Em Dám Quên Tôi

Chương 8



Tuy rằng Hàn tiên sinh nghe danh Đồng Nhiên đã lâu, cũng đã nhìn thấy vài lần từ phía xa trong các buổi hội nghị làm ăn, nhưng nhưng tiếp xúc trực tiếp như bây giờ thì không được nhiều lắm, lúc này vẻ mặt của ông ta khi gặp đại gia giới tài chính cứ như là được gặp mỹ nữ vậy, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, liền bước vài bước đến trước mặt Đồng Nhiên. Đưa tay lên muốn bắt tay với Đồng Nhiên, miệng còn nói: "Ai ôi, Đồng tổng, thật là không nghĩ là có thể gặp ngài ở nơi này."

Hai tay Đồng Nhiên vẫn như cũ để bên trong túi quần, tựa hồ không có ý muốn bắt tay cùng Hàn tổng, chỉ mở miệng thản nhiên nói: "Xin chào. Tôi tới đón bạn gái của cháu tôi. Ông là?"

Nghe Đồng Nhiên nói như vậy, cái ót trọc lóc của lão háo sắc đã bóng nay còn bóng hơn: "A...... A, ra là người quen của quý nhân, tôi là tồng giám đốc Hàn Lâu Sơn của công ty mậu dịch, ngài cứ gọi tôi là ông Hàn cũng được, thì ra Cảnh tiểu thư là cháu dâu của Đồng tổng, quả nhiên ánh mắt của cháu ngài thật tốt, Cảnh tiểu thư làm việc lanh lẹ, bộ dạng cũng rất được, thật sự là......"

Cũng không chờ Hàn tiên sinh nói xong, Đồng Nhiên đã đứng lên đi tới chỗ Cảnh Giai Tuệ: "Còn khách hàng đang chờ tôi tại khách sạn, cô đừng làm tôi phải tới muộn!" Sau khi nói xong, hắn lại hướng về phía Hàn tiên sinh hỏi: "Cái kia...... Ông......"

Hàn Lâu Sơn vừa thấy quý nhân quên tên mình, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Là ông Hàn! Ông Hàn!" Nói xong cung kính đưa danh thiếp ra.

Đồng Nhiên tiếp nhận danh thiếp, còn nói thêm: "Ông còn chuyện gì quan trọng muốn nói với cháu tôi của tôi không? Nếu như không còn gì phải nói thì bây giờ tôi phải đưa cô ấy đi rồi, tôi có làm một bữa tiệc cho cô ấy, bây giờ phải đi ngay, ông xem......"

Hàn Lâu Sơn lúc này cũng không thuật lại những lời đã nói với Cảnh Giai Tuệ trong bữa cơm trưa, vội vàng nói: "Bàn bạc xong rồi, ngài cứ làm việc của ngài đi! Về sau nếu có cơ hội hợp tác, tôi phải nhờ ngài rồi......"

Lúc này Cảnh Giai Tuệ đã cúi đầu chui vào xe, Đồng Nhiên chỉ nhấn chân ga một cái đã bỏ xa lão già háo sắc kia ở phía sau, cô tự giễu: Không biết có phải là vừa ra hang rồng, lại phải vào hang hổ hay không nữa?

Không gian trong xe nhất thời xấu hổ cực kỳ im lặng, Cảnh Giai Tuệ im lặng ngồi ở ghế sau, cách người kia chỉ một khoảng nhỏ, trong không gian lặng im, tựa hồ hô hấp hai người cũng cùng một chỗ, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí, có khi là từ miệng của hắn phả ra...... Nhận thức được điều này, Cảnh Giai Tuệ bắt đầu cảnh giác, thân mình căng cứng, tận lực không nhìn người đàn ông, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở khách sạn này bàn công việc?"

