Em Dám Quên Tôi

Chương 22



Ngày hôm sau, Trần tổng hẹn Dương Xán Sinh tới một ngư trường để câu cá.

Cảnh Giai Tuệ vẫn như cũ không muốn tham gia, nhà cô có gọi điện tới, nói là chuyện hôn sự thất bại giữa cô và Đồng Hiểu Lượng đã khiến mẹ cô bốc hỏa, nôn nóng không thôi, còn muốn gọi cho Cảnh Giai Tuệ hỏi cho rõ ràng, nhưng sau khi được ba Cảnh tận tình khuyên nhủ, nói không nên làm con gái khó xử, kết quả bà chỉ còn biết nén cục tức trong bụng, trực tiếp sinh bệnh mà ngã vật xuống giường.

Chờ hết bệnh rồi, bà lại gọi điện cho con gái, ngay cả ba Cảnh cũng không cản được, ý tứ của mẹ cô cũng không hề kín đáo nhã nhặn như ba, trong điện thoại bùm bùm chát chát một trận : “Tuệ Tuệ, con đừng có lấy lý do là không có cảm giác với người ta, không có cảm giác mà còn có thể ở bên nó lâu như vậy à? Thằng bé kia lúc trước con cũng đã dẫn về nhà rồi, quả thật là một đứa trẻ ngoan! Bằng cấp diện mạo, tất cả đều hơn hẳn so với con! Thế mà sao gần đến ngày kết hôn thì lại nói hai đứa tính cách không hợp, cũng không còn cảm giác vậy hả?

Cảnh Giai Tuệ yên lặng nghe mẹ rít gào một hồi, nói : “Chúng con thực sự không hợp nhau mà, mẹ, nếu mẹ muốn biết, chờ con về nhà sẽ tâm sự với mẹ, hai ngày này thời tiết thay đổi, ba mẹ ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm…”

“Cô đừng nghĩ tới chuyện đánh trống lảng! Đứa nhỏ này sao không lúc nào khiến mẹ bớt lo thế hả! Đầu tiên là lúc học đại học quan hệ với một tên lưu manh, hiện tại vất vả lắm mới có được một chỗ dựa an toàn thì cô lại như vậy! Cô muốn tôi tức chết có phải không…”

Bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, Cảnh Giai Tuệ hai mắt đỏ hoe, đầu dây bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở của ba, cô cố gắng hít sâu một hơi, giọng điệu tự nhiên nói : “Mẹ, bây giờ con đang ở Thượng Hải, có rất nhiều cửa hàng lớn, sau khi anh trai kết hôn, nhà ta cũng cần có thêm chăn đệm đúng không ạ? Lúc nãy con mới mua, sẽ sớm gửi qua đường bưu điện cho ba mẹ!”

Mẹ cô vẫn thao thao bất tuyệt oán giận nửa ngày, Cảnh Giai Tuệ biết tính mẹ, nếu không để cho bà nói thì bà sẽ càng nói, lúc trước khi chân anh trai cô bị thương, bà đã tức giận rất lâu, hơn nữa còn không nói tiếng nào với cô, làm cho cô và ba cứ thấp tha thấp thỏm, sợ bà nhẫn nhịn quá sẽ sinh bệnh.

Anh trai cô thật đúng là một tên khốn, đã bao lần cô muốn gọi điện cho hắn, lớn tiếng chất vấn tại sao hồi trước hắn lại làm như vậy! Nhưng những ký ức ngắn ngủi trước kia lại thường hiện về : Khi nào cô bị người ta bắt nạt, thì anh trai sẽ luôn là người đầu tiên xông lên bảo vệ cô.Hồi đó trong nhà nuôi hai đứa trẻ, gia đình lại không thuộc dạng khá giả gì, khó tránh khỏi việc thiên vị khi có đồ ăn ngon, nhưng anh trai chưa bao giờ tranh cướp, luôn để phần lại cho cô…

Anh em ruột thịt mà! Cho dù có tức giận đến ngứa răng, nghiến răng nghiến lợi mắng, thì cũng đâu có thể mang thù hận với nhau được cơ chứ?

Cho nên dù chân tướng sự việc có đúng như lời Đồng Á Hồng nói, thì cô cũng còn làm được gì? Về nhà tranh cãi một trận quyết liệt với anh trai sao? Rồi cuối cùng lại chỉ khiến cho ba mẹ thương tâm thôi.Giữa tình yêu và tình thân, nếu thật sự chỉ có thể chọn một, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn tình thân.

Trong tiểu thuyết, vì để theo đuổi tình yêu mà người ta có thể cãi nhau với ba mẹ, có lẽ chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với cô đâu.Sự ích kỷ thế nào mới có thể khiến cho họ không để ý đến suy nghĩ của người thân rồi chạy theo cái gọi là tình yêu đích thực, hơn nữa còn cảm thấy mình đã đạt được đến cảnh giới cao nhất của hạnh phúc?

