Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 53: Toàn bộ bùng nổ đi



Edit: Lâm Lâm

Beta: Hana

Giữa lúc Hiểu Vụ mở đôi mắt gấu mèo tỉnh dậy, Mạnh Dịch Nam sớm đã dậy. Hiểu Vụ vừa mở mắt đã thấy anh từ trong phòng tắm đi ra, mặt được rửa thực thoải mái, trông rất có tinh thần.

Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn tươi cười đi vào trong mắt. Cảm thấy đầu có chút đau, vừa rồi trong nháy mắt, cô hoảng hốt nhìn đến một hình dạng thu nhỏ của anh, cái mắt nho nhỏ, cái miệng nhỏ, cái mũi nhỏ, hoàn toàn là hình dáng tướng mạo của anh, cô thấp mắt, vội vàng xoay người xuống giường, nghiêm mặt di qua người anh.

Khi tim Mạnh dịch Nam đập mạnh và loạn nhịp là lúc cô đã muốn đóng lại cửa phòng tắm.

Lộ Hiểu Vụ tựa vào bên cửa, trong lòng run rẩy, thân thể bị động co rúm. Dịch Nam, thật muốn nói cho anh biết, anh sắp làm cha! Nhưng là, em nói khồng được. Nước mắt lặng lẽ tuôn ra khóe mắt, cô chậm rãi nắm chặt tay, giương mắt nhìn chính mình trong gương. Cô chậm rãi khởi động cơ thể, dùng sức hất nước lạnh lên mặt, muốn làm mình tỉnh táo. Nếu có thể, cô thầm nghĩ muốn nói tin vui cho anh! Thầm nghĩ đến bộ dạng hưng phấn của anh!

……….

Cả ngày, Lộ Hiểu Vụ đều như mất hồn, đồng nghiệp cùng nói chuyện với cô, cô đều tỏ ra uể oải, mọi người đều cảm nhận được cảm xúc của cô, Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình đều đón rằng cô và chồng cãi nhau, bình thường rất ít khi nhìn thấy bộ dạng cô như vậy.

Buổi chiều, Lộ Hiểu Vụ xin phép trưởng phòng cho nghỉ đi bệnh viện. Mới ra khỏi thang máy, điện thoại vang lên, Hiểu Vụ lấy điện thoại ra vừa thấy tên anh, tâm khỏi căng thẳng.

“ Vâng?” Cô nhìn điện thoại nở một nụ cười buồn.

“Hôm nay em có khỏe không?” Dịch Nam thuần hậu hỏi thăm, buổi sáng cô không nói nhiều lắm, anh nghĩ muốn chủ động quan tâm cô.

“Vẫn khỏe ạ, sáng nay hơi đau bụng có lẽ là do hôm qua ăn phải cái gì đó không tốt.” Hiểu Vụ vừa đi vừa nói, cô muốn nghe giọng nói của anh, cho dù hiện tại cô đang nói dối.

“Hay anh đưa em đi bệnh viện khám xem sao?” Dịch Nam nói có phần lo lắng, thảo nào sáng nay nhìn cô có chút không khỏe.

“Không càn đâu ạ, bây giờ em không sao rồi.” Hiểu Vụ đã đi ra khỏi cơ quan, lòng cô càng ngày càng như bị khối đá đè nặng.

Mạnh Dịch Nam ở bên kia đầu dây ngừng lại mười dây, Hiểu Vụ vẫn nắm điện thoại như cũ chờ anh, nghe tiếng hô hấp của anh, chờ anh tiếp tục mở miệng.

“Lộ Lộ, buổi tối anh đến đón em.” Dịch Nam nói ra quyết định, thanh âm vô cùng kiên định.

Hiểu Vụ định từ chối, nhưng lại không nói được, cuối cùng cũng là đồng ý.

Hiểu Vụ nắm di động trong tay, kinh ngạc đứng tại chỗ, trong lòng áy náy chua sót. Dịch Nam, thực xin lỗi, em không hỏi anh có đồng ý hay không mà đã tự quyết muốn phá thai. Bởi vì, em không nghĩ muốn anh cũng trở thành tội nhân tự giết chết đứa con của mình.

Lộ Hiểu Vụ lấy thêm dũng khí tiến tới bệnh viện.