Từ khi Đồng Nhiên lên xe tới giờ, mặt vô cùng lạnh lẽo, biểu tình loại này, Cảnh Giai Tuệ rất quen thuộc, hắn đang giận dữ, lại cực lực khắc chế nên mới ác liệt như vậy. Nghe thấy cô nói chuyện, hắn dùng ngón tay gõ lên tay lái, khẽ cười nói: "Tôi còn tưởng câu đầu tiên cô nói là cám ơn tôi chứ? Không phải cô đã học xong đại học rồi sao, chỉ một chút lễ nghĩa như vậy mà cô cũng không biết nhỉ?"

Cảnh Giai Tuệ vẫn như trước chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời nhanh: "Cám ơn anh."

Đồng Nhiên nhìn vào kính, thu hết biểu tình không được tự nhiên của Cảnh Giai Tuệ vào mắt, hắn nhẹ nhàng bĩu môi một cái: "Là vị hôn phu của cô gọi điện nói cho tôi biết, trách tôi làm chủ nhà mà không tận tình tiếp đón, làm hại cô một mình đi gặp khách hàng háo sắc. Tôi vì muốn chứng minh cho đứa cháu ngốc của tôi thấy, tôi đã làm hết phận sự của bậc trưởng bối, nên mới rút ra chút thời gian, tự mình tới đây đón cô."

Cảnh Giai Tuệ nghe thấy thì sửng sốt, Đồng Hiểu Lượng làm sao có thể biết được? Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là Đồng Hiểu Lượng gọi tới.

Thì ra lúc Cảnh Giai Tuệ đến nơi bàn công việc, Bạch Văn Văn biết được, cũng không biết làm sao để có được chứng cứ nên đã lấy điện thoại gọi cho Đồng Hiểu Lượng, bảo hắn mau đến công ty.

Khi Cảnh Giai Tuệ lén gửi tin nhắn, thì vừa vặn Đồng Hiểu Lượng đang ở văn phòng cùng Bạch Văn Văn.

Nhìn thấy tin nhắn của cô, hơn nữa Bạch Văn Văn giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, Đồng Hiểu Lượng nhất thời gấp gáp, lập tức gọi cho chú út của hắn khởi binh vấn tội.

"Đồng nghiệp của em sao lại ngốc như vậy? Em cũng vậy, anh muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, cô ta lại ngăn anh, nói là sợ đắc tội với khách hàng! May mắn anh gọi cho chú anh giải quyết, bằng không anh sẽ lên máy bay đi đến đó đánh cho lão già kia răng rơi đầy đất!"

Cảnh Giai Tuệ cười khổ nghe Đồng Hiểu Lượng oán giận: "Bạch Văn Văn đương nhiên ngăn anh rồi, tên Hàn Lâu Sơn kia thật là ghê tởm, em có chút chống đỡ không được, nhưng hắn cũng không thể làm gì quá giới hạn trước mặt nhiều người được, anh báo cảnh sát mà lại không chứng cớ thì mất nhiều hơn được đó."

"Em đừng nói thêm gì nữa, anh nói cho em biết, lần này chỉ có một mình em đi công tác, dù sao em cũng chỉ là một cô gái không thể ở bên ngoài một mình được, chú anh sẽ giúp cho em, nếu em còn từ chối, thì tốt nhất là về đây ngay! Ông chủ của em cũng chẳng tốt đẹp gì, lại dám cho một cô gái như em ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhân việc này em cũng nghỉ làm đi! Sau khi trở về thì em hãy làm thủ tục từ chức, như vậy chúng ta cũng không cần phải hầu hạ hắn nữa!"

Xem ra chuyện này đã làm cho Đồng Hiểu Lượng tức giận, liên tục đưa ra vài chỉ thị. Cảnh Giai Tuệ biết không có thể tranh cãi cùng người đang tức giận, liền nhu thuận đáp ứng.

Thật vất vả mới trấn an được vị hôn phu, sau khi cô tắt điện thoại, lại thấy Đồng Nhiên đang nhìn cô bỡn cợt từ kính chiếu hậu.

"Dịu dàng như vậy, trước kia tôi lại không biết cô còn có mặt này nữa đấy! Trách không được cháu của tôi lại mê......"

