Em Dám Quên Tôi

Chương 47



Sự xấu hổ và giận dữ kéo dài suốt cả đường đi, nhưng khi nhìn thấy Đồng Nhiên thì nó cũng đã tiêu tan được một chút rồi.Dùng sức nuốt xuống một ngụm khí chèn ở cổ họng, Cảnh Giai Tuệ đi tới ngồi bên cạnh Đồng Nhiên.

Đồng Á Hồng cũng ngồi xuống cạnh Cường Tử, thuận tay rót một ly rượu vang, mỉm cười hỏi mọi người có muốn đi suối nước nóng hay không.

Kế bên này chính là suối nước nóng, ngồi xe điện đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn là tới.Bốn phía hồ nước nóng đều là những cây đại thụ rộng hai thước, ít nhất cũng phải mấy trăm năm, đáy hồ được trải đá cuội lấy từ Hải Nam, khi dẫm lên trên lớp đá trong dòng nước nóng thì cảm thấy rất mượt mà trơn ẩm, thoải mái vô cùng.Nơi này được chia làm hai khu nam nữ riêng biệt, ngăn cách ở giữa chỉ có một bức tường đá cuội cao khoảng một mét, trên tường trồng một ít cây cỏ, tuy rằng có thể ngăn trở tầm mắt lẫn nhau, nhưng chỉ cần đứng ở ao nước bên cạnh rồi nhìn sang thì vẫn lờ mờ trông thấy được.

Ngoại trừ Thượng Thiết lúc đến có nhận được điện thoại, đang ở bên ngoài khu tắm để xử lý công việc, thì Đồng Nhiên và Cường Tử đã bọc khăn tắm ở hông rồi xuống ngâm nước trước rồi.

Chờ khi mấy người đàn ông đều xuống ngâm mình hết thì Đồng Á Hồng mới bọc khăn bông lớn rồi dắt tay Cảnh Giai Tuệ, chậm rãi bước theo bậc thang làm bằng đá cuội hòa với dòng nước ấm, cười cười nói vọng sang tường bên kia : “Mấy người đứng đắn một chút cho tôi! Cấm có ai có ý định nhìn sang bên này đấy nhé!”

“Chị Hồng! Có Cường Tử ở ngay đây, cho dù em có muốn ngắm nhìn dáng người uyển chuyển của chị sau khi sinh con, thì cũng phải đè chết được tên khờ này đã!” Đồng Nhiên nghe xong lời “cảnh cáo” của chị Hồng, cười trêu ghẹo nói.

“Miệng lưỡi trơn tru!” Chị Hồng cười gọi nhân viên nữ tới, bảo bọn họ chuẩn bị nước ấm và trà hoa quả, rót vào một cái ấm sứ rồi đưa cho mấy người đàn ông bên kia, tránh cho bọn họ vì uống nhiều rượu mà mất nước khi tắm nước nóng.

Bên kia đàn ông vừa ngâm nước vừa nói chuyện, còn bên này hai nhân viên làm đẹp đang đổ tinh dầu vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng mát xa mặt và đầu cho Đồng Á Hồng và Cảnh Giai Tuệ.

“Suối nước nóng này trong nước có chứa một hàm lượng khoáng chất rất phong phú, đặc biệt tốt cho da, Cường Tử đã mở câu lạc bộ ở đây được năm năm, làn da của chị cũng vì thế mà trở nên hoàn hảo hơn so với mấy năm trước.Chị có quen một nhóm bạn mở một tiệm làm đẹp cao cấp ở Bắc Kinh, họ còn lấy nước ở đây để làm mặt nạ đắp mặt, một bình nước to như chai coca, bán với giá 3000, em thấy sao? Không thua kém gì so với các loại mặt hàng trong nước đúng không? Còn hơn cả nước khoáng Evian của Pháp, phải là khách quen thì mới có thể đặt hàng trước! Tuy nhiên có đắp thứ gì lên mặt thì cũng không bằng ngồi đây ngâm nước nóng, Giai Tuệ, về sau nếu không bận việc gì, đừng cố bán mạng chạy đông chạy tây nữa, thời kỳ trẻ đẹp của phụ nữ sẽ trôi qua rất nhanh nếu không biết chăm sóc tốt, lúc muộn rồi thì có dùng đồ trang điểm cao cấp tới đâu cũng vô dụng, nếu có thời gian, em cứ bảo Đồng Nhiên điều máy bay đưa em tới đây, coi như nghỉ ngơi dưỡng sắc.”