Gió từ bên ngoài cửa sổ xe đánh vào mặt Hiểu Vụ có chút đau, cô chậm rãi nhắm mắt lại, tay xoa xoa bụng. Thật sự là thần kỳ, rất thần kỳ, khi cô biết trong bụng có một sinh linh bé nhỏ, cô khong ngừng tưởng tượng đứa bé trong bụng với anh sẽ có bộ dáng giống nhau, đứa bé trong bụng như có một phương thứ nào đó, cũng có tâm tính cảm ứng.

Lộ Hiểu Vụ tối qua nằm mơ, trong mơ, cô có thể rõ ràng nghe được giọng nói của đứa bé, ôm đến đứa bé nhỏ nhắn non mềm trong tay, chỉ là cô làm thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt nó. Đến khi cô tỉnh lại, tâm còn không muốn xa rời giấc mơ, muốn nhìn rõ mặt đứa bé trong bụng, vừa mở mắt thì nhìn thấy Mạnh Dịch Nam, trái tim co rút lại, cô hiểu, đứa bé trong mộng chính là đứa bé cô sắp bỏ đi.

“Đã đến nơi rồi thưa cô.” Bác tài xế nói dánh thức Lộ Hiểu Vụ đang mơ màng.

Lộ Hiểu Vụ thanh toán tiền xuống xe.

…….

Đang muốn đi vào cửa bệnh viện, một giọng nói ở sau lưng vang lên, dọc cho Hiểu Vụ nhảy dựng.

“Lộ Hiểu Vụ”

Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc xoay người, Cảnh Hạo, anh ta như thế nào lại ở đây?

Cạnh Hạo đã muốn đi đến chỗ cô “May quá đuổi kịp.”

Hiểu Vụ sắc mặt khẽ biến, anh ta là cố tình tìm cô sao?

“Tôi vừa rồi tìm cô, trưởng phòng nói cô xin phép nghỉ, tôi vội đuổi theo, nhưng cô đã lên xe taxi” Cảnh hạo vội vàng nó.

Lộ hiểu Vụ kinh ngạc hỏi “Anh cố ý chạy tới sao?”

“Tôi nói rồi, cô có việc có thể đến tìm tôi.” Giọng nói của anh hơi trầm xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Lộ hiểu vụ trong lòng chột dạ, cô không hi vọng người khác biết việc này, ngày đó không cẩn thận bị anh ta thấy, cô đã có chút hối hận.

“Cảnh quản lý, tôi không sao, anh không cần lo lắng.” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười, hai mắt hơi nheo lại, đây là chuyện của cô, cô không hy vọng người khác nhúng tay vào. Cho dù Cảnh Hạo là có ý tốt, cô cũng không nguyện ý nhận. Nói xong, Hiểu Vụ lướt qua anh hướng bệnh viện đi tới.

“Hiểu Vụ” Cảnh Hạo vội vàng nắm chặt tay cô, nhìn cô hơi nhíu mi, anh ta vội buông tay ra, ngượng ngùng nói “Tôi ở bên ngoài chờ cô.”

Hiểu Vụ từ chối cho ý kiến, cô hiện tại không còn tâm tư đuổi anh ta đi, anh ta muốn ở lại thì kệ anh ta đi.



Cảnh Hạo ngồi ở đại sảnh bệnh viện chờ Lộ Hiểu Vụ, trong lòng lung tung phán đoán cô có lẽ hay đến bệnh viện. Cô hôm qua vì sao khóc, vì sao buồn rầu? Khi anh nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt kia, tâm anh bỗng đau, cô là làm sao vậy? Chuyện gì làm cho cô gái đáng yêu này thương tâm? Tâm tư của anh trong nháy mắt hoàn toàn rối loạn.

Lộ Hiểu Vụ là một cô gái hay thẹn thùng lại đơn thuần, luôn đơn giản tươi mát như vậy. Cô ngẫu nhiên biểu lộ khuôn mặt nhợt nhạt tươi cười, kỳ thật đã làm cho anh một thời gian dài quên rằng cô đã kết hôn.

Vài lần, anh ở xa nhìn cô, trong lòng đều là lặng lẽ dâng lên niềm vui, nhưng là lý trí lại bắt anh không được đến gần cô ấy, anh chỉ có thể xoay người, cách xa cô mà thôi.

