Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 51: Tâm nguyện nhỏ bé



Edit: Hana

Mấy ngày kế tiếp, Mạnh Dịch Nam ban ngày đưa Hiểu Vụ cùng hai bé con đến nhà họ Lộ, buổi tối lại đến đón về nhà.

Qua một thời gian được mẹ dạy, thủ pháp chăm trẻ em của Hiểu Vụ tăng lên không ngừng, hai bé con cũng không thân với cô hơn, mặc kệ là khóc to cỡ nào, chỉ cần được Hiểu Vụ ôm là lập tức ngừng khóc.

Mạnh Dịch Nam mỗi ngày cũng bị buộc phải gia nhập đội ngũ trông trẻ, Đinh Đinh Đang Đang vẫn không phân biết được anh với anh trai và vẫn gọi “ba ba..ba ba..” nhưng lại có thể phân biệt một Mạnh Dịch Nam giả bộ là một hung thần ác sát hay không, chỉ cần không có Hiểu Vụ bên cạnh hai bé con lập tức bò lên người anh, đem anh làm ngựa để cưỡi.

Buổi tối chủ nhật, Mạnh Dịch Nam lại bị Đinh Đinh túm chân, Đang Đang túm chặt tay, liều mạng ôn lấy người anh.

Mạnh Dịch Nam bị hai tiểu quỷ đè nặng trên sô pha, không thể động đậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói “Được rồi, chơi cho sướng đi, nước miếng đều nhiễu lên tay chú.” Có thể thấy được Đang Đang có bao nhiêu cố gắng, miệt mài bôi nước miếng lên tay anh, hơn nữa đôi mắt nhỏ bé chớp chớp đã có phần hồng hồng, mũi nhỏ khẽ chun, có thể biến ra tiếng khóc bất cứ lúc nào.

Đinh Đinh vẫn túm chặt ống quần anh, có điều ống quần anh rất trơn, bé túm vào một chút lập tức bị trượt ra, lại túm lại từ đầu, hai bé con một bên oa oa kêu, một bên cố gắng chinh phục đình núi có tên Mạnh Dịch Nam, đáng tiếc, đỉnh núi này cản bản không thể chinh phục, ngược lại Mạnh Dịch Nam lại vui sướng cười cười khi thấy bộ dạng thất bại của hai bé con.

Hiểu Vụ tắm xong đi ra nhìn thấy hai bé con bám dính lên người Mạnh Dịch Nam, mà Mạnh Dịch Nam nửa nằm nửa ngồi như đang hưởng thụ xem kịch hay, trong lòng không khỏi cười khẽ, anh sao lại có thể như thế? Cô đi nhanh đến khẽ trách anh “Anh không thể giúp hai đứa được sao?” Nói xong đem Đinh Đinh ngồi dưới đất ôm lên, khẽ huých tay anh ý muốn anh ôm Đang Đang lên.

Mạnh Dịch Nam cười khẽ bế Đang Đang lên, ôm bé ngồi sâu trong ngực mình “Anh là đang rèn luyện cho chúng, muốn làm gì cũng nên dựa vào sức mình.”

“Còn bé như thế đã bị anh tra tấn, cẩn thận đợi hai bé lớn sẽ hợp lại tra tấn anh.” Hiểu Vụ cười nhẹ ôm Đinh Đinh ngồi bên cạnh anh.

“Yên tâm, con chúng ta nhất định có thể chiến đấu lại!” Dịch Nam vẻ mặt đắc ý, con anh tuyệt đối phải lợi hại hơn Đinh Đinh Đang Đang, ai kêu anh chính là một ba ba lợi hại đi.

“Thôi đi, sao anh có thể chắc chắn là con trai?” Hiểu Vụ lườm anh một cái, nếu là con gái thì làm thế nào?