Người xưa có câu : “Trong họa có phúc.” Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tai họa lúc đó xảy đến là quá lớn, anh trai bị què, nhưng tính cách lại trở nên điềm đạm hơn rất nhiều, nhà mở một quán nước nhỏ gần trường học, buôn bán làm ăn chân chính.Tóm lại, mọi người trong nhà đều đã đi vào quỹ đạo, cứ thế sống qua ngày.Cô cũng hy vọng cuộc sống của gia đình mình có thể tiếp tục trôi qua một cách bình thản như vậy.

Cảnh Giai Tuệ đặt điện thoại xuống, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn.Xa xa có thể nhìn thấy tòa nhà của tập đoàn Triệu Dương, đang đứng giữa đám sương mù mờ ảo, khẽ thở dài một cái, cô cầm lấy ví tiền chuẩn bị đến bách hóa mua sắm.

Lúc này Trần tổng và Dương Xán Sinh đã đi câu xong, bắt đầu cuộc sống về đêm, hết vui chơi rồi lại đi mát xa, sau đó tìm một nhà hàng kiểu Nhật nấu cá uống rượu, sau vài chén, xưng hô từ “Trần tổng” “Dương tổng” cũng đã tự động đổi thành anh, em.

Sau khi làm quen, Trần tổng trở nên rất hiểu biết về tình hình của công ty Dương Xán Sinh, nói : “Cậu em, anh thấy cậu phải nên mạnh mẽ lên.Công ty là do chú của cậu mở, anh ấy có việc không thể ra mặt nên đã nhờ cậu quản lý.Nhưng hiện tại vị trí của cậu lại đang bị một cô gái nhỏ bé hơn chiếm giữ. Cô gái trẻ ấy không phải chỉ là có chút xinh đẹp thôi sao? Đi đến đâu mà chả có chứ.”

Trần tổng thấy Dương Xán Sinh tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng có vẻ chấp nhận, tiếp tục nói : “Lần nhập khẩu thiết bị này, một cái đã phải đến một ngàn vạn, so với miếng đất mà công ty cậu đã mua còn quý hơn.Nếu cậu biểu hiện tốt, cho chú cậu nhìn vào với cặp mắt khác xưa, về sau càng có cơ hội để thăng tiến.Về phương diện này, anh sẽ tận tình giúp đỡ.”

Dương Xán Sinh nghe xong cũng cảm thấy hơi động tâm, liền cụng ly với Trần tổng : “Vậy thì phải phiền anh chiếu cố đến người em này rồi, nếu thành công, em nhất định sẽ hậu tạ không thiếu một đồng!”

Nếu có quan hệ với một công ty thì nhất định phải tìm hiểu một cách chi tiết về nó, trước kia Cảnh Giai Tuệ cũng đã học tập được không ít kinh nghiệm, sau vài ngày đã có chút hiểu biết về công ty, bọn họ từng giúp cung cấp hàng cho rất nhiều doanh nghiệp, là một công ty khá danh tiếng, chưa từng xảy ra vấn đề gì.

Sau khi thương lượng thỏa đáng với Dương tổng, Cảnh Giai Tuệ liền ký hợp đồng mua hàng với công ty Heidelberg của Đức, sau đó thông báo cho Trần tổng ký kết hợp đồng ủy quyền, Trần tổng trong điện thoại nói : “Cảnh tiểu thư, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, ngày kia mới về, khi trở về tôi sẽ lập tức ký ngay, sau đó đưa cho cô và Dương tổng ký.”

Cảnh Giai Tuệ khẽ nhíu mày : “Trần tổng, ngày kia tôi phải đi công tác, có thể làm sớm giúp tôi được không?” Cô vừa mới nhận được điện thoại của huyện trưởng, nói là gặp chút rắc rối trong vấn đề đền bù đất cho nông dân huyện Thủy Nguyên, cần cô tới gấp để hỗ trợ.Nhưng nhất thời không có máy bay đi tới đó, chỉ có thể đặt chuyến sớm nhất là vào ngày kia.

“Ai dà, Cảnh tiểu thư, tôi thật sự không thể phân thân được.Ngày kia lúc nào cô đi? Chuyến 2h chiều? Vậy thì sáng ngày kia tôi đến Thượng Hải rồi đưa hợp đồng cho cô ký có được không?”

Cảnh Giai Tuệ không còn cách nào khác, chỉ có thể nói đồng ý, cô không hề hay biết rằng chính Trần tổng đã nói với Dương Xán Sinh sắp xếp để cho cô đi công tác vào ngày kia.Vào hôm khởi hành, Cảnh Giai Tuệ ngồi ở văn phòng đợi đến 12 giờ, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, rốt cục Trần tổng cũng mồ hôi nhễ nhại đi tới.

“Vô cùng xin lỗi, Cảnh tiểu thư, công ty nhất thời có chuyện cần xử lý gấp nên mới đến trễ, rất rất xin lỗi cô.”

Nói xong liền lấy trong túi ra ba văn kiện : “Đây là hợp đồng ủy quyền, cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể hợp tác được rồi.”

Dương Xán Sinh nhìn thấy Trần tổng đến thì cũng đi vào phòng làm việc của Cảnh Giai Tuệ.Cảnh Giai Tuệ sợ không kịp giờ, phải đi ngay không sẽ lỡ chuyến bay.”Trần tổng, tôi phải đi ra sân bay ngay, thật sự gấp lắm rồi, sau khi về tôi sẽ xem kỹ lại, ký tên xong sẽ đưa cho ông ngay.”