Cảnh Họa biết rõ là Quý Minh Quyên có tình ý với mình, nhưng mỗi làn đối mặt Minh Quyên, trong đầu anh toàn là hình ảnh Lộ Hiểu Vụ. Mà Minh Quyên đối với anh lại luôn mỉm cười bao dung, Cảnh Hạo nhìn thấy Minh Quyên là người am hiểu ý tứ trong ánh mắt anh như vậy, anh không khỏi áy náy, anh có ý đồ cùng cô ấy thân thiết hơn để xóa đi hình bóng Hiểu Vụ.

Đột nhiên di động vang, Cảnh Hạo nhìn thấy tên Minh Quyên, ánh mắt chợt lóe.

“A lo” Cảnh Hạo bắt máy.

“Đêm nay đi xem ca nhạc đi, em sẽ tìm cho anh một vé..” Giọng nói vui vẻ của Minh Quyên nhảy vào trong tai.

“Anh buổi tối phải tăng ca.” Anh nói không suy nghĩ, hẳn là trong lòng anh vãn chưa có Minh Quyên, trong lòng anh chỉ có Hiểu Vụ.

“….. Thật vậy sao?” Minh Quyên có chút thất vọng.

Cảnh Họa áy náy trong lòng “Thực xin lỗi em, ngày mai nhất định sẽ đi chơi với em được không?” Anh vội vàng nói, anh thực không muốn làm tổn thương Minh Quyên.

“Không sao đâu, kỳ thật em cũng không phải là rất muốn đi xem, này bọn họ biểu diễn chắc cũng chả khác gì khi xem trên tivi.” Cô tỏ ra thoải mái nói chuyện mà lại làm cho anh không dễ chịu, Minh Quyên thật là một người phụ nữ tót.

“Minh Quyên, buổi tối anh gọi lại cho em nhé.” Cảnh Hạo đã nhìn thấy Hiểu Vụ đi ra, anh đứng dậy hướng cô đi tới.

“Được, em chờ điện thoại của anh.” Minh Quyên nhẹ nhàng nói.

Cảnh Hạo ngay cả lời chào cũng chưa nói, đã đem điện thoại tắt.

“Khám xong rồi?” Cảnh Hạo đối với Hiểu Vụ cười.

“Vâng, tôi còn muốn về công ty, nếu anh muốn về nhà thì cứ đi trước.” Hiểu Vụ nhìn đồng hồ trên tường đã gần 4h chiều.

“Tôi cũng về công ty.” Cảnh Hạo không cho cô cơ hội từ chối, đã muốn đi ra ngoài, Hiểu Vụ đành phải đi theo sau anh ta ra ngoài bệnh viện.

………

Dọc theo đường đi, Lộ Hiểu Vụ chỉ lẳng lặng dựa vào bên xe, nhìn ngoài cửa sổ.

Cảnh Hạo nhìn bộ dáng cô như vậy cũng không dám lên tiếng, phòng chừng cô có tâm sự, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không muốn ép. Cứ như vậy đi, chỉ cần cô ngồi như vậy, anh được ngồi gần bên nhìn cô cũng là thấy thỏa mãn. Trừ việc này ra, anh còn có thê làm gì đâu? Cái gì cũng không thể. Cảnh Hạo trong lòn lãnh đạm cười khổ.

Lộ Hiểu Vụ một mình đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không phát hiện ra tâm tư của Cảnh Hạo.

Cô cùng bác sĩ nói chuyện, nói tốt nhất là trước năm tuần phải lấy ra, đau dài không bằng đau ngắn, nếu đây là chuyện tất yếu phải xảy ra, cô hy vọng sớm một chút chấm dứt. Bác sĩ an ủi cô, có người cũng bị như cô, sau này vẫn có thể có con.

Đó lời nói an ủi không thích hợp với trường hợp Lộ hiểu Vụ, cô hiện tại khó nhất là tự tay chính mình đem đứa con đầu lòng bỏ đi, mới nghĩ đến điều này, cô thật khổ sở! Đặc biệt ở trong bệnh viện nhìn vợ chồng người ta cùng đến kiểm tra đứa con trong bụng, trong lòng liền muốn khóc, vì cái gì bọn họ có thể hạnh phúc như vậy, mà cô lại gặp phải chuyện bất hạn như vậy, chẳng nhẽ đây là do ông trời trừng phạt cô vì cô từng có ý muốn ly hôn trong đầu, trừng phạt cô từng nguyền rủa Mạnh Dịch Nam vô năng?