"Dừng xe ở ven đường là được, tôi còn có chút việc, sẽ không làm anh trễ hẹn." Cảnh Giai Tuệ khôi phục giọng nói lạnh nhạt, nhìn hắn nói.

Không hề nghe thấy tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng chân tăng ga gầm rú, chiếc xe không hề có ý ngừng lại. Cảnh Giai Tuệ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, trong lòng có chút gấp gáp.

Cuối cùng Đồng Nhiên cũng ngừng xe lại, Cảnh Giai Tuệ nhìn ra bên ngoài thì thấy xe đã chạy ra khỏi nội thành, đứng yên ở dưới cầu vượt.

Cảnh Giai Tuệ vội vàng đẩy cửa xuống xe, chuẩn bị đi đón xe, đi chưa được vài bước thì từ phía Đồng Nhiên liền đuổi tới giữ lấy cô, cánh tay giữ cô lại đẩy cô trở lại chỗ ngồi phía sau xe.

"Không phải cô vừa mới đồng ý với cháu tôi là sẽ theo tôi sao? Sao chỉ mới có một chút mà đã bắt đầu bằng mặt không bằng lòng rồi, sao không biết nghe lời như vậy, cô muốn bỏ đi sao?"

Cảnh Giai Tuệ giống con chim non vô lực bị dồn ép trong xe, đáy lòng cô trầm xuống, run giọng nói với hắn: "Anh...... Anh muốn sao đây!"

Đồng Nhiên chỉ mỉm cười, đáy mắt tỏ ý buồn cười "Làm sao? Các cô sống nhờ lượng tiêu thụ sản phẩm đúng không, vì đơn đặt hàng mà dùng bản thân đánh đổi không phải là chuyện thường sao? Nghe cháu tôi nói, cô vẫn là cái gì tổ trưởng tổ bán hàng đúng không! Đã có bao nhiêu người đàn ông mở rộng hai chân cô ở trên giường thì mới giúp cô đạt được thành tích này? Như thế nào? Mới vừa rồi lão già kia không hợp khẩu vị của cô sao? Đơn đặt hàng lớn vậy mà cô cũng không cần ư? Thật ra tôi rất muốn phê bình cô, không phải cô nên tỏ ra chuyên nghiệp một chút thì mới có thể lấy lòng khách hàng hay sao?"

Lời nói chanh chua đâm vào ngực Cảnh Giai Tuệ, cô cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô lấy tay đẩy lồng ngực dày rộng của Đồng Nhiên rồi phản kích: "Đừng nói tôi xấu xa như thế! Tên Hàn Lâu Sơn kia tuy trong ngoài không đồng nhất thì cũng không hiểm độc như anh, so với anh thuận mắt hơn gấp trăm lần!"

Đồng Nhiên cười nói: "Xem ra cái lão háo sắc kia khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái nhỉ? Thế nào, hắn sờ soạng cô nơi này, hay là nơi này?" Nói xong liền lấy tay kéo áo thun của Cảnh Giai Tuệ lên.

Ánh mắt Cảnh Giai Tuệ trở nên mông lung, gấp đến độ lấy tay kéo áo lại, nhưng hai tay lại bị giữ chặt, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, áo ngực cũng bị cởi ra, nhũ hoa bại lộ trong không khí còn chưa kịp co rúm lại thì đã bị cái lưỡi nóng bỏng đoạt lấy.

"Đúng là gái điếm. Cô bị nhiều đàn ông chơi đùa nên ngực cũng lớn hơn không ít, bất quá màu sắc vẫn hồng hào như vậy, cô giữ gìn cũng tốt nhỉ?"

Nói xong hắn liền giữ chặt Cảnh Giai Tuệ không cho cô giãy dụa, kéo quần của cô xuống, bên trong lộ ra quần lót bằng giấy mỏng manh, ánh mắt lại càng lộ ra vẻ xem thường.

"Quả nhiên là đi bán thân, dám mặc như vậy đi gặp khách hàng? Cô sợ lão già đó không còn sức, nên kéo quần lót của cô không ra sao?"