“Đương nhiên phải là con trai, nếu sinh con gái không phải để người ta cướp đi sao, không được, sinh con trai để đi cướp con gái nhà người ta. Hơn nữa bế con trai ra ngoài cũng phong cách hơn, em không thấy buổi chiều lúc Dì Siêu nhìn thấy anh bế Đinh Đinh đều nói là hai cha con đẹp trai sao.” Dịch Nam nhớ lại miệng không tránh được cong lên, vẫn là sinh con trai tốt nhất “hơn nữa, nhà chúng ta không thể cùng với nhà Chung Bình kết thông gia.” {hana: ách, thế mà không hiểu sao con trai anh cố sống cố chết bám lấy con gái Chung ca đấy nhé… hố hố… anh không biết dạy con ràu.. có điều đúng là con anh cũng BT không kém anh}

“Vì sao?” Hiểu Vụ buồn bực nhìn anh, anh không phải là bạn thân của Chung Bình sao?

“Tuyệt đối không được, trừ khi bọn họ sinh con gái, khi đó anh sẽ suy nghĩ.” Mạnh Dịch Nam mới nghĩ đến chuyện mình bị Chung Bình kia hại cho thê thảm, nếu con gái mình cũng bị Chung Bình kia làm hư thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào! Tuyệt đối không được!

Lộ Hiểu Vụ mặc kệ anh, quát nhẹ “Không còn sớm, mau cho bé con đi ngủ.” Nói xong liền ôm Đang Đang vào phòng ngủ.



Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Hai bé bị tiếng chuông doạ sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại sắp khóc. Hai người thật nhanh vỗ về, cùng lúc buồn bực kêu lên “Ai mà đến muốn thế a?”

Mạnh Dịch Nam đặt Đinh Đinh lên sô pha, vừa đi ra đã kinh ngạc hô lên “Ba, mẹ!” Anh thật nhanh mở cửa, Mạnh mẹ vẻ mặt tức giận vọt vào trong nhà, đầu cũng không ngoảng lại nói “Đóng cửa.”

A? Mạnh Dịch Nam giữ cửa, nhìn cha già đứng bên ngoài. Mạnh cha kéo theo hành lý, cười khổ đi vào.

“Ba mẹ, hai người đã về, đi chơi có vui không ạ?” Mạnh Dịch Nam vừa thấy biểu hiện kỳ lạ của hai người, cũng không dám lỗ mãng. Mẹ già nhất định là đang bực mình, ai, phụ nữ sao lại dễ dàng tức giận thế nhỉ?

“Không vui.”

“Vui.”

Mạnh mẹ Mạnh cha đồng thời mở miệng, đương nhiên Mạnh mẹ không nói đùa, bởi chỉ nhìn sắc mặt của bà là có thể biết, nếu vui vẻ chắc sẽ không thế, còn Mạnh cha trên mặt ngoài mỉm cười chỉ có mỉm cười.

Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ nhìn nhau dò xét, ba mẹ làm sao vậy?

“Đương nhiên, còn có người vui đến quên cả trời đất.” Mạnh mẹ nghiêm mặt, đặt mông ngồi xuống sô pha, ôm Đinh Đinh lên.

Mạnh cha vẫn mìm cười, nhún nhún vai, không nói gì.

“Ba, sao ba lại gây với mẹ a?” Mạnh Dịch Nam kề sát vào người ba, thấp giọng hỏi han tình hình, ấm ức của mẹ già có vẻ không bình thường a.

“Rồi sẽ quen thôi, qua hai ngày sẽ không sao.” Mạnh cha mỉm cười thấp giọng nói, sau đó bước đến sô pha ngồi xuống.

“A Nam, mai đi đặt vé máy bay.” Mạnh mẹ khẽ lắc đầu, ôm Đinh Đinh đi vào phòng cho khách, Dịch Nam nháy mắt với Hiểu Vụ, Hiểu Vụ thật nhanh ôm Đang Đang vào phòng cho khách.