Quả thực đúng như lời chị Hồng nói, chị đã ba mươi lăm tuổi và sinh hai đứa con, nhưng vẫn có một làn da trơn mịn, nói chị mới hơn hai mươi tuổi chắc cũng có người tin.

Cảnh Giai Tuệ hiểu ý của chị Hồng, mặc dù cô trẻ tuổi hơn chị, nhưng ngày ngày phải làm việc vất vả, có thể đem so sánh với những người phụ nữ hay phải làm việc nặng, hoàn toàn khác biệt với cơ thể trắng mịn của chị Hồng.Thời gian xây dựng nhà xưởng cô đã phải bôn ba nhiều, cánh tay áo ngắn khiến đôi tay bị phơi nắng trông giống như một cái găng tay tối màu, khuôn mặt tuy rằng trắng hơn những người khác, nhưng đem so với bộ ngực no đủ cả năm không thấy ánh mặt trời thì vẫn còn kém xa.

Cảnh Giai Tuệ cười tự giễu, người ta nói “Bạch phú mỹ” (trắng giàu đẹp), ba chữ đó quả thật có một liên hệ rất sâu sắc.Có tiền thì mới nhàn rỗi, mới có thể dành thời gian ra để trau chuốt cho bản thân.Mà có tiền rồi thì còn sợ gì không thể trắng không thể xinh đẹp? Ngay cả Michael Jackson không phải cũng đã đi thay đổi màu da của mình đó sao?

Cô không phản bác lại lời của Đồng Á Hồng, cuộc sống của mỗi người trải qua theo mỗi cách khác nhau, sao mà phải đỏ mặt tía tai đi tranh luận một vấn đề với một người hoàn toàn khác biệt với mình chứ?

Cô cũng rất chú ý khi nghe những triết lý sống của Đồng Á Hồng.Chị không phải là một người phụ nữ sống bằng tiền tiết kiệm, mà là dùng sắc đẹp làm vũ khí, thường hay bị đàn ông xem nhẹ, chị biết cách cư xử đúng đắn và kín đáo, từ đó tích cực mở rộng đất đai, phát triển sự nghiệp, cuối cùng mới thoải mái hưởng thụ cuộc sống một cách tốt nhất.

Chị là một người phụ nữ thông minh, là một người phụ nữ đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời.

Chỉ có người thân thiết mới biết là chị đã từng ly hôn.Chồng trước cũng là mối tình đầu của chị, thậm chí chị còn không tốt nghiệp đại học, gác sách vở sang một bên rồi gả cho người chồng hơn chị tám tuổi.Cưới nhau năm năm, vì sự nghiệp của chồng, chị đành nhịn đau xóa sạch đứa con đầu của mình, đến thời điểm thích hợp để có con thì lại trải qua vài lần sinh non nên không giữ được đứa nhỏ, sau quá trình đó là một màn cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu, bà ta yêu cầu chị phải ly hôn, coi như hai vợ chồng không có duyên, ai đi đường nấy.

Cảnh Giai Tuệ từng nghe chị Hồng nói, về sau chồng trước của chị bỗng dưng chạy tới thành phố nơi chị ở, thề son sắt muốn cãi lại ý mẹ, tái hôn với chị.Chị lại cứ ngu ngốc mà tin hắn, như thể vẫn còn lưu luyến cuộc sống tốt đẹp bình thường trước đây, cho đến một tháng sau, lúc chị mở cửa phòng, phát hiện chồng mình đã bỏ đi, hắn chẳng những cầm đi quần áo của mình, còn mang hết mấy món đồ trang sức và tiền mặt vốn dĩ là của hắn, gọi điện thoại cũng không liên lạc được.