Đầu Cảnh Giai Tuệ bị áo thun khóa lại, lại bị kìm ở ghế ngồi trên xe, cố sức hô hấp hít thở hơn nữa còn cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ làm cho hai má cô đỏ ửng! Cô đi công tác gấp gáp, căn bản là không mang theo đồ lót để thay, ngày hôm qua ra mua mì ăn liền, còn mua một túi quần lót mặc một lần.

Nhưng là xấu hổ nhất chính là mấy cái lý do của tên lưu manh, cô hận không thể đứng lên hung hăng đánh vào miệng người đàn ông kia!

"Anh...... Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!" Đáng tiếc âm thanh mắng chửi của cô lúc này lại không giống như vậy, mà giống như là đang tán tỉnh người khác.

Đồng Nhiên miệng mắng hèn hạ, nhưng mắt nhìn chằm chằm quần lót giấy kia lại bốc lửa, hắn cũng không có cởi quần lót ra, mà bắt Cảnh Giai Tuệ nửa quỳ nửa nằm, hơi hơi nhếch lên cái mông mượt mà no đủ, lại cúi thân mình xuống, ở giữa hai chân nơi sườn dốc no đủ dùng miệng liếm mút.

Mà Cảnh Giai Tuệ không nghĩ tới hắn lại giở thủ đoạn hèn hạ như vậy, liền cao giọng hét chói tai, nơi đó chịu đủ kích thích cũng bắt đầu từng đợt co rút nhanh, đầu lưỡi càn quấy giống như một con dao tẩm nọc độc, hướng tới chỗ mềm mại kia đâm vào không ngừng.

Tính chất của quần lót giấy là rất hút nước, không lâu sau quần lót đã bị nước bọt cùng dịch thủy của người phụ nữ làm cho ướt nhẹp, sau khi thấm hết dịch thủy, thì quần lót lại trở nên nặng hơn, mà trong trường hợp đó chỉ cần dùng hàm răng sắc bén, là đã có thể tạo ra một khe hở nhỏ hẹp.

"Quả nhiên rất tốt để vạch ra, để tôi nhìn xem nơi này có đủ non mềm hay không đây?"

Cảnh Giai Tuệ cảm giác được đầu lưỡi xâm lược đang xé khe hở ra tiến vào, tại nhụy hoa lại dùng đầu lưỡi xoay vòng như đang tìm gì đó.

"Đồng...... Đồng Nhiên, anh đừng như vậy......" Nước mắt rốt cuộc cũng rơi ra, cô ngồi trên ghế nghẹn ngào khóc lớn.

Ngược lại lần này Đồng Nhiên thật sự dừng tay, nhìn Cảnh Giai Tuệ vừa khóc vừa thở hổn hển, mới kéo áo thun từ trên đầu cô xuống. Nhìn thấy cô gái khóc đến mắt sưng đỏ, giống như yêu thương dùng đầu ngón tay sờ lên một chút: "Vốn cho tôi đã cho cô cơ hội chạy trốn, nếu như cô là người thông minh, thì sau này có gặp tôi, nên lập tức cút đi cho nhanh một chút, cách xa Đồng gia, và cách xa tôi thật xa.Vinh hoa phú quý thật sự hấp dẫn cô như vậy sao? Chính vì vậy nên cô không bỏ được à?"

Kỳ thật Cảnh Giai Tuệ cũng đã thầm mắng mình ngu xuẩn, lúc trước Đồng Nhiên đã mở đường cho cô bỏ đi mà cô lại cứ mê muội.

Cảnh Giai Tuệ xoa lung tung mắt mình, lại luống cuống tay chân mặc quần vào: "Tôi và Đồng Hiểu Lượng cho dù không có anh cũng sẽ chia tay thôi, dù sao tôi cũng biết tôi không xứng với Đồng Hiểu Lượng, sau khi trở về, tôi sẽ chia tay với anh ấy, nếu như đó là mục đích của anh thì không cần phải làm tôi cảm thấy nhục nhã như vậy, lúc trước cứ nói rõ ràng là tốt rồi...... Còn giả mù sa mưa làm gì? Sợ tôi đi nói lung tung sao? Tôi không có rảnh rỗi đến mức mà đi phá hoại tình cảm của chú cháu anh đâu!"