“Ba.” Dịch Nam biết mẹ anh lần này là giận thật, cuối cùng là có chuyện gì.

“Ba mẹ đi chơi, vô tình gặp một công ty cũng tổ chức cho nhân viên đi du lịch, có một cô gái mời ba chụp hình chung, ba đồng ý, cô gái kia nói muốn ba gửi hình vào hòm thư cho cô ấy, cho nên cho ba số di động và địa chỉ hòm thư, mẹ con chính là ghen vì chuyện ấy.” Mạnh cha khẽ cười.

“Hừ, có phải chỉ đơn giản thế đâu? Người ta còn năm lần bảy lượt gọi điện hẹn cùng đi dạo!” Mạnh mẹ ôm Đinh Đinh xuất hiện ở cửa phòng khách.

Hiểu Vụ và Mạnh Dịch Nam buồn bực nhìn Mạnh cha Mạnh mẹ, đành phải chia ra an ủi, thì ra cha mẹ anh lớn tuổi như vậy mà ghen cũng thật đáng yêu, hai người bọn họ nhìn cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Mạnh mẹ kiên trì nhất quyết muốn về nhà vào ngày mai, bởi vì nghe nói cô gái kia cùng đoàn du lịch sẽ tới thành phố này, Mạnh mẹ tức giận nghĩ chắc cô ta muốn cưa cẩm Mạnh cha cho nên đi trước một bước, mắt không thấy thì lòng cũng sẽ không buồn bực.

Dịch Nam và Hiểu Vụ khuyên thế nào cũng không có tác dụng, đành phải suốt đêm cố gắng đặt vé máy bay giúp cha mẹ, đem hành lý của hai bé con sắp xếp gọn gàng.

Hai ông bà cả đêm ông cáu tôi rống, cãi nhau không ngừng.



Đêm xuống, Hiểu Vụ dựa vào lòng Dịch Nam, nhớ đến lời Mạnh mẹ nói không khỏi thắc mắc “Mẹ nói đàn ông Mạnh gia đều dễ dàng ôm hoa đào, anh có phải cũng giống thế không?” Đầu tiên là Diệp Tỳ, sau nữa là Phương Thì Tranh, có phải sẽ còn rất nhiều rất nhiều hoa đào vây quanh anh không?

“Đương nhiên không phải, cái đó chỉ đúng với ba và anh hai thôi.” Mạnh Dịch Nam lập tức phủ nhận, ba già cùng với anh hai đúng là phong lưu vô số. Có điều anh lại không thế, cho dù anh muốn phong lưu cũng bị Chung Bình hại không có cách nào phong lưu nổi, cho nên anh tuyệt đối không giống mấy người trong Mạnh gia kia.

“Anh không phải cũng là người nhà Mạnh gia hay sao?” Hiểu Vụ cười nhẹ, không lẽ anh chỉ lo cho mình?

“Anh là con của tình nhân.” Thanh âm của anh ấm áp, ngữ điệu thâm trầm.

Lộ Hiểu Vụ cuối cùng cũng biết được da mặt anh dày cỡ nào, dày đến mức có thể nó đã được bọc thép bên ngoài a.

“Em sẽ rất nhớ Đinh Đinh Đang Đang.” Hiểu Vụ chậm rãi ôm lấy thắt lưng Dịch Nam, nép sát trong ngực anh.

“Anh biết.” Dịch Nam vỗ nhẹ lưng cô, đêm nay vừa nghe ba mẹ nói sẽ đi sắc mặt Hiểu Vụ liền thay đổi. Tâm tư của vợ yêu sao anh lại không biết đây, mấy ngày nay cùng bọn trẻ sớm sớm chiều chiều vui chơi, Hiểu Vụ sớm đã coi Đinh Đinh Đang Đang như con mình sinh ra, một chút cũng không muốn rời xa hai bé. Hiện tại đột ngột muốn tách ra, cô khẳng định đang rất buồn.