Khi chị Hồng nói với cô những chuyện này, khuôn mặt của chị vẫn thoải mái mỉm cười, tựa như đây không phải là chuyện của chị vậy, “Tuệ Tuệ, em có biết người đàn ông kia vì sao lúc trước lại tới tìm chị không? Sau này chị mới biết, thì ra quán rượu mà chị với hắn cùng nhau mở xảy ra tranh chấp, toàn bộ quán đều bị người ta đập tan hết, thiếu nợ nên mới chạy đến chỗ chị trú tạm, sau khi lấy đi hết tiền của chị, hắn lại còn chạy đến một thành phố khác, dựa dẫm vào một phú bà, còn vụng trộm quan hệ với một cô bé.Sau khi phú bà kia đuổi hắn đi, hắn lại không biết xấu hổ tới tìm chị, nói cái gì mà rốt cục hắn cũng đã có một đứa con, việc làm ăn cũng được khôi phục lại, muốn chị tái hôn với hắn, thay hắn nuôi dưỡng đứa trẻ mà cô gái kia sinh ra, đó chính là người đàn ông mà chị đã cam tâm tình nguyện vì hắn làm một người vợ hiền suốt năm năm đấy…Năm năm đẹp nhất của tuổi xuân…” Mỗi lần nói xong, chị Hồng đều vì quãng thời gian đó của mình mà buồn bã.

Cho nên, dù lúc trước gặp lại ở bệnh viện, cô cũng không quá mức để ý đến những lời châm chọc khiêu khích của chị Hồng.Nói vậy lúc trước khi cô bỏ đi, chị Hồng cũng đã rất lo lắng, khó tránh khỏi sinh ra sự đồng cảm với Đồng Nhiên.Thế nhưng cũng may mắn cho chị Hồng đã có được hạnh phúc đến cuối đời với Cường Tử, không biết thế nào mà còn sinh ra được một cặp sinh đôi, coi như là một sự bồi thường với quãng thời gian nhấp nhô trước đó của chị, trong lòng cô thầm cảm thấy vui mừng thay cho chị.

Song, hâm mộ không đồng nghĩa với việc cô cũng muốn được an nhàn dựa vào một người đàn ông để sống.Đồng Nhiên không phải Lạn Đào Cường, hắn là một người đàn ông vĩnh viễn muốn đứng ở vị trí cao nhất, con người khi đạt tới một đỉnh cao nào đó, khó tránh khỏi sẽ dùng ánh mắt của vua chúa để nhìn xuống chúng sinh, nhưng cho dù thượng đế có cẩn thận chu đáo vạn năng cường đại thế nào đi nữa, thì cũng không phải là người có thể giúp nhau khi hoạn nạn, đối xử với nhau như tri kỷ, sống một cuộc sống yêu đương bình thường mà cô mong muốn.

Nửa đêm, trên cổ áo có vết son môi, mùi nước hoa như có như không phảng phất quanh mũi, lúc đêm khuya đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khiêu khích của một cô gái trẻ, có lẽ cô sẽ phải chịu đựng tất cả những chuyện này nếu như muốn cưới được một người đàn ông thành đạt, cuộc sống phu nhân như vậy sẽ phải đánh đổi bằng một cái giá quá đắt.

Cười nghe chị Hồng nói chuyện, Cảnh Giai Tuệ ngồi trong bể ngâm mười phút, vốn bởi vì được ngăn cách giữa một bức tường với những người đàn ông mà tâm trạng của cô có chút khẩn trương, từ trong dòng nước ấm đã dần dần thư thái trở lại, tuy nhiên ngâm một lúc thì mặt chảy đầy mồ hôi, cảm thấy hơi choáng váng, Đồng Á Hồng nói : “Em chưa quen ngâm thì đừng ngồi lâu, mỗi lần chỉ nên ngâm vài phút và chia làm nhiều lần.Em đi ra hít thở không khí đi, lát nữa lại xuống.” Cảnh Giai Tuệ gật đầu, cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh, ngồi trên bể quấn kín vào người rồi đi ra ngoài.

Từ khu tắm nữ đi ra rồi rẽ vào khúc ngoặt chính là đường đi chung vào khu tắm nam và nữ, hai bên đường nhỏ đều là những lùm cây cao lớn.Cảnh Giai Tuệ ngâm nước lâu nên hơi chóng mặt, không để ý ở chỗ rẽ có một nhánh cây lộ ra, cọ vào cái khăn đang quấn quanh ngực, lập tức cái khăn bị kéo ra rồi rơi xuống đất.Cảnh Giai Tuệ giật mình, cuống quýt xoay người nhặt khăn lên rồi quấn lại vào người, sau đó cô ngẩng đầu nhìn xem xung quanh có ai không, lại phát hiện ra cách mấy mét có một người đang đi tới, trong lòng trở nên rất bối rối, nhìn kỹ lại thì hóa ra là Thượng Thiết, hắn chỉ quấn quanh hông một cái khăn tắm, lộ ra dáng người to lớn, bởi vì mới vừa ở bên ngoài tắm tráng, nên trên khuôn mặt trẻ đẹp anh tuấn còn đọng những giọt nước, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

Cảnh Giai Tuệ đỏ bừng mặt, không biết hắn có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi hay không.