Được rồi, cô thừa nhận cô sai rồi, cô chỉ cần ông tròi đừng báo ứng ở trên người đứa con trong bụng. Hiện tại, chỉ cần có thể làm cho cô vì Dịch Nam mà sinh một đứa con khỏe mạnh, vô luận làm cái gì, cô đều nguyện ý!

…..

Chỉ chốc lát, bọn họ đi đến công ty.

Cảnh Hạo đem xe vào bãi đõ, mở cửa xuống xe, đến bên kia xe mở cửa cho Hiểu Vụ.

Hiểu Vụ mới kinh ngạc cởi bở dây an toàn, chạm rãi xuống xe,c ó thể là có chút mất hồn, dưới chân mềm nhũn, thân thể muốn ngã, Cảnh Hạo nhanh tay đỡ lấy cô.

Hiểu Vụ cười khổ nói “Cảm ơn” Nói xong, thu tay lại, hướng phía văn phòng công ty đi đến.

Khi cô vừa đi được vài bước, liền dừng lại, sắc mặt cứng đờ, kinh ngạc kêu ên một tiếng “Chị họ.”

Cảnh Hạo đột nhiên xoay người, Minh Quyên đang đứng ở phía trước, thẳng tắp nhìn bọn họ.

Minh Quyên lạnh lùng nhìn vài lần, đột nhiên hướng bên đường chạy di.

“Chị họ.”

“Minh Quyên”

Hai người sốt ruột đuổi theo, lại không đuổi kịp. Minh quyên vọt tới góc đường ngăn chiếc xe taxi đang đi tới, rồi lao vội lên xe. Lộ Hiểu Vụ cùng CẢnh Hạo chỉ có thể ngẩn ngơ đứng bên đường, nhìn cô ấy rời đi.

Minh Quyên trừng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, Hiểu Vụ vội quýnh lên, giục Cảnh Hạo “Anh mau đuổi theo a, chị họ hiều lầm…”

Cảnh Hạo kinh ngạc đứng một chỗ, Minh Quyên kia ánh mắt lạnh lùng, anh cũng nhìn thấy được, kia ánh mắt đều là lên án anh, cô ấy thật sự bị tổn thương.

“Cảnh Hạo, còn thất thần làm cái gì? Mau đuổi theo a!” Hiểu Vụ nhất tưởng đến ánh mắt lạnh lùng của chị họ, trong lòng thật khó chíu, chị họ, không phải như chị nghĩ đâu, không phải. Em cùng Cảnh hạo, cái gì cũng không có.

“Cô ấy không hiểu lầm.” Cảnh Hạo đột nhiên mở miệng, ngữ điệu vững vàng, không chút khẩn trương.

A? Lộ hiểu Vụ sửng sốt nhảy dựng, trừng mắt nhìn biểu tình bình thản của Cảnh Hạo, anh ta nói lời này là có ý tứ gì?

“Minh Quyên không hiểu lầm, tôi là vì em, lừa gạt cô ấy.” Cảnh Hạo nhìn thẳng vào ánh mắt Lộ Hiểu Vụ, không hề né tránh.

Lộ Hiểu Vụ sợ tới mức lùi lại hai bước, anh ta nói bạy bạ gì đó? Anh ta không phải thích chị họ sao? Vì cái gì lại nói với cô những lời này?

“Cảnh Hạo.” Anh ta như thế nào có thể nói lung tung, cô là người đã có chồng, anh ta rõ ràng biết.

“Lộ Hiểu Vụ, anh không nghĩ lại tiếp tục lừa dối chính mình, cũng không muốn lừa Minh Quyên, người anh thích không phải là cô ấy.” Cảnh Hạo bước về phía trước hai bước, cầm lấy tay cô. Lúc này đây, anh ta thầm nghĩ nên thành thực thì hơn.

