Không gian tĩnh lặng, tôi vội quay sang nhìn Hàn Tử Quân cứu vãn
-Ý của tôi là, vừa rồi đi mua đồ ăn cho anh tôi nhìn thấy một tên biến thái ha ha ha
Tiếng cười càng ngày càng nhỏ đi, vì tôi nhìn thấy chiếc điện thoại thân yêu của mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay Hàn Tử Quân
Hàn Tử Quân cười lạnh
-Vậy sao? Vậy còn cái này thì sao?
Tay anh ta cầm điện thoại đưa đến trước mặt tôi. Trên màn hình là một dãy số mà tôi còn nhớ hơn chính số điện thoại của mình, phía trên là hai chữ biến thái nổi bật cùng cái hình mặt tức giận.
Tôi liền đưa tay lấy điện thoại thì Hàn Tử Quân thu tay lại.
Tôi quát: -Trả điện thoại cho tôi
Hàn Tử Quân: -Không trả
Tôi đổi chiến thuật nhỏ nhẹ: -Hàn Tử Quân, mau trả điện thoại cho tôi đi mà
Hàn Tử Quân: Không thể nào.
Chết tiệt! Đây là rượu mới không uống muốn uống rượu phạt mà
Tôi nheo mắt nhìn Hàn Tử Quân với cái chân bó bột ngồi trên giường kia, xắn tay áo mỉm cười nói
- Đã vậy thì, đừng trách chị đây ác.
Nói xong liền xông đến chỗ Hàn Tử Quân,giằng điện thoại.
Đôi bên giằng co quyết liệt, Hàn Tử Quân mấy lần bị chạm phải vết thương mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn cố giữ điện thoại của tôi
-Mau trả lại cho tôi.
-Không trả.
-Mau đưa đây...
-Không đưa.
-Hàn Tử Quân ngươi mà không trả ta sẽ...
Hàn Tử quân vẻ mặt thách thức: -Sẽ làm cái gì?
Tôi cười nguy hiểm, đưa tay di động trên người Hàn Tử Quân
Hàn Tử Quân sắc mặt tối lại hỏi: -Ngươi muốn làm cái gì?
- Tôi muốn làm cái gì? Tôi đây chính là muốn...
Cửa phòng mở ra, hai y tá xinh đẹp ngời ngời cùng một một người phụ nữ trẻ xinh đẹp sáng chói đứng ở cửa mở to mắt nhìn chúng tôi
Lúc này tôi mới chú ý đến tư thế của tôi với Hàn Tử Quân. Anh ta bị tôi đẩy nằm trên giường, tôi ngồi trên người anh ta mà bi thảm nhất là tay của tôi đang để trên bắp đùi của anh ta 😭, rất chi là là mờ ám
Người phụ nữ xinh đẹp lấy lại bình tĩnh mỉm cười rực rỡ nói
- Cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi ha. Mẹ không nhìn thấy cái gì cả
Mẹ
Tôi choáng váng, người này không phải mẹ già nhà tôi. Vậy có nghĩa bà ấy là mẹ của Hàn Tử Quân
Tôi vội nhảy khỏi giường, lúc bước qua không may chân đá vào chỗ nào đó của Hàn Tử Quân làm anh ta đau đớn ôm lấy chỗ bị đá nhăn nhó kêu rên.
Tôi thề, thực sự là tôi không cố ý mà.
Tôi đứng ngoài cửa phòng nhớ lại chuyện vừa rồi mà liên tục đập đầu vào tường. Mấy người đi qua đều nhìn tôi với ánh mắt giống như tôi là người thần kinh vậy. Sự thật là vừa rồi tôi chỉ là muốn cầm cái chân bó bột của anh ta để uy hiếp mà thôi. Ai ngờ họ đột nhiên xuất hiện làm tôi cuống lên mới đã nhầm vào chỗ đó. Căn bản lúc đầu tôi tưởng mình đá vào chân của Hàn Tử Quân, không ngờ lại đá vào chỗ đó.
Phản ứng đầu tiên của tôi là mặt đỏ bừng lên rồi chạy ra ngoài.
Nhưng mà tôi lại quên mất túi xách cùng điện thoại của mình đang để ở trong đó. Vì vậy, bây giờ tôi chỉ có thể quay lại đó lấy đồ, rồi xem thử tình hình của Hàn Tử Quân như thế nào.
Gần đến cửa phòng thì bên trong có người mở cửa đi ra. Người đó chính là người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi mẹ của Hàn Tử Quân. Bà cũng sửng sốt khi nhìn thấy tôi, sau đó bỗng dưng mỉm cười với tôi nói
- Cháu là bạn gái của Tiểu Quân phải không?
Tôi: Không phải ạ
Mẹ Hàn Quân: Ầy dà, cháu không cần phải ngượng ngùng hay sợ cái gì cả. Nói thật thì ngày trước bác luôn lo lắng là Tiểu Quân không thích con gái, bởi vì từ nhỏ đến lớn nó chưa từng có người bạn gái nào cả. May mà giờ cháu cuối cùng cũng xuất hiện không thì...
