thông.

Đêm hơi lạnh, sông chậm trôi, chiếu rọi hai bóng dáng trái tim đang tới gần nhau, Nguyệt Nhi cũng vụng trộm vui mừng.



Sớm ngày hôm sau, Lộ Hiểu Vụ đến công ty đã thấy Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình ở trong góc nói nhỏ, cô cười khẽ đi đến vị trí của mình.

“Hiểu Vụ.” Dương Mị Nhi vừa thấy cô, chạy nhanh dán lại đây.

“Chào buổi sáng.” Hiểu Vụ bày ra miệng cười, xem ra cô hôm nay tâm tình rất tốt, mỉm cười ngọt ngào thủy chung bắt tại trên mặt.

“Hiểu Vụ, xin lỗi, lần trước nói giúp cô đặt nội y kẹo, nhưng giờ không có hàng.” Dương Mị Nhi ánh mắt lóe ra, mặt lộ vẻ áy náy. Lộ Hiểu Vụ vừa nghe đến mấy chữ kia, vội vàng nâng tay che miệng Dương Mị Nhi, trời ạ, các cô cư nhiên còn dám ở văn phòng thảo luận. Cô khẩn trương nhìn xung quanh, hoàn hảo thanh âm Dương Mị Nhi vừa rồi không lớn, mọi người cũng đều vừa tới công ty, không có người chú ý tới các cô đang nói cái gì.

Dương Mị Nhi bỏ hai tay cô ra, xem cô khẩn trương, cũng hạ giọng dán bên tai cô nói, “Bà chủ kia chỉ có hai bộ, cho nên…… Chúng tôi tính lần sau sẽ giúp cô đặt mua.” Thì ra là thế, bà cô kia thật sự tôt quá! Lộ Hiểu Vụ trong lòng buông lỏng, vui vẻ gật đầu, dù sao cô chính là lo lắng bọn họ sẽ mang đến cho cô kinh hỉ ngoài ý muốn, nếu đem vật kia tự nhiên kia xuất hiện trên bàn cô, không chừng cô càng dễ dàng gặp trở ngại.

“Không quan hệ, không quan hệ, các cô có là được.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ các cô khát vọng vật kia như thế, các cô đừng thất vọng là được.

Giản Ngọc Đình cũng đi tới, “Hiểu Vụ thật sự khéo hiểu lòng người.” Cô ta hướng Dương Mị Nhi cười, ôm lấy tay cô bước đi .

Lộ Hiểu Vụ vỗ về kinh hoàng cẩn thận ngồi, rốt cục cảnh báo giải trừ, xem ra gần đây vận may của cô không sai! Cảm tạ Chúa, cảm tạ lão Phật gia!



Giữa trưa, mẹ gọi điện thoại cho Lộ Hiểu Vụ, lại nhắc nhở cô đi kiểm tra. Lộ Hiểu Vụ buổi chiều liền hướng lãnh đạo xin nghỉ nửa ngày, đi một chuyến đến bệnh viện, là một bệnh viện lớn, cô vẫn là coi trọng những nơi có chuyên gia được đào tạo chuyên sâu a.

Kết quả, sắp xếp một chút buổi trưa, nửa giờ làm kiểm tra. Bác sĩ cũng hỏi cô một chút vấn đề, đặc biệt là chuyện phòng the vợ chồng, cô đều thẹn thùng thành thật trả lời, bác sĩ khiến cho cô kiểm tra toàn bộ, dù sao chính là có bao nhiêu kể lại bấy nhiêu. Kết quả kiểm tra trọn vẹn từ trên xuống dưới, mất hơn một ngàn tệ. Cuối cùng bị bác sĩ báo cho, thứ hai tuần sau đi lấy kết quả kiểm tra.

Lộ Hiểu Vụ vừa đi ra bệnh viện, một bên lẩm bẩm, bệnh viện quả nhiên là xấu xa, như thế nào cảm giác không có kiểm tra đo lường gì hết, tiền liền ào ào đi luôn! Ai, đúng là có bệnh thì đừng nghĩ sẽ có tiền, quả nhiên nói không sai!

Lộ Hiểu Vụ nhìn thời gian còn sớm, liền tính đi dạo siêu thị, đợi giờ tan tầm sẽ về nhà, bằng không, Mạnh Dịch Nam khẳng định sẽ nghi ngờ, việc kiểm tra này cô không tính cho anh biết.



Mạnh Dịch Nam mở cửa vào nhà, nhìn nhìn, Lộ Hiểu Vụ còn chưa trở về. Cô hôm nay giữa trưa có gọi điện thoại, nói tối nay gặp, bảo anh không cần đón cô, anh hết giờ liền trực tiếp về nhà .

Mạnh Dịch Nam buông cặp, vào phòng rửa mặt, thay quần áo đi ra. Thuận tay mở TV, chỉnh đến Phượng Hoàng Vệ Thị, xem thời sự báo tường.

Nhìn đồng hồ, Lộ Hiểu Vụ chắc cũng sắp về. Đang nghĩ tới, chuông cửa vang, Mạnh Dịch Nam trong lòng nói thầm, chẳng lẽ cô không mang chìa khóa? Anh nhìn xuyên qua mắt mèo, một nam nhân xa lạ đứng ngoài cửa. Chân mày anh căng thẳng, cầm lấy điện thoại cửa, “Này?”

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam xa lạ, “Xin hỏi là nhà của Lộ Hiểu Vụ sao?”