“Đừng lo, sau này nhớ chúng ta có thể thu xếp về thăm.” Dịch Nam ôm cô chặt hơn, hôn lên tóc cô.

“Thật sao?” tay Hiểu Vụ chậm rãi xiết, gắt gao ôm lấy anh, cô nhất định sẽ nhớ bọn nhỏ.

“Đúng thế.” Dịch Nam ôm chặt cô, cuộn lại bên người, theo ánh trăng nhìn thẳng sâu vào mắt cô “Chúng ta cũng sinh một đứa nhé.” Của mình vẫn là tốt hơn.

Hai má Hiểu Vụ hồng nhuận, ánh mắt dịu dàng như nước, đón lấy ánh mắt anh, khẽ ừ một tiếng.

“Sinh con trai.” Dịch Nam thu tay lại, chậm rãi đem cô áp dưới thân, ngẩng đầu khẽ hôn, hưởng hết những gì tốt đẹp.

Nhìn thấy hình ảnh Hiểu Vụ ôm bé con bộ dạng dịu dàng như nước, ôn nhu chăm sóc thật sự khiến anh cảm động, tình mẫu tử thể hiện trên người Hiểu Vụ quả thật rất đẹp, cảm nhận được Hiểu Vụ yêu trẻ con Mạnh Dịch Nam cũng vội vàng khao khát có được một bảo bối của riêng anh và Hiểu Vụ, làm cho tình mẫu tử của Hiểu Vụ có thể thể hiện một cách hoàn hảo.



Sáng sớm hôm sau, hai người tiễn cha mẹ và hai bé con đi, Hiểu Vụ nói muốn đến công ty, Mạnh Dịch Nam lái xe đưa cô đi.

Khi cô mới đến công ty đã bị Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình trừng mắt nhìn như phát hiện ra thêm một châu lục mới “A, cô gái hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện a.”

Hiểu Vụ đỏ mặt xấu hổ, không cần nói lung tung a.

“Hai người không phải định sinh em bé đấy chứ? Tự nhiên lại muốn đi hưởng tuần trăng mất lần hai, thật sự là quá lãng mạn đi.” Giản Ngọc Đình nhanh mồm nói.

Hiểu Vụ vừa nghe, lại bị đoán trúng khiến mặt càng lúc càng đỏ hơn, bọn họ sao có thể biết chuyện cô muốn sinh em bé?

“Nói đi, lần này đi đâu chơi? Có quà không?” Dương Mị Nhi vỗ vỗ vai cô.

“Chúng tôi chỉ đưa ba mẹ chồng đi chơi, quà vẫn để ở nhà.” Hiểu Vụ chột dạ, thật may là ba mẹ chồng đi về cũng có mua cho cô ít đặc sản, ít nhất có thể giúp cô ứng phó.

Hai người vì thế mới buông tha cho cô.

Buổi chiều, Lộ mẹ gọi điện đến, nhắc cô đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe. Lộ Hiểu Vụ lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày hẹn, kết quả kiểm tra hẳn là cũng đã có đi. Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cô vừa lúc có thể đi qua lấy kết quả.

Hiểu Vụ nói với quản lí sau đó trực tiếp đi đến bệnh viện.

Tan làm Mạnh Dịch Nam gọi điện cho Hiểu Vụ, tính đến đón cô, có điều gọi vài lần cũng không liên lạc được, trong lòng Dịch Nam buồn bực, di động của Hiểu Vụ có phải hỏng rồi không? Sao anh gọi mai mà không được? Anh gọi tới văn phòng cô, lại được thông báo chiều nay Hiểu Vụ xin về sớm.

Trong lòng Dịch Nam lúc này mới thả lỏng, thì ra Hiểu Vụ đã sớm về, anh quay đầu lái thẳng về nhà.