Cô thật sự ghét mình trông yếu đuối trước mặt người đàn ông này, tuy rằng cố gắng kềm chế âm thanh nghẹn ngào. Mà chỗ tư mật kia bây giờ lại bắt đầu có cảm giác lành lạnh, cho dù cô giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn yếu ớt không chịu nổi kích thích.

Đồng Nhiên bỗng dưng vỗ đầu, làm ra bộ dạng như đã hiểu ra: "Thật ra, tôi đã quên hết rồi, tôi bây giờ cũng có thể xem đã là người thành công, không còn là tên côn đồ trước kia làm cho cô không ngẩng đầu lên nổi, làm sao bây giờ? Nếu cô mà nói lung tung, Thì thanh danh của tôi đúng là không được tốt lắm!"

Nói xong hắn lại động thủ cởi quần Cảnh Giai Tuệ, Cảnh Giai Tuệ gấp đến độ muốn chỉ muốn đánh hắn, tay lại bị hắn giữ lại làm đáng trúng bụng, đau đến thân mình co rụt lại, cả người đều không còn khí lực.

Đồng Nhiên vẫn bình tĩnh cởi bỏ áo cùng quần của cô, chỗ tư mật vẫn còn đọng lại dịch thủy rõ ràng, hắn còn xé luôn quần lót giấy, đem hai chân của cô mở rộng ra hai bên, bày ra tư thế dâm loạn. Giữ chặt lấy cô, lại dùng di động của mình chụp vài tấm.

Đèn flash liên tục răng rắc răng rắc lóe lên, hắn còn chưa vừa lòng sau đó lại nâng mặt cô lên, lãnh khốc hạ mệnh lệnh: "Cười cho tôi!"

Nơi bụng Cảnh Giai Tuệ vẫn còn một chút đau đớn, nhưng vẫn hướng về phía Đồng Nhiên hung hăng nhổ một bải nước bọt.

Đồng Nhiên nhẹ trốn thoát, nhếch khóe miệng nói: "Không cười sao? Cô nghĩ ảnh này tôi chụp là gửi cho Đồng Hiểu Lượng xem sao? Là tôi gửi cho ba mẹ cô xem! Cho thằng anh què của cô xem! Xem xem cô rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt!"

Nghe thấy Đồng Nhiên nói như vậy, Cảnh Giai Tuệ hoảng loạn: "Đồng Nhiên! Anh không phải người! Không phải người!" Vất vả lắm nước mắt mới ngừng lại bây giờ lại tuôn trào không ngừng.

Dù cho Đồng Nhiên nhưng lại cảm thấy rất sảng khoái, từ trên ghế sau rút ra khăn tay, chậm rãi lau khô nước mắt Cảnh Giai Tuệ: "Trước mặt tôi cô không chịu cười sao? Hay cô muốn tôi gọi thêm vài tên nữa tới đây leo lên người cô, thì cô mới chịu nghe lời? Bảo bối, nghe lời đi, tôi cũng không muốn cô làm chú với dì thất vọng đâu, tôi nghe nói sức khỏe của họ không được tốt, không phải chú vừa phẫu thuật tim sao? Cô nên làm đứa con hiếu thuận đi."

Nghe hắn nói như vậy tâm Cảnh Giai Tuệ lại càng chùng xuống, cô biết, người đàn ông này hiển độc vô cùng.

Đã nói được, thì hắn sẽ làm được, trên tay nhiễm máu, trong lòng cất giấu đao.

Cô chỉ có thể chết lặng bị Đồng Nhiên ôm vào trong ngực, một bên ngực bị hắn gắt gao nắm chặt, hai chân mở rộng, giống như đang vui vẻ cùng Đồng Nhiên làm tình, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.