Bên trong phòng bỗng có tiếng vọng ra
-Bà Hàn, bà còn chưa chịu đi sao? Ông Hàn đang đợi bà đó
Mẹ Hàn Tử Quân vội vã nói
-Lần sau gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nha, giờ bác phải đi rồi. Nhờ cháu chăm sóc Tiểu Quân hộ bác
Nói rồi vị phu nhân xinh đẹp vội vã chạy đi
Tôi ngẩn người nhìn theo hình bóng phu nhân xinh đẹp kia đến tận lúc bà vào thang máy. Lúc vào thang máy bà còn quay lại nhìn tôi vẫy tay chào tạm biệt.
- phù phù phù...
Tôi đứng ngoài cửa lấy tinh thần để chuẩn bị đối phó với con yêu tinh ở bên trong.
Mở cửa, thò đầu nhìn vào bên trong, tôi xác định mục tiêu Hàn Tử Quân.
Anh ta đang ngồi trên giường đeo tai nghe, phía trước là cái máy tính mà trước khi đi Bắc Kinh Thiệu Minh đã mang đến cho anh ta.
Tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng bước vào hướng ghế sofa đi đến nơi đồ của tôi ở đó. Đi đến trước giường anh ta, tôi liếc nhìn anh ta thì thấy anh ta vẫn vô cùng tập chung nhìn chiếc máy tính. Tôi tiếp tục nhẹ nhàng bước từng bước.
Cố lên, chỉ còn 5 bước nữa thôi.
- Triệu Nhã Đình
Tôi giật mình
-Có
Chết tiệt! Mình đây là bị anh ta luyện trở thành quân nhân luôn.
Dáng đứng của tôi bây giờ là vô cùng chuẩn kiểu chào của quân nhân. Vô cùng nghiêm túc, vô cùng mạnh mẽ trừ đôi chân đang run run phía dưới.
Hàn Tử Quân ngẩng đầu, bỏ tai nghe ra nghiêm nghị nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng bỏ tay xuống nói
-Giờ tôi phải về nhà, mẹ tôi gọi điện cho tôi nói tôi về nhà
-Vậy sao?
-Đ...úng
-Ồ, nhưng điện thoại của em đang ở chỗ tôi
(Sau chương này quan hệ giữa nam nữ chính sẽ tiến thêm một bước. Vì vậy mình sẽ đổi lại gọi là em thay cho cô)
Ý, sao mình lại quên mất cái này
-Là tối hôm qua, tối hôm qua mẹ tôi gọi cho tôi
Hàn Tử Quân vẻ mặt ngạc nhiên
-Nhưng trưa nay tôi mới nói chuyện cùng mẹ em. Bà nói tôi bảo em rằng bà sẽ đến thăm bà ngoại em. Bảo em cứ an tâm tiếp tục ở đây chăm sóc tôi
Mẹ ơi! Sao mẹ lại làm như vậy a?
- Là tôi nói lộn, là Triệu Huân phải là Triệu Huân, thằng bé gọi tôi về
Hàn Tử Quân sắc mặt tỉnh bơ
-Mẹ em còn nói Triệu Huân cùng lớp tổ chức du lịch ở thành phố B 3 ngày
Mẹ à, mẹ có cần khai báo đầy đủ như vậy không? Anh tại sao không nói luôn một lượt cho xong đi a
-Anh đây là xâm phạm đời tư của người khác
Hàn Tử Quân: - Ồ, tôi không giỏi luật cho lắm. Em có thể nói cho tôi biết tội này sẽ bị phạt ra sao?
- Phạt...
- Không ngờ em lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy, mỗi người đều có một cái tên khác nhau: Lão nhị khúc, Heo tứ, Huân lưu manh, Mẹ xinh đẹp, Ba ba tuyệt vời,..., Bạn trai tương lai Uông Thiệu Minh
Tôi chạy đến lấy điện thoại nhưng không kịp, anh ta đã đọc đến chỗ đó.
Những người khác đều do đặc tính của họ mà tôi đặt tên cho từng người. Lưu Ly người mảnh khảnh tôi nhìn rất giống một miếng sườn chua ngọt nên tôi đặt là Lão nhị khúc, Lão tứ thì tham ăn như heo, Triệu Huân vốn dĩ rất lưu manh, riêng mẹ tôi là do bà tự đặt, ba ba tuyệt nhất là vì ông luôn lén cho tôi thêm tiền tiêu vặt,..., còn Thiệu Minh là do tôi nghĩ sau này sẽ theo đuổi anh ấy nên tạm đặt là Bạn trai tương lai Thiệu Minh. Không ngờ lại bị Hàn Tử Quân phát hiện.
Hàn Tử Quân thu ánh mắt trên điện thoại đặt vào người tôi, người anh ta tỏa ra những tia lạnh lẽo làm lưng tôi lạnh toát cứng đờ, chân theo bản năng lùi lại phía sau.
Ánh mắt của anh ta làm tôi sợ hãi.
Đột nhiên Hàn Tử Quân bật dậy tay hướng phía người tôi cầm tay của tôi kéo về phía anh ta.
- A...
- Bạn trai tương lai Uông Thiệu Minh?
- Tôi...