Công viên chiều chạng vạng, có khá nhiều người vội vàng trở về nhà, hoặc đi thành đôi, nếu không cũng đi theo nhóm, chỉ có mình cô ngồi lại đây khiến người ta có cảm giác thật cô đơn.

Mặt trời sắp khuất núi, ánh chiều ta nhuộm đỏ mặt hồ, phản chiếu lấp lánh qua làn nước. Bên cạnh hồ không ai chú ý đến một dáng người cô đơn, mặt nhìn xuống nước, lặng lẽ ngồi trên cỏ, như một pho tượng, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng trầm tư, hoàn toàn ngơ ngẩn.

“Này, uống nước chanh đi.” Đột nhiên một ly nước ấm ấm đưa đến trước mặt cô làm cô hơi giật mình, tay chậm rãi đưa lên nhận lấy, tiếp tục im lặng. Bên cạnh cô có một chiếc di động bị tháo pin nằm im lặng.

Anh liếc nhìn, thản nhiên hỏi “Hiểu Vụ, gió nổi lên rồi, có muốn lên xe ngồi không?”

Cô chậm rãi lắc đầu, khoé miệng hơi cong lên, giương mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thanh âm mềm mại như gió “Cảm ơn anh, Cảnh quản lý.”

Cảnh Hạo nhìn khuôn mặt buồn rầu của Hiểu Vụ, không biết phải nói gì, anh không biết cô làm sao, chỉ biết sau khi cô đi khỏi bệnh viện vẫn trầm mặc như vậy.

Đột nhiên di động của Cảnh Hạo vang lên.

“Vâng, tôi hiện tại có việc, mai được không?” Cảnh Hạo thấp giọng nói.

Lộ Hiểu Vụ đang cầm ly nước chanh ấm áo, chậm rãi ngồi bên cạnh Cảnh Hạo. Cảnh Hạo nói vài câu an ủi qua điện thoại.

Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng mở miệng “Là chị họ sao.”

Cảnh Hạo nhẹ gật đầu, anh cùng Minh Quyên hẹn cùng nhau đi xem Hồ Thiên Nga, Minh Quyên nói có mấy thứ muốn xem.

“Cảnh quản lý, anh không cần đi theo tôi, tôi ngồi một lát là tốt rồi, anh đi tìm chị họ đi.” Thanh âm của người mới khóc xong, có chút yếu ớt.

Cảnh Hạo cười nhẹ, “cũng không phải chuyện gì đặc biệt.” Anh không thể để cô ngồi ngốc một mình như vậy được.

Lộ Hiểu Vụ quay đi, nhìn thẳng về phía giữa hồ, suy nghĩ trong lòng chậm rãi phát tán.

“Ngại quá, đã làm phiền anh.” Lộ Hiểu Vụ hạ tầm mắt, thanh âm tinh tế.

“Không sao, dù sao tôi cũng rảnh.” Cảnh Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt mất đi vẻ sáng lạn của cô, trong lòng không khỏi bất an, cô nhất định là đã xảy ra chuyện.

Lộ Hiểu Vụ cầm di động bên người lên, chậm rãi lắp pin vào, đóng nắp. Vừa khởi động máy di động đã hiện lên rất nhiều tin nhắn, Lộ Hiểu Vụ cụp mắt, cô biết tất cả đều là của Mạnh Dịch Nam.

Cảnh Hạo nhìn chẳm chằm vào cô, trong lòng tiếp tục lo lắng, cô hẳn là sẽ không nói. Lộ Hiểu Vụ đứng lên, nghiêng người cười nhạt “Tôi phải về nhà.”

Cảnh Hạo lập tức đứng lên, giữ chặt tay cô “Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi biết.” Hiểu Vụ bị anh đột ngột nắm lấy, giật mình và hơi hoảng sợ, nhưng khôi phục lại rất nhanh. Cảnh Hạo khẽ buông lỏng tay, thật nhanh nói “Tôi… ý tôi là, nếu cô cần giúp gì, cứ việc nói với tôi.” Hiểu Vụ gật đầu “cảm ơn.” Chính cô còn không nghĩ được gì, sao có thể nói đây.