May mắn là Thượng Thiết đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi về phía trước hai bước, nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ đang đứng đó nhìn mình, vẻ mặt bình tĩnh nói : “Sao em ra sớm vậy, sao không ngâm thêm một lúc nữa?”

Cảnh Giai Tuệ cố gắng trấn tĩnh, nói : “Đầu có hơi choáng váng, nên tôi đi lên một lúc.” Do dự một chút, cô lại thử hỏi : “Anh…Bây giờ mới vào sao?”

“Ừ.Tôi vừa mới xong chuyện nên xuống bể muộn hơn mọi người.Tôi xuống ngâm nước đây, lát nữa lại nói chuyện.”

“Hả? Được!” Cảnh Giai Tuệ nói xong liền vội vã đi qua Thượng Thiết, vào phòng thay đồ nữ, vừa đi vừa nghĩ : “Tốt, nhìn dáng vẻ của anh ấy thì chắc là chưa nhìn thấy gì.”

Sau khi cô vội vã rời đi, Thượng Thiết mới quay đầu nhìn Cảnh Giai Tuệ đang bọc khăn tắm, bóng dáng mảnh khảnh vừa vội vàng vừa hơi xiêu vẹo đi vào phòng thay đồ, nhất thời khiến cho anh thất thần.

Vừa rồi hắn nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ đi ra, nên cố ý dừng lại muốn nói với cô vài câu, cuối cùng lại chứng kiến được một màn kia.

Lúc khăn tắm của cô rơi xuống, Thượng Thiết thoáng chốc đã bị hấp dẫn bởi bộ ngực hoàn mỹ hình bán cầu của cô.

Tuy lần trước hắn cường hôn Cảnh Giai Tuệ, cũng có thể cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời trên bộ ngực cô, nhưng lần này tận mắt chứng kiến, so với trong trí nhớ thì càng thêm tốt đẹp.Hắn không ngờ Cảnh Giai Tuệ bình thường trông gầy yếu như vậy mà lại có một bộ ngực đầy đặn mê người đến thế, nhất là nụ hồng anh đào kia, bị khăn tắm kích thích mà đứng dựng lên, tương xứng với bộ ngực tròn trịa, làm cho vật đã ngủ lâu ngày của hắn lập tức đứng thẳng dậy.Lúc Thượng Thiết khó khăn ổn định hô hấp rồi rời khỏi bộ ngực của Cảnh Giai Tuệ thì cô lại cúi người xuống nhặt khăn tắm, lưng của cô bóng loáng nhỏ dài, vòng eo mảnh khảnh, cái mông đầy đặn vểnh lên, kín đáo bại lộ trước mắt Thượng Thiết, một khắc đó, tim của Thượng Thiết chắc đã bật ra ngoài rồi, cuối cùng hắn quyết định giữ nguyên tầm mắt, thầm muốn tham lam nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ trên cơ thể cô.

Vô cùng may mắn là, lúc Cảnh Giai Tuệ ngẩng đầu lên thì hắn đã nhanh chóng sử dụng kỹ năng bình tĩnh trong công việc tu luyện nhiều năm, Thượng Thiết rất nhanh từ trạng thái thất thần cùng xúc động lấy lại tinh thần, lúc này muốn tránh đi cũng không còn kịp nữa rồi.Hắn bình tĩnh bước tới, làm bộ như vừa mới vào đây, quả nhiên không làm cho Cảnh Giai Tuệ nghi ngờ.Lúc ấy Cảnh Giai Tuệ cũng đang cuống, nếu cô nghe kỹ thì hoàn toàn có thể nhận ra sự kích động trong giọng nói của Thượng Thiết.Vật phía dưới hắn vẫn chưa khôi phục lại sau màn hương diễm kia, vẫn như cũ ngóc đầu đứng thẳng, khát vọng muốn ôm người phụ nữ kia vào lòng, cảm giác này quả thật như muốn xé nát tim của hắn ra vậy, là sự đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.