- Rốt cuộc là tôi chưa thể hiện rõ hay não em quá phẳng
Đây là muốn sỉ nhục trí thông minh của tôi sao?
Tôi định lên tiếng thì có gì đó chặn miệng của tôi lại. Tôi trừng mắt nhìn đôi mắt đang nhắm phía trước. Đến tận lúc phía môi truyền đến cơn đau tôi mới bừng tỉnh nhận ra mình đang bị cưỡng hôn.
Đại khái là một nụ hôn răng môi lẫn lộn. Sau khi Hàn Tử Quân buông môi tôi ra thì nó đã sưng đỏ, lưỡi có cảm giác hơi đau. Hơi thở cả hai bên đều hỗn loạn, mặt anh ta chỉ cách tôi không đến 5 cm. Vì anh ta ngồi trên giường nên tôi bị anh ta chèn ép cúi đầu xuống ngang tầm của anh ta, gáy vẫn bị tay anh ta giữ chặt không thể nhúc nhích. Thực sự là không thể thoải mái ở cái tư thế này mà.
Hàn Tử Quân điều hòa xong hơi thở lên tiếng
- Đây là sự trừng phạt nhỏ dành cho em. Nếu còn có lần sau tôi sẽ không dễ dàng tha cho em như vậy đâu
........
Tôi bước đi trên con đường quen thuộc quay về kí túc xá. Trong đầu không ngừng trình chiếu những hình ảnh vừa rồi.
Sau khi đưa ra lời cảnh cáo, Hàn Tử Quân thả tôi ra. Tôi thoát khỏi tư thế mệt mỏi đó đứng dậy, nhưng do đứng lâu lên hơi mất cân bằng suýt ngã.
-Em về ký túc xá trước đi. Điện thoại của em tạm thời tôi sẽ giữ, ngày mai sẽ có người mang đến. Còn nữa, ngày mai em không cần phải đến bệnh viện nữa, ngoan ngoãn ở trường đợi tôi. Sau khi giải quyết xong công việc tôi sẽ.
Hàn Tử Quân nhẹ nhàng thả ra từng chữ. Nhưng tôi gần như không nghe thấy gì cả. Trong đầu chỉ có một chữ chạy vòng quanh đại não " chạy". Nghĩ vậy tôi không đáp lời Hàn Tử Quân cầm túi xách chạy khỏi phòng bệnh. Cô y tá kiểm tra hằng ngày theo thông lệ đến kiểm tra cho Hàn Tử Quân đụng tôi trước cửa, xe đẩy thuốc bị đẩy đổ thuốc rơi ra ngoài. Tôi lúng túng vừa nhặt vừa xin lỗi. Cô y tá nhìn tôi giận dữ nhưng chắc do muốn giữ thể diện trước mặt Hàn Tử Quân nên chỉ nhắc nhở một vài câu. Nhặt xong tôi đứng dậy cho cô y tá kia dạy bảo. Qua vai cô y tá đang cúi người xếp thuốc kia tôi chạm phải ánh mắt đen láy của Hàn Tử Quân, tôi giống như nhìn thấy ma quay người bỏ chạy. Sau lưng là tiếng gọi của cô y tá, có lẽ chưa xả hết giận.
......
Triệu Nhã Đình ơi là Triệu Nhã Đình, sao ngươi lại có thể hèn nhát đến như vậy. Đáng nhẽ ngươi phải vùng lên đánh tới tấp anh ta mới đúng.
Trời ơi! nụ hôn đầu của tôi vậy mà lại rơi vào tay tên ác ma biến thái đó. Hu hu hu...
.....
Sáng hôm sau quả nhiên tôi nhận được điện thoại, nhưng không phải chiếc điện thoại cũ thân yêu của tôi mà là một chiếc điện thoại mới in hình quả táo cắn dở. Sau khi mở nguồn thì tôi đầu tiên vào danh bạ điện thoại kiểm tra. Vẫn là số cũ của tôi, nhưng số điện thoại của Thiệu Minh thì không thể tìm thấy. Quan trọng nhất là Hàn Tử Quân đã đổi tên của anh ta trong danh bạ của tôi thành " Bạn trai Hàn Tử Quân"
Tôi nhìn chằm chằm mấy từ được dùng cỡ chữ to để viết trên màn hình còn kèm thêm một cái mặt trái tim ở cuối.
Đây gọi là quả tỏ ư???
Bỗng có một tin nhắn được gửi đến
" Không được phép thay đổi"
Lời nói cứng rắn, quyết đoán căn bản không cho tôi cái lại.
Tôi tần ngần nhìn chiếc điện thoại không biết phải làm gì thì lại một tin nhắn được gửi đến. Chỉ có hai từ nhưng nó lại khiến tim tôi đập loạn lên.
Mình nhớ không nhầm thì theo như một bạn trên mạng từng nói đại khái là
" Không sắc không hay"
Vì vậy mình quyết định cho chút mờ ám, mập mờ vào truyện. Tuy từ ngữ có nhiều thiếu xót nhưng mong rằng các bạn sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ mình nha. Hãy cho mình thêm ý kiến nữa.
Cám ơn các bạn nhiều. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