Cảnh Hạo đành đưa Hiểu Vụ về nhà.



Khi Hiểu Vụ đi vào nhà Dịch Nam lập tức lao ra khỏi thư phòng “Lộ Lộ, em đã đi đâu vậy?” Anh lo lắng hỏi, điện thoại sao không gọi được, người cũng không thấy đâu, cô nếu không về chắc anh gọi điện cho cảnh sát báo có người mất tích mất.

“Em gặp một người bạn học cũ, mải nói chuyện em quên mất.” Hiểu Vụ cười nhẹ, vẻ mặt xin lỗi giải thích.

“Vậy …điện thoại sao cũng không gọi được?” Dịch Nam nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, chậm rãi đem lo lắng trong lòng nuốt vào, cô chắc là gặp bạn học cũ đi.

“Lúc đi đường em làm rơi vào nước, không biết có phải bị hỏng rồi không nữa?” Hiểu Vụ hơi nhíu mi, có chút phức tạp.

Dịch Nam trong lòng chấn đông, ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô “Vậy cũng không gọi cho anh.” Anh không phải trách cô, chính là quá lo lắng.

“A, em quên.” Hiêu Vụ cười nhạt, đưa tay ôm thắt lưng anh “Anh chắc chưa ăn tối? Em đi làm cơm ngay đây.” Nói xong liền tránh khỏi cái ôm của anh, đi vào phòng bếp.

Dịch Nam nhìn theo bóng dáng cô, trái tim hơi nhói, cô có tâm sự. Anh đi qua đứng tựa vào cửa, nhìn cô rửa tay, đeo tạp dề, bắt đầu mở tủ lạnh, bận rộn.

Hiểu Vụ chắc chắn có tâm sự! Cô ngay cả quần áo cũng không thay mà bắt đầu nấu cơm, cô chưa bao giờ như thế! Là chuyện gì? Vì sao cô không muốn nói cho anh? Mạnh Dịch Nam chậm rãi xoay người rời đi, thong thả tiến vào thư phòng.



Cả đêm biểu hiện của Lộ Hiểu Vụ vô cùng bình thường, Mạnh Dịch Nam cẩn thận quan sát cô, ngoài những lúc đột nhiên ngẩn người, cô cũng không thể hiện gì ra mặt, Dịch Nam do dự không biết có nên chủ động hỏi cô hay không, gần đây hai người rất hay nói chuyện, có chuyện gì cũng có thể nói với nhau, vì sao Hiểu Vụ lại rút lui? Không lẽ chuyện này cô không hi vọng anh biết? Vậy anh cuối cùng là có nên hỏi hay không? Hay vẫn là tôn trọng cô, đợi cô chủ động nói?

Hai người vẫn duy trì bộ dạng bình thường, tắm rửa xong lên giường.

Mạnh Dịch Nam đưa tay ôm lấy Hiểu Vụ, cô dịu dàng dựa vào người anh, vô cùng nhẹ nhàng.

“Mẹ buổi chiều có gọi điện, nói đã về nhà bình an.” Dịch Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, muốn tìm đề tài gì đó nói chuyện, cô mềm mại làm anh có chút lo lắng.

“Vâng, tốt quá.” Hiểu Vụ nhẹ nhàng trả lời, tay chậm rãi ôm lấy cổ anh.

“Đinh Đinh Đang Đang cũng ngoan lắm.” Dịch Nam dùng sức ôm lấy cô, làm cho cô dán lên người anh, cảm nhận đường cong cơ thể cô.

“Vâng.” Trong bóng đêm, khoé miệng Hiểu Vụ hơi cong lên, Dịch Nam chính là đang cắn lên khoé môi cô, rõ ràng cảm giác được nụ cười của cô, Lộ Lộ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.