“Không! Không!” Lộ Hiểu Vụ trong lòng cuồng loạn, dùng sức gạt tay anh ta, anh ta nói cái gì, cô đều nghe không hiểu, cũng không muốn nghe, đầu óc anh ta đúng là không bình thường, vì cái gì lại nói mê sảng như vậy! Anh ta rõ ràng biết Minh Quyên thực thích anh ta, anh ta như thế nào có thể làm việc này? Lộ Hiểu Vụ đột nhiên xoay người, ngăn lại một chiếc xe tác xi, cô muốn đi tìm chị họ, cùng với cô ấy giải thích!

“Lộ Hiểu Vụ” Cảnh Hạo không nghĩ tới cô phản ứng như vậy, sốt ruột muốn giữ chặt cô “Hiểu Vụ, em hãy nghe anh nói” Hiểu Vụ dùng sức đẩy anh ta ra “Buông ra, tôi không cần nghe anh nói, buông ra” Hiểu Vụ mơ hồ tiến vào trong xe, thúc giục lái xe đi.

Cảnh Hạo gấp đến độ chỉ có thể ở bên đường, nhìn Hiểu Vụ đi xa, ánh mắt một mảnh khổ sở, Hiểu Vụ, em có thể hay không cho anh một cơ hội, có thể hay không nghe anh nói?

…..

Lộ hiểu Vụ căn bản không hiểu được Cảnh Hạo giờ phút này có bao nhiêu khổ sở, cô chỉ biết rằng khi Minh Quyên rời đi, trong ánh mắt tràn ngập đau khổ! Minh Quyên nhất định hiểu nhầm chính mình cùng Cảnh Hạo, mặc kệ Cảnh Hạo như thế nào lừa gạt cô, cô cũng chưa từng cấp cho Cảnh Hạo một cơ hôi, như thế nào có khả nằng? Anh ta là đồng nghiệp, hơn nữa, cô cho rằng anh ta cùng chị họ mới là thích hợp, chị họ, chị ngàn làn đừng loạn tưởng, em cùng Cảnh Hạo cái gì cũng không có.

Lộ Hiểu Vụ lo lắng không ngừng gọi di động cho Minh quyên, nhưng là Minh quyên không có nhận, Minh Quyên nhất định rất tức giận, không chịu nghe điện thoại của cô. Hiểu Vụ sốt ruột nắm di động, càng không ngừng lo lắng, Minh Quyên sẽ đi chỗ nào, cô chỉ có thể đến nhà chị thử xem.

Đột nhiên, di động vang.

Lộ Hiểu Vụ nhanh tay mở máy “Chị họ”

“Hiểu Vụ, là anh” Điện thoại bên kia đầu day lại truyền đến giọng nói của Dịch Nam, cô lại cứ nghĩ là của chị họ. Tay vỗ đầu, hòng rồi, Dịch Nam đến đón cô.

“Dịch Nam, em hiện tại có việc, em muốn đến chỗ chị họ một chút, anh về trước đi, tối em về.” Hiểu vụ vội vàng giải thích, thật sự là hỏng bét, như thế nào bao nhiêu chuyện cùng đến một lúc như vậy chứ.

“Không có việc gì chứ?” Dịch Nam nghe thanh âm dồn dập của cô cũng lo lắng theo.

“Không có gì đâu ạ, em giờ không nói chuyện với anh được, em đang đợi điện thoại” Hiểu Vụ thúc giục anh ngắt điện thoại.

Mạnh Dịch Nam ngồi trong xe, trừng mắt cắt đứt điện thoại, trong lòng nghi ngờ không ngừng tăng lên, Hiểu Vụ không muốn nói chuyện với anh.

Mạnh Dịch Nam nhìn qua cửa xe ô tô, nhìn về bãi đỗ xe của công ty Lộ Hiểu Vụ, một bóng dáng quen thuộc xuát hiện trong tầm mắt, Cảnh Hạo. Mạnh Dịch Nam hai mắt híp lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hạo đang đứng cạnh một chiếc xe màu lam crv. Nhớ tới Chung bình vừa nói với anh trong điện thoại, tâm chậm rãi buộc chắt, ánh mắt mang theo hàn băng, Chung bình nói với anh buổi chiều hôm nay nhìn thấy Lộ hiểu Vụ cùng một người đàn ông cao gầy từ trong bệnh viện đi ra, đi một chiếc xe màu lam crv. Thì ra, người đàn ông kia chính là Cảnh Hạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.