“Đúng vậy, anh là?” Mạnh Dịch Nam bất giác chần chờ, ai vậy?

“Tôi từ chuyển phát Thuận Phong, có một kiện hàng cho Lộ Hiểu Vụ tiên sinh.” Ra là công ty chuyển phát .

Mạnh Dịch Nam trong lòng ngẩn ra, Lộ Hiểu Vụ tiên sinh? Người này là đang nói về chồng của Lộ Hiểu Vụ hay là nghĩ Lộ Hiểu Vụ là đàn ông? Có điểm quỷ dị. Anh treo lên điện thoại, mở cửa, đứng ở trước cửa.

“Xin chào, kiện hàng của Lộ Hiểu Vụ tiên sinh.” Nhân viên chuyển phát lễ phép mỉm cười.

“Lộ Hiểu Vụ là bà xã của tôi.” Mạnh Dịch Nam gật đầu.

“Nga, trên đây lại viết như thế. Làm ơn ký nhận một chút, cám ơn.” Công ty chuyển phát cũng không chần chừ thêm nữa, lấy ra cái bút đưa cho anh.

Mạnh Dịch Nam rất nhanh ký xuống đại danh, tiếp nhận kiện hàng. Nhân viên chuyển phát mỉm cười rời đi.

Mạnh Dịch Nam đóng cửa lại, cầm lấy kiện hàng nhìn kĩ mặt nhãn, người gửi văn kiện là một người Quảng Đông, người nhân văn kiện rõ ràng ghi là Lộ Hiểu Vụ tiên sinh. Di, thật là kỳ quái, nếu là kí kiện hàng cho anh, vì cái gì không viết đại danh của anh, lại viết là Lộ Hiểu Vụ tiên sinh? Thật là kỳ quái!

Mạnh Dịch Nam ngồi trên sô pha, nghĩ nghĩ, vẫn là mở kiện hàng ra, quyết định nhìn xem rốt cuộc là cái gì.

Mạnh Dịch Nam vừa mở ra liền trợn tròn mắt!



Lộ Hiểu Vụ đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, cố gắng làm bộ như không có việc gì, trăm ngàn không thể làm Mạnh Dịch Nam phát hiện hôm nay cô đi bệnh viện.

Sau đó, lấy ra cái chìa khóa mở cửa vào nhà.

“Em đã trở về.” Cô đem túi đồ mới mua đặt trước cửa, sau đó cởi giầy.

Mạnh Dịch Nam ngồi trên sô pha, xem cô túi lớn này nọ, chậm rãi đi tới, mỉm cười khẽ giúp đỡ, cho cô tiện đổi giày, “Hôm nay đi mua đồ ?”

“Ân, trong nhà có vài thứ bị hết.” Lộ Hiểu Vụ cởi giầy, cầm túi xách đi vào phòng ngủ.

Mạnh Dịch Nam mang mấy túi lớn thức ăn để vào phòng bếp.

Lộ Hiểu Vụ thay quần áo đi ra, tóc đã cài lên. Cô đi vào phòng bếp, “Ngại quá, hôm nay em về trễ.”

Mạnh Dịch Nam đem các thứ trong túi lấy ra, mặt lộ vẻ mỉm cười, “Không sao, dù sao cũng chưa đói.”

Lộ Hiểu Vụ khẽ đẩy anh, “Tốt lắm, em đến rồi, anh ra ngoài xem TV đi.” Anh vẫn là đứng ngoài vẫn tiện hơn.

Mạnh Dịch Nam dừng tay, cho cô thu dọn, lẳng lặng đứng bên cạnh cô, nhìn tai cô đằng sau tinh tế, tay không khỏi nhẹ nhàng lướt qua sau cổ cô, “Hôm nay ăn cái gì?”

Lộ Hiểu Vụ sau cổ chợt lạnh, tâm hơi hơi kéo, thanh âm có chút nhẹ nhàng, “Thịt bò kho tàu.”

“Được, anh đang muốn uống chút rượu đỏ.” Mạnh Dịch Nam thanh âm bên tai cô phóng đại, không biết vì sao anh đột nhiên gần sát, trong lòng cô đột nhiên rung động run run, thanh âm của anh phút chốc thật dễ nghe, mang theo điểm ái muội, mang theo điểm khiêu khích, cảm giác nói không nên lời, dù sao chính là có loại ma lực từ tính, cô nhịn không được bắt đầu khẩn trương. Anh như thế nào đột nhiên muốn uống rượu đỏ?

Lộ Hiểu Vụ rốt cục đem thứ cuối cùng lấy ra, cảm giác được hô hấp của anh bên tai cô đột nhiên phất qua, sau đó rời đi, anh đi ra ngoài.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng xiết lại, chậm rãi quay sang nhìn anh biến mất ở cửa phòng bếp, trong lòng dấu chấm hỏi không ngừng phóng lớn. Anh hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ người đói bụng cũng sẽ ngẫu nhiên bị động kinh? Không thể hiểu nổi!

Mạnh Dịch Nam ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình TV, khóe miệng hơi lộ ra một chút cười, trong đầu lại nghĩ rung động vừa rồi. Không thể tưởng được Lộ Hiểu Vụ buồn không hé răng, lại sớm vì anh chuẩn bị một niềm vui bất ngờ như vậy! Lộ Lộ, bảo anh như thế nào không thương em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.