Sau khi Đồng Nhiên chụp xong, thì xem lại một lần, tựa hồ thực vừa lòng, còn ôm Cảnh Giai Tuệ mở ảnh chụp phóng đại từng chi tiết, sau đó chỉ cho cô xem: "Cô nhìn xem, dưới cái quần lót của cô là lớp lông màu đen ẩn hiện, mẹ nó thật sự là khiêu khích người khác. Nếu rao bán trên mạng, có thể bán được không ít tiền nhỉ?"

Cảnh Giai Tuệ không nói gì, tựa hồ còn chút sức lực đều đã dùng vào việc khóc loạn lúc nãy rồi. Chỉ yên lặng đem quần áo mặc vào.

Lúc xe khởi động lại, đã là hơn nửa tiếng sau, Đồng Nhiên vượt qua cầu, rồi chạy xe đến một nhà hàng cao cấp phía trước.

Đồng Nhiên tâm tình tựa hồ vui sướng không ít, còn mở nhạc lên, nhẹ nhàng nói : "Cô nghĩ lão già háo sắc đó sẽ giúp cô giải quyết sao, còn không bằng tìm người khác đáng tin chút, vừa rồi tôi có nói tôi phải tham gia tiệc rượu, người ở đây rất nhiều, xem xem cô có thể tìm được người đem ngươi để mà buôn bán không."

Nói xong liền lập tức đi vào khách sạn xa hoa.

Cảnh Giai Tuệ biết, Đồng Nhiên hiện tại chính là ma quỷ, mà hắn hiển nhiên không nghĩ lời nói của mình ngược ngạo như thế nào, hơn nữa đã bị hắn ta đứ ra khỏi thành phố, cũng không biết đang ở đâu, hơn nữa không có xe về mới là vấn đề, liền chết lặng ở phía sau hắn đi theo vào.

Mới vừa vào cửa, một cô gái liền chạy lại: "Đồng Nhiên, anh đi đâu vậy, cũng không nói với em một tiếng, em còn tưởng anh bỏ em ở lại đây một mình chứ!"

Đồng Nhiên mỉm cười ôm thắt lưng của cô gái kia, ở trên khuôn mặt mềm mại hôn một cái: "Bảo bối của anh ở đây, sao anh có thể đi được?"

Nói xong hắn liền chỉ chỉ Cảnh Giai Tuệ nói: "Đây là vị hôn thê của Đồng Hiểu Lượng cháu anh." Sau đó hắn lại xoay đối diện Cảnh Giai Tuệ nói : "Đây là bạn gái tôi Lã Trác Nhi."

Lã Trác Nhi mỉm cười nhìn Cảnh Giai Tuệ đánh giá, so sánh lễ phục tao nhã của cô ta, Cảnh Giai Tuệ Nhất lại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, hơn nữa không biết vì sao, đầu tóc còn có chút hỗn độn, thật là vô cùng lôi thôi lếch thếch.

Cho dù đối phương chính là bạn gái của cháu trai, nhưng thiên tính người phụ nữ vẫn là ích kỉ, trong lòng Lã Trác Nhi bắt đầu ngầm so sánh, dáng người cùng tướng mạo quần áo, mình cũng cao hơn đối phương không chỉ một chút.

Cảnh Giai Tuệ như trước biểu tình thản nhiên chào hỏi Lã Trác Nhi.

Xem ra Đồng Nhiên đã hoàn toàn thay đổi, hắn trước kia, cho dù có yêu đến mức nào đi nữa, cũng không bao giờ thể hiện tình cảm với bạn gái trước mặt người khác, thái độ của hắn bây giờ, nghiễm nhiên là tiếp đón một người bình thường.

Tiền tài cùng địa vị bay lên, cũng làm cho người đàn ông biết che đậy bản thân hơn trước, che giấu bản chất thô bỉ cùng thái độ xấc xược vào sâu bên trong.

Cô chậm rãi thay đổi tầm mắt, theo quán tính cúi đầu, mình cần gì phải suy nghĩ về anh ta chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.