“Thật vậy sao, là do tôi đưa đến trễ, cô đừng gấp, ký tên xong liên hệ lại với tôi là được.”

Dương Xán Sinh cầm lấy tập văn kiện, nhìn vài lần rồi nói : “Quản lý Cảnh, không cần phải phiền toái như vậy chứ? Cô còn chưa hiểu gì sao? Trần tổng là người đã có kinh nghiệm làm việc lâu năm, rất có chữ tín, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.Mấy ngày nay tôi đã dành thời gian ra tìm hiểu, hàng nhập khẩu từ nước ngoài về sẽ rất chậm, qua đường biển phải mất hơn 40 ngày, lại tính đến thời gian sản xuất bên Đức, hàng tới Trung Quốc còn phải khai báo hải quan, tính đi tính lại ít nhất cũng phải mất ba tháng.Chúng ta ký sớm một chút, như vậy sẽ sớm có thể lấy được hàng hơn.Hay là cô cứ ký trước, sau đó tôi sẽ bàn bạc thêm với Trần tổng?”

Cảnh Giai Tuệ nhìn Dương Xán Sinh, cảm thấy có chút khó hiểu về sự chủ động của hắn.Nhưng dù sao hắn cũng là cháu của Dương tổng, hơn nữa lại mang chức vụ giám đốc, làm quá lên sẽ không tốt cho danh dự của hắn.Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không thể có vấn đề gì, cô cầm lấy văn kiện rồi nhìn thoáng qua, sau đó ký tên rồi đưa cho Dương Xán Sinh : “Vậy thì làm phiền anh, anh đưa văn kiện cho Dương tổng, sau đó cùng với Trần tổng thương lượng lại cụ thể quá trình nhé.”

Dương Xán Sinh cao hứng nói : “Cô yên tâm, tôi biết rõ mà.” Cảnh Giai Tuệ gọi cho Dương tổng, sau đó đặt cọc cho công ty Trần tổng 300 vạn.

Một tháng sau, Cảnh Giai Tuệ gửi mail cho công ty bên Đức, hỏi hàng có tốt không, khi nào có thể chuyển được? Công ty nói nếu không có tiền đặt cọc thì sẽ không sản xuất hàng.Cảnh Giai Tuệ kinh hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Trần tổng, Trần tổng cũng tỏ vẻ kinh ngạc : “Không thể nào, tôi đã sớm chuyển khoản rồi mà, để tôi kiểm tra xem.” Sau đó Trần tổng lại không thấy có tin tức, gọi điện thì tắt máy.Cảnh Giai Tuệ tới công ty tìm, Trần tổng nói : “Ai dà, Cảnh tiểu thư, thật ngại quá, là do sai sót của phòng tài vụ, cư nhiên lại chưa chuyển tiền đi, tôi đã xử phạt cô ta rồi, ngày mùng hai sẽ lập tức chuyển khoản ngay.”

Cảnh Giai Tuệ mỗi ngày đều liên hệ với công ty Trần tổng và công ty bên Đức, kết quả tới ngày mùng bốn mà họ vẫn chưa nhận được tiền đặt cọc.

Cảnh Giai Tuệ biết đã xảy ra chuyện, vội vàng mang hết công văn tài liệu cần thiết tới diện kiến một vị luật sư rất có kinh nghiệm trong vấn đề lừa đảo kinh tế.Luật sư xem kỹ toàn bộ tư liệu rồi nói với Cảnh Giai Tuệ : “Cảnh tiểu thư, hợp đồng ủy quyền của các cô có lỗ hổng, nếu muốn kiện bọn họ, xem chừng khó có khả năng thắng.”

“Sao có thể như vậy, ông ta không chuyển giao tiền cho đối phương, rõ ràng là vi phạm hợp đồng rồi.”

“Vấn đề là trong hợp đồng ủy quyền cô không ghi rõ công ty sản xuất hàng là công ty Heidelberg của Đức, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể chống chế, nói nơi nhập khẩu mà cô yêu cầu không phải là công ty Heidelberg, chuyện này kể ra không lớn mà cũng không hề nhỏ.”

“Nhưng mà, nhưng mà, công ty chúng tôi thật sự đã đặt hàng của công ty Heidelberg rồi mà.”

“Trên thực tế là như vậy, nhưng trong hợp đồng lại không ghi rõ ràng, rất khó để thắng kiện.”

Cảnh Giai Tuệ bất lực ngã ra sau ghế, đầu óc hoang mang mờ mịt.

Vẫn là kinh nghiệm của người xưa phong phú hơn, thật sự đúng là “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ” (Nhà đã dột mà còn phải trải qua suốt đêm mưa)

Bên này Cảnh Giai Tuệ còn đang vắt hết óc không biết nên báo cáo với Dương tổng thế nào, thì bên kia ba cô lại gọi tới : “Tuệ Tuệ ơi, sao lại thế này? Mẹ của Đồng Hiểu Lượng đang ở nhà chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.